Chương 17: Kẻ tráng sĩ thua tay cự phách, dưới ngục sau tam đại ác nhân

Lăng Thiên Vũ dẫn Lạc Truy Phong vào trong lại gặp Phương Tâm Bệnh, Phương Tâm Bệnh ngạc nhiên hỏi

-Sao ngươi lại quay lại đây

Lăng Thiên Vũ không để Lạc Truy Phong trả lời gạt đi mà nói

-Hắn đã suy nghĩ lại rồi bây giờ sẽ cùng ta mưu đồ sự nghiệp.

Đoạn kéo tay Lạc Truy Phong đi ngay, Phương Tâm Bệnh vội đi theo, ba người cùng bước vào trong đại sảnh, Lăng Thiên Vũ nói to

-Lôi thiếu gia, hai vị tướng gia tại hạ đã nói rồi, Lạc Truy Phong chắc chắn sẽ quay lại

Lạc Truy Phong tay cầm chắc thương trông thấy Lôi Chấn Long đang ngồi uống trà toàn động thủ nào ngờ thấy có điều không ổn, theo lí mà nói Lôi Chấn Long địa vị cao như vậy phải ngồi ghế dành cho bậc trưởng quản đằng này hắn lại ngồi chỗ tầm thường cho khách còn hai ghế chính giữa lại có hai người khác đang ngồi. Lạc Truy Phong nghĩ bụng

“ Không lẽ hãy còn có người đứng sau chuyện này”.

Lăng Thiên Vũ kéo Lạc Truy Phong vào trong, ba người kia ngước mắt nhìn, Lôi Chấn Long đứng dậy chắp tay ra vẻ cung kính nói với hai người kia

-Các vị hãy xem người này là người ta đang cần đến đấy.

Hai người kia một người mặc y phục đỏ một người mặc y phục đen cả hai đều đã tuổi ngũ tuần trên mặt lại có nhiều nét tương đồng, nếu nói là hai huynh đệ ruột thì hẳn Lạc Truy Phong sẽ tin ngay. Người mặc y phục đen vuốt râu nói

-Vị anh hùng này có phải người đã tỉ đấu với Đông Phương Thiên Môn tại đại hội anh hùng hay chăng

Lạc Truy Phong cũng chắp tay thi lễ đáp

-Đích thị là tại hạ.

Nói đến đây Lăng Thiên Vũ cũng có vẻ không vui, vốn ngày hôm đó hắn cùng Phương Tâm Bệnh liên thủ cũng chẳng đấu lại Đông Phương Thiên Môn vậy mà Lạc Truy Phong lại có thể cùng nàng tỷ đấu ngang ngửa thực là cảm giác khó chịu, hắn nói

-Đúng vậy y là bằng hữu thân thiết của tại hạ tên là Lạc Truy Phong

Người kia cười nói

-Tốt tốt, ta đang lúc cần dùng nhân tài liệu anh hùng có sẵn sàng giúp đỡ hay chăng.

Lạc Truy Phong tay vẫn đang là cầm ngọn thương nghĩ bụng

“ Ta với gã cách chỉ ba bước chân nếu nhất kích đoạt mạng cả ba người này cũng chỉ là chớp mắt, Phương Tâm Bệnh cùng Lăng Thiên Vũ cũng chẳng ngăn cản nổi”

Nghĩ bụng Lạc Truy Phong chẳng nói một tiếng vung thương nhằm cổ họng người kia đâm tới, nguyên hắn nghĩ chỉ cần đâm một nhátt rồi phất thêm một nhát nữa sẽ đoạt mạng luôn người bên cạnh nhưng không ngờ thương đến cách cổ họng người kia hai thước liền đột ngột dừng lại.

Hóa ra hai bàn tay người kia chụp lại chính giữa bắt lấy đầu thương lại cười nói

-Sát ý cảu ngươi quá mạnh, ta đã nhận ra rồi.

Lạc Truy Phong rụt thương lại, Lăng Thiên Vũ vội nói

-Người làm cái gì thế.

Lạc Truy Phong không muốn vướng chân tay liền tung một cước đá Lăng Thiên Vũ bay ra ngoài cửa mấy trượng, Phương Tâm Bệnh hốt hoảng toan phóng phi châm thì người kia giơ tay nói

-Cứ để hắn thi triển võ nghệ, xem ra cũng chưa chắc là đối thủ của ta đâu.

Lôi Chấn Long cùng Phương Tâm Bệnh vội chạy ra ngoài đỡ Lăng Thiên Vũ dậy, bên trong người kia cũng lấy từ phía sau một món binh khí kì lạ, thứ ấy gọi là Phụng Sí Lưu Kim Đảng, còn bản thân lão tức là Vũ Văn Vô Địch người đứng đệ nhị vị trong Bôn Lôi Bảng.

Hắn cười nói

-Vũ Văn Vô Địch xin được lãnh giáo

Lạc Truy Phong vung thương đâm tới thế như vũ bão, nào ngờ Vũ Văn Vô Địch hết mức khoa trương chỉ dùng một tay cầm binh khí đón đánh, hai bên đánh qua lại mười mấy chiêu vẫn không rõ được thua. Kì thực chỉ có Lạc Truy Phong tấn công còn Vũ Văn Vô Địch chưa từng một chiêu phản đòn, qua đến ba mươi chiêu Lạc Truy Phong phải nghĩ thầm

“ Không hay rồi, người này thần lực kinh người là do ta khinh địch chưa hiểu rõ đối phương đã phát kích, lần này e là lành ít dữ nhiều”.

Vũ Văn Vô Địch vẫn vẻ cười cợt nói

-Khá khen cho kẻ anh hùng trẻ tuổi có thể cùng ta giao chiến lâu như vậy, nhưng ngươi chỉ có mỗi sức mạnh, kinh nghiệm tham chiến còn non kém quá.

Lời còn chưa dứt binh khí đã tới nơi, Lạc Truy Phong thấy trên đầu một áp lực kinh người chấn áp, hắn vội đưa thương lên chống đỡ nào ngờ sức mạnh ấy ghê gớm quá, chỉ nghe rầm một tiếng hai đầu gối Lạc Truy Phong đã phải khụy xuống vỡ cả nền nhà. Phải biết nền nhà làm từ đã hoa cương dầy đến hơn một thước vậy mà bị người kia một chiêu làm cho vỡ vụn thật là hết sức uy mãnh.

Lạc Truy Phong hay tay run rẩy cơ hồ không chịu được thêm nữa. Vũ Văn Vô Địch tung cước đá vào bụng hắn một cái là hắn bay ra ngoài cửa. Lão cũng bước ra ngoài rộng chuôi Kim Đảng thật mạnh đã đâm sụp xuống nền đá mấy thước rồi cười nói

-Tiếc tay một kẻ vũ dụng như ngươi lại phải chết ở đây, nhưng không sao ngươi chết trong tay ta âu cũng là vinh hạnh.

Đoạn lão giơ chân đạp mạnh vào đầu Lạc Truy Phong rầm một tiếng đầu hắn đã thụt xuống nền nhà. Tỉ như ngươi bình thường thì sọ đã nát bấy thế nhưng đột nhiên lại thấy cổ chân như có thứ gì bóp chặt lại. Lão cúi xuống nhìn hóa ra là tay Lạc Truy Phong đang cầm vào cổ chân lão từ từ nhấc lên. Lão dùng thêm sức nhấn mạnh xuống nhưng không sao nhấn được, bấy giờ lại có tiếng cười phát ra ấy chính là Lạc Truy Phong.

Hắn vùng dậy tay cầm cổ chân Vũ Văn Vô Địch quật mạnh xuống đất, thế nhưng lão thân thủ đâu phải tầm thường, lão đưa hai tay chuống xuống đất lộn một vòng đã đứng dậy như thường lại nói

-Thì ra bản lãnh cũng không tồi.

Lạc Truy Phong hai mắt đỏ sọng như máu hai bàn tay bóp mạnh vào nhau nghe kêu răng rắc, hắn nhún chân nhảy một cái đã xa đến hai trượng vung quyền đầu đấm tới Vũ Văn Vô Địch, lại rầm một tiếng quyền đầu đấm trúng vào cột nhà khiến cho cột nhà rung lên như muốn đổ lại phát ra tiếng kêu răng rắc của thớ gỗ bị gãy

Xung quanh ai nhìn thấy cũng phải kinh hãi, Vũ Văn Vô Địch bấy giờ đã nhảy sang một bên tránh được, lão thuận chân đá một cái trúng vào đầu Lạc Truy Phong làm đầu hắn đâm luôn vào cột nhà thành ra hai thứ lực đạo cộng dồn khiến cho cột nhà to đến một người ôm cũng phải gãy ra làm hai, mái nhà cũng bởi thế mà sụp xuống đè lên người Lạc Truy Phong, bụi bay mù mịt.

Vũ Văn Vô Địch cười nói

-Được lắm, gặp một kẻ như thế này thật là hiếm có.

Lời vẫn còn chưa dứt thì từ trong đống đổ nát một hình người vụt đến tung liên tiếp mấy đấm, Vũ Văn Vô Địch đưa bàn tay ra đỡ lấy hóa giải mấy đòn đánh này. Hai người tay đấm chân đá đều là các ngón võ hết sức bình thường nhưng bên ngoài nhìn vào thì chẳng phân biệt được ai với ai bởi vì thân pháp quá ư nhanh nhẹn đến độ mắt thường không sao theo kịp.

Cứ thế một hồi ước độ một bữa cơm thì hai bên mới tách nhau ra, Vũ Văn Vô Địch đầu tóc xõa xượi, lão đưa tay vuốt những ngọn tóc ngược về phía sau cười nói

-Lão phu bằng này tuổi vẫn chưa gặp kẻ nào trẻ tuổi mà được như ngươi, khá lắm khá lắm

Lạc Truy Phong đứng thở hổn hển, trên người hắn áo đã rách nát hết cả để lộ ra cơ thể vạm vỡ nhưng chi chít những vết quyền đầu thâm tím hẳn là đã trúng không ít đòn. Bấy giờ dường như cơ thể hắn đã đến giới hạn, Lạc Truy Phong toan xông đến đánh tiếp nhưng đột ngột đầu óc quay cuồng ngã vật ra đất. Lăng Thiên Vũ vốn là tự cao nhưng vừa rồi chứng kiến cũng phải lắc đầu nghĩ thầm

“ Ta đúng là ếch ngồi đáy giếng không biết đến vũ dũng này của hắn, nếu vừa rồi thay vào vị trí của hắn e là đến một đòn của Vũ Văn tướng gia ta cũng không chịu được”.

Vũ Văn Vô Địch cười nói

-Người đâu nhốt tên này vào tuyệt đối đừng giết gã, con người này thật là thú vị, sau này có dịp ta sẽ đem hắn ra chơi.

Lôi Chấn Long lại nói

-Người này sức mạnh kinh người sợ là ngục tù bình thường khó lòng giam giữ, ngày trước phụ thân tôi có xây Cầm Long Ngục ở dưới đáy Long Trì để nhốt bốn kẻ ác nhân nay xin được đưa hắn vào đấy.

Vũ Văn Vô Địch ngạc nhiên nói

-Lại còn có chỗ như thế à, thôi thì tùy công tử cứ thế nào cho an toàn thì hãy làm.

Lôi Chấn Long sai hai kẻ hạ nhân chạy tới đỡ vai Lạc Truy Phong dậy nhưng không sao đỡ nổi phải thêm hai người nữa đem dây trói gậy gốc đến mới buộc được hắn lại khênh xuống Long trì.

Long trì là một cái ao lớn xung quanh bày biện rất nhiều kì thạch thật là đẹp mắt. Lôi Chấn Long đi đến nơi liền thuận tay xoay một hòn đá nhỏ lập tức có một cánh cửa mở ra dẫn xuống một thông đạo tối đen như mực. Bốn người khênh Lạc Truy Phong đi qua một hồi rồi đặt hắn vào trong một cái cũi sắt hình lồng chim sau đó cởi bỏ dây trói khóa cũi cẩn thận rồi rời đi.

Trong mật đạo này có tổng cộng năm cái cũi sắt giống y như vậy, mỗi cũi sắt đều hình tròn đường kính độ năm thước cao cũng năm thước chỉ đù cho người ta ngồi hay nằm co quắp chứ không duỗi chân tay thoải mái được, xung quanh nan sắt đều to như bắp tay người cho dù thần lực cỡ nào cũng không tài nào bẻ gãy được.

Lạc Truy Phong tâm thần chấn động bất tỉnh hết một ngày mới hoàn hồn trở lại thế nhưng lại thấy chỗ này tối thui không biết là âm tào hay địa phủ liền có chút hoảng sợ nghĩ thầm

“ Không lẽ ta đã chết rồi hay sao, đây là nơi nào”

Hắn đưa tay quơ qua quơ lại thì chạm vào song sắt lại nghĩ

“ Thế này hẳn ta đã chết chắc là đang ở âm tào chờ ngày Diêm La Vương tra xét đây chăng”.

Thế nhưng là hắn thấy cảm giác chân thực không phải mơ hồ chút nào nên cũng còn nghi kị, qua đi một hồi hai mắt dần quen với bóng tối cho nên đã nhìn thấy lờ mờ bóng hình cảnh vật xung quanh. Chỗ này tổng cộng có năm cái cũi sắt giống như nhau lại có một lối đi rộng chừng một bộ dẫn ra phía ngoài. Lạc Truy Phong nheo mắt nhìn kĩ chiếc cũi bên cạnh dường như có người đang ngồi, hắn liền cất tiếng hỏi

-Có người ở đó hay chăng

Người này không biết còn sống hay đã chết nhưng chẳng nói lời nào, qua đi một lúc mới thấy người ấy cựa quậy, Lạc Truy Phong lại hỏi

-Người kia cho ta hỏi đây là chốn nào thế.

Người kia cũng không đáp thế nhưng ở chiếc cũi phía đầu tiên vang lêm tiếng nói

-Ngươi bớt nói cho bọn ta còn ngủ

Mật đạo này không có chỗ thông thành ra tiếng nói nhỏ cũng như oang oang một lúc mấy người nói hết sức ồn ào. Lạc Truy Phong còn đang hoang mang bỗng nghe có người trả lời liền vui mừng mà nói

-Ở đây có phải địa phủ hay vẫn còn ở nhân thế.

Người kia nói

-Nhân thế thì sao địa phủ thì sao, chi bằng là địa phủ còn hơn nhân thế

Câu này thật là khó hiểu có lẽ nào hắn vẫn còn sống, chắc ngươi kia đã bị nhốt lâu ngày thành ra thà chết xuống âm phủ chứ chẳng còn mặn mà cuộc sống lao ngục thế này.

Chợt có tiếng ngáp dài người ở chiếc cũi thứ hai lên tiếng

-Là kẻ nào làm hỏng giấc mộng của ta đấy

Người ở chiếc cũi đầu tiên nói

-Ta không biết, là thằng lỏi con nào đó.

Người ở chiếc cũi thứ hai nói

-Thế ra ta lại có thêm bạn mới nữa à, chắc hẳn gã phải xấu xa lắm mới bị nhốt vào đây.

Người ở chiếc cũi đầu tiên nói

-Tên này ta nghe còn ít tuổi sao có thể với chúng ta cùng một bọn được.

Người ở chiếc cũi thứ hai cười khà khà

-Tuổi trẻ tài cao có khi còn xấu xa hơn cả hai ta ấy chứ. Này nhóc con ngươi giết nhiều người lắm hả

Lạc Truy Phong còn chưa hiểu hai người kia nói gì nhưng cũng trả lời

-Tại hạ đích thị là như thế

Người ở chiếc cũi thứ hai cười to

-Đấy ta đã bảo mà, à thế ngươi đã giết hết bao nhiêu người

Lạc Truy Phong nhớ lại những chuyện khi xưa thở dài đáp

-Tại hạ cũng không còn nhớ nữa chuyện này…chuyện này…

Người ở chiếc cũi thứ hai lắc đầu nói

-Chết chửa, gã giết bao nhiêu còn không nhớ nổi hẳn là từ nhỏ đã có tính hiếu sát

Nói xong hai người vũ đùi cười lớn lắm. Bấy giờ ở chiếc cũi thứ ba có một người nữa cũng ngáp dài nói

-Có chuyện gì mà ổn ào thế định chọc tức ta chăng.

Người ở chiếc cũi thứ hai cười nói

-Lão Lý ngươi xem chúng ta có thể một tiểu ác nhân làm bạn kìa

Lão Lý còn đang mơ màng nghe thấy có người mới đến thì ngạc nhiên nói

-Cái gì là thằng lỏi con này mau xưng tên họ

Lạc Truy Phong đáp

-Tại hạ là Lạc Truy Phong, xin hỏi các vị tiền bối quý tánh đại danh là gì

Ba người kia cười dài

-Chúng ta ở đây đã ba mươi năm rồi, thiên hạ này đã quên hết chúng ta rồi. Này nhóc con ngươi với bọn ta nay đã thành một bọn thì bọn ta cũng sẵn lòng cho ngươi biết tên. Ta là Vu Đại Tiên, ta là Lục Hợp Thiên Hành, ta là Lý Khắc Dụng.

Lý Khắc Dụng xì một tiếng nói

- Mà sao ngươi lại vào đây? À phải rồi chắc làm chuyện xấu nhiều lắm phỏng

Lý Khắc Dụng tự hỏi tự trả lời luôn, Lạc Truy Phong bấy giờ mới hiểu hóa ra ba người này đều là đại ác nhân cho nên mới bị nhốt ở đây, hắn bèn thanh minh

-Các vị tiền bối chớ hiểu nhầm, tại hạ không phải làm chuyện xấu mới bị bắt lại đâu.

Lục Hợp Thiên Hành nói

-Ngươi chớ có điêu toa, không phải đại ác nhân thì sao đứng chung với bọn ta cho được.

Lạc Truy Phong nói

-Tại hạ là vì hành thích bất thành cho nên mới bị bắt vào đây

Ba người kia đồng thanh ồ lên nói

-Khá khen cho nhà ngươi còn trẻ mà có cái gan đi hành thích Lôi Chấn Thiên.

Lạc Truy Phong lại nói

-Ấy chết tại hạ nào có hành thích Lôi Thành chủ, tại hạ là hành thích Lôi Chấn Long tam thiếu gia của Lôi Thành Chủ.

Lý Khắc Dụng ngạc nhiên hỏi

-Ô hay sao ngươi lại đi hành thích thằng oắt con đấy làm gì

Lạc Truy Phong nói

-Lôi Chấn Long tạo phản muốn giết Lôi thành chủ, tại hạ cùng với bằng hữu của Lôi Thành chủ mới họp lại bàn nhau hành thích Lôi Chấn Long, tại hạ đảm nhiệm việc ấy, nào ngờ gặp phải cao nhân cho nên hành sự bất thành mới bị bắt lại đây.

Vu Đại Tiên vội nói

-Thế ra Lôi Chấn Thiên đã chết rồi chăng

Lạc Truy Phong nói

-Không cũng may Lôi thành chủ không hề gì.

Ba người cười to nói

-Ngươi có biết không ba mươi năm trước bọn ta bị đứa con trai cả của lão bắt lại rồi lão cất công xây ra nơi này để cầm tù chúng ta, đến nay con thứ ba lại phản lão thật là khiến bọn ta hả dạ.

Lạc Truy Phong bây giờ sức cũng đã hồi liền dùng hai tay cầm lấy hạ song sắt dùng hết sức bình sinh mà tách ra thế nhưng có dùng lực thế nào cũng không bẻ được, hắn lại dựa lưng vào một góc dùng hai chân đạo vào cửa sắt nhưng cũng chẳng ăn thua chỉ vang lên mánh tiếng kim khí đinh tai nhức óc, Vu Đại Tiên liền quát

-Ngươi đừng có náo loạn, cách gì bọn ta cũng đã thử hết rồi không phá nổi đâu.

Lạc Truy Phong vừa mới vận sức còn thở hổn hển nói

-Chả lẽ đành chịu chết ở đây.

Lục Hợp Thiên Hành cười nói

-Chết thì chỉ có ngươi chết thôi bọn ta sắp được thả ra rồi.

Hai người Vu Đại Tiên và Lý Khắc Dụng ngạc nhiên nói

-Lão nói vậy là ý gì

Lục Hợp Thiên Hành cười nói

-Hai lão ở lâu trong này đầu óc mụ mẫm hết cả, nay Lôi Chấn Thiên đã bị đuổi đi thì ta xin với con lão cho được ra ngoài hứa với hắn sẽ giúp hắn gây dựng cơ đồ qua loa vài câu ắt sẽ được chấp thuận.

Hai người kia vỗ đùi nói

-Phải lắm thế mà ta không nghĩ ra, kì này chúng ta được tự do rồi.

Lạc Truy Phong nghe thấy hết nhưng nghĩ bụng

“ Ba lão già này ở đây đã hơn ba mươi năm bây giờ ít cũng sáu bảy mươi tuổi cho dù trước kia có là đại ác nhân đi chăng nữa thì bây giờ ra ngoài cũng chỉ là mấy lão già gần đất xa trời có lẽ sẽ không gây họa gì nữa”.

Ba người kia từ nãy đến giờ cười nói không thôi, chắc họ đã ở trong bóng tối quá lâu nên khi cơ hội tự do sắp đến thì vui sướng không sao kể xiết.

Lúc sau có tiếng mở cửa, một tia sáng nhen nhói phía lối ra, tiếng bước chân mỗi lúc một gần hình như có đến năm người cùng đi vào. Lục Hợp Thiên Hành nói

-Này mấy lão đệ xin chuyển lời đến tam thiếu gia hộ bọn ta là tam đại ác nhân muốn được giúp tam thiếu gia một tay gây dựng cơ nghiệp. Nếu quả thực thiếu gia trọng dụng thì ngày sau xin báo đáp các lão đệ đây

Bọn người kia hóa ra là đến để đưa cơm hàng ngày thế nhưng đối với những lời nói của Lục Hợp Thiên Hành lại không có chút bận tâm cũng không hề đáp trả. Bọn họ đặt bát đĩa mới vào trong cũi rồi lấy bát đĩa cũ đem đi.

Vu Đại Tiên và Lý Khắc Dụng còn ngờ vực hỏi

-Lão Lục, kế này của ngươi liệu có thành hay chăng, bọn ta thấy đám người này như câm như điếc có chắc đã nói lại lời của lão cho Lôi Chấn Long.

Lục Hợp Thiên Hành cũng có chút bất an sợ là nếu đám người kia không nói ra e là đến lúc chết cũng chẳng thấy ánh mặt trời, lão thở dài nói

-Giá mà có chút tiền mua chuộc bọn người ấy thì hay biết mấy.

Lạc Truy Phong trong túi hãy còn ngân lượng có điều hắn đâu dại mà mở đường cho ba tên giặc già này thoát ra, làm sao dám chắc bọn họ không gây họa cho giang hồ.

Lục Hợp Thiên Hành cũng chợt nghĩ đến Lạc Truy Phong liền hỏi

-Này tên lỏi con nhà ngươi có tiền bạc hay chăng cho ta mượn tạm, đằng nào ngươi ở trong này cũng đâu có dùng đến.

Lạc Truy Phong chép miệng vờ nói

-Tiếc thay tại hạ vốn nghèo kiết xác làm gì có một xu một cắc nào

Lục Hợp Thiên Hành quát

-Ngươi đừng có lừa ta ban nãy ngươi di chuyển ta có nghe thấy tiếng leng keng của kim khí ấy không phải là tiền va với nhau thì là gì

Lạc Truy Phong thầm nghĩ

“ Lão ác nhân này mấy chục năm không ra ngoài không ngờ còn tinh anh như vậy”.

Hắn lại cười nói rằng

-Ấy chết chẳng qua là hai tấm thẻ đồng chứ có gì đâu.

Lục Hợp Thiên Hành lại hỏi

-Thế ra nhà ngươi cũng là tay có tiếng nên mới có Bôn Lôi Lệnh chứ hả

Lạc Truy Phong nói

-Tại hạ là phường vô danh làm gì có tiếng tăm đáng kể.

Lục Hợp Thiên Hành thở dài nói

-Tiếc thay lại không có tiền, nếu có thì hay biết mấy, vậy là đời này bọn ta phải chết rú ở đây rồi.

Hai người Vu Đại Tiên và Lý Khắc Dụng cũng thở dài một lượt.

Lại nói đám người mang đồ ăn trở lên đem chuyện ba lão ác nhân muốn trợ giúp kể cho Lôi Chấn Long nghe, hắn cũng đem chuyện này bàn với Vũ Văn Vô Địch

-Chuyện là dưới Cầm Long Ngục phụ thân tại hạ có giam mấy tên đại ác nhân cũng đã mấy chục năm rồi, nay bọn chúng muốn cùng ta mưu đồ đại nghiệp có nên dùng hay chăng.

Vũ Văn Vô Địch vuốt râu nói

-Đám người bị giam ấy khác nào đám phế nhân chẳng qua thấy cơ hội cho nên muốn nhân cớ ấy để được tự do, chắc gì đã có lòng thật.

Lôi Chấn Long nói

-Lúc này ta đang cần người tài, cơ hồ nếu phụ thân và nhị ca tập hợp nhân mã mà đánh lại tại hạ e rằng khó lòng đương cự, thôi thì cứ cho mấy người ấy lên đây xem sao

Vũ Văn Vô Địch cười nói

-Nếu công tử đã muốn thì cứ thử xem, lão phu cũng đang ngứa chân tay để xem mấy kẻ đó làm nên trò chống gì, nhược bằng vô dụng lão phu sẽ giết quách chúng đi.

Lôi Chấn Long cả mừng liền đích thân cùng hạ nhân xuống ngục. Vu Đại Tiên thấy có người xuống cả mừng thông báo

-Này này có người tới rồi kìa, chẳng hay có phải đến đưa ta đi hay không.