Lôi Chấn Long kéo quân tiến vào trận địa mặc dù số lượng nhiều hơn tuy nhiên lại không tinh nhuệ bằng thập môn phái. Phương Tâm Bệnh liền nói với Dưỡng Tích
-Ngươi đứng từ xa trông thấy Lôi Chấn Thiên ở đâu thì phải bắn chết ngay, như thế quân ta mới được lợi.
Dưỡng Tích nhận lệnh đứng từ xa quan sát, còn như bọn tướng còn lại đều xông tới giáp chiến.
Đông Phương Thiên Môn trong lòng vẫn nhung nhớ Lạc Truy Phong không thôi, nàng tiện tay bắt lấy một tên lính quát lớn
-Ngươi có biết người nào tên là Lạc Truy Phong hay không
Tên lính sợ quá nói
-Bẩm ít lâu trước tiểu nhân nghe nói người ấy ám sát Vũ Văn đại tướng bất thành bây giờ đang bị nhốt trong ngục
Đông Phương Thiên Môn nghe nói Lạc Truy Phong còn sống thì mừng rỡ lắm nghĩ thầm
“ Hắn vẫn còn sống, trận này nhất định ta phải đánh thắng như vậy mới có thể cứu hắn ra được”.
Hai bên quần thảo hồi lâu thì phía Lôi Chấn Long có vẻ yếu thế, bấy giờ Lôi Chấn Thiên từ đâu tuốt gươm quát lớn
-Nghịch tử, nay ta phải đích thân giết ngươi.
Đoạn lão cưỡi ngựa nhằm hướng Lôi Chấn Long lao đến, Lôi Chấn Long cả kinh quay ngựa bỏ chạy, La Trạm trông thấy vội la lớn
-Thành chủ xin hãy cẩn thận.
Thế nhưng vẫn là chậm mất một bước, Dưỡng Tích nãy giờ chỉ đợi có vậy liền giương cung bắn ngay giữa trán Lôi Chấn Thiên, lão ngã vật ra chết ngay.
Thập môn phái trông thấy thì như rắn mất đầu, ngoài những người như Lý Ứng, La Trạm, Đông Phương Thiên Môn, Bàn Vương Lị vẫn còn giữ được ý chí thì những người khác đã nguội lạnh chiến ý bỏ kiếm buông đao mà chạy.
Quân Lôi Chấn Long thấy thế cả mừng vội vàng truy sát giết đến phân nửa. Giữa đám loạn quân Đông Phương Thiên Môn vội nói
-Các vị anh hùng hãy mau thoát thân, tại hạ sẽ yểm trợ phía sau
Nàng từ trong túi lấy ra một nắm phi châm phóng đi một cái đã giết hết hơn mười người, đám truy binh thấy thế liền không dám khinh xuất.
Lại nói Trương Dực Tây và Tần Thiếu Bảo truy đuổi Vũ Văn Vô Địch tự dưng lại nghe tiếng hò la thì lấy làm lạ lắm bèn dừng lại bảo nhau
-Tần huynh có nghe tiếng hò la hay không
Tần Thiếu Bảo nói
-Ta cũng chính là nghe thấy tiếng ấy, lại thấy mỗi lúc một gần không biết mọi người thế nào rồi.
Trương Dực Tây nói
-Cứ như tại hạ thấy thì ta hãy quay lại trợ chiến chớ nên đuổi nữa.
Hai người bàn xong liền quay trở về, tiếng hò la ấy cũng lọt vào tai Vũ Văn Vô Địch, lão nghĩ thầm
“ Viện binh đã đến rồi, lần này xem lão phu giết các người thế nào”.
Đoạn lão ghìm cương quay ngựa đuổi theo hai người kia. Tần Thiếu Báo và Trương Dực Tây đi chưa được bao xa lại thấy tiếng quát
-Hai kẻ thất phu mau mau chịu chết
Hai người quay ra đã thấy Vũ Văn Vô Địch múa Kim Đảng đánh xộc tới khí thế như bài sơn đảo hải, Trương Dực Tây không kịp trở tay bị một đảng đập trúng ngã xuống ngựa chết ngay tức khắc, Tần Thiếu Bảo sợ quá quất ngựa chạy đi ngay không dám quay đầu nhìn.
Vũ Văn Vô Địch cười lớn rong ngựa quay lại trận chiến. Thập môn phái đương bỏ chạy tán loạn bỗng thấy phía trước một viên tướng cưỡi ngựa chạy tới. La Trạm nheo mắt nhìn kĩ hóa ra là Vũ Văn Vô Địch, hắn lấy Càn Khôn Khuyên chạy tới chặn đánh còn hét lớn
-Ta ở lại cầm chân các vị hãy mau thoát thân.
Lý Ứng hãy còn mối thù giết cha cho nên mang theo Binh Thiết Trục Do Chùy trợ chiến La Trạm.
-La anh hùng tại hạ cũng giúp anh hùng một tay
Nguyên Lý Ứng mình cao tám thước mặt mũi khôi ngô thân mình vạm vỡ, tuy là không xếp hạng trên Bôn Lôi Bảng song thực lực không hề tầm thường lại thêm tinh thần hăng hái thành ra kết hợp cùng La Trạm có thể đánh ngang tay với Vũ Văn Vô Địch.
Vũ Văn Vô Địch vung đảng đánh lại trong đầu hãy còn mừng thầm mà nghĩ
“ Gã La Trạm này còn là tay điêu luyện chứ thêm thằng nhãi ranh kia thì chỉ tổ vướng chân vướng tay, chẳng qua ba hiệp ta phải lấy mạng hắn”.
Ấy vậy mà khi đối địch mới biết Lý Ứng vô cùng lợi hại qua mười hiệp Vũ Văn Vô Địch cả kinh nói
-Thiếu hiệp này tên họ là gì, võ nghệ thật là giỏi lắm
Lý Ứng bèn đáp
-Tiểu bối là đích tử của Lý Thiên Vương, tên là Lý Ứng.
Vũ Văn Vô Địch thầm nghĩ
“ Quả là hổ phụ sinh hổ tử, Lý Thiên Vương với ta không có cách biệt là mấy, nay con trai của lão thật là anh dũng phi thường”.
Hai bên đánh qua một hồi thì truy binh của Lôi Chấn Long đã đánh đến, La Trạm liền nói
-Lý thiếu hiệp mau mau chạy đi để ta ở lại cầm chân bọn chúng
Lý Ứng liền nói
-Tại hạ hãy còn thù giết cha chưa trả sao có thể bỏ mà chạy được, La Anh hùng xin hãy đi trước
La Trạm nghe vậy trong lòng không khỏi ngậm ngùi nghĩ bụng
“ Vốn dĩ chuyện này cũng chẳng liên quan đến ta, chẳng qua là vì tình nghĩa với Lôi thành chủ, nay Lôi thành chủ đã quy tiên ta cũng là cố gắng hết sức cần gì phải bỏ mạng ở đây, thôi thì cứ chạy đi giữ lấy mạng này thì hơn”.
Đoạn La Trạm nói
-Lý thiếu hiệp xin hãy bảo trọng, tôi xin đi trước
Nói rồi quất ngựa chạy đi mất, bấy giờ chỉ còn Lý Ứng Đánh với Vũ Văn Vô Địch thành ra đuối thế e là chống cự không nổi mười hiệp nữa.
Lăng Thiên Vũ đuổi đến trông thấy Lý Ứng cầm thiết chùy cả mừng gọi lớn
-Vũ Văn đại tướng xin hãy nhường người này cho tại hạ.
Vũ Văn Vô Địch cũng chẳng muốn bận tay làm gì liền dừng lại nói
-Nếu ngươi thích thì để lại cho ngươi đó.
Lý Ứng quay ra thấy Lăng Thiên Vũ cầm Lôi Cổ Úng Kim Chùy thì cả giận quát
-Sao ngươi lại cầm binh khí của phụ thân ta
Lăng Thiên Vũ cười lớn
-Phụ thân ngươi chính là chết trong tay ta, nay Lôi Cổ Úng Kim Chùy này là thuộc về ta sở hữu, nếu ngươi không phục thì lại đây ta giao chiến một phen.
Lý Ứng quay ngựa đánh xộc tới, tuy nói Binh Thiết Trục Do Trùy xếp cuối cùng trong Tứ mãnh bát đại chùy nhưng Lý Kinh Thiên thực lực mạnh mẽ cho nên đã làm ra đôi chùy mỗi chiếc nặng tám mươi cân không hề kém cạnh Bát Lăng Mai Hoa Lượng Ngân Chùy của Lăng Thiên Vũ.
Còn như Lăng Thiên Vũ chẳng qua nhặt lấy Lôi Cổ Úng Kim Chùy chứ sử dụng vẫn chưa thành thục, hay nói thẳng ra là người còn chưa xứng với binh khí. Hai bên cưỡi ngựa lao tới vung chùy đập mạnh vào nhau. Hai chùy va chạm tạo ra một loại âm thanh đinh tai nhức óc khác nào sấm động vang trời, Lăng Thiên Vũ bị phản chấn hất văng xuống ngựa xa đến mấy trượng, cổ tay trái gãy rập, hắn la lên đau đớn.
Lý Ứng Liền quát lớn
-Thực Lực kém cỏi như vậy không xứng cầm Lôi Cổ Úng Kim Chùy đâu, nay ta sẽ cho người almf ma dưới vó ngựa của ta
Nói đoạn Lý Ứng nhảy xuống toan giáng một chùy vào sọ Lăng Thiên Vũ, vừa hay lúc ấy Dưỡng Tích cũng đến trông thấy tình hình cấp bách liền giương cung bắn ra một nhát trúng ngay cổ họng của Lý Ứng, thế là một thân anh hùng kết thúc ở đây.
Lôi Chấn Long cũng đã đến nơi, Vũ Văn Vô Địch cả giận quát
-Sao công tử chần chừ lâu đến làm ta suýt nữa đã mất mạng rồi.
Lôi Chấn Long còn chưa biết ứng phó thế nào thì Phương Tâm Bệnh liền nói
-Đại tướng thứ tội, chúng tôi đi ngay sau đại tướng nào ngờ gặp phải mai phục cho nên mới chậm trễ tiếp ứng, thật là đáng trách.
Cũng may có Phương Tâm Bệnh giải nguy nếu không Lôi Chấn Long không biết phải nói thế nào, Vũ Văn Vô Địch thở dài nói
-Thôi dù sao cũng là bọn người này đã chuẩn bị từ trước ta sao có thể trách công tử được.
Lôi Chấn Long lại đem chuyện hạ sát Lôi Chấn Thiên nói ra, Vũ Văn Vô Địch cả mừng nói
-Thế là Lôi Chấn Thiên đã chết rồi sao, thật là hay quá, như vậy sau này không cần phải lo bọn chúng mưu đồ đoạt thành nữa.
Đoạn cũng không để bụng chuyện ban nãy kéo quân về thành.
Thập Môn phái sau trận thảm bại mỗi môn phái đều thiệt hại quá nửa đành vội vã quay về bản môn không dám chậm trễ, sau này cũng không còn dám nhắc đến chuyện báo thù rửa hận nữa.
...
Lại nói đến Lạc Truy Phong trải qua mười bốn ngày luyện tập bấy giờ có thể thoái mái đấu chiến cùng ba song sắt thực lực tăng lên đáng kể. Người kia nói
-Xem ra ngươi cũng tiến bộ thật nhanh.
Lạc Truy Phong cười cợt đáp
-Chẳng qua chỉ là tịnh tiến một chút có gì đáng kể.
Người kia lại hỏi
-Phải rồi, hành tẩu giang hồ không thể chỉ dựa vào song thủ mà thành danh được, mỗi người đều phải có một món binh khí phù hợp mới có thể phát huy thực lực của mình, người dùng món binh khí gì
Lạc Truy Phong nói
-Tại hạ trước có một ngọn ngân thương nặng một trăm hai mươi cân
Người kia cười nói
-Binh khí tốt đấy, nhưng xem ra ngươi cũng chưa chắc đã biết dùng.
Lạc Truy Phong nói
-Binh khí chẳng qua chỉ giống như cánh tay dài hơn bình thường chứ còn có tác dụng khác hay sao
Người kia cười một tràng rồi nói
-Quả nhiên ta nói không sai, ngươi hãy còn non kém lắm, binh khí đúng là giống như cánh tay thế nhưng biến ảo hơn nhiều. Ngươi có thấy kẻ nào có ba cánh tay hay chưa
Lạc Truy Phong ngạc nhiên nói
-Ba cánh tay ư, thế thì quái dị lắm nhưng nếu đem ra giao thủ thì tất lợi hơn người khác nhiều.
Người kia nói
-Đúng, binh khí chính là cánh tay thứ ba của con người, ngươi dùng binh khí đến trình độ nhân khí hợp nhất thì khác nào như có ba cánh tay vô cùng lợi hại.
Lạc Truy Phong gãi đầu nói
-Trước nay tại hạ không xem trọng binh khí, chỉ vung bừa đi không có đường lối gì. Vậy trên đời này binh khí nào là mạnh nhất.
Người kia cười nói
-Mỗi loại binh khí có một sự lợi hại khác nhau, mạnh yếu còn tùy vào người dùng nó. Thế nhưng binh khí chi vương chủ yếu là có bốn loại
Lạc Truy Phong lại nói
-Bốn loại là gì thế
Người kia nói
-Đao, Thương, Kiếm, Kích, ngoài ra chùy hay búa miễn cưỡng cũng được xem là binh khí mạnh
Lạc Truy Phong cười nói
-Thế ra ngân thương của tại hạ cũng nằm trong số đó.
Người kia đáp
-Đúng, Thế nhưng mạnh hay không còn phải xem ngươi có xứng với thương không đã
Lạc Truy Phong lại ngạc nhiên nói
-Thương là đồ vô tri, sao lại còn xứng với cả không xứng.
Người kia cười nói
-Binh khí là vật vô tri thế nhưng lại có cái hồn, con người tuy là có tri giác thế nhưng bởi vì có tri giác cho nên mới không thể tự do chọn lấy binh khí được, nếu khi tính cách của con người không phù hợp với hồn của binh khí thì không thể nào đạt đến đỉnh cao được.
Lạc Truy Phong lại thắc mắc
-Vậy thì như thế nào mới gọi là hợp, thế nào mới gọi là xứng
Người kia đáp
-Ví thử như Đao là Bách binh chi hung, người dùng đao càng phải nhân hậu thì mới chế ngự được sự hung tàn của đao, nếu người dùng đao lại mang tâm ma thì chẳng khác nào góp củi đốt lửa càng làm cho sự hung tàn của đao bộc phát, khi còn ngươi bộc lộ ma tính thoạt nhìn có vẻ như mạnh nhưng không phải là chính mình thì dễ bị người khác nắm bắt thời cơ mà hạ thủ.
Kiếm là Bách binh chi ngạo, người dùng kiếm phải thật khiêm tốn bởi vì xuất phát điểm vốn dĩ kiếm đã rất mạnh dễ có thành tựu nhưng càng dễ có thành tựu thì người ta càng cao ngạo mà chỉ cần có chút cao ngạo sẽ phải chôn vùi một đời võ học không thể nào phát triển đến đỉnh cao được.
Thương là Bách binh chi dũng, người dùng thương trước tiên phải thật dũng cảm, có đảm lược, người đã dũng cảm tức là không sợ gì, thấy khó không lui càng đông địch nhân thì bản thân lại càng mạnh.
Kích là Bách binh chi độc, là thứ độc địa nhất trong tất cả các loại binh khí, nó vừa đâm được như thương vừa chém được như đao lại vừa móc được như câu liêm, dùng kích tức không chỉ có mỗi sự hung tàn của đao mà sự hung tàn ấy còn được đẩy lên cao hơn nữa trở thành hiểm độc.
người dùng kích phải phát huy được cái dã tâm của kích thì tự dưng cái bá giả của kích mới được hiển lộ. Nếu đã hung hiểm đến tột độ thì e là trên đời này kích chính là binh khí mạnh nhất.
Lạc Truy Phong ồ lên một tiếng hắn không ngờ binh khí lại phức tạp đến như thế hắn vỗ đùi nói
-Nghe tiền bối nói tại hạ thật là được mở rộng tầm mắt.
Người kia nói
-Ngươi đã dùng thương thì tuyệt đối phải dũng cảm không được sợ hãi thứ gì, người sợ thì đã thua Vũ Văn Vô Địch năm phần rồi còn nói gì đến giao chiến. Vì thế từ nay trở đi mỗi khi hắn gọi ngươi lên tỉ đấu ngươi càng phải tận dụng cơ hội ấy để không chế nỗi sợ của bản thân. Có vậy sau này ngươi mới có thể đánh bại hắn được.
Lạc Truy Phong như được tiếp thêm động lực, hắn cũng không còn sợ Vũ Văn Vô Địch như trước nữa, càng là khao khát được tỉ đấu với lão.
thế nhưng là gần đây Vũ Văn Vô Địch còn đang bận toan tính mưu sự cho nên không cho gọi Lạc Truy Phong nữa. Lạc Truy Phong ở trong ngục vô cùng sốt sáng, hắn ngày đêm tập luyện với song sắt qua thêm nửa tháng đã có thể cùng với bốn song sắt đấu chiến tự nhiên vô cùng thanh thoát.
Đến ngày tiếp theo lại có hai gia nhân gọi hắn lên, Lạc Truy Phong cả mừng nghĩ thầm
“ hay quá lần này ta đã tiến bộ hơn trước, Vũ Văn Vô Địch muốn thắng được ta e là phải dộc hết toàn lực”.
Lạc Truy Phong theo gia nhân lên trên, Vũ Văn Vô Địch đã chờ sẵn ở đó, xung quanh lại có rất nhiều người kể cả bọn Lăng Thiên Vũ, Phương Tâm Bệnh, Liễu Nhược Phàm, Dưỡng Tích và tam đại ác nhân.
Lăng Thiên Vũ đã lâu không trông thấy Lạc Truy Phong bây giờ nhìn qua bộ dạng nhem nhuốc thì cầm lòng không nổi vô cùng đau xót, dù gì hai người xưa kia cũng là bằng hữu, thế nhưng là trước mặt Vũ Văn Vô Địch hắn không dám lên tiếng.
Vũ Văn Vô Địch cười nói
-Thế nào rồi, ngươi đã tiến bộ gì hơn chưa.
Lạc Truy Phong nhếch mép cười một cái rồi nói
-Vũ Văn Tiền bối đã lâu không gặp
Vũ Văn Vô Địch trông thấy thái độ này thì lấy làm ngạc nhiên nghĩ thầm
“ Gã này đã mấy lần giao chiến với ta, tuy là ta thắng thế nhưng là thắng bởi tâm lí, trước nay hắn đều tỏ ra sợ hãi thế mà qua đi ít ngày thần thái có sự thay đổi rõ rệt, có lẽ tịnh tiến không ít”.
Đoạn lão lại nói
-Hiếm khi thấy ngươi thoải mái như vậy, nay ta cũng không muốn làm khó ngươi nữa, chỉ cần ngươi đồng ý cùng bọn ta mưu sự thì sẽ được hậu đãi, bằng không cứ theo luật cũ mà làm
Lạc Truy Phong hai chân xuống tấn thủ thế nói
-Vũ Văn tiền bối, xin được lãnh giáo
Vũ Văn Vô Địch ngửa mặt lên trời cười dài một tiếng rồi nói
-Hay lắm, ngạo khí không hề nhỏ.
Đoạn lão lao tới nhanh như thiểm điện liên tiếp đánh ra năm sáu quyền đầu, Lạc Truy Phong lùi ra sau mấy bước vừa để giảm bớt uy lực vừa để dễ dàng né tránh, cứ như thế hắn nhẹ nhàng đỡ được hết thẩy chiêu số đối phương.
Vũ Văn Vô Địch lấy làm kinh ngạc nghĩ thầm
“ Gã này thực là tiến bộ không ít, ta phải phát lực mạnh hơn mới được”
Nghĩ là làm ngay, Vũ Văn Vô Địch vận đến tám chín thành công lực vào hai tay cứ thế mà thi triển. Mỗi chiêu lão đánh gia kình phong vù vù táp đến mặt Lạc Truy Phong cảm giác như ngàn vạn mũi kim châm vào đau rát không kể xiết thế nhưng hắn vẫn thầm mừng rỡ bởi vì bây giờ có thể sòng phẳng đỡ lấy chiêu thức đối phương mà không rơi vào thế bị động.
Hai bên quần thảo hồi lâu cũng đã qua gần trăm chiêu, Vũ Văn Vô Địch trong lòng không khỏi hoang mang, cách đây ít ngày lão có thể dễ dàng đánh bại Lạc Truy Phong, thế mà bây giờ dùng đến tám chín thành công lực để dẫn động cũng không tài nào đánh trúng một quyền.
Không chỉ mình lão thất sắc mà đến đám người xung quanh ai cũng há miệng trợn mắt kinh sợ. Lạc Truy Phong bấy giờ cảm giác được lực đạo đối phương dần yếu đi không còn cương mãnh như trước nữa hẳn là đã đuối sức. Lạc Truy Phong thì ngược lại, gần một trăm chiêu vừa rồi hắn đều không góp phần mà chỉ là cố thủ bây giờ đối phương đã yếu nhược hắn liền nhân cơ hội mà phản kích.
Vũ Văn Vô Địch đột nhiên thấy địch nhân tay chân múa loạn lên vừa nhanh vừa mạnh đánh ra chiêu nào cũng đều hết sức uy mãnh tựa như bài sơn đảo hải phải nghĩ bụng
“ Thằng lỏi con này vẫn còn sức hay sao, đã qua trăm chiêu mà càng đánh lại càng mạnh, càng đánh lại càng nhanh”
Vũ Văn Vô Địch đang từ chủ động quay sang bị động, đang từ tấn công trở về phòng thủ, lão tuy đã dùng hết năm phần sức nhưng là vì kinh nghiệm giao chiến nhiều năm phogn phú cho nên không vì thế mà hoảng loạn.
Lạc Truy Phong đánh ra hai ba mươi chiêu nhưng cũng là chỉ đánh vào không khí, Vũ Văn Vô Địch đều tránh được hết cả, hẳn là một trận đấu cân tài cân sức.
Hai bên lại trải qua hơn ba mươi chiêu nữa mà chưa rõ được thua, bấy giờ cả hai đều xuống sức đứng lại thở hổn hển. Hai bên trây ra một hồi thì Lạc Truy Phong chủ động cười nói
-Được rồi, ta lại vào trong ngục, bảy ngày sau quyết đạnh bại lão
Đoạn hắn thản nhiên theo lối cũ mà đi trở về đáy Long Trì. Người kia thấy Lạc Truy Phong quay về mà đi lại bình thường thì hỏi
-Thế nào rồi, hôm nay đã thắng Vũ Văn Vô Địch hay sao
Lạc Truy Phong cười nói
-Hôm nay tại hạ chỉ đánh hòa thồi chứ chưa thủ thắng nhưng ít ngày nữa nhất địch phải thắng lão.
Người kia cười nói
-Ngươi thật là cao ngạo, chưa thắng được người đã dám mở miệng nói ra những lời như thế, lần tới ngươi nhất địch sẽ thua.
Lạc Truy Phong nói
-Không phải tiền bối nói người dùng thương phải dũng cảm hay sao, tại hạ nay đã không còn sợ Vũ Văn Vô Địch nữa rồi, vậy là không đúng hay sao.
Người kia nói
-Dũng cảm khác với cao ngạo, dũng cảm là biết địch mạnh nhưng không lui thế nhưng phải tôn trọng đối thủ luôn đề cao đối thủ không được đánh giá thấp đối thủ bởi vì chỉ cần sơ sẩy một chút thì dũng cảm cũng có thể khiến người ta vong mạng. Còn như ngươi vừa rồi là lời lẽ ngông cuồng khinh nhờn kẻ địch, cứ như thế còn tai hại hơn nhiều. Người ta có tài thì phải biết che giấu đừng có tự phụ phách lối, điều ấy chỉ khiến cho bản thân không thể mạnh lên được.
Lạc Truy Phong nghĩ bụng
“ Ấy chết người này nói mình mới hiểu được cái lẽ ấy, thiết nghĩ vòm trời này còn biết bao nhiêu người nữa mạnh hơn Vũ Văn Vô Địch, cứ thế này thì chẳng thể nào mà khá lên được”.
đoạn Lạc Truy Phong cúi đầu nói
-Tiền bối chỉ dậy, tại hạ xin nghe lời không dám tự cao tự đại nữa.
Người kia cười nói
-Ngươi biết sai sửa sai là tốt, sau này sẽ thấy những lời ta nói có ích cho ngươi.
Lạc Truy Phong từ hôm ấy không dám tự mãn nữa hắn lại tiếp tục luyện tập với năm song sắt cứ như vậy liền qua thêm bảy ngày. Thế nhưng bảy ngày trôi qua cũng không thấy người nào gọi hắn lên cả. Người kia cười nói
-Ngươi đã thấy cái hại của việc tự cao hay chưa. Ngươi đã đánh hòa với Vũ Văn Vô Địch lại còn nói lần tới sẽ đánh bại hắn, bây giờ hắn sợ ngươi thoát được không cho ngươi lên trên nữa rồi.
Lạc Truy Phong chép miệng đập mạnh vào song sắt thở dài
-Ấy chính là cái ngu dốt của tại hạ.
Người kia cười nói
-Thôi đừng lấy làm đau lòng ngươi hãy cứ luyện tập đi chẳng qua bao lâu song sắt này không thể nào kìm hãm ngươi được nữa đâu.
Người kia nói làm Lạc Truy Phong giật mình, hơn hai tháng vừa rồi hắn đã ở trong ngục cũng là vì sự thúc giục của người kia mà hăng say luyện tập cho nên cũng không để ý gì nhiều, bây giờ hắn mới cảm thấy hằng ngày luyện tập đã làm cho các song sắt ngày càng xa nhau hơn. Hắn vui mừng nói
-Thế ra mấy song sắt này cũng chẳng phải cứng lắm.
Người kia cười dài
-Đến như quả núi mà ông Ngu Công bảy mươi tuổi còn phá được thì ngươi xem mấy song sắt này có là gì. Chẳng qua người ta bị giam cầm cho nên không còn ý chí bằng không mỗi ngày ngươi đánh vào đó một quyền thì ngót mười năm cũng phải gãy. Đằng này ngươi hăng say luyện tập chẳng quá một năm nữa cũng sẽ thoát ra.
Lạc Truy Phong thấy được cơ hội thoát thân thì mừng lắm trong lòng rạo rực khôn nguôi.