Lôi Chấn Long trước tiên liền nói
-Tạ hạ tham kiến các vị tiền bối, ban nãy nghe hạ nhân thuật lại có phải các vị muốn cùng tại hạ mưu đồ sự nghiệp hay chăng
Ba người đồng thanh đáp
-Đích thị là như vậy.
Lôi Chấn Long lại nói
-Nếu đã là như vậy tại hạ rất lấy làm vinh hạnh nay xin thay mặt phụ thân tạ lỗi với các vị trước, sau đó sẽ mở cũi sắt để các vị được tự do.
Ba người vui lắm không kìm được cười nói oang oang, Lôi Chấn Long sai hạ nhân mở hết cả bốn chiếc cũi thế nhưng hạ nhân đi đến chiếc cũi thứ tư thì Vu Đại Tiền bèn nói
-Ấy, gã đó với ba người bọn ta không phải chung chí hướng hà tất ngươi phải động tay.
Lôi Chấn Long ngạc nhiên nói
-Thế ra vị tiền bối ấy không phải bằng hữu của các vị hay sao.
Lý Khắc Dụng chép miệng
-Kẻ đó chẳng biết bị câm hay bị điếc trước giờ bọn ta còn không nghe thấy tiếng hắn thở chứ đừng mong nói chuyện cùng hắn một lời.
Lôi Chấn Long đích thân đi đến chỗ chiếc cũi thứ tư, hắn đốt đuốc nhìn kĩ thì thấy một người đang ngồi xếp bằng hai mắt nhắm nghiền, quần áo cùng với đầu tóc vẫn hết sức gọn gàng, không giống một người bị nhốt nhiều năm. Lôi Chấn Long bèn hỏi
-Vị tiền bối có muốn cùng ra ngoài hay chăng
Thế nhưng người kia không hề lay động đến cả hô hấp nhìn cũng không rõ nữa, Lôi Chấn Long bèn bỏ qua người này rồi đưa ba lão ác nhân lên trên.
Ba đại ác nhân ấy đã ba mươi năm không thấy ánh sáng vừa mới đi lên khỏi trong lòng cả mừng nhưng vẫn nhắm chặt mắt sợ bị ánh sáng đột ngột sẽ phải đui mù, ba lão đi lối theo nhau người đi sau bám vào vai người đi trước thành một hàng. Tuy là nhắm mắt nhưng vẫn cảm nhận được thứ ánh sáng quý giá này, ba lão như ba đứa hài đồng nhảy chồm lên vui mừng.
Lôi Chấn Long đi sau chót bấy giờ mới trông thấy diện mạo ba người này, thực là to lớn mình cao tám thước thân thể tuy nhiều năm giam cầm song vẫn còn vạm vỡ lắm thế nhưng là đầu tóc xõa xượi khác nào ba lão khiếu hóa.
bẵng đi một hồi ba lão từ từ mở mắt quang cảnh xung quanh làm cho ba lão choáng ngợp chẳng khác nào người mù lâu năm bây giờ nhìn được, tiếng cười nói oang oang khắp cả. Bỗng có người nói
-Ba ngươi đã vui sướng đủ chưa
Vu Đại Tiên liền nói
-Kẻ nào mà giọng điệu phách lối như vậy.
Cả ba quay lại thì thấy Vũ Văn Vô Địch tay cầm Phụng Sí Lưu Kim Đảng đứng sừng sững ở đó. Lý Khắc Dụng chỏ tay nói
-Gã này là kẻ nào mà dám nói lời ngông cuồng thế.
Vũ Văn Vô Địch đáp
-Ta là Thiên Tru Vũ Văn Vô Địch.
Vũ Văn Vô Địch năm nay ngoài năm mươi tuổi, ba mươi năm trước trên giang hồ cũng được gọi là thiếu niêm anh hùng, Vu Đại Tiên đã từng nghe qua nhưng khi ấy lão đã là một cường giả so với Vũ Văn Vô địch danh tiếng lớn hơn nhiều, lão cười nói
-À, hóa ra là một trong trung nguyên tam miêu, Tên gọi Thiên Tru ngạo mạn quá đấy, chẳng biết thực lực có được như thế hay không.
Vốn dĩ Vũ văn Vô Địch là một trong Trung nguyên Tam Hổ vậy mà Vu Đại Tiên lại nói là tam miêu quả là diễu cợt hết sức.
Lời còn chưa dứt tay lão hiện hình chảo thủ phóng tới nhắm ngay yết hầu Vũ Văn Vô Địch mà xử xuất một chiêu. Vũ Văn Vô Địch có ý khinh thường ba người này bị giam cầm lâu năm cho nên không để tâm, ngờ đâu một chiêu ấy đánh ra nhanh nhạy khác thường nói đến là đến chớp mắt đã bổ ngay tới trước mặt.
Tuy thế lão cũng chẳng sợ hãi giơ ngay cây Kim Đảng đỡ lấy. Chảo thủ chộp vừa vặn vào thân Kim Đảng thì giật ngược lại phía sau thế nhưng là bị sức nặng của Kim Đảng làm cho phải dừng lại một nhịp.
Nguyên cây Kim Đảng nặng một trăm năm mươi cân đâu phải tầm thường, Vu Đại Tiên ngỡ là chiêu ấy phải móc được yết hầu đối phương cho nên giật ngược lại, nào ngờ chộp trúng thân Kim Đảng lúc rút tay lại có chút bất ngờ vì sức nặng của nó. Vũ Văn Vô Địch thuận chân tung một cược nhằm ngay đầu đối thủ mà phóng tới.
Vu Đại Tiên thu tay lại đỡ đòn, cước ấy uy mãnh khác thường như bài sơn đảo hải khiến cho cả thân hình to lớn của Vu Đại Tiên phải xê dịch đi gần một trượng.
Hai bên vừa đánh hai chiêu đã thăm dò được thực lực đối phương, Vu Đại Tiên thầm nghĩ
“ Gã này quả nhiên dũng mãnh hơn người, xưa kia cũng nghe cái tiếng tam thiếu anh hùng nhưng ta chưa để vào mắt, có ngờ đâu ở trong ngục hơn ba mươi năm hắn đã đạt được đến cái cảnh giới này rồi, e là đánh thêm trăm hiệp ta phải nhận thua”.
Hai người Lục, Lý cũng đều đoán ra thực lực của Vũ Văn Vô Địch liền liếc mắt nhìn nhau ra hiệu định cùng với Vu Đại Tiên liên hợp đả bại đối phương, thế nhưng Vu Đại Tiên đột nhiên cười dài, Vũ Văn Vô Địch bèn hỏi
-Lão tiền bối cười gì vậy
Vu Đại Tiên nói
-Khá khen cho cái tên Vũ Văn Vô Địch, ngươi thật xứng lắm, ta hôm nay nếu đánh tiếp cũng phải nhận thua cho nên sau này muốn ta làm gì cứ việc sai bảo.
Lục Lý hai người ngạc nhiên lắm, vốn dĩ kế này là Lục Hợp Thiên Hành nghĩ ra để được tự do, bây giờ ba người liên thủ làm sao có ai đương cự lại được, việc gì phải khom lưng làm tôi tớ cho người ta. Vu Đại Tiên quay lại nói
-Đám người chúng ta cả đời đã làm chuyện ác nhưng kết cục cũng chẳng ra gì, nay cùng gây dựng cơ đồ có phải tuổi già được vinh hoa quý nốt phần đời còn lại hay không
Lục Hợp Thiên Hành cùng Lý Khắc Dụng thở dài nghĩ ngợi một hồi, quả thực bọn họ đúng là toàn làm những chuyện vô nghĩa để rồi ba mươi năm trôi qua chẳng ai còn nhớ tới, nay nếu làm nên nghiệp lớn ắt được lưu danh âu cũng là xứng đáng.
...
Lại nói đến Lôi Chấn Thiên cùng cha con Trần Vinh , La Trạm đã hơn bảy ngày không thấy tin tức gì, Trần Vinh sai người đi dò la, người ấy về báo
-Bẩm trong thành không thấy có náo loạn gì hết, tiểu nhân nghe ngóng cũng không thấy chuyện gì.
Trần Vinh thở dài nói
-Không lẽ Lạc Truy Phong người này đã bán đứng chúng ta.
Những người khác cũng sinh nghi ngờ, La Trạm bèn nói
-Ta không thể ngồi một chỗ đợi tin tức của hắn được, tại hạ xin đến các môn phái khác làm kế liên hợp như đã dự định như thế mới được lâu dài.
Lôi Chấn Thiên cùng Trần Vinh cũng cho là phải bèn tiễn La Trạm lên đường. La Trạm cũng xin lấy một người đưa tin đến Thiên Môn cung để báo cho Đông Phương Thiên Môn.
Người này đi liền mấy ngày thì tới dưới chân núi, bỗng đâu có hai nữ nhân chặn lại
-Nam nhân kia là ai, tới đây có chuyện gì
Người đưa tin đáp
-Tại hạ là người của thành Trần Thắng, được La Trạm La Anh hùng cử tới đây báo tin cho Đông Phương cung chủ, xin hãy dẫn đường.
Hai nữ nhân nghe nói đến La Trạm bèn dẫn người đưa tin lên núi vào yết kiến Đông Phương Thiên Môn. Đông Phương Thiên Môn trông thấy bèn hỏi
-Huynh đệ đến đây có tin gì chăng
Người đưa tin nói
-La anh hùng sai tại hạ đến đây báo tin, chuyện là La Anh hùng cùng một người tên Lạc Truy Phong có đến thành Trần Thắng vừa hay Lôi Chấn Thiên Lôi thành chủ cũng đang ở đây...
Đông Phương Thiên Môn nghe nói đến đây bèn mừng rỡ hỏi
-Thế ra Lôi thành chủ hãy còn sống
Người đưa tin đáp
-Chính là như vậy.
Đoạn lại kể tiếp
-Mọi người họp bàn tìm cách hành thích Lôi Chấn Long, trọng trách ấy Lạc Truy Phong đứng ra đảm nhiệm.
Đông Phương Thiên Môn nghĩ bụng
“ Sao hắn nói không nhúng tay vào chuyện này mà giờ lại xung phong đi đầu, thật là kì lạ”.
Nàng bèn hỏi
-Thế hắn đã đến Bôn Lôi Thành hay chưa
Người đưa tin đáp
-Người ấy đã đi hơn bảy ngày mà không thấy tin tức gì, cho nên La anh hùng quyết định vẫn tiến hành kế liên hợp như cũ, tại hạ đến đây để báo với Đông Phương cung chủ như vậy.
Đông Phương Thiên Môn chau mày lo lắng
“ Chết thật, hắn đi như vậy khác nào Kinh Kha hành thích Tần Vương là tự tìm đường chết, nếu đã bảy ngày mà không quay trở ra e là lành ít dữ nhiều, cầu mong ông trời phù hộ cho hắn được bình an”.
Thấy Đông Phương Thiên Môn còn trơ ra không nói gì, Thanh Loan bèn nói
-Cung chủ có chuyện gì chăng
Đông Phương Thiên Môn định thần trở lại lắc đầu nói
-Không có gì, mau sắp xếp cho vị huynh đệ này chỗ nghỉ ngơi ăn uống.
Đoạn nàng rời vào trong ngay.
Đông Phương Thiên Môn từ khi nghe tin ấy trong lòng day dứt không thôi lúc nào cũng như lửa đốt. Nàng đi ra đi vào chẳng biết đã bao nhiêu lần khiến cho đám tỉ muội phải đàm tiếu, ấy thế mà nàng cũng chẳng bận tâm chỉ lo lắng cho an nguy của Lạc Truy Phong mà thôi.
...
Lại nói Lạc Truy Phong ở trong Cầm Long ngục đã qua bốn năm ngày, hằng ngày đều có người đưa cơm cho nên không bị quên mất thời gian. Hắn lúc nào cũng nghĩ cách phá cũi thế nhưng là lực bất tòng tâm.
Đến ngày thứ bảy đột nhiên thấy có hai người mở mật đại đi xuống nói
-Lạc anh hùng, xin hãy đi theo chúng tôi.
Đoạn hai người này mở cửa sắt dẫn Lạc Truy Phong ra ngoài. Ở trong bóng tối lâu ngày đã quen đến khi thấy ánh sáng mặt trời chiếu xuống làm Lạc Truy Phong không tài nào chịu được phải nhắm chặt mắt lại một lúc lâu mới quen. Bấy giờ Lạc Truy Phong đã trông rõ mọi vật thì thấy trước mặt có mấy người đang đứng. Đám người ấy là Vũ Văn Vô Địch và bọn hạ nhân. Vũ Văn Vô Địch cười nói
-Thế nào rồi, mấy ngày không gặp có vẻ thương thế của ngươi đã khỏi đi nhiều.
Lạc Truy Phong bấy giờ mới để ý bản thân không hề đau đớn cũng không biết tại sao vết thương lại nhanh chóng lành lại như vậy, bằng như người bình thường phải tĩnh dưỡng cả tháng cũng chưa chắc đã khỏi.
Lạc Truy Phong liền nói
-Lão cho gọi ta lên đây là có chuyện gì
Vũ Văn Vô Địch nói
-Chẳng qua ta ngứa chân tay nên muốn cùng ngươi tỉ đấu.
Còn chưa dứt lời thân thủ của Vũ Văn Vô Địch từ hơn bốn trượng đã đến trước mặt thật là nhanh như thiểm điện không sao tả xiết. Lạc Truy Phong đã biết năng lực đối phương bèn thu mình thủ thế. Thế nhưng lần này Vũ Văn Vô Địch dường như đã tung sức ngay từ đầu, lão đấm dồn dập liên tiếp mấy mươi quyền sức mạnh như triều cường uy mãnh vô song. Lạc Truy Phong xòe bàn tay đỡ lại để giảm bớt dư chấn thế nhưng vẫn là đau nhói không thôi. Hai bên kẻ đánh người đỡ đã hơn hai mươi chiêu, Lạc Truy Phong càng đánh càng lui trong lòng thầm nghĩ
“ Lão già này thần lực kinh người ta thật không phải đối thủ”.
Quả nhiên đến hơn mười chiêu nữa Lạc Truy Phong phải thụ bốn năm quyền đầu trúng ngực phải thổ huyết ngã vật ra sau. Vũ Văn Vô Địch phẩy tay thở dài một tiếng
-Ngươi vẫn thật là yếu đuối không có chút sức lực nào cả.
Tuy lão nói là như vậy nhưng đám người còn lại thì không cho là thế. Đám người ấy có cả Tam đại ác nhân trong đó, ba lão đã chứng kiến thực lực của Vũ Văn Vô Địch rồi hơn nữa Vu Đại Tiên còn đích thân tiếp chiêu, ba lão nhìn nhau tấm tắc nói
-Té ra thằng nhãi con này thực không đơn giản có thể thấy thực lực chẳng kém gì ba người chúng ta.
Lời còn chưa dứt đột nhiên Vũ Văn Vô Địch bị đá trúng một cái bắn ra ngoài ba trượng. Bấy giờ mọi người trông vào thấy Lạc Truy Phong hai mắt đỏ sọng như máu, bá khí hừng hực không thôi. Vũ Văn Vô Địch vô ý bị trúng một đòn nhưng cũng không có hề gì, lão đứng dậy cười nói
-Thế này mới xứng để đấu với ta.
Đoạn lão cởi bỏ tấm áo để lộ ra thân thể cường tráng không ai bì kịp. Vũ Văn Vô Địch nhảy vào giao thủ, hai bên tay đấm chân đá loạn xạ không ra đòn thế gì hết. Đánh qua một lúc Lạc Truy Phong lại bị áp đảo dồn đến chân tường, nắm đấm của Vũ Văn Vô Địch giáng xuống như bài sơn đảo hải làm cho Lạc Truy Phong sây sẩm mặt mày.
Đấu qua một hồi Lạc Truy Phong đã ngã vật ra đất bất tỉnh nhân sự. Vũ Văn Vô Địch nói
-Đưa hắn xuống Long Trì để tĩnh dưỡng.
Đoạn hạ nhân mấy người xúm lại khênh Lạc Truy Phong đi. Tam Đại Ác nhân chứng kiến qua chuyện này, Lục Hợp Thiên Hành bèn nói nhỏ
-Lần trước ta định bụng cả ba người chúng ta cùng đấu với hắn ắt sẽ thắng thế, không ngờ hắn lại mạnh đến như vậy.
Vu Đại Tiên cười nói
-Lúc ta đấu với hắn đã biết được chuyện ấy rồi cho nên mới tỏ ý thần phục bằng không phải bại vong cả đám.
Vũ Văn Vô Địch vừa trải qua trận chiến thế nhưng tâm thế vẫn dửng dưng như không, lão khoác áo lại cười nói oang oang
-Gã này hôm nay có thể cùng ta đấu chiến lâu như vậy thực lực thăng tiến thật là nhanh chóng. E là chỉ mấy lần nữa hắn sẽ vượt qua ta mất.
Vu Đại Tiên liền nói
-Đại tướng mạnh như thiên thần, kẻ kia sao có thể hơn thiên thần cho được.
Vũ Văn Vô Địch cười khoái trá
-Lão tiền bối quá lời rồi, tại hạ đâu có được như thiên thần.
Lý Khắc Dụng cũng thêm vào
-Đại tướng anh dũng thiện chiến sớm muộn gì thiên hạ này cũng được vào tay ngài.
Lời này vừa nói ra Vũ Văn Vô Địch liền nghiêm mặt nói
-Lão tiền bối chớ có nói vậy, e là người khác nghe thấy thì không hay.
Lý Khắc Dụng ngạc nhiên nói
-Đại tướng đã là thiên hạ vô địch còn sợ miệng đời hay chăng.
Bấy giờ đột nhiên có tiếng cười to từ xa vọng lại, tam đại ác nhân ngoái nhìn ra sau thấy có một người mặc y phục đỏ nhìn hình dáng cho đến khuôn mặt đều giống Vũ Văn Vô Địch đến như đúc. Ba người còn đang mơ hồ thì người kia nói
-Khi nào hiền đệ mới được gọi là thiên hạ vô địch.
Vũ Văn Vô Địch nghe đến đây liền chắp tay thi lễ nói
-Đệ nào dám nhận cái danh vô địch ấy.
Tam đại ác nhân thấy vẻ uy mãnh của Vũ Văn Vô Địch ban nãy đã vụt đâu mất thiền thầm nghĩ người kia lai lịch ắt không tầm thường cũng chắp tay thi lễ theo. Người kia cười lên một tràng nói
-Đúng, cái dánh thiên hạ vô địch này chỉ có Vũ Văn Vô Thần ta mới xứng mà thôi.
Người này chính là huynh ruột của Vũ Văn Vô Địch. Lão thấy Vũ Văn Vô Địch quả không có ý dám cùng mình hơn thua nên cũng cho qua chuyện này rồi thoắt cái đã đi đâu mất dạng không rõ tung tích. Tam Đại ác nhân nhìn nhau trầm trồ nói
-Hóa ra cũng là một trong tam thiếu anh hùng, ba mươi năm nay kể ra đám hậu bối đều đã mang thân thủ của thần phật, chúng ta của năm xưa thật chẳng thể nào bì kịp cho được
Vũ Văn Vô Địch tuy ngoài mặt tỏ ra kiêng sợ nhưng trong lòng không khỏi tức giận, lão vớ lấy cây Kim Đảng ném một cái xa đến mấy chục trượng đâm xầm vào tưởng thủng ra một lỗ to.
Lý Khắc Dụng mới hỏi
-Đại tướng sao lại tức tối như thế
Vũ Văn Vô Địch chỉ thở dài không nói câu nào rồi trở vào trong.
Lại nói Lạc Truy Phong nằm trong chiếc cũi đến tận ngày hôm sau mới tỉnh lại thân thể đau đớn vô cùng cơm nước không buồn ăn. Đột nhiên có tiếng nói sát ngay bên cạnh
-Ngươi là bằng hữu của Lôi thành chủ chăng
Lạc Truy Phong ban đầu giật mình tưởng là ma quỷ phương nào, mãi lúc sau định thần lại mới ngỡ ra người trong chiếc cũi bên cạnh đang nói chuyện với mình, hắn nghĩ bụng
“ Theo như Tam đại ác nhân có kinh qua thì người này bị câm kia mà sao bây giờ có thể nói được thật là quái lạ”.
Tuy vậy hắn vẫn trả lời
-Cũng không hẳn là như vậy
Người kia lại nói
-Thế ra ngươi tới hành thích Lôi Chấn Long chỉ là bịa chuyện thôi à
Lạc Truy Phong nói
-Không không, tại hạ đích thị là tới hành thích Lôi Chấn Long. Có điều Lôi thành chủ thân phận cao quý sao có thể cùng tại hạ là bằng hữu được
Người kia nói
-Thôi mặc kệ ngươi là người nào, hôm nay bọn chúng đưa ngươi lên đó là có chuyện gì.
Lạc Truy Phong mình mẩy hãy còn đau nhức liền nói
-Chính là cái lão Vũ Văn Vô Địch ngứa ngáy chân tay cho nên đưa tại hạ lên để tỉ đấu cùng lão
Người kia cười nói
-Cái tên lỏi con nhà ngươi đừng có khoác lác, ngươi sao có thể là đối thủ của Vũ Văn Vô Địch.
Lạc Truy Phong lại nói
-Quả thật tại hạ không phải là đối thủ của lão, đánh qua ba bốn mươi chiêu đã bị bất tỉnh nhân sự.
Người kia chợt không cười nữa nghĩ thầm
“ Thằng nhãi ranh này mà có thể cùng Vũ Văn Vô Địch đấu chiến ba bốn mươi chiêu, có lẽ nào lại có nhân vật trẻ tuổi dũng mãnh như thế, không không kẻ này ắt là tên khoác lác”.
Người kia nói
-Có thật ngươi tỉ đấu với Vũ Văn Vô Địch ba bốn mươi chiêu chăng
Lạc Truy Phong thở dài
-Lẽ nào tại hạ dám nói láo, chuyện này cũng có vinh dự gì đâu, trước giờ tại hạ đấu với người khác chưa từng có cảm giác sợ hãi như thế, cũng chưa từng thất bại khi nào. Vậy mà đối diện với Vũ Văn Vô Địch hai lần tại hạ tim đập chân run, thân thủ của lão thật là khủng khiếp.
Người kia cười nói
-Vũ Văn Vô Địch xưa kia là một trong Tam Thiếu anh hùng, trên giang hồ có mấy người qua được y, sao mà không khủng khiếp cho được.
Lạc Truy Phong thở dài nói
-Ôi trên Bôn Lôi bảng lão đứng đệ nhị vị, thực là kinh khủng lắm.
Người kia cười nói
- hắn đã đến đệ nhị vị rồi kia à, trước khi ta vào đây còn nhớ Vũ Văn Vô Địch đứng hàng đệ cửu vị, mới độ hai mươi tuổi mà đứng ở vị trí ấy cũng là giỏi lắm rồi
Thế rồi Lạc Truy Phong chợt nổi lên một niềm băn khoăn, rõ ràng hôm ấy Lôi thành chủ chỉ nói từ đệ nhị vị tức Vũ Văn Vô Địch trở đi tuyệt nhiên không nhắc đến đệ nhất vị. Hắn liền hỏi
- Tiền bối chắc ở trên giang hồ đã lâu không biết ai mới là đệ nhất vị trên Bôn lôi bảng
Người kia cười đáp
-Đệ nhất vị ư, cái này ta không rõ, có thể là Lôi Kinh Thiên hoặc Vũ văn Vô Thần anh trai của Vũ Văn Vô Địch. Ôi thôi ta ở đây cũng hai mươi lăm năm rồi sao mà biết được việc ấy
Lạc Truy Phong mới nói
- Kể cũng lạ hình như không ai nhắc đến đệ nhất vị, vậy mà cái tấm thẻ số hai mươi lăm ấy thì ai cũng nhao nhao tranh đoạt
Người kia nói
- Tấm thể số ai mươi lăm ư, ôi, nó…nó…
Thấy người kia chợt có vẻ cảm thán, Lạc Truy Phong mới hỏi
- Tiền bối sao thế, hay ngài cũng muốn được tấm thẻ ấy, phải rồi người ta nói tại Nhạn Môn Quan hai mươi lăm năm trước có một người tên là Hạng Bá sau khi đại phá mấy vạn quân Liêu có để lại tấm thẻ ấy, từ đo Lôi Thành chủ mới phát lệnh ai có được tấm thẻ ấy người già thì kết nghĩa anh em, người trẻ thì nhận làm nghĩa tử, bao nhiêu năm qua có biết bao người vì tấm thẻ ấy mà bại vong.
Người kia lắc đầu nói
- tấm thẻ vô tri ấy có gì mà Lôi thành chủ lại phải làm như thế kia chứ
Lạc Truy Phong lấy trogn túi ra tấm thẻ tung lên trên không rồi bắt lấy cứ lặp đi lặp lại mà than
- tại hạ có tấm thẻ ấy đây, nếu mà được đổi thì mong sao sẽ được thoát ra khỏi nhà ngục này, tiếc thay hiện giờ Vũ văn Vô Địch mới là thành chủ chứ không còn là Lôi Chấn Thiên nữa
Người kia nghe Lạc Truy Phong nói có tấm thẻ thì giật mình nói
- cái gì…ngươi có tấm thẻ hai mươi lăm ấy ư
Lạc Truy Phong nói
- đúng thế, kì trước tại hạ gặp được một người, người ấy cũng vì tấm thẻ ấy mà đến nỗi trọng thương, lúc ấy người ấy đưa cho tại hạ tấm thẻ này rồi dặn đi lĩnh thưởng
Người kia nói
- ngươi có thật là có được thứ ấy, có thể cho ta xem được không
Lạc Truy Phong giật mình nghĩ thầm
“lão này hay là định lấy tấm thẻ của mình, nhưng dù sao bây giờ nó cũng đâu còn tác dụng nữa, thôi cứ cho lão cũng được”
Nghĩ rồi Lạc Truy Phong đưa tấm thẻ cho người kia, người kia đón lấy sờ thử quả nhiên là số hai mươi lăm phía sau còn có một chữ thưởng tuyệt đối không phải giả, người kia bỗng cười dài rồi đưa trả lại cho Lạc Truy Phong nói
- trả cho ngươi đó, tấm thẻ ấy thật là quý giá, quý giá lắm
Lạc Truy Phong nghĩ bụng
-“lão này vừa mới nói chẳng có gì quý bây giờ lại nói là quý thực chẳng biết đâu mà lần, có khi lão ở đâu lâu ngày nên bị điên rồi cũng nên”
Người kia lại hỏi
-Ngươi thuộc môn phái nào, còn trẻ như vậy nếu đã có sức đánh với Vũ Văn Vô Địch mà còn sống thì ắt danh sư phải là vị cao minh lắm.
Lạc Truy Phong nói
-Tại hạ là người quê mùa quanh năm làm nghề mai táng chứ làm gì có môn có phái.
Người kia lại nói
-Thế ra là ngươi có thần lực hơn người chăng
Lạc Truy Phong nói
-Thần lực thì không dám nhận nhưng đúng là tại hạ thân thể khỏe mạnh hơn người bình thường, nhất là khi nỡ tay giết người thì không thể nào mà kìm chế được sức mạnh ấy.
Người kia cười lên ha hả, Lạc Truy Phong ngạc nhiên nói
-Tại hạ mắc phải căn bệnh quái ác ấy đã là vô phúc lắm sao tiền bối lại cười diễu cợt.
Người kia đáp
-Có gì mà vô phúc chẳng qua ngươi mang cuồng huyết trong người thôi.
Lạc Truy Phong ngạc nhiên lại hỏi
-Cuồng huyết ấy là thứ gì
Người kia đáp
-Cuồng huyết chỉ là cách nói thôi chứ chẳng phải thứ gì. Nguyên là con người vốn dĩ là loài yếu đuối chuyên bị dã thú săn đuổi bởi thế con người mới dùng trí thông minh tạo ra cung nỏ đao kiếm để chống lại dã thú. Tuy nhiên vẫn còn có những người có sức mạnh thể chất vượt trội chẳng cần đến công cụ cũng có thể áp đảo dã thú bằng chính đôi tay trần, những người như thế được gọi là cuồng nhân. Tất nhiên sức mạnh to lớn như vậy thì tâm trí khó mà kiểm soát cho nên mới sinh ra chuyện một khi xuống tay giết người thì mất hết lí trí.
Có lẽ ngươi cũng là một cuồng nhân.
Lạc Truy Phong bấy giờ mới hiểu ra nguyên lai cơ sự trước giờ, hắn vội nói
-Tiền bối đã biết nhiều về cuồng nhân, vậy tại hạ mạo muội xin hỏi tiền bối có cách nào khắc phục được chăng.
Người kia cười to đáp
- cái đó nhiều người muốn mà chẳng được sao ngươi lại sợ
Lạc Truy Phong lắc đầu nói
- tại hạ chính vì không kiềm chế được mà giết mấy chục mạng người, trên đời này còn gì ác hơn thế nữa, thôi tại hạ cũng chẳng cần cái thứ quái đản ấy làm chi
Người kia thở dài nói
- nếu đã không bỏ được thì đành sống chung vậy, ta cũng là sống chung với thứ cuồng huyết ấy
Lạc Truy Phong nghĩ thầm
“ Hóa ra người này cũng giống như mình đều là cuồng nhân, cứ như người này nói thì chẳng thể nào kìm hãm được sức mạnh ấy rồi”.