Chương 19: Dưới ngục sau gặp duyên kì ngộ, Thập đại phái tiến đánh Bôn Lôi

Lạc Truy Phong trải qua ba ngày bỗng thấy thương thế đã lành không còn đau đớn nữa thì lấy làm lạ lắm, hắn nghĩ thầm

“ Không lẽ cuồng nhân có thể trong mấy ngày đem thương thế mà người thường phải cả tháng mới khỏi hóa giải hết hay sao”

Nghĩ vậy hắn liền đem chuyện ấy hỏi người kia, người kia cười đáp

-Lẽ nào trước nay ngươi chưa từng thụ thương hay sao

Lạc Truy Phong nói

-Không phải quá lời nhưng quả thực trước nay tại hạ chứ từng bị đả thương bao giờ.

Người kia nói

-Khá khen cho câu chưa từng bị đả thương bao giờ. Đấy là trước nay ngươi hãy còn chưa gặp phải cao nhân cho nên mới nói ra được câu ấy. Quả là như vậy, cuồng nhân mang sức mạnh vượt xa người thường cho nên nếu chẳng may bị thương sẽ lành lại nhanh chóng hơn rất nhiều.

Lạc Truy Phong lại nói

-Không biết Vũ Văn Vô Địch kia có phải cũng là cuồng nhân hay không, tại hạ thật là đối với lão một lòng kinh sợ.

Người kia cười đáp

-Ngươi sợ là vì ngươi chưa từng nếm trải mùi vị thất bại, nếu đã thất bại nhiều lần thì việc gì phải sợ. Vũ Văn Vô Địch cũng chỉ là thường nhân thể chất chẳng thể nào vượt qua ngươi được, có điều lão kinh qua trăm ngàn trận chiến cho nên kinh nghiệm đầy mình có thể dùng kĩ xảo để áp chế thần lực của ngươi mà thôi.

Lạc Truy Phong lại nói

-Kĩ xảo là gì

Người kia nói

-Kĩ xảo nói chung là cách ứng biến trong khi đấu chiến, ngươi có sức mạnh hơn người nhưng không có chút kinh nghiệm nào cả chỉ biết tay đấm chân đá ngươi ta dễ dàng tránh được. Nếu trong quyền cước của ngươi đều thêm kĩ thuật vào thì Vũ Văn Vô Địch vị tất đã dễ dàng thắng được.

Lạc Truy Phong nói

-Tiền bối xin hãy nói rõ hơn

Người kia đáp

-Ngươi thử đưa tay ra phía trước xem.

Lạc Truy Phong bèn đưa tay ra trước đụng ngay song sắt liền nói

-Sau đó thì sao nữa.

Người kia đáp

-Ngươi cứ tượng tượng mỗi song sắt trước mặt là một quyền đầu đang đánh tới, bây giờ ngươi hãy thử tập với hai song sắt thôi đã. Nhớ lại chiêu thức của Vũ Văn Vô Địch rồi chống đỡ xem sao.

Lạc Truy Phong cũng làm theo lời người kia nói, hắn cố gắng nhớ lúc Vũ Văn Vô Địch cùng bản thân giao chiến, quả nhiên chân tay của hắn chỉ biết đấm đá ra phía trước dùng thần lực căn bản làm gốc chứ không hề có chút kĩ năng nào. Ngược lại, Vũ Văn Vô Địch mỗi khi tiếp nhận quyền đầu của hắn đều một là né tránh hai là hất sang ngang chứ không trực tiếp đối diện. Bởi vậy mà quyền cước của hắn đánh ra chẳng đến địch nhân nhát nào.

Lạc Truy Phong tưởng tượng Vũ Văn Vô Địch ở ngay trước mặt, hắn dùng hai tay đánh vào song sắt nghe rầm rầm mấy tiếng, nói là cuồng nhân nhưng da thịt xương cốt va vào sát đá sao mà không đau cho được. Lạc Truy Phong vận hết sức mình nhẫn nhịn chịu đau cũng chỉ được hơn ba mươi chiêu thì phải dừng lại. Hắn nói

-Tiền bối hai cánh tay tại hạ thật là không chịu được nữa.

Người kia cười lên một tràng lại nói

-Ngươi cứ vận lực đập vào song sắt thì thể nào chẳng đau tay, ấy cũng là khi đối diện với địch nhân mà đem thân mình ra đánh bừa bãi, gặp kẻ yếu hơn thì không sao thế nhưng gặp kẻ mạnh hơn ắt phải đau mình đau mẩy. Bây giờ mỗi khi đỡ một chiêu của địch nhân phải tìm cách làm cho bản thân chịu ít tác động nhất, còn khi tấn công đối thủ thì phải tìm chỗ yếu hiểm nhất để đánh, như vậy mới có thể dùng ít nhất tổn thương bản thân đổi lấy nhiều nhất tổn thương đối thủ.

Lạc Truy Phong tuy còn chưa hiểu hết thế nhưng vẫn là ghi nhớ trong đầu từ từ nghiền ngẫm. Hắn lại nhẩm đi nhẩm lại rồi mường tượng ra địch thủ trước mặt để luyện tập.

Qua hai ba hôm Lạc Truy Phong lại ngẫm ra được, mỗi khi đánh ra hắn sẽ đấm vào khoảng trống giữa hai song sắt, còn khi thủ thế thì hắn sẽ dùng cánh tay đánh chéo đi như vậy cánh tay không trực diện đối đầu với song sắt mà trượt đi giảm bớt lực đạo. Lạc Truy Phong cứ như thế tập được hai hai ngày thì thấy có người mở ra cửa ngục đi xuống, ấy là mấy tên hạ nhân, hạ nhân nói

-Xin mời đi theo chúng tôi

Đoạn hạ nhân mở cửa ngục để Lạc Truy Phong ra ngoài. Vũ Văn Vô Địch đang đứng ở đó, lần này lão đã cởi bỏ áo trên mình để trần, cơ thể to lớn vạm vỡ lại dính đầy là máu tươi. Bên cạnh lão thấy một con hổ to như con bò mộng đang nằm bất động máu từ trên mình chảy ra như nước đỏ au cả một bãi sân rộng. Lạc Truy Phong nghĩ thầm

“ Lão già này thật là uy mãnh dị thường đến cả hổ dữ cũng chịu chết dưới tay lão”

Vũ Văn Vô Địch nhìn thấy Lạc Truy Phong thì cười lớn, lão lấy tấm vải bên cạnh lau đi máu trên người rồi nói

-Thế nào rồi, ngươi hãy còn sống cơ à, ngươi yên tâm hôm nay ta chơi đủ rồi không có động đến ngươi nữa đâu.

Lạc Truy Phong tuy trong lòng có chút hoang mang nhưng vẫn cố tỏ ra điềm tĩnh nói

-Lão gọi ta đến có chuyện gì

Vũ Văn Vô Địch cười nói

-Không có chuyện gì cả, ta thấy ngươi lâu ngày trong bóng tối cho nên muốn cho ngươi ra ngoài để được thấy mặt trời mà thôi.

Lạc Truy Phong nghĩ bụng

“ Lão tuy là một thân võ lực nhưng vừa rồi mới đấu với hổ dữ e là sức chẳng còn bao nhiêu, nay ta thử đánh với lão nếu thắng ắt sẽ thoát được khỏi đây”

Nghĩ là làm ngay Lạc Truy Phong chẳng nói chẳng rằng lao đến chỗ Vũ Văn Vô Địch tung ngay quyền đầy đánh tới, Vũ Văn Vô Địch nhếch mép cười một cái rồi đưa tay đón đánh.

Hai bên giao quần với nhau đã ngoài năm mươi chiêu bất phân thắng bại, Lạc Truy Phong vừa đánh vừa nhớ đến khi tập luyện với song sắt cho nên hắn đã có thể vừa công vừa thủ mà không tốn sức như những lần trước. Ngược lại Vũ Văn Vô Đich vừa rồi đánh nhau với con hổ dữ bản thân dù gì cũng hao hụt nội lực đi vài phần bây giờ đấu chiến với Lạc Truy Phong có khác nào một con mãnh hổ nữa thành ra không thể vận mười phần sức lực để đả bại đối phương.

Vũ Văn Vô Địch nghĩ thầm

“Kì trước ta đánh với hắn còn thấy tên này thô lỗ cục cằn không có chút kĩ xảo nào cả vậy mà bây giờ cũng đã biết được công thủ liên hợp chẳng còn rời rạc nữa, gã này chỉ có mấy ngày mà võ nghệ tiếng triển rõ ràng không phải có cao nhân chỉ điểm thì cũng là thiên tài võ học, lần này phải dùng đến tuyệt kĩ mới được”.

Đoạn lão nhảy ngược ra sau, chân phải lùi về sau một bộ, toàn thân hạ thấp đến ngang hông người thường rồi dùng toàn lực chân trái đẩy mạnh một cái hai quyền đầu đấm thẳng vào ngực Lạc Truy Phong làm hắn bị hất văng ra mấy trượng ngã uỵch xuống đất bất tỉnh nhân sự.

Vũ Văn Vô Địch đứng dậy thở hồng hộc nghĩ thầm

“ Thật là làm ta tổn hao khí lực”.

Đoạn lão lại sai hạ nhân đưa Lạc Truy Phong xuống Cầm Long Ngục. Lạc Truy Phong lại trải qua một ngày mới hồi tỉnh tuy vậy bây giờ hắn đã không còn sợ đối diện với Vũ Văn Vô Địch như trước nữa. Người kia thấy Lạc Truy Phong tỉnh dậy bèn hỏi

-Thế nào rồi, lần này ngươi có tiến triển gì hơn chăng

Lạc Truy Phong tuy thân thể còn đau nhức nhưng vẫn cười nói

-Quả nhiên tại hạ đã trống đỡ được nhiều hơn, tuy vậy vẫn là còn non kém nên vẫn phải nhận thất bại

Người kia nói, khi nào hồi phục lại ngươi thử tăng số song sắt lên như vậy phản xạ cũng sẽ được cải thiện. Lạc Truy Phong như lời mà làm theo, hắn cũng đối chiến với ba song sắt, lần này tuy chỉ tăng thêm một song sắt nhưng đúng thật đã khó hơn gấp bội, tuy vậy cũng chỉ dăm ba bữa là Lạc Truy Phong quen dần rồi đến hôm thứ sáu đã có thể dùng tốc độ như đánh với hai song sát mà áp dụng vào.

Đến ngày thứ bảy lại thấy có hạ nhân đến mở cũi đưa Lạc Truy Phong ra khỏi Cầm Long Ngục. Bấy giờ Vũ Văn Vô Địch trông thấy ánh mắt của Lạc Truy Phong vô cùng kiên định liền cười nói

-Nhà ngươi tầm trí quả nhiên đã mạnh mẽ hơn nhiều, lão phu tin rằng trải qua ít lâu nữa ngươi sẽ tiệm cận đến sức mạnh của lão phu.

Lạc Truy Phong thở ra một hơi thật dài rồi hít sâu vào, hắn la lên một tiếng trấn động thiên địa nhào tới đánh luôn, Vũ Văn Vô Địch cũng hết sức tấn công. Hai bên hiện tại đã không còn chênh lệch rõ ràng như trước, kinh qua hơn tám mươi chiêu mà Vũ Văn Vô Địch phải nghĩ thầm

“ Khi được chỉ đánh đến hơn bốn mươi chiêu thì hắn lập tức nhập ma, vậy mà hai lần gần đây không còn trạng thái ấy nữa, thật khó lường được hắn có thể thích nghi nhanh chóng như vậy”.

Đến thêm hai mươi chiêu thì Lạc Truy Phong lại bị đánh đến bất tỉnh nhân sự, tuy vậy lần này hắn đã đánh trúng đối phương một quyền, đó cũng coi như là tiến bộ hơn hẳn.

...

Lại nói đến La Trạm đã qua hơn một tháng hắn đã thuyết khách hơn mười nơi và đều được đồng thuận, La Trạm bấy giờ tính nhẩm đã được hơn hai ngàn nhân lực liền vội sai người về thành Trần Thắng báo cáo với Lôi Chấn Thiên, Lôi Chấn Thiên hay tin trong lòng rạo rực khôn nguôi chắp tay phía sau đi qua đi lại. Trần Vinh liền nói

-Hiền huynh có vẻ nóng lòng rồi chăng

Lôi Chấn Thiên đáp

-Nay đã hơn hai ngàn nhân lực ta có nên tiến đánh Bôn Lôi thành hay không

Trần Vinh đáp

-Theo như đệ nghĩ hãy còn chưa đủ

Lôi Chấn Thiên tuy là hỏi như vậy nhưng trong lòng đã định sẵn câu trả lời, lão chờ ngày này đã lâu chỉ mong sẽ được nhanh chóng trừng phạt thằng nghịch tử kia lấy lại Bôn Lôi Thành. Trần Vinh cũng biết chuyện ấy đang đêm liền gọi Tử Phòng ra bàn chuyện. Trần Vinh nói

-Tử huynh có biết Lôi huynh ý định tiến công thế nào hay không

Tử Phòng đáp

-Tại hạ chỉ là bậc tôi tớ sao biết được ý định của chủ công

Trần Vinh nói

-Tại hạ xem chừng hôm nay Lôi huynh có ý muốn tiến công ngay, sợ là nhân lực chưa đủ mà mang thất bại thì nguy

Tử Phòng nói

-Nay ta đã hơn hai ngàn nhân lực thêm với Trần thành chủ cũng phải năm bảy trăm quân nữa, như thế còn chưa đủ hay sao

Trần Vinh thở dài nói

-Mới có hai ngàn rưỡi lại tập hợp của mười mấy môn phái vĩ tất bọn họ đã chịu đồng lòng.

Tử Phòng nghe qua lại hiểu sai ý cứ ngỡ Trần Vinh có mưu đồ riêng liền lẳng lặng không nói gì rồi đem chuyện ấy kể cho Lôi Chấn Thiên, Lôi Chấn Thiên đang lúc nóng ruột thành ra suy nghĩ lệch lạc tức giận nói

-Trần Vinh kia còn do dự chưa muốn giúp ta ắt là muốn khi thành sự lợi lộc phải cho hắn phần nhiều phỏng

Tử Phòng nói

-Sợ là mưu hắn còn cao hơn nữa

Lôi Chấn Thiên giật mình nói

-Đệ hãy nói thử xem

Tử Phòng nói

-Đệ chỉ e hắn cấu kết với bọn nghịch tử kia chăng

Lôi Chấn Thiên gạt tay nói

-Nếu thế thì hắn đã giết ta rồi chứ cần gì phải cưu mang ta ở đây

Tử Phòng nói

-Chưa chắc đã là vậy, đệ xem hắn muốn nhân cơ hội này trong ngoài phối hợp diệt cả mười môn phái.

Lôi Chấn Thiên nghĩ qua liền thấy có lí lắm lại sợ hãi nói

-Thế ta nên làm gì bây giờ

Tử Phòng ngẫm một hồi rồi nói

-Nếu thế thì ta nên ra tay trước đoạt luôn thành Trần Thắng này

Lôi Chấn Thiên nói

-Nay chỉ có ta với đệ thì đoạt thế nào được

Tử Phòng nói

-Huynh cứ ngồi yên ở đây tắt đèn đóng cửa, đệ sẽ lo hết đến sáng ắt cả thành Trần Thắng phải nghe theo ta.

Lôi Chấn Thiên bèn theo lời thổi đèn cài cửa ngồi im trong phòng. Tử Phòng dắt hai thanh chùy thủ sau tay áo đi ra hậu viện, đi đến đâu hạ sát hạ nhân đến đấy, thoắt đã chết hơn hai mươi người mà không có tiếng động.

Tử Phòng tìm đến phòng của Trần Vinh và gia quyết một lúc đã hạ sát hết cả. Trần Thành tuy là tuổi trẻ dũng mãnh nhưng lúc ngủ cũng không đề phòng đều bị giết hết, xong xuôi Tử Phòng lại đến trước cửa phòng Lôi Chấn Thiên dùng hai thành chùy thủ đâm vào bụng máu me chảy đầy rồi la lớn.

Quân binh ở ngoài nghe thấy trong phủ có tiếng la thất thanh liền lục đục kéo vào đi đến đâu cũng thấy xác chết nằm la liệt. Quân binh chia làm hai toán một toán đến chô Trần Vinh, một toán đến chỗ Lôi Chấn Thiên. Vừa đến chỗ Lôi Chấn Thiên đã thấy Tử Phòng toàn thân đầy máu la lớn

-Cẩn thận có thích khách.

Đám quân binh chia nhau đi tìm nhưng không thấy kẻ nào lại đưa Tử Phòng đi chữa trị, nhưng hai dao ấy đâm thật là sâu lắm cho nên được một hồi thì Tử Phòng cũng chết. Bên kia người nhà Trần Vinh lớn bé tổng cộng mười ba người đều bị giết hết. Quân lính tá hỏa mới hỏi Tử Phòng thì hắn đáp

-Ban sáng ta đi tuần trước cửa Lôi Lão gia đột nhiên thấy có mấy tay thích khách đang định hành hung ta vội tới giao chiến liền bị bọn chúng ra tay ám hại, cũng may các vị tới kịp thời bọn thích khách mới bỏ chạy hết.

Quân lính lại đem chuyện gia quyến Trần Vinh đều bị hạ sát nói choLôi Chấn Thiên, lão nghe xong mới giả vờ khóc nấc lên rằng

-Trần hiền đệ là vì che giấu ta đến nối bị đám người kia hành thích, âu chuyện này cũng là từ ta mà ra, nay hiền đệ đã về nơi chín suối thân làm đại ca xin đi theo đệ để báo đáp công ơn.

Đoạn lão húc đầu vào cột nhà đến chảy cả máu, quân lính vội xúm lại đỡ dậy ai lấy cùng không khỏi nghẹn ngào mà nói rằng

-Vẫn biết tiếng Lôi thành chủ nghĩa khí ngút trời, nay Trần Thành chủ chẳng may bị hạ sát bọn chúng tôi nguyện theo Lôi thành chủ trả thù một phen.

Lôi Chấn Thiên lại vờ khóc

-Nay ta còn ghi nợ món này để đến khi nào thù đã trả xong liền theo hiền đệ đoàn tụ nơi chín suối

Rồi Lôi Chấn Thiên cho người mai táng cả nhà Trần Thắng long trọng lại đến Mộ Tử Phòng mà than thầm rằng

- đệ đệ vì ta mà hi sinh tính mạng, cái ơn ấy ta ghi trong lòng không bao giờ quên.

Vậy là Lôi Chấn Thiên đưogn nhiên lên làm thành chủ dẫn năm trăm quân Trần Thắng hẹn La Trạm hội ngộ cùng mười môn phái tại Bàn Cổ Sơn Trang.

Đúng hẹn mười môn phái dẫn quân đến Bàn Cổ Sơn Trang gồm có

Thiên Môn cung do Đông Phương Thiên Môn dẫn đầu

Thiên Vương Môn do Lý Ứng con trai Lý Thiên Vương dẫn đầu

Bàn Cổ Sơn Trang do Bàn Vương Lị dẫn đầu

Thủy Linh cung do Độc Cô Nhất Phương dẫn đầu

Hoa Sơn phái do Lâm Đại Nhạc dẫn đầu

Côn Lôn Phái do Trương Dực Tây dẫn đầu

Tam Liên phái do Lý Vịnh Thủy dẫn đầu

Tần Gia trang do Tần Thiếu Bảo dẫn đầu

Lục Gia Trang do Lục Kiếm Sơn dẫn đầu

Trích Tinh phái do Tây Môn Kiên dẫn đầu

Và Trần Thắng thành do Lôi Chấn Thiên dẫn đầu tổng cộng là mười một thế lực cùng nhau xuất kích.

Từ Bàn Cổ Sơn Trang đến Bôn Lôi Thành không quá trăm dặm nên chỉ ba ngày đã có thể đến nơi. Lôi Chấn Thiên lệnh cho các môn phái hạ trại ngoài ba mươi dặm, sau đó cùng với La Trạm đến trước cổng thành gọi vọng vào trong

-Nghịch tử mau ra đây chịu tội.

Người trên thành trông thấy Lôi Chấn Thiên liền cấp báo vào trong, bấy giờ Lôi Chấn Long Vũ Văn Vô Địch và Vũ Văn Vô Thần đang ngồi trong đại sảnh thì nhận được tin báo, Lôi Chấn Long chau mày lo lắng nói

-Phụ thân tại hạ là người quen biết rộng rãi, nay quay về ắt là đã tập hợp được các môn phái khác, bây giờ ta tính thế nào.

Vũ Văn Vô Địch cười nói

-Công tử chớ nên lo lắng, Bôn Lôi thành chẳng qua chỉ là bước đầu, nếu bây giờ chỉ mỗi việc ấy đã làm ta hoang mang thì sau này còn nên cơ đồ gì nữa.

Lôi Chấn Long tuy biết thực lực Vũ Văn Vô Địch và Vũ Văn Vô Thần nhưng suy cho cùng vẫn không khỏi sợ hãi. Vũ Văn Vô Thần thần sắc không có chút thay đổi vẫn cầm tách trà từ từ hưởng thụ. Vũ Văn Vô Địch liền mặc giáp mang Kim Đảng nói

-Mọi người hãy theo ta ra ngoài nghênh chiến

Đoạn Vũ Văn Vô Địch cưỡi ngựa đi trước nhất, phía sau là Lôi Chấn Long, Phương Thâm Bệnh, Liễu Nhược Phàm, Dưỡng Tích, Hàn Thái Tuyết, Lăng Thiên Vũ cùng hơn ba ngàn binh sĩ đi theo.

Cổng vừa mở ra La Trạm vội nói

-Xin Lôi thành chủ hãy lùi lại phía sau.

Vũ Văn Vô Địch đi ra lớn tiếng nói

-Lôi thành chủ đã lâu không gặp.

Lôi Chấn Thiên cùng La Trạm trông thấy Vũ Văn Vô Địch liền hết sức kinh sợ, La Trạm nghĩ thầm

“ người này sao lại cùng một bọn với Lôi Chấn Long, nếu có hắn giúp sức thì phen này xuất kích khác nào tự sát”

Lôi Chấn Thiên tuy kinh sợ song vẫn nói

-Vũ Văn anh hùng cũng ở đây sao

Vũ Văn Vô Địch cười nói

-Tại hạ chính là muốn dành cho thành chủ một bất ngờ.

Đoạn lão thúc ngựa phóng đến như bay, La Trạm vội quất roi vào ngựa Lôi Chấn Thiên để nó chạy đi còn bản thân ở lại chặn đánh.

Vũ Văn Vô Địch nói là đến ngay La Trạm đem Càn Khôn Khuyên ra đánh hai bên giao chiến mới hơn hai mươi hiệp La Trạm đã phải quay ngựa bỏ chạy. Vũ Văn Vô Địch đuổi theo ngay sát phía sau khí thế cực kì mãnh liệt. Đám Phương Tâm Bệnh , Dưỡng Tích, Liễu Nhược Phàm, Lăng Thiên Vũ cũng dẫn quân theo sát.

Lôi Chấn Thiên chạy về chỗ đóng quân vội nói

-Mau mau ứng chiến, địch nhân sắp tới rồi.

Mười môn phái gáp rút triển khai đội hình, lúc sau thấy La Trạm chạy tới phía sau là Vũ Văn Vô Địch. Vũ Văn Vô Địch trông phía trước bụi bay kín trời biết là có quân binh nhưng chẳng để vào mắt, lão vung Kim Đảng sộc vào giữa đội hình quân địch thỏa sức vùng vẫy, mười môn phái ai lấy võ nghệ cũng chẳng phải tầm thường nhưng so với Vũ Văn Vô Địch chẳng khác nào châu chấu đá xe.

Đông Phương Thiên Môn cùng các chưởng môn, trang chủ khác đều nhất thẩy xung kích đánh với Vũ Văn Vô Địch, thế nhưng các vị ấy đều là những tay hảo hán bình thường đơn đả độc đấu đã quen nay lại cùng nhau giáp công không khỏi vướng chân vướng tay. Còn như Vũ Văn Vô Địch lão đã kinh qua trăm trận lớn nhỏ, quần chiến vô số cho nên giữa trùng vây quân địch chẳng chút nao núng cứ thế vung Kim Đảng mà đánh bừa đi, Kim Đảng nặng một trăm năm mươi cân va phải chỗ nào là người chết kẻ vong.

Đông Phương Thiên Môn không dám phóng châm bừa bãi chỉ sợ trúng phải quân mình, trong lúc còn đang do dự chợt thấy Kim Đảng đánh tới, biết không thể tránh được nàng vội tung chưởng hóa giải, ngờ đâu kình lực quá ư khủng khiếp đã làm nàng bị hất văng xuống ngựa, tuy nhiên thân thủ của nàng cũng nào phải tầm thường liền xoay người một cái nhẹ nhàng tiếp đất, thế nhưng là trong lòng không khỏi kinh hãi nghĩ thầm

“ vẫn biết Vũ Văn Vô Địch thân thủ bất phàm nhưng thật không ngờ so với ta còn cách biệt đến thế”.

Lại nói như đám người Lâm Đại Nhạc, Lục Vĩnh Thủy bị trúng một đòn lập tức chết ngay không kịp phản ứng. Hai bên giao phong một hồi Vũ Văn Vô Địch cũng đã đuối sức vốn nghĩ đám binh tướng của mình theo ngay đằng sau nào ngờ đã quá một hồi vẫn không thấy ai xuất hiện. Lúc bấy giờ các môn phái lấy lại thế trận không còn rối ren nữa tạo thành một vòng bủa vây không một kẽ hở cho dù là con kiến cũng khó lòng thoát được.

Phía bên trong La Trạm, Đông Phương Thiên Môn, Lý Kinh Thiên, Tần Thiếu Bảo, Trương Dực Tây là năm người có thực lực to lớn nhất cùng nhau giáp công, vòng ngoài là bọn Tây Môn Kiên, Độc Cô Nhất Phương, Vương Bàn Lị, Lục Kiếm Sơn lại nhằm kẽ hở thi thoảng lại xuất một chiêu đánh tới thành ra thế cục vô cùng chặt chẽ.

Vũ Văn Vô Địch bấy giờ mới hoảng sợ nghĩ thầm

“ Thôi chết ta hăng hái tiến sâu bây giờ cùng với tiếp viện bị chia cắt thế này e là khó lòng thoát được”.

Lại nói truy binh của Lôi Chấn Long vốn dĩ đi ngay phía sau thế nhưng Phương Tâm Bệnh lại cản lại nói

-Tam thiếu gia chớ nên tiến vội

Lôi Chấn Long ngạc nhiên nói

-Đang lúc hai bên giao chiến sao lại không tiến đánh

Phương Tâm Bệnh nói

-Hai người họ Vũ Văn đều là loại cáo già nham hiểm nay có cơ hội trừ đi một người sao lại bỏ lỡ được.

Lôi Chấn Long như sực tỉnh nghĩ thầm

“ Từ ngày hai lão họ Vũ Văn ủ mưu đến giờ ta làm gì có chút thực quyền nào, sau này e là lúc thành đại sự thì bọn họ sẽ giết ta trước tiên”.

Vậy là Lôi Chấn Long hạ lệnh toàn quân từ từ tiến lên không hấp tấp vội vàng chút nào.

Vũ Văn Vô Địch cầm cự mãi mà không thấy viện binh liền hốt hoảng thầm nghĩ

“ thôi chết không khéo viện binh cũng đang bị chặn đánh phía sau, thế này thì ai đến cứu ta, nay không mở đường máu mà chạy còn đợi đến khi nào”.

đoạn Vũ Văn Vô Địch vung Kim Đảng đánh rẽ một đường từ nam sang bắc kiếm lối để chạy, thần lực của lão không ai cự lổi bởi thế mới có thể thoát ra khỏi trùng vây được. Tần Thiếu Bảo cùng Trương Dực Tây có hai con ngựa thiên lí liền dẫn theo hai trăm người đuổi sát phía sau còn lại đều bày trận chuẩn bị đón đánh đám truy binh kia.

Qua một hồi lâu Phương Tâm Bệnh nói

-Tam thiếu gia bây giờ có lẽ chuyện đã xong ta cùng tiến công ngay.

Lôi Chấn Long nghe theo tuốt kiếm hét lớn

-Giết

Đoạn kéo đám truy binh tổng lực tấn công.