Chương 22: Thanh Thiếu Tư gặp tay hảo thủ, lúc đêm hôm phóng hỏa đốt nhà

Người kia dường như bị cuồng hóa giống như một con mãnh thú điện dại, hắn lao tới vung thương phóng ra mấy chiêu, mấy chiêu này so với chiêu kiếm của Thanh Thiếu Tư còn muốn nhanh hơn một chút.

Thanh Thiếu Tư vừa chống đỡ vừa nghĩ

“ không hay rồi, kì này hắn đã hiển lộ thần uy, mình thì đã dùng hết sức e là khó lòng thắng nổi”.

Người kia thế như vũ bão song thương trong tay gã chẳng khác nào hai ngọn sét đánh ngang trời, Thanh Thiếu Tư bấy giờ múa loạn kiếm lên giống như một vòng tròn bao phủ lấy thân mình, chiêu ấy xem chừng như ai cũng làm được thế nhưng lại hiệu nghiệm vô cùng. Người kia tuy là nhanh nhẹn vô song thế nhưng không tài nào đánh xuyên qua vòng tròn ấy được.

Hai bên qua lại đã hơn năm mươi chiêu nữa, Thanh Thiếu Tư chính là cố thủ song không hề đuối thế còn như người kia tuy là tấn công nhưng xét cho cùng không làm tổn hại được đối phương thì bản thân sẽ phải xuống sức.

Thêm hai mươi chiêu nữa thì thực lực không còn chênh lệch nữa, người kia cũng đã thấm mệt, hăn nhảy lùi ra sau cười nói

-Giỏi lắm giỏi lắm, ngươi có thể kinh qua trạng thái hóa cuồng của ta thì thực lực này trong thiên hạ chẳng có mấy người sánh được

Thanh Thiếu Tư tuy là cố thủ qua được đợt tấn công ban nãy cũng trong lòng khinh hãi vô cùng, chàng cũng nói

-Mộ Dung anh hùng đã quá lời, tại hạ chẳng qua là may mắn mà thôi.

Người kia lại cười một tràng rồi nói

-Hôm nay coi như ta đã gặp được một kẻ kì phùng địch thủ, đánh trận này thật là sảng khoái, ngươi hãy đi đi ta không bắt bớ chuyện vừa rồi nữa.

Thanh Thiếu Tư nghe vậy cả mừng bèn thu kiếm lại chắp tay nói

-Đa tạ Mộ Dung anh hùng đã không tính toán, tại hạ thật là cảm kích vô cùng, tại hạ xin được cáo từ.

Nói đoạn Thanh Thiếu Tư rời đi ngay không dám chậm trễ. Chàng vừa đi khuất tầm mắt đám hạ nhân liền nói

-Tam công tử sao lại tha cho hắn dễ dàng như vậy

Người kia bấy giờ mới khụy xuống từ miệng phun ra một ngụm máu hắn là đã bị nội thương, hắn nói

-Kẻ đó không thể xem thường, hiện tại ta đã dùng sức quá nhiều ảnh hưởng đến khí huyết, nếu như còn không để hắn đi thì e là cái mạng này cũng không giữ nổi.

Thì ra ban nãy người kia chỉ là giả bộ thống khoái, trên thực tế hắn đã tổn hao khí huyết so với Thanh Thiếu Tư quả nhiên vẫn còn kém một bậc. Người kia lại nói

-Các ngươi hãy đi hỏi những người quanh đây xem lại lịch của gã này thế nào.

Đám hạ nhân chia nhau làm việc, một bọn thì dò la tin tức, một bọn đưa người kia về Mộ Dung phủ. Bọn chúng dò la cũng nửa ngày thì biết được Thanh Thiếu Tư vốn là tiều phu sống bên vách núi cách đó hơn năm mươi dặm, bọn này hay tin cả mừng vội càng hồi phủ báo ngay cho người kia.

Phần về Thanh Thiếu Tư vừa đi khỏi cũng liền lén đuổi theo Lạc Anh xem nàng đã ra khỏi hang hùm hay chưa, chàng thi triển cước pháp chạy băng băng một hồi liền bắt gặp một toán người đi từ phía ngược lại, Thanh Thiếu Tư liền tiến đến chắp tay kính cẩn nói

-Xin hỏi các vị vừa rồi có thấy một cô nương trẻ tuổi đi qua hay không

Đám người kia lắc đầu nói

-Chúng tôi nãy giờ chưa từng gặp ai như thế.

Thanh Thiếu Tư nghĩ bụng

“ thôi chết không lẽ Lạc tiểu thư lại xảy ra chuyện rồi chăng”

Chàng lại sốt sắng đi tìm qua đến nửa ngày cũng không thấy tung tích Lạc Anh đâu, Thanh Thiếu Tư lo lắng lẩm bẩm

-Theo lí thì giờ này người đã ra khỏi lãnh địa của Mộ Dung gia rồi thế nhưng không biết Lạc tiểu thư đã an toàn hay là chưa.

Suy đi tính lại Thanh Thiếu Tư không biết nên làm gì, chàng đành trở về căn nhà thế nhưng là cảnh tượng trước mắt khiến cho chàng vô cùng kinh sợ. Cả ngôi nhà đang cháy bừng bừng Thanh Thiếu Tư tá hỏa chạy lại gọi lớn

-Sư mẫu, sư mẫu

Chàng cũng chỉ là bất giác gọi lên như vậy chứ thực tình nếu như Lý Mạt ở trong căn nhà thì chẳng thể nào cứu được. Thanh Thiếu Tư đúng gần ngọn lửa quá hơi nóng bốc ra làm cho mặt chàng bỏng rát hết cả. Thanh Thiếu Tư nghĩ bụng

“ hỏng rồi, không lẽ sư mẫu đã bị bọn người Mộ Dung gia bắt đi”.

Chàng nhìn xuống mặt đất thấy bao nhiêu là dấu chân người, chàng bám theo dấu vết nhanh chóng đuổi theo. Thanh Thiếu Tư chạy được một đoạn đến chỗ mấy phiến đá to, bấy giờ chàng còn đang lo cho Lý Mạt nên cũng không cảnh giác xung quanh. Bất ngờ từ sau mấy phiến đá phi trâm phóng ra vún vún không biết bao nhiêu cho xuể, Thanh Thiếu Tư vốn là người luyện kiếm đến trình độ lô hỏa thuần thanh cho nên các giác quan cũng giống như kiếm vô cùng nhạy bén. Chàng tuy là không đề phòng nhưng chỉ tiếng gió rít tiếng cỏ cây lay động khác thường cũng có thể nhận ra được ngay.

Vừa rồi ám khi bắn ra chàng liền rút kiếm múa lên một vòng chỉ một chiêu đã gạt được hết thảy, Thanh Thiếu Tư quát lớn

-Là kẻ nào ám toán ta.

Từ sau mấy phiến đá năm người áo đen nhảy ra tay đao tay kiếm sát khí đằm đằm.

Bấy giờ trời đã sẩm tối năm tên sát thủ dựa vào trang phục hòa lẫn với môi trường xung quanh mà ra tay cực kì mau lẹ.

Năm người cùng vây công Thanh Thiếu Tư, mới đầu là hai người từ phía trước đánh tới, Thanh Thiếu Tư nhảy lùi ra sau toan vung kiếm chặn lấy sát chiêu của đối phương thế nhưng chàng vừa lùi lại hai bước đã thấy hơi thở phả vào sau gáy. Biết được phía sau đã có một kẻ bất ngờ tập kích, Thanh Thiếu Tư đột đột quay kiếm đâm ngược ra sau đoạt mạng một tên.

Chàng thuận thể đẩy xác gã này ra trước hòng che mắt đối phương, hai kẻ phía trước đánh tới bị tử thi che khuất tầm nhìn cho nên cùng vung đao chặt cái xác thành mấy đoạn, nhưng vừa mới hạ thủ liền thấy kiếm quang lấp loáng cắt qua yết hầu. Chiêu kiếm ấy thật là mau lẹ phất ra chỉ vừa đủ cắt đứt mạch quản của đối thủ rồi thu về ngay.

Hai kẻ áo đen ẩn thân ở hai bên trong thấy đồng bọn chỉ trong hai chiêu đã bị tiêu diệt thì khiếp vía chia nhau bỏ chạy. Nhưng vẫn là một kẻ thiếu may mắn, hắn vừa bước được hai bước đã bị một kiếm của Thanh Thiếu Tư chém đứt làm hai máu thịt vương vãi khắp nơi.

Tên còn lại dựa vào hắc y mà vừa ẩn vừa lui, hắn cứ ngỡ bản thân sẽ may mắn thoát được nào ngờ chạy chưa được bao xa đã thấy sát khí ngay sau lưng, hắn vội vàng quay lại thì Thanh Thiếu Tư chỉ cách có một bước chân.

Tên này không ngờ thân thủ của mình đã nhanh mà đối thủ còn nhanh hơn nữa, hắn vung kiếm chém ngược về sau, Thanh Thiếu Tư cũng xuất một kiếm, kiếm này xuất sau nhưng lại tới trước tước đi một tay của địch thủ, quả thực chính là hậu phát chế nhân. Gã kia đau đớn ngã lăn ra đất kêu gào không thôi, từ cánh tay máu chảy đầy trên đất. Thanh Thiếu Tư chía mũi kiếm vào cổ hắn mà nói

-Là ai sai các ngươi đến

Tên kia đau lắm những vẫn sợ hãi nói

-Là Tam thiếu gia.

Thanh Thiếu Tư quát

-Tam thiếu gia là kẻ nào

Người kia nói

-Chính là Mộ Dung Tử Kỳ, người trưa nay cùng đại hiệp giao thủ.

Thanh Thiếu Tư thở dài một hơi chép miệng than thở

-Họa này là từ ta mà ra rồi.

Đoạn chàng vung kiếm kết liễu kẻ kia rồi nhằm hướng Mộ Dung phủ mà phóng đi. Qua một hồi chàng đã đến trước Mộ Dung Phủ, bấy giờ trời đã tối trước cửa phủ đèn đuốc sáng trưng lại có gần chục người canh giữ, Thanh Thiếu Tư cũng biết Mộ Dung gia cao thủ như mây không dễ dàng hành động cho nên chỉ có thể đợi đến đêm rồi mới ra tay.

Thanh Thiếu Tư tìm một chỗ đợi đến khi mặt trăng đã lên cao, chàng lén ra sau phủ nhằm bức tường mà nhảy qua. Mộ Dung phủ rộng không biết đường nào tường, Thanh Thiếu Tư tuy là vào được nhưng muốn tìm Lý Mạt thì chẳng khác nào mò kim đấy bể.

Bấy giờ có kẻ canh gác đi qua, Thanh Thiếu Tư bèn nhảy xuống tay trái bóp lấy cổ người kia chỉ cần vận lực là có thể bóp nát cổ họng.

Kẻ kia sợ hãi nói

-Đại hiệp xin hãy tha mạng.

Thanh Thiếu Tư liền nói

-Muốn sống thì chớ có la lên bằng không ta sẽ giết ngay. Bây giờ ta hỏi ngươi phải trả lời thật rõ chưa

Người kia sợ lắm bèn đồng ý ngay, Thanh Thiếu Tư bèn hỏi

-Ban tối có thấy nữ nhân nào bị bắt tới đây hay không.

Người kia đáp

-Tiểu nhân chỉ là kẻ gác đêm, chuyện ban tối tiểu nhân cũng không rõ.

Thanh Thiếu Tư nói

-Thế ngươi có biết các nữ nhân khi bị đưa tới sẽ dẫn đi đâu hay không

Người kia đáp

-Các nữ nhân bị bắt về đều đưa đến Hỏa Phụng Lầu ở cửa tây.

Thanh Thiếu Tư lại nói

-Bọn họ bị đưa đến đó để làm gì

Người kia nói

-Mộ Dung lão gia rất thích gần sắc giới, càng là trẻ đẹp nếu lại còn là trinh nữ thì Mộ Dung lão gia càng thích cho nên mới có sự như vậy

Thanh Thiếu Tư nghĩ bụng

“ hóa ra là vì lẽ ấy, thế thì Lạc tiểu thư cùng với sư mẫu ta tình hình nguy cấp, ta phải ra tay thôi”. Đoạn chàng bắt kẻ kia dẫn đường đến Hỏa Phụng lầu. Mộ Dung phủ rộng không biết bao nhiêu, hai người đi một hồi lâu lại phải tránh các toán canh gác mới tới nơi được. Hỏa Phụng lầu là một tòa lầu cao đến bảy tầng phía dưới bốn mặt đều có gần chục người canh giữ, ở cửa lại có khóa to xích dài đóng chặt hẳn là cẩn mật lắm.

Thanh Thiếu Tư đã đến được nơi liền giơ tay đánh ngất người kia rồi xách gã giấu vào một góc tối. Chàng nghĩ bụng

“ bây giờ không biết tình hình trong đó thế nào cũng chẳng rõ sư mẫu ở đâu, khó nói có thể đi vào mà an toàn trở ra được hay là ta cứ giả vờ làm tên canh gác đi qua đi lại tìm cơ hội xem sao”.

Đoạn chàng đổi y phục cho gã canh gác kia rồi cầm đèn toan bỏ đi thế nhưng lại nghĩ

“ nhỡ đâu gã này tỉnh dậy đem tình hình báo cáo lên trên thì ta khó mà thành sự, thôi thì chuyện đến bực này ta phải giết gã trước”.

đoạn chàng đi tới chỗ gã kia thuận tay bẻ gãy cổ hắn rồi mới rời đi. Thanh Thiếu Tư đi qua đi lại một hồi cũng là không tìm thấy chỗ sơ hở nào có thể lẻn vào được bỗng có tiếng gọi

-Này tên kia làm gì lén lén lút lút như thế.

Thanh Thiếu Tư giật mình tuy nhiên chàng cũng là người nhanh trí liền cúi đầu chắp tay nói

-Bẩm tiểu nhân vừa nghe có tiếng người ở đây mà quay đi quay lại cũng không thấy bóng dáng ai cả, chẳng rõ là người hay ma.

Người kia cười nói

-Ái chà cái tên nhát gan này, có chút động tĩnh mà đã sợ hãi đến thế vậy mà còn dám nhận đi gác đêm.

Thanh Thiếu Tư nói

-Tiểu nhân là người mới tới cho nên có chút bỡ ngỡ mong ngài chỉ bảo

Người kia nói

-Tên này mồm mép cũng nhanh nhẹn đấy, ta rất thích, ngươi hãy báo danh ta nghe xem.

Thanh Thiếu Tư nói

-Tiểu nhân là Tiểu Vũ mong được ngài chiếu cố thêm.

Người kia cười nói

-Ngươi thử ngẩng mặt lên xem có biết ta hay chăng.

Thanh Thiếu Tư ngẩng mặt nhìn người kia, ấy là một nam nhân chừng hơn hai mươi lăm tuổi thân thể cường tráng uy phong lẫm lẫm, chàng lại nói

-Bẩm, tiểu nhân chỉ là con cóc ghẻ sao mà biết mặt rồng hổ cho được.

Người kia cười nói

-Hãy nhớ ta là Tây Phủ Nhị công tử Mộ Dung Tiêu Việt.

Thanh Thiếu Tư liền nói

-Dạ tiểu nhân đã ghi nhớ trong lòng không dám quên.

Người kia nói

-Thôi được rồi, ngươi hãy đi tuần tiếp đi.

Thanh Thiếu Tư chắp tay vái tạ rồi lui ra trong lòng thầm nghĩ

“ kẻ này có lẽ cũng với người ban sáng ngang hàng với nhau, cũng may là ta kịp thời ứng biến bằng không để hắn phát hiện với thực lực hiện giờ ta sao có thể thắng nổi”

Thanh Thiếu Tư vội trốn đi rồi nghĩ cách lẻn vào Hỏa Phụng lầu. Chàng trốn ở một góc kín nghĩ bụng

“ bây giờ ta không thể trực diện đánh vào Hỏa Phụng lầu, trong này cao thủ tầng tầng lớp lớp, nếu manh động như thế không những không cứu được sư mẫu mà có khi còn phải bỏ mạng, nếu là như vậy thì uổng công vô ích. Nay ta thử phóng hỏa cửa Đông để cho nhân lực dồn về hướng ấy như thế có thể thừa cơ hành sự được”.

Nghĩ là làm ngay, Thanh Thiếu Tư lén đi sang phía cửa đông rồi châm lửa phóng hỏa, gặp cơn gió lớn lửa cháy ngùn ngụt mỗi lúc một to, chàng đắc ý quay lại Hỏa Phụng lầu chờ đợi. Bấy giờ đang đêm bỗng có tiếng người hô lớn

-Cháy rồi mau đến cứu hỏa.

Cả Mộ Dung phủ náo loạn lên cả ai ai cũng mang theo thùng nước chạy về Đông phủ dập lửa, ở Hỏa Phụng lầu mấy tên canh gác còn đang do dự xem có lên đi hay không thì một người chạy lại nói

-Để lại hai người canh giữ còn đâu đến ngay Đông Phủ cứu hỏa.

Đám lính nghe thế liền phân chia cho hai người ở lại còn đâu đều theo lệnh rời đi hết cả, Thanh Thiếu Tư thấy thế mừng thầm, chàng tiến đến gần ra tay hạ sát hai tên lính canh rồi phá khóa vào trong.

Bên trong không biết cơ man nào là nữ nhân kể có đến mấy chục người. Đám nữ nhân trông thấy có người đi vào thì sợ hãi thu lại một góc như đám cừu non trông thấy sói dữ. Thanh Thiếu Tư trông thấy thương tâm lắm liền nói

-Các cô hãy mau nhân lúc nhiễu loạn rời đi ngay.

Đám nữ nhân còn chưa hiểu chuyện gì, Thanh Thiếu Tư thở dài nói

-Ta đến để cứu các cô đây, bây giờ Mộ Dung phủ đang loạn, các cô hãy rời đi kẻo muộn.

Nghe đến đây đám nữ nhân cả mừng ùa ra ngoài, Thanh Thiếu Tư chen vào phía trong gọi lớn

-Sư mẫu, người có ở đây chăng

Bởi vì dòng người ủa ra xô đẩy tán loạn cho nên chẳng rõ đường nào mà lần, chàng theo bậc thang đi lên tầng thứ hai, ở đây cũng đều là nữ nhân có điều ít hơn một chút, Thanh Thiếu Tư nhìn quanh cũng không thấy Lý Mạt đâu, chàng lại xua đám nữ nhân ấy chạy đi.

Thanh Thiếu Tư đi lên lầu ba lầu bốn cũng đều không thấy Lý Mạt cuối cùng đi lên lầu năm thì thấy sáu bảy nữ nhân, bỗng trong đám nữ nhân có người gọi

-Là Thanh Đại ca đó sao

Tiếng nói ấy nghe rất quen, đích thị là của Lạc Anh, Thanh Thiếu Tư mừng rỡ nói

-Là Lạc Tiểu thư hay sao

Chàng lại thấy có tiếng vọng lại

-Đúng vậy, là tiểu nữ đây.

Thanh Thiếu Tư nói

-Tiểu thư không sao chứ, có thấy sư mẫu ta đâu không

Lạc Anh như người chết đuối vớ được khúc gỗ khóc nức lên, Thanh Thiếu Tư bèn nói

-Không sao rồi, tại hạ đã ở đây tiểu thư chớ lo, bây giờ ta phải tìm sư mẫu đã.

Lạc Anh nghe thế liền gạt nước mắt nói

-Lý tỉ tỉ cũng bị bắt đi hay sao

Thanh Thiếu Tư đáp

-Phải rồi, tại hạ quay về thì nhà cũng bị phóng hỏa, sư mẫu bị người ta bắt đi mất, tại hạ đuổi mãi mới tới được đây. Không lẽ tiểu thư không gặp sư mẫu ở đây hay sao

Lạc Anh lắc đầu nói

-Tiểu nữ rời đi một lúc thì bị bắt lại, từ đó tới giờ không gặp Lý tỉ tỉ.

Thanh Thiếu Tư chau mày chép miệng nói

-Hỏng rồi, thế sư mẫu đã bị bắt đi đâu mất.

Chàng toan đi lên lầu sáu thì một nữ nhân trong đám nói

-Trên đó chỉ có hai người là Bạch Ngọc và Lãng Mang, không còn có ai khác nữa.

Thanh Thiếu Tư thất vọng lắm còn chưa biết làm gì bỗng nghe dưới làu có tiếng quát tháo chắc là bọn quân lính đã đến đấy rồi

Thanh Thiếu Tư liền nói

-Thôi tại hạ đưa tiểu thư ra trước đã

Đoạn chàng kéo tay Lạc Anh chạy xuống gặp quân lính kéo lên Thanh Thiếu Tư vung kiếm chém loạn mở một đường chạy đến bên bức tường. Chàng nhấc Lạc Anh nhảy qua đó rồi chạy mất vào trong rừng, hai người chạy được một hồi không thấy truy binh Thanh Thiếu Tư mới dừng lại nói

-Bây giờ có lẽ đã an toàn, tiểu thư hãy cứ nhằm hướng bắc mà chạy đến sáng phải tới được căn nhà cũ của tại hạ.

Lạc Anh sợ hãi nói

-Thế còn đại ca định đi đâu

Thanh Thiếu Tư đáp

-Sư mẫu chắc còn ở trong phủ tại hạ phải quay lại đó cứu sư mẫu ra, tiểu thư trở về đó chớ có đi đâu, ngày mai tại hạ ắt sẽ hội ngộ tiểu thư ở đấy.

Lạc Anh cũng nói

-Thanh đại ca hãy cẩn thận.

Đoạn hai người từ biệt, Thanh Thiếu Tư lại trở về Mộ Dung phủ. Bấy giờ lửa vẫn còn cháy chưa dập được chàng nhân cơ hội chạy hết một vòng tìm xem tung tích Lý Mạt ở đâu thế nhưng không sao tìm thấy. Bỗng có tiếng quát

-Trên nóc nhà có người.

Thanh Thiếu Tư giật mình biết đã bị phát hiện chàng vội phi thân tẩu thoát, ngờ đâu nghe bộp bộp mấy tiếng quay lại đã thấy hai người đuổi sát phía sau. Ba người đuổi nhau trên mái nhà, chạy được một hồi hai người kia đã đến gần lắm, Thanh Thiếu Tư vung kiếm chém ngược ra sau, nghe binh binh hai tiếng địch nhân đã đỡ được.

Một giọng nói vang lên

-Ta chờ mãi cuối cùng nhà ngươi cũng đã đến rồi

Thanh Thiếu Tư nhận ra đó chính là Mộ Dung Tử Kỳ, chàng liền nói

-Mộ Dung Tử Kỳ, ngươi đã bắt sư mẫu ta đi đâu

Mộ Dung Tử Kỳ cười nói

-Ngươi sẽ sớm biết thôi

Đoạn hắn lao tới vung thương đánh ngay, người đi cùng cũng xông đến tương trợ. Mộ Dung Tử Kỳ thực lực không kém Thanh Thiếu Tư nay lại thêm một cao thủ nữa cùng liên thủ vốn dĩ có thể trong mấy chiêu dồn ép được Thanh Thiếu Tư thế nhưng là chàng đang lo lắng cho Lý Mạt cho nên nộ khí xung thiên càng đánh càng hăng. Hai bên giao thủ qua ba mươi chiêu mà Thanh Thiếu Tư không hề đuối thế, Mộ Dung Tử Kỳ nghĩ thầm

“ người này với ta khi trước tỉ đấu không có cách biệt là bao sao nay thêm cả tứ đệ mà vẫn không làm gì được hắn”.

Mộ Dung Tử Kỳ còn chưa kịp nghĩ thông đã thấy kiếm quang phóng đến trước mặt, cũng may người kia chặn lại bằng không chỉ một chiêu ấy cũng có thể đoạt mạng hắn rồi. Nguyên là khi trước Mộ Dung Tử Kỳ tổn hao khí huyết cho nên bây giờ chỉ dùng được ba bốn phần thực lực, người kia liền nói

-Tam ca hãy lùi ra sau để đệ đối phó hắn.

Mộ Dung Tử Kỳ bèn nhảy lui ra mấy bước lại nói

-Vũ Kha đệ phải cẩn thận, người này không dễ đối phó đâu.

Người kia chính là Mộ Dung Vũ Kha Nam Phủ tứ công tử, hắn chuyên dùng một cây Hải Vương Tam Xoa Kích uy lực vô cùng ghê gớm.

Thanh Thiếu Tư liền nói

-Mộ Dung Tử Kỳ, ngươi hãy mau giao sư mẫu của ta ra.

Mộ Dung Tử Kỳ cười lớn

-Ả là sư mẫu của ngươi sao, ta còn tưởng hai người là phu thế kia chứ, thật không ngờ sư mẫu lại ở với lại đệ tử như thế có được tính là loạn luân không vậy.

Thanh Thiếu Tư tức giận quát lớn

-Ngươi chớ có nói bậy, không được sỉ nhục sư mẫu.

Mộ Dung Tử Kỳ cười nói

-Sư mẫu của ngươi bị bắt sao không bảo sư phụ của ngươi đến cứu mà ngươi lại đến làm gì. Theo ta thấy chắc chắn ngươi và ả đã có gian tình rồi.

Thanh Thiếu Tư gầm lên một tiếng nong trời nở đất, chàng vung kiếm đánh tới, Mộ Dung Vũ Kha cũng múa Tam xoa đánh trả, hai bên giao chiến hơn năm mươi hiệp chưa rõ được thua. Thanh Thiếu Tư bị lời nói của Mộ Dung Tử Kỳ kích bác khiến bản thân vô cùng phẫn nộ. Vốn dĩ chàng lặn lội tổn hao công lực không ít nhưng trong lúc lửa dận ngút trời thì uy vũ hiển lộ chẳng khác bào khi còn xung sức.

Mộ Dung Vũ Kha chẳng phải tay hạng xoàng, so ra thực lực đối với tam ca của hắn còn có phần nhỉnh hơn, thế mà đã giao phong lâu như vậy cũng chỉ cầm hòa được với Thanh Thiếu Tư, điều này khiến hắn phải kinh ngạc lắm.

Mộ Dung Vũ Kha nói

-Người kia mau xưng tên họ, ngươi đánh thật là hay lắm, kiếm pháp này tuyệt diệu vô cùng.

Thanh Thiếu Tư nói

-Đến nước này ta cũng chẳng phải giấu, ta đi không đổi tên ngồi không đổi họ Thanh Thiếu Tư. Nay nếu các ngươi không thả sư mẫu của ta ra thì ta không tha cho kẻ nào hết

Mộ Dung Tử Kỳ đứng từ ngoài cười lớn nói

-Ngươi đừng quá tự mãn, hôm nay ta sẽ tiễn ngươi xuống suối vàng, còn sư mẫu của ngươi thì ta sẽ chăm sóc cẩn thận.

Thanh Thiếu Tư giận càng thêm giận chỉ mong có thể nóc thịt lột da Mộ Dung Tử Kỳ, chàng xông tới kiếm chiêu bấy giờ đã loạn xạ hết cả điên cuồng mà chém không cần biết đâu là địch nhân nữa.

Mộ Dung Vũ Kha múa Tam xoa chống trả nhưng trong một sát la không thể theo kịp kiếm chiêu của Thanh Thiếu Tư, hắn nghĩ thầm

“ người này thật là dũng mãnh phi thường, ngoài đại ca và nhị ca ra xưa nay ta cũng chưa từng gặp kẻ thứ ba được như vậy, nay nếu không bộc phát thực lực thì thật là khó lòng địch nổi”.

đoạn hắn nhảy lùi ra sau gầm lên một tiếng như sấm động vang trời, trong thời khắc bản thân hóa cuồng như một con mãnh thú, trạng thái này cùng với Mộ Dung Tử Kỳ khi trước không sai lệch là bao.