Bạch Y Lão Nhân quất ngựa chạy thật là nhanh, cỗ xe song mã lao đi vun vút trong đêm, phía sau bọn người Vũ Văn Vô Địch cũng đốt đuốc sáng chưng cùng nhau truy đuổi.
Đông Phương Thiên Môn thấy thế thì than
- thôi rồi bọn chúng mà đuổi thì chỉ một chốc sẽ bắt kịp
Bạch Y Lão nhân cười nói
- cung chủ chớ lo tôi đã có chuẩn bị
Nói rồi Bạch Y lão nhân ném ra một cái bọc gì đó rơi xuống đất nghe leng keng cả
Đông Phương Thiên Môn ngạc nhiên hỏi
- ấy là thứ gì thế
Bạch Y Lão nhân đáp
- ấy là đinh bốn cạnh, phen này ngựa cảu bọn chúng đuổi đến giẫm phải đinh thì chỉ có nước ngã ra mà chết cả bọn
Đông Phương Thiên Môn cười nói
- thế ra lão nhân cũng thật là chu đáo quá.
Lạc Truy Phong ban nãy dùng toàn lực nhấc lên cánh cổng sắt bây giờ cả người bủn rủn nằm gối đầu lên chân của Đông Phương Thiên Môn tự nhiên hắn thấy một mùi hương vô cùng dễ chịu lại cực kì quen thuộc bèn hỏi Đông Phương Thiên Môn
-Tại hạ cảm thấy ân công thật là quen lắm, không biết quý danh của ân công là gì.
Đông Phương Thiên Môn thấy Lạc Truy Phong vẫn chưa nhận ra mình còn muốn trêu đùa một chút bèn nói
-Ta vì người mà vào sinh ra tử bây giờ ngươi lại không nhận ra ta, thật là đáng tiếc.
Lạc Truy Phong lấy làm nghi hoặc lại hỏi
-Tại hạ quả thật không thể nào nhớ ra được, có lẽ ở trong ngục tối đã lâu cho nên giác quan không còn được như xưa.
Đông Phương Thiên Môn nghe thấy xót xa lắm vội hỏi
-Ngươi có bị bọn chúng tra tấn hay không, chắc đã phải chịu khổ nhiều lắm.
Lạc Truy Phong thấy bộ dạng này đột nhiên nhớ đến Đông Phương Thiên Môn thế nhưng diện mạo ấy lại chẳng thể nào là một được, hắn chép miệng thở dài
-Tại hạ đột nhiên nhớ đến một người, không biết hiện giờ nàng ấy đã ra sao rồi, mong là nàng ấy bình an vô sự.
Đông Phương Thiên Môn lại hỏi
-Ngươi nhớ đến ai cơ
Lạc Truy Phong đáp
-Tại hạ nhớ đến một nữ nhân, tại hạ đã có tình cảm với nàng ấy, thế nhưng chắc sau này chẳng thể gặp lại được nữa.
Vốn là Lạc Truy Phong muốn nói đến Đông Phương Thiên Môn nhưng vì trước đây hắn có kể với nàng về Lạc Anh cho nên nàng cứ ngỡ Lạc Truy Phong nhớ đến Lạc Anh thành ra trong lòng không khỏi hậm hực nghĩ thầm
“ Hừ mình vì hắn mà làm bao nhiêu chuyện thế mà hắn lại nhớ đến người thương của hắn không đoái hoài gì đến mình, chẳng lẽ ta lại đá cho hắn một cái lăn xuống xe cho bõ tức”.
Bạch Y lão nhân nghe thấy câu chuyện liền cười nói
-Lão phu cứ ngỡ cung chủ cứu cho vị bằng hữu nào hóa ra là tình lang của cung chủ. Gã này có gì ghê gớm mà lại làm cung chủ bận lòng đến thế
Đông Phương Thiên Môn hừ một tiếng rồi nói
-Lão nhân cứ coi như lần này ta đã lầm lỡ rồi, người mà gã nhớ đến nào có phải là ta đâu.
Bạch Y Lão nhân cười đáp
-Tình cảm nam nữ thật là khó nói, lão phu trước giờ cũng may mắn là chưa từng dính phải thứ tình cảm ấy bao giờ.
Đoạn lão cười một tràng, Lạc Truy Phong nghe hai người nói thì mới ngớ người ra vội bật dậy nói
-Không lẽ người là Đông Phương...Đông Phương Thiên Môn.
Đông Phương Thiên Môn xì một tiếng dài bĩu môi nói
-Ngươi thật là thiếu tinh tường, cho dù mặt ta có khác nhưng đến giọng nói hay mùi hương của ta mà cũng không nhận ra
Lạc Truy Phong giật mình đáp
-Không đúng, Đông Phương Thiên Môn xinh đẹp lắm, sao lại thế này
Đông Phương Thiên Môn nghe Lạc Truy Phong khen bản thân mình xinh đẹp thì vừa mừng vừa giận, nàng mừng hẳn là vì được khen xinh đẹp rồi còn giận là vì đối phương mãi mà chẳng nhận ra mình.
Bạch Y Lão nhân cười nói
-Cung chủ, chắc vừa rồi ngươi thương mà gã nhắc đến đích thị là cung chủ rồi không phải cô gái nào khác đâu.
Đông Phương Thiên Môn mừng lắm nàng đưa hai tay ôm mặt ngượng ngùng quay đi, Bạch Y Lão nhân lại nói
-Gã kia, ta là Bạch Y lão nhân có thuật dịch dung có thể thay đổi diện mạo người khác, cung chủ vì ngươi mà cất công đi tìm lão phu giúp hóa trang gương mặt xinh đẹp trở thành thế này. Ngươi thực là có phước lắm đấy.
Lạc Truy Phong bấy giờ mới hiểu ra, hắn cũng là thật ngượng ngùng lắm, vốn dĩ chuyện hắn yêu thích Đông Phương Thiên Môn hắn đã định chôn giấu không nói ra nhưng vừa rồi đã vô tình tiết lộ ra mất rồi lại còn tiết lộ cho đúng người thương của hắn nữa chứ.
Trong lúc ngượng ngùng ấy Đông Phương Thiên Môn lại lảng đi chuyện khác, nàng nói
-Tiên sinh, cũng sắp hết thời hạn một ngày, tiên sinh có thể tháo lớp mặt nạ này ra được không, chẳng may chẳng may quá giờ lại khiến gương mặt ta thành ra quái đản.
Bạch Y lão nhân ngoảnh lại phía sau không thấy động tĩnh gì có lẽ không còn truy binh, lão vội kéo cương dừng ngựa rồi trở ra sau xe tháo lớp mặt nạ.
Giữa trời tuyết rơi Đông Phương Thiên Môn trở lại diện mạo ban đầu, gió thổi tóc bay phấp phới Lạc Truy Phong ngơ ngác nhìn theo, mỹ nữ môi đỏ tựa như ngọn lửa, làn da lại trắng như tuyết hai mắt long lanh tựa ngọc bích thật là khiến tâm thần rung động. Hắn cứ nằm tựa đầu nên đùi nàng ngơ ngẩn nhìn mãi không thôi, Đông Phương Thiên Môn cũng cúi xuống nhìn Lạc Truy Phong. Hắn tuy chẳng có vẻ gì tuấn tú nhưng hai mắt sáng như sao lại hiển lộ được sự uy vũ khác thường hơn nữa Lạc Truy Phong còn cho nàng một cái cảm giác ấm áp vô cùng giống như mặt trời rừng rực không bao giờ nguội lạnh.
Hai người đắm đuối nhìn nhau chẳng biết nói lời nào, Bạch Y lão nhân trông thấy cũng phải phì cười.
Đột nhiên nghe phập một tiếng Bạch Y lão nhân ngã ngào xuống đất, Lạc Truy Phong và Đông Phương Thiên Môn giật mình kinh hãi, thấy Bạch Y lão nhân đã nằm chết giữa vũng máu trên cổ còn ghim một mũi tên xuyên xuốt qua. Hai người vội nằm sát xuống xe không dám nhổm dậy.
Lạc Truy Phong nhìn ra phía sau không thấy đèn đuốc gì cả bèn nói
-Không biết là tay cung thủ nào đang ở gần đây.
Đông Phương Thiên Môn nói
-Chắc hẳn là Dưỡng Tích, người này tiễn pháp phi thường ta cũng là khi trước bị kẻ này bắn trúng, ngươi phải cẩn thận.
Lạc Truy Phong thò tay nắm lấy dây cương quất mạnh một cái, cỗ xe song mã lại lao đi, xe rung lắc mạnh Lạc Truy Phong sợ Đông Phương Thiên Môn ngã khỏi xe bèn lấy tay còn lại ôm chặt lấy nàng, Đông Phương Thiên Môn bất giác nói
- Ngươi…ngươi làm gì thế
Tuy là nàng nói vậy nhưng trong lòng tự nhiên yêu thích lắm càng không có phản kháng gì, chỉ thu mình cuộn tròn lại ôm lấy Lạc Truy Phong.
Phía sau Dưỡng Tích cũng thúc ngựa đuổi theo dương cung bắn liền mấy nhát, hóa ra ban nãy bọn người Vũ Văn Vô Địch đúng là bị những chiếc đinh cảu Bạch y Lão nhân làm cho khốn đốn duy chỉ có Dưỡng Tích không hề gì, hắn tháo nhạc tắt đuốc âm thầm đi theo cho nên mới có cơ hội ra tay hạ sát Bạch Y lão nhân.
Lạc Truy Phong vừa quất ngựa chạy vừa che chắn cho Đông Phương Thiên Môn, Dưỡng Tích đuổi theo mãi hơn ba mươi dặm thì tên trong bó cũng hết hắn cũng biết thực lực của mình nếu như cận chiến với Lạc Truy Phong không phải đối thủ cho nên không dám đuổi theo nữa.
Song mã chạy mãi đến tận sáng, Lạc Truy Phong trông phía sau không thấy bụi bay biết là không còn truy binh nữa nên dừng lại ven đường nghỉ ngơi. Lúc này Đông Phương Thiên Môn đang nằm trong vòng tay hắn ngủ thiếp tự lúc nào, hắn không dám đánh thức nàng dậy chỉ đành ngồi im không nhúc nhích.
Lạc Truy Phong nhìn ngắm Đông Phương Thiên Môn, càng nhìn càng say đắm hắn đưa bàn tay khẽ chạm vào gò má của nàng, làn da ấy thật là mềm mại không gì sánh nổi, Lạc Truy Phong nghĩ thầm
“ bây giờ ta mà hôn nàng không biết cảm giác sẽ thế nào nhỉ”.
Lạc Truy Phong đánh liều một phen, hắn nhẹ nhàng cúi xuống định chạm môi vào đôi môi đỏ của Đông Phương Thiên Môn, đột nhiên nàng mở mắt thức giấc làm cho hắn giật mình vội vàng quay đi. Đông Phương Thiên Môn thấy Lạc Truy Phong ôm chặt mình thì vui lắm nàng cũng chẳng nói câu gì vươn vai ngáp dài một cái rồi nhìn chằm chằm Lạc Truy Phong. Hắn thấy thế liền hỏi
-Nàng…nàng nhìn gì ta thế, không lẽ trên mặt ta có gì sao
Đông Phương Thiên Môn chẳng nói chẳng rằng điệu bộ ngúng nguẩy hết sức đáng yêu, đôi mắt nàng long lanh vẫn nhìn hắn không rời. Lạc Truy Phong ngại ngùng liền nhấc nàng đặt sang một bên rồi nói lảng đi.
-Ta phải đi tìm cái gì đó ăn thôi, đói quá rồi
Đông Phương Thiên Môn chau mày nói
-Này lời ngươi nói hôm qua có phải thật không
Lạc Truy Phong làm ngơ nói
-Lời nào ta cũng không nhớ nữa rồi
Đông Phương Thiên Môn đứng phắt dậy hai tay chống sang bên sườn buông lời trách móc
-Nhà ngươi thật là cái đồ...cái đồ...
Lạc Truy Phong lại nói
-Cái đồ gì
Đông Phương Thiên Môn vùng vằng
-Ta không biết, nhưng ngươi đừng có mà chối bỏ, ngươi thích ta đúng không, ngươi nói cho rõ ràng xem nào
Lạc Truy Phong ấp úng
-Ta...ta...
Đông Phương Thiên Môn chau mày
-Ta ta cái gì, ngươi cứ ấp úng mãi thế.
Lạc Truy Phong thở dài một hơi lấy hết dũng khí mà nói
-Đúng vậy, ta chính là thích nàng, à không , là yêu nàng mới đúng
Đông Phương Thiên Môn vừa rồi hãy còn mạnh dạn vậy mà sau khi nghe được lời thú nhận ấy lại đột nhiên im bặt, nàng cúi mặt trên khỏe môi nở nhợ một nụ cười, hai người cứ thế trầm ngâm một hồi lâu. Lạc Truy Phong thấy không khí gượng gạo như thế lại thầm nghĩ
“ ta đứng trước thiên binh vạn mã mà chẳng chút e sợ, vậy mà bên cạnh nàng ấy lại chẳng khác nào con rùa rụt đầu, tình cảm nam nữ thật là lạ lùng”.
hắn nhìn Đông Phương Thiên Môn thấy nàng bẽn lẽn hay tay chắp phía sau còn mắt nhìn vào vô định, cái đầu thì đung đưa theo nhịp thật là đáng yêu vô cùng, hắn bèn nói
-Vậy chuyện của hai ta bây giờ thế nào
Đông Phương Thiên Môn khẽ cười nói
-Ta không biết, ngươi tự nghĩ đi, ngươi là nam nhân mọi sự là ngươi quyết
Nói đoạn nàng liền quay đi chỗ khác trong lòng thầm nghĩ
“ cái tên ngốc này còn không ôm lấy ta đi”.
Suy nghĩ ấy vừa lóe lên thì một bàn tay đã vòng qua eo ôm lấy nàng, hơi thở của Lạc Truy Phong cũng phả xuống sau gáy vô cùng gấp gáp. Tiếp theo đó cả người Lạc Truy Phong cũng đã áp lại sau lưng Đông Phương Thiên Môn, hắn đã chủ động rồi.
Lạc Truy Phong nói
-Ta là kẻ thô lỗ không biết nói lời đường mật, nhưng dù thế nào đi nữa sau này cũng ở bên cạnh bảo vệ cho nàng. Nàng...nàng có đồng ý hay không
Đông Phương Thiên Môn tủm tỉm cười, nàng cũng cầm lấy bàn tay Lạc Truy Phong mà nói
-Chàng phải giữ lời đây, từ giờ ta sẽ phó mặc cho chàng, nếu như chàng nuốt lời thì đừng trách ta
Trong lời nói chưa cả một sự đanh đá đáng yêu vô cùng, Hai người cứ như thế ôm nhau say đắm hồi lâu không rời.
...
Hai người bày tỏ tình cảm đã xong bây giờ đều là một lòng hướng về đối phương. Chợt Đông Phương Thiên Môn nhớ lại Bạch Y Lão Nhân thì thở dài nói
- Bạch Y lão nhân vì ta mà vong mạng vậy mà…vậy mà ta lại không cướp được xác y để mai táng cho đàng hoàng
Lạc Truy Phong cũng sợ Vu Văn Vô Địch cho người truy sát cho nên nói
- điều đó cũng thật không phải có điều nếu như còn truy binh ta mà quay lại nguy hiểm biết nhường nào.
Nói rồi hắn đánh xe theo đường mòn mà đi. Hai người đi được dăm bữa nửa tháng chẳng biết đã qua bao lâu thì thấy một phiến đá lớn bên trên có sơn chữ “ Bắc Yên” rất lớn
Lạc Truy Phong bèn hỏi
-Thiên Môn, Bắc Yên tức là sao vậy
Đông Phương Thiên Môn cười nói
-Từ giờ đừng gọi muội là Đông Phương Thiên Môn, ở Thiên Môn cung có quy định, phàm là cung chủ đều lấy tên của môn phái để làm tên gọi. Muội họ Đông Phương cho nên mới gọi là Đông Phương Thiên Môn.
Lạc Truy Phong ngớ người
-Thế nàng tên thật là gì
Đông Phương Thiên Môn cười đáp
-Muội tên là Diêu Linh
Lạc Truy Phong cười nói
-Thế mà xưa nay ta không biết, thật là có lỗi quá.
Diêu Linh nói
-Cả thiên hạ này ngoài sư phụ của muội ra cũng không có người thứ hai biết, thế thì huynh làm sao biết được, bây giờ muội đã nói cho huynh rồi cũng coi như chính là gả cho huynh đấy.
Lạc Truy Phong tủm tỉm cười rồi hôn lên trán của Diêu Linh, Diêu Linh lại hỏi
-Vậy còn huynh thân thế của huynh ra sao
Lạc Truy Phong nói
-Ta ư, ta cũng không rõ, vốn dĩ ta chỉ là một tên khiếu hóa may mà được Lão Lạc đưa về dạy bảo cho nên lấy họ của Lão làm họ của mình, còn cái tên này cũng là ta tự đặt.
Diêu Linh nói
-Vậy chuyện lúc trước huynh còn nhớ hay không
Lạc Truy Phong thở dài lắc đầu
-Ta không nhớ nhiều lắm, chỉ nhớ rằng trước khi Lão Lạc nhận nuôi thì ta đã tàn sát rất nhiều người
Diêu Linh kinh hãi nói
-Tại sai lại như thế
Lạc Truy Phong nói
-Khi còn ở Cầm Long Ngục ta có nghe vị tiền bối kia nói đấy là do cuồng huyết chảy trong người ta, còn bản thân ta tức là cuồng nhân.
Diêu Linh nói
-Cuồng huyết với cuồng nhân lại là cái gì
Lạc Truy Phong bèn đem chuyện kể lại hết cho nàng, Diêu Linh chăm chú lắng nghe, hai ngươi đi đến mãi sẩm tối mới xực nhớ ra bèn tìm một ngôi nhà xin chỗ trú chân qua đêm. Lạc Truy Phong thấy phía trước có một căn nhà nhỏ bèn tiến lại gõ cửa ba hồi, từ trong nhà có tiếng người vọng ra
-Là ai đó
Lạc Truy Phong nói
-Tại hạ là khách bộ hành muốn xin tá túc một đêm
Người kia nói
-Nhà tôi không phải là quán trọ, xin hãy đi cho
Lạc Truy Phong lại hỏi Diêu Linh có mang theo ngân lượng không nàng liền nói
-Lúc trước để cứu huynh ra muội đã chuẩn bị rất nhiều kim tài bảo vật để dâng cho Bạch Y lão nhân nay tiên sinh ấy không may qua đời thì tiền vẫn còn nguyên ở đây
Lạc Truy Phong mừng rỡ lại gõ cửa nói
-Bây giờ trời đã tối rồi tại hạ không tìm thấy quán trọ nào hết, xin hãy cho tá túc tại hạ quyết trả xứng đáng
Người kia nghe nói đến trả tiền hậu hĩnh bèn mở cửa đi ra nào ngò vừa trông thấy Diêu Linh liền lập tức đóng lại, Hai người còn đang ngơ ngác không biết có chuyện gì toan rời đi thì cửa lại mở ra lần này là một nữ nhân, ả nói
-Chỗ tôi cũng không có cao lương mĩ vị gì chỉ có cơm canh đạm bạc, tuy vậy giường ngủ cũng rộng rãi, nếu không chê thì hai vị có thể ở lại nhưng cũng cần đưa trước chút ngân lượng
Diêu Linh lấy trong túi ra năm lượng bạc đưa cho người ấy, người ấy trông thấy thì mừng lắm liền mời ngay hai người vào nhà. Trong nhà cũng gọi là rộng rãi đầy đủ bàn ghế lại có hai phòng tách biệt. Lạc Truy Phong và Diêu Linh đi đã mười mấy hai mươi ngày liên tục lúc mệt cũng là ngả lưng vào bánh xe hay gốc cây để ngủ cho nên thèm một chỗ chăn ấm đệm êm lắm.
Nữ nhân kia gọi
-Mình ơi mau chuẩn bị nước cho hai vị khách quý này tắm.
Lạc Truy Phong kề tai Diêu Linh nói khẽ
-Sao nữ nhân này đon đả như vậy nhỉ, ban nãy nam nhân kia còn đóng cửa kia mà.
Diêu Linh nói
-Có lẽ là do nhìn thấy ngân lượng đấy, huynh chớ nên lo lắng.
Hai người thay nhau đi tắm rửa rồi cùng lên nhà trên, trên bàn bày biện hai món một món cá cùng một món rau, tuy là đơn sơ nhưng Lạc Truy Phong cùng Diêu Linh ăn uống rất ngon lành cũng bởi đã mấy ngày rồi chưa có gì vào bụng cho nên bấy giờ cơm trắng cũng còn hơn cao lương mĩ vị.
đột nhiên Lạc Truy Phong thấy đầu óc quay cuồng không biết là chuyện gì, hắn liền quay sang thì đã thấy Diêu Linh nằm gục xuống bàn, Lạc Truy Phong nghĩ thầm
“ lẽ nào trong đồ ăn có bỏ thuốc mê hay sao”
Tuy là hắn biết như vậy nhưng tay chân dường như mất hết sức lực, Lạc Truy Phong nhìn sang hai người kia thì thấy nữ nhân cười lớn còn nam nhân e dè nói
-Liệu như vậy có ổn không
Nữ nhân cười đáp
-Thế nào một nữ nhân xinh đẹp như ả chẳng lẽ không được giá hay sao
Lạc Truy Phong tuy rằng tay chân mềm nhũn nhưng nghe được những lời như thế biết rằng Diêu Linh sắp bị hại hắn liền dùng hết sức lực toan đứng dậy động thủ nhưng vừa mới nhổm lên khỏi ghế hai chân đã gục xuống khiến Lạc Truy Phong ngã lộn mấy vòng.
Nữ nhân tiến lại cười nói
-Ái chà, gã này khỏe thật, thuốc mê nhiều như vậy mà hắn vẫn còn chưa bất tỉnh
Lạc Truy Phong gầm lên nhưng không thành tiếng, hai tay chống xuống đấy cố đứng lên nhưng lại ngã xuống đến mấy lần, lúc này hai mắt hắn dần tối đi, Lạc Truy Phong cuối cùng cũng không chịu được mà ngất lịm
Ả nữ nhân thấy thế cười nói
-Được rồi đem dây thừng đến đây trói hai kẻ này lại, hai ta đưa chúng đến Mộ Dung Phủ mà lĩnh thưởng thôi.
Nam nhân y lời mà làm đem dây thừng trói hai người lại cho lên xe ngựa đưa đi ngay trong đêm. Hai người đến trước Mỗ Dung Phủ liền bị quân lính giữ lại hỏi
-Hai ngươi tới đây làm gì
Nữ nhân đon đả chỉ tay ra sau xe nói
-Bẩm quan gia bọn tiểu nhân bắt được hai người này, nữ nhân kia thật là xinh đẹp tuyệt trần ắt Mộ Dung quan nhân sẽ thích lắm
Tên lính mang đuốc đi tới xem thử trông thấy Diêu Linh thì phải hả miệng trợn mắt nói
-Ái chà là người hay là tiên nữ, sao lại xinh đẹp nhường này, các ngươi trúng mánh lớn rồi đấy
Đoạn gã ra hiệu cho tên lính khác vào bẩm báo còn mình thì ở ngoài cố vòi chút tiền. Nữ nhân kia vừa rồi lấy trong túi Diêu Linh được nhiều tiền bạc lắm cho nên cũng chẳng tính toán gì đưa ngay cho tên lính mười lạng bạc, tên lính khoái chí lắm
Lúc sau thấy có người đi ra sai quân lính chuyển chiếc xe vào trong, xe đi qua độ ba cái cổng lớn thì đến trước đại sảng rộng lắm, người kia sai đưa quân lính khiêng Lạc Truy Phong và Diêu Linh vào giữa đại sảnh. Chỗ ấy đèn thắp sáng trưng như ban ngày phía trên có một cái ghế lớn một người chừng sáu mươi tuổi đang ngồi ở đó bên cạnh có hai người nam nhân hãy còn trẻ tuổi
Hai vợ chồng liền tới trước người lớn tuổi quỳ thụp vái lạy nói
-Bẩm Mộ Dung lão gia, hôm nay vợ chồng tiểu nhân có bắt được hai người này đem nộp cho ngài.
Mộ Dung lão gia cười nói
-Hai kẻ này thì có gì mà cần phải đem nộp
Nữ nhân liền đáp
-Lão gia chớ nên coi thường, hãy nhìn dung mạo nữ nhân kia trước đã.
Mộ Dung lão gia lấy làm lạ liền đi xuống xem sao thì thấy diện mạo Diêu Linh thật là phi thường hoàn mĩ không cách nào diễn tả được, lão nói
-Ái chà, tiên nữ giáng trần, tiên nữ giáng trần.
Nữ nhân liền nói
-Lão gia, như vậy có đáng hay không
Mộ Dung Lão gia vỗ đùi nói
-Đáng lắm, đáng lắm, ngàn vàng dễ kiếm, tuyệt sắc giai nhân thật là khó tìm, người đâu mau đem ngàn lạng vàng đưa cho phu phụ người này.
Hai người trông thấy Mộ Dung lão gia hiếm khi cao hứng như thế cũng liền chạy lại xem sao, hai người ấy tức là Tam công tử Mộ Dung Tử Kỳ, tứ công tử Mộ Dung Vũ Kha.
Cả hai người trông thấy Diêu Linh cũng phải trầm trồ mà đồng thanh ồ lên một tiếng. Mộ Dung Tử Kỳ ứa nước dãi mà nói
-Không ngờ trên thế gian còn có người đẹp như vậy.
Bấy giờ Lạc Truy Phong đã tỉnh dậy thấy chung quanh có mấy người nam nhân lại hau háu nhìn Diêu Linh, biết rằng bọn này ý đồ chẳng có gì tốt đẹp, hắn liền quát
-Các người định giở trò gì.
Hắn toan thoát ra nhưng cho dù nhúc nhích thế nào cũng không làm đứt được sợi dây trói. Nguyên Lạc Truy Phong nếu là khi bình thường thì cho dù ba bốn sợi dây thế này cũng không thể kìm hãm được hắn, thế nhưng là vừa rồi thuốc mê hãy còn tác dụng cho nên cả người vô lực không có lấy một chút sức nào
Mộ Dung Tử Kỳ cười nói
-Cái tên cóc ghẻ này sao lại đi cùng một đại mĩ nhân như nàng ta vậy.
Mộ Dung Tử Kỳ vốn là một tay phong lưu rất thích nữ sắc bây trờ trông thấy tuyệt đại mĩ nhân thế này trong lòng không khỏi nổi lên thua tính, hắn bèn chắp tay nói
-Phụ thân, chi bằng nữ nhân này hãy gả cho con.
Mộ Dung lão gia đột nhiên nghiêm mặt nói
-Chuyện này đâu phải con muốn là được, thực lực của con so với đại ca nhị ca thế nào con còn chưa rõ hay sao, nữ nhân này phải để đại ca nhị ca quyết đã
Mộ Dung Tử Kỳ nghe nói có ý không bằng lòng, thủng thẳng nói
-Dạ, Con đã biết rồi ạ.
Mộ Dung Vũ Kha thì chỏ Lạc Truy Phong nói
-Phụ thân, còn gã này thì xử lí thế nào
Mộ Dung Lão gia phất tay áo
-Kể gì một kẻ vô danh, đem ra ngoài giết quách đi cho đỡ bận.
Lạc Truy Phong liền nói
-Có bản lĩnh thì cởi trói cho ta rồi tỉ đấu công bằng, các người chẳng qua cậy đông hiếp yếu khác gì lũ tiểu nhân nhung nhúc
Mộ Dung Vũ Kha nhếch mép cười nói
-Gã này có bản lĩnh gì mà cứng miệng thế, để ta cho nhà ngươi xem bản lĩnh thực sự là như thế nào
Đoạn hắn sai người cởi trói cho Lạc Truy Phong, Lạc Truy Phong loạng choạng đứng dậy, hai mắt vẫn còn hoa lên.
Mộ Dung Vũ Kha trông bộ dạng bấy giờ của Lạc Truy Phong thì cười nói
-Kẻ như ngươi cho dù là diện mạo hay là võ công e là cũng chẳng xứng với nữ nhân kia chút nào, thôi thì nếu ngươi muốn ta sẽ tiễn ngươi một đoạn.
Nói đoạn Mộ Dung Vũ Kha lao đến vung quyền đầu đấm ngay trước ngực Lạc Truy Phong, hắn bị trúng một đòn liền hất ngược ra sau hơn một trượng thổ ra một ngụm máu.
Mộ Dung Vũ Kha cười nói
-Kẻ vô danh này đúng là thứ bỏ đi, ngươi đâu đem hắn ra ngoài phủ rồi hẵng giết.
Đám hạ nhân nhận lệnh liền đi tới định khênh Lạc Truy Phong đi nào ngờ chỉ nghe hai tiếng bịch bịch hai tên hạ nhân đã bị đấm vỡ đầu chết ngay.
Mộ Dung Vũ Kha trông thấy cười nói
-Ái chà, cũng có chút thú vị rồi đây
Mộ Dung Vũ Kha liền tiến lại vung quyền đầu đánh tới, Lạc Truy Phong bấy giờ còn nhìn một thành hai không biết địch nhân ở đâu cho nên cũng tay đấm chân đá đánh bừa đi, hai bên qua lại hai ba mươi chiêu thì Lạc Truy Phong bị trúng đến bảy tám quyền đầu. Hắn như người say rượu bước lùi ra sau chân nam đá chân chiêu, cuối cùng cũng là không chịu được ngã vật ra đất mà ngất đi.
Mộ Dung Vũ Kha bước đến đặt hai ngón tay vào cổ Lạc Truy Phong thấy mạch hãy còn đập xem ra chỉ là bị thương chút đỉnh không đáng kể gì, hắn nhặt lên chiếc tam xoa định đâm chết ngay nhưng Mộ Dung lão gia ngăn lại mà nói
-Hãy khoan, gã này thực lực không tệ chút nào, vừa rồi bị trúng thuốc mê mà có thể dùng con đánh đến mấy chục chiêu, cứ tạm nhốt hắn lại đợi khi nào tỉnh hẳn con đem ra mà luyện tập
Vũ Kha dạ một tiếng rồi sai hạ nhân khiêng Lạc Truy Phong nhốt vào trong ngục còn Diêu Linh được sai đưa đến tầng bảy của Hỏa Phụng lầu