Lại nói đến Lạc Anh từ khi trở về Quế Dương không khi nào không nhớ đến Lạc Truy Phong hơn lại có mối hiểu nhầm sâu sắc với Lạc Địch cho nên nàng đã quyết định dứt áo ra đi.
Lạc Anh đi đã hơn một tháng trời ước định đã phải đến thành Hàn Đốc thế nhưng chính là lạc đường cho nên chẳng rõ đã đi đến phương nào. Bấy giờ lộ phí cũng đã cạn kiệt chưa biết xoay sở ra sao đột nhiên Lạc Anh liền gặp một tiều phu, trong bụng nàng đã đói meo liền đánh liều tiến lại mong sao xin được một bữa cơm. Nàng cất tiếng từ xa nói
-Vị đại huynh xin hãy dừng chân, tiểu nữ có chút chuyện nhờ cậy.
Tiều phu chừng ba mươi tuổi thân hình cao lớn mắt sáng như sao trên lưng đeo một bó củi lớn chồng cao hơn một trượng, hắn nghe có người gọi liền dừng lại chờ Lạc Anh đến gần mới cất tiếng nói
-Tiểu thư có chuyện gì
Lạc Anh nói
-Tiểu nữ là người phương xa lạc đường bây giờ lộ phí đã hết nên mong xin đại huynh giúp cho
Tiều phu nói
-Tại hạ là người thôn dã cũng chẳng có chi để cho cả, tiểu thư nên tìm người phú hào nào đó may ra mới xin được.
Lạc Anh lắc đầu nói
-Ấy chết tiểu nữ nào dám xin lộ phí của đại huynh, chẳng là mấy ngày rồi chưa ăn gì nên mới xin bữa cơm rau đấy thôi.
Tiều phu đưng trây ra một hồi rồi nói
-Thôi được, nhà tại hạ cũng cách đây không xa tiểu thư có thể cùng đi tới đó.
Lạc Anh cả mừng liền đi theo, đi được hơn ba dặm thì thấy phía trước một căn nhà nhỏ dưới tán cây tùng to lớn chênh vênh bên triền đá. Tiều phu đến bên nhà đặt bó củi xuống rồi mở cửa đi vào. Bên trong đột nhiên có tiếng nói vọng ra
-Nhà ta có khách hay chăng
Tiều phu cười nói
-Thưa sư mẫu, có vị tiểu thư lạc đường muốn xin bữa cơm ấy thôi.
Đoạn Tiều phu quay ra nói với Lạc Anh
-Tiểu thư không chê nhà hẹp xin hãy vào trong
Lạc Anh cũng là người giang hồ, hành tẩu tuy chưa nhiều nhưng cũng hiểu cái lẽ có nơi trú chân đã là may rồi không đòi hỏi gì thêm nữa. Nàng buộc cương ngựa vào gốc cây rồi bước vào trong.
Trong nhà chỉ có một cái giường nhỏ với một chiếc bàn và hai cái ghế làm bằng thanh trúc, tuy là không có gì cả song lại mang một không khí ấm cúng lạ kì. Lạc Anh nghe thấy tiều phu gọi người kia là sư mẫu cho nên mới bước vào cũng chào một tiếng là bà bà, thế nhưng là trước mắt nàng một thiếu phụ chưa đến ba mươi tuổi có lẽ chỉ tầm hai mươi tám, diện mạo xinh đẹp đoan trang lắm khiến cho Lạc Anh không khỏi bất ngờ
Thiếu phụ nghe Lạc Anh gọi mình hai tiếng bà bà thì bụm miệng cười nói
-Ta với tiểu thư không hơn nhau bao tuổi cớ sao lại gọi ta là bà bà
Lạc Anh ngượng lắm chưa biết nói thế nào thì tiều phu mới nói
-Chắc hẳn nàng ta thấy đệ tử gọi sư mẫu cho nên mới xưng hô như vậy.
Thiếu phụ cười nói
-Ta theo vai vế là sư mẫu của gã thế nhưng tuổi đời còn kém gã hai tuổi kia
Lạc Anh cười nói
-Tiểu nữ bất kinh xin mọi người lượng thứ
Thiếu phụ cười nói
-Chuyện là hiểu nhầm tiểu thư không cần đa lễ.
Lạc Anh lại nói
-Tiểu nữ lần này thất thế phải đến bước đi xin ăn thế này thật là ái ngại
Thiếu phụ nói
-Ấy chết tiểu thư chớ nên nói vậy, cùng là nữ nhân với nhau nên ta hiểu, một thân một mình bôn ba bên ngoài thật sự vô cùng khó khăn, nếu tiểu thư không chê cứ ở lại đây qua đêm nay.
Lạc Anh cúi mặt nói
-Tiểu nữ đã đến thế này còn dám đòi hỏi gì đâu, cũng chỉ mong trú qua đêm nay ngày mai sẽ tính tiếp
Thiếu phụ nói
-Được rồi tiểu thư cứ nghỉ ngơi để ta đi nấu cơm chỉ lúc nữa sẽ có đồ ăn lên ngay thôi.
Lạc Anh lại nói
-Hai vị xin cho hỏi quý tính đại danh sau này tiểu nữ còn biết đường báo đáp
Thiếu phụ cười nói
-Có ơn huệ gì mà cần báo đáp, chẳng qua là duyên bèo nước gặp nhau mà thôi, cũng chẳng giấu gì tiểu thư ta họ Lý tên gọi một chữ Mạt. Còn đệ tử họ Thanh tên là Thiếu Tư. Vậy còn tiểu thư tên họ là chi để dễ bề xưng hô
Lạc Anh cũng liền chắp tay nói
-Tiểu nữ là Lạc Anh.
Lý Mạt cười nói
-Tên nghe thật hay
Đoạn Lý Mạt đi xuống bếp chuẩn bị đồ ăn, Lạc Anh nghe Thanh Thiếu Tư gọi Lý Mạt là sư mẫu ắt hẳn còn một người nữa là sư phụ của y thế nhưng không thấy nhắc đên liền mới hỏi
-Thanh đại ca, chẳng hay sư phụ của huynh đâu
Thanh Thiếu Tư nói
-Sư phụ mười năm trước đã không còn nữa rồi.
Lạc Anh chợt nghĩ bụng
“ cô nam quả nữ ở cùng với nhau hơn nữa lại còn là sư mẫu và đệ tử không lẽ hai người ấy thật sự trong sáng hay sao”
Rồi nàng lại chép miệng
“ ấy chết người ta đã giúp mình sao lại còn đặt điều như vậy, hai người ấy nếu thật sự đối với nhau trong sáng thì quả thật là đáng ngưỡng mộ”.
Một lúc sau Lý Mạt mang đồ ăn lên, bữa cơm cũng rất đạm bạc chỉ có cơm trắng một đĩa rau và mấy con cá nhỏ, tuy thế nhưng Lạc Anh vì đói mấy ngày cho nên ăn rất ngon lại khen tay nghề nấu ăn của Lý Mạt không tồi. Lý Mạt lại hỏi
-Lạc tiểu thư sao lại thân gái một mình lưu lạc như thế
Lạc Anh thở dài nói
-Chuyện này thật là khó nói lắm.
Lý Mạt cười nói
-Nếu chuyện đã khó nói thì hà tất bắt tiểu thư phải tỏ, thôi ta hãy ăn cơm đi.
Bữa cơm vừa xong Lý Mạt lại dọn dẹp hết cả rồi nói
-Thôi ta đi nghỉ sớm, ngày mai tiểu thư hãy lên đường
Lạc Anh nghe thấy Lý Mạt điều bộ gấp gáp thì lấy làm lạ nhưng không dám hỏi chỉ nhất nhất nghe theo.
Hôm sau nàng tỉnh dậy đã thấy Lý Mạt ở bên cạnh gói ghém đồ lạc, Lý Mạt nói
-Nay ta đã chuẩn bị cho tiểu thư chút lương khô, nhân lúc trời còn sớm hay lên đường đi ngay kẻo muộn.
Lạc Anh trông ra bên ngoài trời mới nhập nhoạng sáng còn chưa thấy tia nắng nào thì lấy làm lạ lắm nhưng cũng vẫn làm theo.
Nàng nhận lấy tay nải cũng không quên châp tay tạ ơn, Lý Mạt cười nói
-Có gì đâu mà ơn với huệ, sau này có duyên mong là sẽ được gặp lại nhau.
Lạc Anh bước ra ngoài cởi cương ngựa rồi leo lên, Lý Mạt nói
-Bây giờ cứ theo hướng nam mà đi chớ có đi theo hướng khác, trước khi đi được năm mươi dặm nếu có trông thấy ai thì phải tránh đi ngay không được để họ phát hiện.
Lạc Anh nghe thế thì lạ lắm bèn hỏi
-Sao lại phải tránh mặt như vậy
Lý Mạt thở dài đăm chiêu một lúc thì nói
-Thôi thì để tiểu thư khỏi tò mò ta cũng nói thật, xung quanh đây trăm dặm là đất nhà Mộ Dung, gia tộc ấy vô cùng kì dị, tốt nhất là không nên chạm mặt.
Lạc Anh lại thắc mắc
-Nếu chẳng may gặp phải thì xảy ra chuyện gì chăng
Lý Mạt nói
-Chuyện đó cũng khó nói, bản thân ta cũng là chỉ nghe qua chứ chưa từng gặp họ khi nào.
Thanh Thiếu Tư từ trong nhà đi ra liền nói
-Gia tộc Mộ Dung thường truy bắt các thiếu nữ trong vùng không rõ là để làm gì nhưng từ mười bốn tuổi trở đi bất kể gia cảnh thế nào đều bị họ đến đưa đi, đến nay cũng chưa thấy ai được trở về. Đối với chuyện này tại hạ cũng chỉ là nghe qua chứ không được chứng kiến, tuy thực hư còn chưa rõ nhưng tiểu thư cũng phải thật cảnh giác.
Lạc Anh nghe nói lấy làm lo lắng, nàng liền cáo từ rồi tức tốc rời đi, trên đường tháo cả nhạc ngựa cốt để không gây tiếng động lớn tránh người khác để ý.
Lạc Anh đi đặng một hồi từ giờ mão cho đến giờ tỵ đã được hơn ba mười dặm cũng là sắp vượt qua ranh giới mà Lý Mạt nhắc đến. Nàng trông phía trước đường đi vắng tanh thì lấy làm nhẹ lòng liền nghĩ bụng
“ chỉ qua thêm hai mươi dặm nữa là có thể yên tâm được rồi”.
bỗng Lạc Anh trông thấy phía ra có hai bóng người dần dần xuất hiện thì trong lòng rộn rạo lo lắng, nàng ghìm cương lại nhìn cho thật kĩ thì thấy hai gã nam nhân đều mang binh khí không giống như người dân bình thường có lẽ là người hành tẩu giang hồ. Nàng quay ngựa trở lại toan đi đường khác thì lại thấy phía ra có hai bóng người nữa đang tiến lại.
Lạc Anh bấy giờ tiến thoái lưỡng nan liền nghĩ
“ có lẽ mấy người này chỉ là khách vãng lai, ta cứ đi đứng như thường mong là không gặp chuyện gì”.
Đoạn Lạc Anh rong ngựa đi về phía trước, đến càng gần càng thấy vẻ mặt hai người kia có chút bất thường, Lạc Anh bấy giờ sợ lắm liền quất ngựa phóng nước đại rồi lớn tiếng nói
-Người phía trước mau tránh đường, ta đang có việc gấp.
Ngựa chạy như bay thoáng đáng đến gần hai người kia thế nhưng là hai bọn họ không muốn nhường đường. Người to béo mang theo Kim Chử to như bắp chân bên trên chi chít là gai nhọ được đóng vào, hắn đứng chắn giữa đường đợi ngựa của Lạc Anh phi đến liền vung Kim Chử đập mạnh vào đầu ngựa khiến cho cả người ngựa ngã văng.
Lạc Anh thuận đà đạp vào lưng ngựa nhảy ra xa mấy trượng tiếp đất an toàn thế nhưng gã gầy vung kiếm đâm tới cười nói
-Hóa ra là một tiểu cô nương.
Chiêu ấy đâm ra chỉ cốt là đe dọa chứ chẳng có chút lực đạo nào cả, Lạc Anh cũng bởi thế mà tránh được dễ dàng, nàng lùi lại mấy bước đặt tay lên kiếm chỉ toan rút ra nói
-Hai vị là ai sao lại chặn đường đánh chết ngựa của ta.
Gã to béo nói
-Tiểu cô nương hôm nay gặp vận xui rồi, bọn ta định bắt cô nương đem nộp cho Mộ Dung phủ kiếm chút bạc lẻ đấy.
Lạc Anh bấy giờ chân tay rụng rời nghĩ thầm
“ phen này ta khó lòng thoát thân rồi”.
Nàng rút kiếm ra nói
-Các vị có nghe danh Lạc gia trang ở đất Quế Dương hay chăng
Tên gầy cười nói
-Lạc gia trang là cái thá gì ta đây chưa có nghe qua.
Đoạn gã vung kiếm đâm tới lần này là đánh thật không còn chút nương tay, Lạc Anh cũng xử kiếm chống đỡ. Thân là nữ nhân lại còn ít tuổi cho nên kinh nghiệm chiến đấu của Lạc Anh phải nói là cực kì yếu kém vì thế chỉ qua bốn năm chiêu đã bị địch nhân áp chế tước lấy binh khí. Gã gầy thanh kiếm kề cổ Lạc Anh nói
-Tiểu cô nương này diện mạo cũng rất ưa nhìn hay là ta thỉnh trước rồi hẵng nộp cho Mộ Dung gia.
Lạc Anh nghe nói thì run lên bần bật lắm hai mắt long lanh ngấn lệ chỉ là còn chưa khóc thành tiếng mà thôi.
Bấy giờ hai người phía sau cũng đã đến nơi thành thử bốn người một bọn giữa chốn hoang vu này Lạc Anh e là phải bị trà đạp đến tan nát thân hoa mất, tên gầy đưa tay chạm vào vai Lạc Anh toan làm bậy thì tên to béo ngăn lại mà nói
-Đồ ngu, Mộ Dung gia cốt là tìm trinh nữ, nếu như nhà ngươi thỉnh rồi thì ả chẳng qua là thứ bỏ đi chứ chẳng hơn.
Tên gầy thở dài một hơi rồi cau có nói
-Thật là chán chết, ta đây đã thèm khát nữ nhân lắm rồi vậy mà đồ đến miệng còn phải đem cho người khác.
Tên to béo cười nói
-Ngươi thỉnh ả chẳng quá được mấy lần, đằng này đem ả nộp cho Mộ Dung gia phải được mấy chục lạng bạc chúng ta ăn chơi phải được cả tháng thế có hơn không.
Tên gầy nghe nói đến tiền cũng bớt hậm hực lại sai hai kẻ kia mang dây trói Lạc Anh lại rồi dẫn đi.
Cả bọn đi được hơn một dặm đột nhiên hàn khí bức người tên to béo liền nói
-Bây giờ đang là giữa trưa sao lại lạnh đến thế
Vừa nói dứt câu đã thấy có thứ gì văng vào sau lưng vừa nóng vừa ướt, gã quay lại trông thử thì ôi thôi hai kẻ đi sau đầu đã lìa khỏi cổ, sát đó có người tay mang kiếm đang đứng sừng sững. Tên béo tâm thần hốt hoảng bất giác vung Kim Chử lên toan giáng xuống địch nhân nào ngờ còn chưa kịp động tay hai mắt đã tối sầm lại rồi cùng chung số phận với hai kẻ kia.
Bây giờ chỉ còn mỗi tên gầy đang ung dung áp giải Lạc Anh, hắn vẫn chưa hay biết gì, nói cũng phải thôi bởi vì kiếm pháp của người kia quá ư nhanh nhẹn phải nói là tựa như sấm chớp chưa thấy người mà kiếm đã đến, trình độ này đã đạt đến Nhất Kích Tất Sát rồi
Tên gầy đi được mươi bước mới phát giác ra đồng bọn của mình đã không thấy đâu, hắn liền quay lại xem sao thì cũng là bị một kiếm đoạt mệnh. Lạc Anh trước cảnh tượng ấy không nói nên lời chỉ thấy người kia thân thủ thoắt ẩn thoắt hiện một bước đã biến khỏi tầm mắt, cho đến khi giết chết gã gầy xong thì hắn mới đứng lại.
Lạc Anh nhìn kĩ hóa ra là Thanh Thiếu Tư, nàng vừa mừng vừa sợ không ngờ rằng một kẻ tiều phu như Thanh Thiếu Tư lại có võ nghệ tuyệt luân như vậy. Thanh Thiếu Tư hạ sát xong đám người kia liền chạy lại cắt đứt dây trói rồi đỡ Lạc Anh lên hỏi rằng
-Tại hạ đến muộn, tiểu thư đã chịu khổ rồi.
Lạc Anh thoát khỏi nanh hùm hàm beo thì mừng lắm vội chắp tay nói
-Thanh đại ca ra tay cứu mạng, tiểu nữ cảm kích vô cùng
Thanh Thiếu Tư vội đỡ Lạc Anh dậy nói
-Ấy chết có gì đâu mà ơn với nghĩa cũng may mà sư mẫu dặn tại hạ đi theo tiểu thư nên mới kịp thời ứng cứu.
Lạc Anh lại nói
-Thanh đại ca khi về xin hãy chuyển lời tạ ơn của tiểu nữ với Lý tỷ tỷ.
Thanh Thiếu Tư cười nói
-Tiểu thư không cần đa lễ, tiểu thư không sao là mừng lắm rồi, bây giờ tại hạ sẽ hộ tống tiểu thư đi cho mau.
Lạc Anh liền thu lấy thanh kiếm rồi cùng Thanh Thiếu Tư đi ngay, khổ nỗi hiện giờ con ngựa đã chết nên nàng cũng đành phải đi bộ. Hai mươi dặm nếu nói là cưỡi ngựa thì chẳng đáng là bao thế nhưng là đi bộ đường đi gập ghềnh cho nên cũng thật là xa xôi.
Hai người đi hết một canh giờ mới được hơn mười dặm bấy giờ đã thấy người qua kẻ lại nhiều hơn, Thanh Thiếu Tư liền nói
-Chỗ này đông người không khỏi tai vách mạch rừng ta phải đi cho mau.
Đoạn hai người nhanh chóng rảo bước, thế nhưng là người tính không bằng trời tính mới đi thêm ba dặm nữa đã thấy một toán người ở phía trước. Toán người ấy gồm có một người cỡi ngựa đi trước bên cạnh lại có một người mang theo chiếc cờ to lẽo đẽo chạy theo phía sau hơn hai mươi người khác mang theo binh khí xếp thành hai hàng rất có trật tự. Trên lá cờ kia thêu một chữ Kỳ, Thanh Thiếu Tư nhìn thấy thì trán toát mồ hôi vội kéo Lạc Anh lép vào bên đường.
Thế nhưng vẫn là chậm mất một bước người kia có vẻ đã trông thấy nên rong ngựa tiến lại. Khi hai bên cách nhau hơn mười trượng thì Thanh Thiếu Tư liền nói
-Tiểu thư xin hãy theo đường mòn nhỏ này mà chạy tại hạ sẽ cầm chân bọn chúng.
Lạc Anh nghe theo bèn vội vã chạy đi ngay, người kia trông thấy bèn thúc ngựa tiến đến hỏi
-Gã kia sao lại lấp ló ở đây làm gì
Thanh Thiếu Tư chắp tay nói
-Bẩm, tại hạ chỉ là tên tiều phu thấy quan nhân thì phải lép vào để nhường đường.
Người kia cười nói
-E là không phải vậy, vừa rồi ta thấy một nữ nhân đi hướng này, ngươi định lừa ta phỏng.
Nói đoạn hắn kéo dây cương làm con ngựa chồm lên tung hai vó đạp vào Thanh Thiếu Tư, Thanh Thiếu Tư liền rút kiếm xuất một chiếu chém đứt hai chân trước con ngựa. Người kia giẫm vào yên ngựa nhảy lên không trung hơn hai trượng lại rút từ sau lưng ra song thương mượn sức đánh xuống. Thanh Thiếu Tư vung kiếm đỡ lấy, chàng cảm thấy lực đạo của đối phương mạnh như cường triều bèn nghĩ bụng
“ ta vẫn biết gia tộc Mộ Dung ai ai đều võ nghệ siêu quần thế nhưng hôm nay đối chiến vẫn phải kinh tâm động phách”.
Thanh Thiếu Tư xử ra mấy chiêu thăm dò thực lực nhưng đều bị đối phương nhẹ nhàng hóa giải, bấy giờ Lạc Anh chưa chạy được bao xa cho nên chàng phải tận lực đối kháng không dám coi thường địch nhân.
Hai bên giao chiến ba bốn mươi chiêu lúc này đám hạ nhân đã chạy đến vây công bốn mặt, người kia nói
-Khá khen cho kẻ tiều phu có một thân tuyệt kĩ, ngươi có thể cùng ta giao phong hơn ba mươi chiêu như thế thật là xưa nay hiếm có, nay ngươi cúi đầu chịu thua ta sẽ tha cho.
Thanh Thiếu Tư vốn không muốn đối địch với Mộ Dung gia cho nên cũng chắp tay nói
-Tại hạ chẳng qua chỉ là một gã nhà quê may mắn mới có thể cùng Mộ Dung anh hùng đối chiến qua mấy chiêu, cũng là do anh hùng nương tay, nay chỉ cần anh hùng để cho vị tiểu thư kia rời đi thì tại hạ cũng là xin cam bái hạ phong.
Người kia cười nói
-Thực lực của ngươi đâu cần ta nhượng bộ, lẽ ra ta cũng có chút hứng thú mà không bắt tội ngươi thế nhưng ở lãnh địa của Mộ Dung gia ngươi cũng đã biết luật rồi đó, thiếu nữ kia ngươi không giao ra thì phải dùng mạng ngươi mà thế vào.
Thanh Thiếu Tư nói
-Tiểu thư ấy chỉ là người qua đường không đáng bị can vào chuyện này, xin Mộ Dung anh hùng giơ cao đánh khẽ.
Người kia cười nói
-Thứ cho ta chẳng thể theo ý ngươi
Đoạn hắn phất tay ra hiệu cho hạ nhân đuổi theo Lạc Anh, lập tức có năm sáu người cùng quay người đuổi theo, Thanh Thiếu Tư không thể chống mắt làm ngơ, chàng vội xoay kiếm ngang dọc chém ra mấy chiêu chỉ chớp mắt đã lấy mạng mấy người ấy. Đám hạ nhân trông thấy thì sợ hãi vô cùng vội lùi lại sau, người kia cười nói
-nhanh lắm, nhanh lắm kiếm pháp thật là tuyệt diệu
Thanh Thiếu Tư biết là kiếm đã xuất ra không thể dừng, chàng bèn la lên một tiếng xông lên phía trước múa kiếm hoa lên như vũ bão, người kia không hề nao núng mỗi tay một thương cũng múa lên vun vút.
Chỉ nghe tiếng kim khí chạm nhau thật là chói tai, kình phong ào ạt bụi bay mù mịt đám hạ nhân ai nấy đều phải thoái lui ra ngoài năm trượng, trước mắt bọn họ là một vòng bụi bao phủ lên hai người. Trong vòng bụi ấy là một cuộc loạn đả mà những người ngoài lại không sao nhìn thấy được.
Thanh Thiếu Tư trổ hết tài nghệ chỉ trong một sát la đã tung ra hơn hai mươi chiêu kiếm, để mà nói tốc độ ấy nhanh đến như thế nào thì cần phải biết với đám nhân sĩ hạng hai trên giang hồ trong một sát la cùng lắm chỉ có thể tung ra bốn năm chiêu mà thôi, ấy thế mà Thanh Thiếu Tư có thể xử kiếm nhanh gấp năm sáu lần bọn họ quả thật là bất phàm.
Người kia bị kiếm khí bức đến phải vừa chống đỡ vừa lùi lại ấy thế nhưng trên miệng hắn vẫn nở một nụ cười cực kì quái đản. Thanh Thiếu Tư nghĩ bụng
“ quái lại cứ thế cục này thì chỉ thêm hai ba mươi chiêu nữa là mình giết được hắn vậy mà sao nhìn hắn vẫn cứ như không có gì, không lẽ nãy giờ hắn vẫn là đang chơi đùa hay sao”.
Quả nhiên Thanh Thiếu Tư đoán không sai, ngươi kia vẫn chưa trổ hết tài nghệ, qua thêm mươi hiệp kiếm của Thanh Thiếu Tư thiếu chút nữa đã cắt đứt yết hầu của địch nhân nhưng một chút thiếu xót đó vẫn còn chưa thành. Người kia đột nhiên cười lớn, phải biết điều cấm kị khi tỷ đấu chính là mở miệng nói hay là cười, như thế khí lực sẽ bị tiêu hao đáng kể. Thế nhưng người kia lại cười dài làm cho Thanh Thiếu Tư vô cùng kinh ngạc.
Thanh Thiếu Tư nghĩ bụng
“ địch nhân còn che giấu thực lực chưa bộc phát ra hết, nay nếu mình không tốc chiến tốc thắng e là để lâu tình thế sẽ bị lất ngược”.
Nghĩ là làm ngay Thanh Thiếu Tư Vung kiếm đâm tới, lời nói chỉ được bây nhiêu không tài nào tả nổi tốc độ của chiêu kiếm ấy, lưỡi kiếm vút đi đến trước cổ họng của đối phương chừng một thốn tưởng là có thể đâm xuyên qua nào ngờ mũi kiếm chững lại không thể đâm tới được nữa.
Hóa ra người kia đã chặn cây thương đúng ngay chỗ ấy, gã lại cất tiếng cười oang oang, Thanh Thiếu Tư cả kinh nhảy lùi ra sau, chiêu kiếm vừa rồi hắn đã dồn cả mười thành công lực thế như bài sơn đảo hải ấy vậy mà địch nhân có thể nhẹ nhàng hóa giải thật khiến cho Thanh Thiếu Tư phải kinh ngạc.
Người kia nói
-Khá khen cho gã tiều phu này thân thủ thật là bất phàm, ta mà không ra hết tài nghệ thì thật là không xứng.
Nói đoạn người kia đột nhiên hai mắt trợn ngược từ trong con ngươi ra đến lòng trắng các mạch máu dần dần lớn lên thành ra một màu đỏ ngầu, hắn gầm lên một tiếng hẳn là đã bộc phát sức mạnh khiến cho đất cát sỏi đá cây cỏ trong vòng hai trượng tự nhiên chấn động. Thanh Thiếu Tư mồ hôi đầm đìa ban nãy chàng thi triển kiếm pháp đã tiêu hao không ít nội lực vốn nghĩ rằng có thể hạ sát đối phương không ngờ cho đến bây giờ đối phương mới thực sự hiển lộ sức mạnh.