Chương 23: Mỹ nhân nghĩ cách cứu anh hùng, lúc nguy cấp thần uy hiển lộ

Lại nói tới Đông Phương Thiên Môn từ sau khi chạy khỏi biết được tin Lạc Truy Phong hãy còn sống thì ấp ủ cơ hội quay trở lại cứu hắn ra ngoài.

Nàng cũng đã mấy phen đến Bôn Lôi Thành ngặt nỗi Vũ văn Vô Địch cho tâm phúc canh giữ bốn cổng vô cùng nghiêm mật, nhan sắc của nàng chỉ vừa xuất hiện có khác nào tiên nữ giáng thế chẳng ai là không hay.

Đông Phương Thiên Môn lại dùng bột mì đắt thành mặt na cải trang nhưng những người canh gác đều là bọn tai mắt tinh tường vừa trông đã biết vì thế không ít lần nàng rơi vào cảnh vây hãm, cũng may khinh công của nàng tuyệt đỉnh vô song cho nên mới thoát được.

Nàng lang thang ngoài thành đến mấy ngày mà không tìm được phương kế vào thành thân nữ dặm trường khổ sở trăm bề mà không thấy chút hi vọng nào, lộ phí cũng đã hết, bấy giờ nàng sốt ruột lắm bèn trở về Thiên Môn cung rồi tìm cách khác.

Nguyên Thiên Môn cung hơn một trăm dặm về phía tây có một ngọn núi nhỏ gọi là Bạch Y Sơn, chỗ ấy có một người là Bạch Y Lão nhân có tài dịch dung che giấu diện mạo thật của người khác, tài nghệ ấy vô cùng đỉnh cao dù là có chạm vào cũng không phát giác ra được. Đông Phương Thiên Môn biết được liền cất công đến đó một chuyến.

Đông Phương Thiên Môn đi hết hai ngày đường cũng đã đến nơi, bấy giờ trời đã nhá nhem tối nàng bắt gặp một ông lão mặc y phục trắng tay chống gậy trúc đang đi dưới chân núi. Đông Phương Thiên Môn nghĩ thầm

“ Bạch Y lão nhân phải là lão già mặc y phục màu trắng hay sao, có lẽ chính là người này”

Nàng bèn rong ngựa đến gần hỏi

-Tiên sinh mạn phép cho hỏi ngài có phải là Bạch Y Lão nhân hay không

Người kia chậm rãi quay lại nhìn Đông Phương Thiên Môn rồi cười nói

-Người đời nói Tây Thi Điêu Thuyền đã là xinh đẹp, nhưng Đông Phương Thiên Môn còn đẹp hơn nhiều, nay lão phu may mắn được gặp quả là không phải nói quá.

Đông Phương Thiên Môn liền xuống ngựa nói

-Tiên Sinh thật là tinh tường vừa nhìn đã nhận ra tôi

Bạch Y Lão Nhân cười nói

- danh tiếng của cung chủ vang xa lắm, sao tôi lại không hay cho được

Đông Phương Thiên Môn lại cung kính nói

-Tiên sinh có thể giúp tôi một chuyện được chăng

Bạch Y Lão nhân cười nói

- Đông Phương cung chủ có chuyện gì mời lên núi rồi ta từ từ nói

Đông Phương Thiên Môn mừng rỡ dắt ngựa theo sau Bạch Y Lão nhân. Hai người đi đặng một hồi thì đến một bãi đất trống, ở giữa có một căn nhà nhỏ lại có sân vườn trồng rau nuôi gà. Bạch Y Lão nhân đi đến hiên nhà ngồi xuống chiếc ghế đẩu nói

-Lão phu là người thôn dã có gì đáng để đại mỹ nhân như Đông Phương cung chủ nhờ cậy.

Đông Phương Thiên Môn liền nói

-Tôi có một vị bằng hữu đang gặp nguy khốn ở Bôn Lôi thành, nay tôi muốn đến đó để cứu hắn ra ngoài nhưng khổ nỗi diện mạo này nhiều người nhận ra cho nên muốn nhờ Tiên sinh giúp cho thay đổi hình dung.

Bạch Y Lão nhân cười nói

-Chuyện này cũng chẳng phải gì khó, có điều thuật dịch dung này chỉ có tác dụng không quá một ngày, sau thời gian ấy tự khmà từ đây tới Bôn Lôi thành đi nhanh cũng hết mười mấy ngày đường e là chưa đến được nơi thì đã hỏng chuyện rồi.

Đông Phương Thiên Môn lo lắng suy nghĩ một hồi rồi nói

-Vậy cảm phiền Tiên sinh đi với tôi một chuyến khi đến gần Bôn Lôi thành thì mới dùng thuật ấy, như thế mới thành sự được.

Bạch Y Lão nhân cười nói

-Như vậy cũng được thế nhưng cái giá không hề rẻ đâu

Đông Phương Thiên Môn mừng rỡ nói

-Chuyện này tôi có thể lo được chỉ cần tiên sinh giúp cho thì tiền bạc không thành vấn đề.

Bạch Y lão nhân cười nói

-Vậy ngày mai ta sẽ lên đường bây giờ trời đã tối rồi. Ngày mai ta muốn một cỗ xe ngựa không biết cung chủ có chuẩn bị được chăng.

Đông Phương Thiên Môn y lời mà làm, hôm sau đã chuẩn bị một cỗ xe ngựa, nàng dìu Bạch Y Lão nhân lên xe rồi xuất phát đến Bôn Lôi thành.

Hai người đi hết mười mấy ngày đường cuối cùng cũng đến trước Bôn Lôi thành, Đông Phương Thiên Môn liền nói

-Tiên sinh bây giờ đã đến nơi, mong tiên sinh hãy dùng thuật dịch dung để tôi có thể dễ dàng hành sự

Bạch Y lão nhân nói

-Được rồi lão phu sẽ thực hiện ngay, có điều thuật dịch dung thuật có một điểm đáng lưu tâm, cung chủ nên nhớ kĩ kẻo để bị phát hiện sẽ nguy hiểm lắm.

Đông Phương Thiên Môn nói

-Xin tiên sinh chỉ giáo

Bạch y lão nhân nói

-Thuật dịch dung chỉ có tác dụng trong một ngày, khi hết thời gian một ngày mặt nạ sẽ bị thối rữa đến lúc ấy sẽ làm cho da thịt người mang nó bị thối rữa theo, cho nên cung chủ phải quay lại đây trước khi thời gian kết thúc, lão phu sẽ tháo bỏ lớp mặt nạ ấy nếu không sẽ ảnh hưởng đến nhan sắc của cung chủ.

Đông Phương Thiên Môn cả kinh nghĩ thầm

“ mình bây giờ còn chưa rõ Lạc Truy Phong ở đâu, nếu chỉ có một ngày thì thật là quá ngắn, những cũng chẳng còn cách khác đành phải đi nhanh về sớm vậy”.

Đoạn nàng cũng đồng ý cho Bạch Y lão nhân hóa trang cho mình, kinh qua một canh giờ diện mạo của nàng đã hoản toàn thay đổi cho dù là người tinh tường đến mấy cũng chẳng thể nào nhận ra được. Đông Phương Thiên Môn liền cáo từ Bạch Y lão nhân rồi đi vào Bôn Lôi thành, quả nhiên có thể dễ dàng qua cổng mà không ai hay biết.

Đông Phương Thiên Môn nhằm hướng Lôi phủ mà đi tới nhưng ban ngày ban mặt cũng không thể hành động, nàng phải chờ đến đêm tối bấy giờ mới có cơ hội.

Bấy giờ là mùa đông tuyết rơi trắng xóa trời cũng tối nhanh, mới đầu giờ dậu mà mặt trời đã lặn mất dạng, đến cuối giờ dậu Đông Phương Thiên Môn nhân lúc trời thanh vắng liền nhảy qua tường vào trong phủ. Nàng bắt lấy một kẻ canh gác dò hỏi

-Ngươi có biết Lạc Truy Phong hay không

Người kia đáp

-Dạ tiểu nhân đích thị là có biết kẻ ấy

Đông Phương Thiên Môn lại nói

-Kẻ ấy bây giờ đang ở đâu

Người kia đáp

-Bẩm hắn đang bị nhốt tại Cầm Long ngục

Vốn dĩ Cầm Long ngục là một nơi tuyệt mật từ thời Lôi Chấn Thiên, không phải những người thân cận với lão thì chẳng ai hay biết, thế nhưng sau khi Lạc Truy Phong bị bắt lại bởi vì Vũ Văn Vô Địch cứ cách mấy ngày lại cho gọi Lạc Truy Phong lên tỉ đấu trước sự chứng kiến của mọi người cho nên bây giờ ai cũng biết đến. Đông Phương Thiên Môn nói

-Ngươi hãy dẫn ta đến đó bằng không ta sẽ lấy mạng.

Người kia sợ hãi đáp

-Tiểu nhân tuy là biết đường nhưng không có chìa khóa cho nên cũng là vô dụng, nếu đại hiệp muốn cứu Lạc Truy Phong thì phải lấy được chìa khóa từ chỗ Lôi tam công tử mới được.

Đông Phương Thiên Môn vội nói

-Ngươi hãy mau đưa ta đến chỗ Lôi Chấn Long.

Người kia răm rắp nghe theo liền đưa Đông Phương Thiên Môn tới một góc tối rồi trỏ ra phía trước nói

-Chỗ ấy là phòng của Tam công tử.

Đông Phương Thiên Môn nhìn ra thấy hai người canh giữ trước cửa, nàng liền giơ tay đánh mạnh vào gáy khiến cho gã kia bất tỉnh nhân sự rồi giấu vào một chỗ. Nguyên nàng là một tay thân thủ mau lẹ thuật dạ hành vô tung vô ảnh chỉ hai phi châm phóng ra đã có thể tiễn hai kẻ giữ cửa về chầu trời mà không phát ra tiếng động. Nàng khẽ cạy cửa bước vào trong, trong phòng tối đen như mực Đông Phương Thiên Môn nghĩ thầm

“ bây giờ trời tối như vậy ta khó lòng tìm được chìa khóa, mà kể có tìm được thì cũng không biết Cầm Long ngục ở đâu, bây giờ đánh liều một phen bắt lấy Lôi Chấn Long làm con tin chắc sẽ được việc”

đoạn nàng tiến sát đến bên giường lấy ra một cây châm kề vào cổ Lôi Chấn Long. Lôi Chấn Long đang say giấc nồng đột nhiên phát giác kim khí kề cổ thì giật mình tỉnh dậy mồ hôi lạnh toát ra như tắm, hắn sợ hãi nói

-Vị đại hiệp xin hạ thủ lưu tình, chỉ cần là ngài muốn thì thứ gì tại hạ cũng có thể giao ra được.

Đông Phương Thiên Môn nói

-Coi như ngươi cũng biết điều, bây giờ hãy đưa ta tới Cầm Long ngục, ngươi không được giở trò gì nếu như để người khác phát hiện thì ta sẽ giết chết ngay.

Lôi Chấn Long hai tay run bần bật đáp

-Đại hiệp chớ lo lắng, tính mạng tại hạ trong tay ngài tại hạ nào dám gây điều bất lợi, bây giờ tại hạ xin làm theo ngay.

Đông Phương Thiên Môn áp giải Lôi Chấn Long ra cửa, hắn thấy hai cái xác người còn đang nằm ở đó liền nghĩ bụng

“ bây giờ ta dẫn kẻ này đi lòng vòng để kéo dài thời gian, thể nào một lúc nữa đám canh gác cũng phát giác ra hai cái xác này, đợi khi Vũ Văn Vô Địch biết tin như vậy mới có thể bắt được hắn”.

đoạn hắn cứ y thế mà làm dẫn Đông Phương Thiên Môn lòng vòng một hồi lâu, Nàng chợt thấy có điều không ổn liền kề sát cây châm vào cổ hắn làm cho da cổ dớm ra ít máu

-Tên khốn khiếp nhà ngươi định lừa ta phỏng, Lôi phủ dẫu có rộng cũng chẳng đến nỗi đi mãi không đến, chắc ngươi kéo dài thời gian hay chăng. Khôn hồn thì mau làm cho nhanh chóng bằng không cái mạng này của ngươi phải để sang kiếp sau rồi.

Lôi Chấn Long sợ hãi nói

-Tại hạ trời tối như mực không sao nhìn thấy đường mà Cầm Long ngục lại là chỗ mật yếu đâu dễ mà tìm thấy được.

Đông Phương Thiên Môn gằn giọng nói

-Tên khốn khiếp này mau mau chỉ đường cho đúng, ngươi còn lôi thôi là ta giết ngay.

Lôi Chấn Long thấy máu đã chảy nào dám chậm trễ nữa, có điều mưu kế của hắn cũng đã thành, một kẻ canh gác đi qua phòng Lôi Chấn Long thì phát giác ra hai cái xác, hắn vội chạy vào trong nhưng không thấy Lôi Chấn Long đâu liền khua la inh ỏi

-Tam công tử bị bắt đi rồi, tam công tử bị bắt đi rồi.

Bấy giờ trong phủ nháo nhác đi tìm đốt đèn sáng quắc như ban ngày, Đông Phương Thiên Môn nghe tiếng thầm nghĩ

“ hỏng rồi, chuyện phải làm cho nhanh không khéo cả ta cũng bị bắt thì toi”

Nàng liền giơ chân đá vào lưng Lôi Chấn Long một cái làm hắn ngã dụi xuống đất hộc cả máu mồm, Nàng quát

-Tên khốn này hãy dẫn đường đi.

Lôi Chấn Long không dám sai lệnh dẫn nàng đến Long Trì rồi khai mở mật đạo, Đông Phương Thiên Môn thuận chân lại đá cho hắn một cái nữa ngã dúi vào mật đạo. Bấy giờ nàng cũng bước vào cất tiếng nói

-Lạc Truy Phong ngươi có ở đây không

Lạc Truy Phong đương ngủ nghe có người gọi còn nghĩ là hạ nhân đến đưa mình ra ngoài cho nên không đáp. Đông Phương Thiên Môn lại hỏi lại

-Lạc Truy Phong, ngươi có ở đây không

Lạc Truy Phong thấy giọng nói quen lắm liền đáp

-Ta ở đây, có chuyện gì

Đông Phương Thiên Môn lại đá cho Lôi Chấn Long một cái nói

-Ngươi còn không mau mở ngục

Lôi Chấn Long vội vàng chạy đến mở ngục cho Lạc Truy Phong ra ngoài, Đông Phương Thiên Môn đá bồi cho Lôi Chấn Long một cái làm hắn ngã dúi vào trong lồng sắt, nàng quát

-Ngươi mau khóa mình lại đó, cũng may lần này ta tìm được Lạc Truy Phong bằng không ngươi phải chết rồi.

Lôi Chấn Long vừa đau vừa giận song không dám buông lời thóa mạ chỉ quỳ thụp vái lạy đa tạ tha mạng. Lạc Truy Phong cũng chắp tay nói

-Đa tạ vị đại hiệp đã đến tương cứu, không biết quý danh của ngài là gì sao nghe giọng nói rất quen.

Đông Phương Thiên Môn bụm miệng cười định nói ra thân thế nhưng lại muốn trêu đùa Lạc Truy Phong một chút cho nên không tiết lộ. Để mà nói Lạc Truy Phong không nhận ra nàng cũng bởi nàng đã thay giọng một chút cho giống nam nhân, bằng không hắn sẽ phải phát giác ra ngay. Đông Phương Thiên Môn lâu ngày không gặp Lạc Truy Phong bây giờ hội ngộ thật là vui lắm, nàng cười nói

-Ta với ngươi cũng không quen biết gì chẳng qua được người ta nhờ tới cứu ngươi mà thôi, bây giờ bên ngoài đang truy lùng hai ta, ta phải chạy mau cho kịp.

Lạc Truy Phong liền nói

-Ta có vị bằng hữu bị nhốt ở đây có thể nào cứu ra được luôn hay không

Đông Phương Thiên Môn nói

-Tiện một thể ngươi cứ đưa gã đi cùng.

Lạc Truy Phong cầm lấy chùm chìa khóa toan mở cửa ngục bên cạnh, đột nhiên nghe tiếng nói

-Không cần, các người cứ đi đi, ta muốn ở lại đây

Lạc Truy Phong nói

-Tiền bối, vậy thì tại hạ xin cáo từ, tiền bối bảo trọng.

Đoạn hai người rời đi ngay, Lạc Truy Phong ra đến bên ngoài hít một hơi thật là sâu khoan khoái vô cùng

-Ái chà, đã lạnh thế này rồi cơ à, lâu rồi ta không được ra ngoài thật là thoải mái.

Đông Phương Thiên Môn nói

-Ngươi cứ thoát ra khỏi đây được rồi hãy vội mừng.

Bấy giờ một đám người đông kể mấy trăm đã bủa vây lấy Long Trì, những người như Dưỡng Tích, Lăng Thiên Vũ, Liễu Nhược Phàm đều có mặt cả. Vũ Văn Vô Địch từ trong đám người đi ra cười nói

-Không biết là kẻ nào có thể cứu ngươi thoát được khỏi Cầm Long ngục chắc cũng chẳng phải dạng xoàng.

Lạc Truy Phong cười nói

-Vũ Văn lão anh hùng, tại hạ trong ngục đã lâu, mãi mà không thấy ngài gọi tại hạ lên.

Vũ Văn Vô Địch nói

-Thực lực của ngươi tịnh tiến không ít ta sợ không phải đối thủ, cho nên hôm nay có lẽ là ngươi phải đấu với tất cả bọn ta rồi.

Đoạn Lão hét lên một tiếng

-Sát

Tức thì mấy trăm người cùng lao tới một lượt, đám người Lăng Thiên Vũ, Hàn Thái Tuyết, Liễu Nhược Phàm sáp tới cận chiến. Lạc Truy Phong tay không tấc sắt thế nhưng chẳng hề nao núng, hắn cười nói

-Phương Tâm Bệnh, Lăng Thiên Vũ, nể tình hai người là bằng hữu hãy mau lui ra kẻo uống mạng.

Lăng Thiên Vũ vốn là người cao ngạo làm sao chịu được đả kích như vậy, từ ngày hắn bị Lý Ứng đánh gãy một tay đến giờ đều luyện tập không ngừng, có thể nói thực lực đã tăng lên đôi chút. Lăng Thiên Vũ quát

-Lạc Truy Phong sao ngươi khinh ta thế, ta với ngươi đạo bất đồng sao có thể gọi bà bằng hữu được nữa, trận chiến này cũng là chấm dứt giao tình chúng ta.

Đoạn hắn hăng hái đánh đến trước tiên, Lạc Truy Phong đưa tay bắt lấy đầu chùy cười nói

-Lực đạo tốt lắm, xem ra ngươi đã tiến bộ không ít.

Lăng Thiên Vũ nói

-Để xem ngươi có chịu được mấy chùy.

Hắn lại vung chùy đánh tới liên tiếp mấy chiêu, Lạc Truy Phong nhảy lùi ra sau tránh được hết cả. Lạc Truy Phong túm được hai tên lâu la quăng quật khắp nơi sức mạnh như Điển Vi đánh chết hơn hai mươi người khiến cho đám quân lính khiếp vía lùi ra sau mấy trượng. Liễu Nhược Phàm và Hàn Thái Tuyết thấy thế liền hai bên tả hữu cùng nhau đột kích khí thế vô cùng mạnh mẽ. Ba người giáp công Lạc Truy Phong vừa đánh vừa lùi.

Lạc Truy Phong không muốn làm Lăng Thiên Vũ bị thương cho nên lại nói

-Lăng Thiên Vũ hãy biết khó mà lui, ta không muốn làm khó ngươi đâu.

Lăng Thiên Vũ tức giận quát

-Ngươi làm nhục ta trước bao người như thế, ta thề phải giết ngươi.

Đoạn hắn lại lao lên đánh loạn xạ, Lạc Truy Phong vứt hai người trên tay ra bắt lấy hai đầu trùy la lên một tiếng đẩy mạnh ra sau, Lăng Thiên Vũ bị hất văng đến mấy trượng đầu óc choáng váng không đứng dậy được nữa.

Liễu Nhược Phàm xòe ra Phi Long Phiến đánh tới chiêu thức cực kì tinh diệu giống như khổng tước xòe đuôi chợt nhả chợt thu. Dù gì trên Bôn Lôi Bảng hắn cũng đứng hang thứ bảy một thân võ nghệ có thể nói không phải chỉ có hư danh, Lạc Truy Phong tay không đối chiến thật là bất lợi.

Đông Phương Thiên Môn thấy tình thế nguy khốn bèn nhảy lên không trung cao đến hơn trượng từ trong tay phóng ra mấy chục phi châm. Liễu Nhược Phàm trông thấy phi châm uy mãnh dị thường không dám khinh khi vội nhảy lùi ra sau. Đông Phương Thiên Môn liền nói

-Còn đứng ở đó làm gì, mau mau chạy thôi.

Đoạn hai người dắt nhau nhảy qua tường mà tháo chạy, Vũ Văn Vô Địch lớn tiếng quát.

-Mau mau đuổi theo

Truy binh liền theo lệnh, Đông Phương Thiên Môn chạy được một đoạn trông phía sau đền đuốc sáng trưng nàng bèn lấy ra một nắm phi châm kể đến cả trăm chiếc hai tay vung mạnh ra sau giết đến hai ba mươi người, truy binh cũng vì thế mà sợ hãi không dám đuổi sát nữa

Lạc Truy Phong cùng Đông Phương Thiên Môn chạy đến cổng thành thì cổng đã đóng chặt trên thành mười mấy tay cung thủ cùng bắn xuống, Lạc Truy Phong giơ tay bắt được hết tên lại phóng ngược trở lại giết hết cả mấy tay ấy. Đông Phương Thiên Môn trông thấy cả kinh nghĩ thầm

“ Vẫn biết hắn mang thần lực hơn người chuyện bắt được tên không nói làm gì thế nhưng lại hồi tên giết hết mấy tay cung thủ thì thật là phi thường, bản thân ta mười mấy năm luyện phi châm cũng chưa chắc đã đạt tới trình độ ấy vậy mà hắn chỉ tiện tay thôi sao”.

Bấy giờ truy binh cách không còn xa nếu như còn không mở cổng thành thì khó lòng thoát thân được. Lạc Truy Phong vội đến bên cổng thành hai tay cầm lấy thanh chắn nhấc lên thế nhưng cổng thành cao đến mấy trượng kể nặng cũng ngàn cân, mỗi lần nâng lên hạ xuống đều là mười mấy hai mươi người cùng nhau quay ròng rọc mới kéo lên được bây giờ một mình Lạc Truy Phong cho dù sức khỏe khôn cùng e là cũng khó lòng làm nổi.

Đông Phương Thiên Môn thấy truy binh còn cách không xa liền nói

-Thế nào ngươi có nhấc nổi hay không

Lạc Truy Phong gầm lên một tiếng hai mắt đỏ sọng như máu trên thân mình không có chỗ nào mạch máu không nổi lên to như ngón tay. Hắn cầm vào thanh sắt từ từ nhấc lên cuối cùng cũng có chuyển động. Đông Phương Thiên Môn thấy tình thế gấp lắm bèn thúc giục

-Mau lên bọn chúng sắp đến rồi

Lạc Truy Phong đã dùng hết sức nhưng cũng chỉ nhấc cánh cổng lên cao hơn một thước, Vũ Văn Vô Địch đuổi đến còn cách hơn ba mươi trượng trông thấy liền cười nói

-Bọn chúng không thoát được đâu, mau mau bắt lấy.

Đông Phương Thiên Môn hai tay cầm chắc phi châm chỉ đợi địch nhân lại gần đến bốn năm trượng sẽ lập tức ném ra, thế nhưng trong lòng của nàng vô cùng hồi hộp tim đập rộn ràng lại lẩm bẩm nói

-Lạc Truy Phong ngươi phải cố lên chúng ta hết đường chạy rồi.

Bấy giờ Lạc Truy Phong rống lên một tiếng vang trời, đám người Vũ Văn Vô Địch nghe thấy còn phải giật mình đứng hết cả lại tự nhủ không biết là thứ gì lại phát ra tiếng kêu khủng khiếp đến thế.

Lạc Truy Phong đã nhấc cổng thành lên cao ba thước, chàng bèn nói

-Mau mau ra ngoài.

Đông Phương Thiên Môn thấy thế vội vàng chạy tới chui qua khe hở, nàng thấy Lạc Truy Phong vẫn còn ở trong không tài nào ra được liền nói

-Lạc Truy Phong ngươi phải cố lên, lẽ nào đến được đây rồi còn để bị bắt lại, ta đã đợi ngày này lâu lắm rồi, ngươi hãy gắng lên

Đoạn nàng cũng cầm thanh sắt mà trợ sức, cánh cổng từ từ nâng lên đến khi cao hơn năm thước Lạc Truy Phong mau lẹ luồn qua khe hở thoát được ra ngoài. Cánh cổng sập xuống nghe rầm một tiếng, Vũ Văn Vô Địch vừa hay cũng đuổi đến nơi lão quát tháo đám binh lính hò nhau nhấc cánh cổng lên.

Lạc Truy Phong vừa rồi đã dung hết sức lực bây giờ hai chân mềm nhũn, Đông Phương Thiên Môn phải dìu hắn chạy đi vừa được một đoạn nghe tiếng ngựa hí, một cỗ xe song mã chạy tới người trên xe tức là Bạch Y lão nhân, lão nói

-Hai người mau mau lên xe.

Đông Phương Thiên Môn dìu Lạc Truy Phong lên xe ba người tẩu thoát. Bấy giờ Vũ Văn Vô Địch mở được cổng thành nhưng ngựa đã đi xa rồi.