Ba người Lạc Truy Phong đi đã hơn bảy ngày thấy một tòa núi thật là hùng tráng, Đông Phương Thiên Môn trỏ tay nói
-Phía trên ấy chính là Thiên Môn cung rồi.
Ba người dừng lại dưới chân núi chỗ ấy có một cái lán nhỏ lại có một chuồng ngựa rộng, từ trong lán một nữ tử chạy ra vừa trông Đông Phương Thiên Môn liền chắp tay nói.
-Cung chủ đã về rồi đấy ư
Đông Phương Thiên Môn nói
-Phải rồi, ta đã về rồi đây, tháng này bổn môn có việc gì hệ trong hay không
Nữ tử kia nói
-Gần đây cũng không có việc gì, mọi người chỉ mong ngóng cùng chủ và các tỷ muội trở về thôi.
Nữ tử nhìn thấy Đông Phương Thiên Môn đi cùng hai người đàn ông lại không thấy bóng dáng đồ đệ nào cả bèn ngạc nhiên hỏi
-Các vị sư tỷ đâu hết rồi ạ
Đông Phương Thiên Môn nghe nói thì không khỏi căm phẫn, nàng chẳng nói lời nào chỉ hừ một tiếng rồi bảo Lạc Truy Phong cất ngựa đi.
Lạc Truy Phong dắt ngựa vào trong buộc cương lại, Đông Phương Thiên Môn hẳn là vẫn muốn được hắn ôm vào lòng cho nên đi đứng làm ra vẻ còn đau đớn, Lạc Truy Phong vội bế nàng lên tay rồi nói
-Phen này ta đã đưa nàng về thì cũng xin cáo lui, không dám làm phiền
Đông Phương Thiên Môn nghe nói thì lòng buồn lắm nghĩ bụng
“ Ấy thế mà hắn đã nói lời li biệt, ta tuyệt đối phải gả cho hắn không thể để hắn đi được”.
Nàng vờ hai mắt ngấn lệ nhìn chằm chằm vào Lạc Truy Phong, hắn cũng nhìn nàng thấy mĩ nhân nhỏ lệ liền hỏi
-Sao…sao nàng lại khóc
Đông Phương Thiên Môn đưa tay gạt nước mắt nói
-Không có gì chỉ là bụi mà thôi
Lạc Truy Phong thầm nghĩ
“ Sao nàng ấy lại khóc, chẳng lẽ muốn níu giữ mình hay sao, không không, không thể như thế được nàng là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ ta có tài cáng gì mà nàng lại muốn níu giữ, ta đã quá tự luyến rồi, có lẽ hạt bụi nào đã bay vào mắt nàng thật”
Hắn đành không nói gì nữa, Đông Phương Thiên Môn nói
-Bây giờ đã muộn hay là ngươi ẵm ta lên trên đó rồi ở lại một hôm ngày mai hẵng đi
Lạc Truy Phong nói
-Như vậy cũng được
Đoạn nàng ẵm Đông Phương Thiên Môn cùng đi với La Trạm lên đỉnh núi, La Trạm khi trước đã thấy Lạc Truy Phong cùng Đông Phương Thiên Môn tỷ đấu trên võ đài thì nghĩ bụng Lạc Truy Phong thân thủ đã rất đáng nể thế nhưng mấy hôm nay nhìn thấy hắn một tay mang cây thương nặng lắm một tay ẵm Đông Phương Thiên Môn mà đi đứng cứ như không thậm chí lúc leo núi còn đi nhanh hơn cả La Trạm. La Trạm phải lấy làm bội phục lắm, ba ngươi đi độ một canh giờ mới đến đỉnh núi, chỗ này chính là Thiên Môn cung.
Vừa thấy có người đi lên lập tức đám nữ tử vội chạy xem là kẻ nào, bỗng thấy cung chủ thì đều chắp tay cúi người đồng thanh nói
-Cung chủ đã về
Đông Phương Thiên Môn sai người dọn lấy hai phòng cho Lạc Truy Phong và La Trạm còn mình cũng vào trong tắm gội thay y phục rồi gọi mọi người lại nói
-Kì trước ta đến Bôn Lôi Thành dự đại hội anh hùng ngờ đâu gặp phải trận loạn lạc cho nên đã ra tay cứu giúp Lôi thành chủ, cũng bởi thế mà bị trọng thương, các tỷ muội cũng vì vậy mà liên lụy đến mất mạng, thâm thù đại hận này ta thề sẽ phải trả lại gấp mười.
Đám nữ tử nghe thấy cũng đều đồng lòng căm phẫn nhưng khổ nỗi Thiên Môn cung số lượng chẳng đến trăm người mà tại Bôn Lôi thành đã chết mất một nửa thành ra bây giờ đừng nói là báo thù e rằng đến trước cổng thành đã phải bại vong hết rồi.
Đông Phương Thiên Môn thở dài nói
-Bây giờ ta thế lực còn nhỏ phải liên kết với các phái khác mới thành sự được.
La Trạm nói
-Hôm ở Bôn Lôi thành không ít bằng hữu của Lôi thành chủ cũng đều bị hại, tỉ như Lý Thiên Vương, bọn người Bàn Vương Lị, Tôn Bằng, Tăng Bảo, các phái Côn Luân, Sư Đà, Thiên Sơn, bây giờ ta liên kết với họ cùng mưu sự may ra mới có thể
Đông Phương Thiên Môn nói
-Vậy thì ai muốn làm thuyết khách đến nói chuyện với mấy môn phái ấy.
La Trạm nói
-Tại hạ xin được đi.
Đông Phương Thiên Môn nói
-Được lắm, La huynh trên giang hồ rất có tiếng nói xin hãy giúp tiểu muội đi làm thuyết khách một phen
Nàng lại nhìn Lạc Truy Phong đứng ở bên cạnh nói
-Ngươi có cao kiến gì không
Lạc Truy Phong lắc đầu
-Ta không thù oán gì với họ cho nên cũng không muốn tham gia.
Một nữ nhân tên gọi Thanh Loan nghe vậy liền nói
-Đạo lí trên giang hồ sao có thể để điều trái nghịch với luân thường ấy xảy ra được, ngươi nói không liên quan ý là làm sao
Đám tỷ muội của Đông Phương Thiên Môn khi nãy trông thấy Lạc Truy Phong bế nàng trên tay đã có vẻ không ưa gì, bởi vì Thiên Môn cung xưa nay đệ tử đều là trinh nữ, bây giờ cung chủ của họ lại nằm trong lòng một gã đàn ông thì còn ra thể thống gì nữa. Bởi thế bây giờ có dịp mới kiếm cớ gây khó dễ. Thanh Loan vừa nói liền có mấy người nhao nhao nói theo, Lạc Truy Phong cười đáp
-Chuyện ấy là cha con người ta thanh lí lẫn nhau ta can dự gì mà nhúng tay vào được
Thanh Loan lại nói
-Đạo lí đời nào cho phép con cái được bất kính với cha mẹ, đằng này lại còn sai thủ hạ truy sát đến cùng ấy chính là bất hiếu, chưa nói đến việc Lôi Chấn Long lại đả động sát hại các môn phái khác đúng thật là kẻ bất nhân bất nghĩa, chúng ta phải thế thiên hành đạo chứ sao lại nói lời vô trách nhiệm như ngươi.
Lạc Truy Phong không lí lẽ nào nói lại được đành ngậm miệng làm thinh không nói gì nữa, Đông Phương Thiên Môn cũng biết ý các tỷ muội đang nhắm vào mình nên cũng không dám bênh vực đành nói đại cho xong
-Thôi được rồi mọi sự xin nhờ cậy La huynh, bây giờ ta hãy nghỉ ngơi lấy sức trước đã đợi ngày mai sẽ tiến hành.
Mọi người cáo lui về phòng, Lạc Truy Phong nghĩ thầm
“ Mấy nữ nhân này thật là đáng sợ, chỗ này không tiện ở lâu, ngày mai ta cùng xuống núi với La Trạm rồi rời đi luôn”.
Ban đếm Lạc Truy Phong còn đang chứ ngủ được bỗng thấy cánh cử khẽ mở một người bước vào tự nhiên lại thấy một mùi hương thơm ngào ngạt, Lạc Truy Phong giật mình bèn hỏi
-Là ai đấy
Người này thân thủ mau lẹ thoắt cái đã ở trước mặt đưa tay che miệng hắn rồi nói
-Chớ có nói to, là ta đây.
Đấy chính là Đông Phương Thiên Môn, Lạc Truy Phong ngạc nhiên lắm cả người nóng ran lại hỏi
-Đang đêm hôm nàng…nàng vào đây làm gì.
Đông Phương Thiên Môn khẽ cười, gương mặt nàng dưới ánh sáng len lói của ngọn đèn nhỏ càng là thêm phần xinh đẹp bội phần, bấy giờ nàng đương áp sát lên người Lạc Truy Phong như thể muốn ôm lấy vậy làm cho Lạc Truy Phong tim đập chân run không nói lên lời, nàng lại nói
-Mấy hôm đã quen hơi người bây giờ không gặp ngươi làm sao ngủ cho được.
Giữa lúc ấy đột nhiên có người từ ngoài rì rầm
-Tỷ nói xem tại sao cung chủ lại dẫn hai tên nam nhân tới Thiên Môn cùng chúng ta vậy, La Trạm La đại hiệp thì đã đành, còn cái tên kia lại nghiễm nhiêm bế ẵm cùng chủ nữa cơ chứ, không biết có phải cung chủ đã thất thân với hắn rồi không.
Người kia nói
-Chắc phải thất thân thật rồi mới để cho nam nhân động chạm đến như vậy, thế này thì không ổn chúng ta đường đường mang tiếng là trinh nữ mới có thể đến Thiên Môn cung cớ sao cung chủ lại thất thân với người khác cho được.
Chuyện này hai người Đông Phương Thiên Môn và Lạc Truy Phong đều nghe rõ mồn một bấy giờ Đông Phương Thiên Môn vừa e ngại vừa tức giận song hai người kia nói cũng chẳng sai, nàng chính là muốn gả cho Lạc Truy Phong nên mới ra nông nỗi này bây giờ lại để các tỷ muội đàm tiếu thật sự vô cùng xấu hổ. Lạc Truy Phong lại nói
-Nàng…nàng đừng nên qua chỗ ta nữa sợ rằng sẽ bị đám người kia đàm tiếu.
Đông Phương Thiên Môn nghe mấy tỷ muội mới nói tuy hãy còn muốn cùng Lạc Truy Phong tỏ nỗi niềm nhưng lấy làm thẹn lắm liền rời đi ngay. Còn Lạc Truy Phong thì tiếc ngẩn người, giá như vừa rồi không có những lời kia thì không biết Đông Phương Thiên Môn cùng hắn đã đi được đến đâu nữa, thế là cả đêm ấy hai người tương tư nhớ đến nhau chẳng biết đối phương có nghĩ về mình hay không.
Sớm hôm sau La Trạm cáo biệt, Lạc Truy Phong cũng vì sợ lời đàm tiếu nên cùng La Trạm xuống núi, Đông Phương Thiên Môn trong lòng không khỏi cảm thán nàng nghĩ thầm
“ Lần này hắn rời đi chẳng biết khi nào mới gặp, thôi ta với hắn đích thị duyên kiếp này không có, không thể cùng với hắn nên nghĩa phu thê”.
Nghĩ đoạn nàng nhỏ nước mắt rời vào trong không dám đưa tiễn, Lạc Truy Phong chẳng biết vì sao trong lòng cũng trở nên trống rỗng lúc đi đường La Trạm trông bộ dạng thất thần ấy mới cười nói
-Ta thấy lão đệ với Đông Phương cung chủ quả là trai tài gái sắc sao bây giờ nỡ lòng nào bỏ đi như thế.
Lạc Truy Phong thở dài nói
-La huynh chẳng hay rõ được tâm trạng của đệ ư
La Trạm cười
-Nhìn cái vẻ thất thần vô định của đệ là ta có thể biết được.
Lạc Truy Phong lại lắc đầu nói
-Không đúng đệ với nàng ta chẳng có tình cảm chi hết vậy mà sao bây giờ không thấy nàng ta thì đệ lại có cảm giác khó chịu vô cùng.
La Trạm nói
-Đã là chuyện tình cảm thì không thể nào mà giải thích được, có khi ta ngoài miệng luôn nói không thích người kia nhưng lúc chia li lại trống vắng lạ thường. Nếu như đệ đã có cái cảm giác ấy ắt phải cùng Đông Phương cung chủ có tình cảm rồi, ta nghĩ đệ nên quay lại mà bày tỏ với nàng thôi.
Lạc Truy Phong chần chừ một hồi rồi nói
-Kẻ bất tài như đệ thì ai mà cần, có chăng là tự đệ đa tình nên thấy như thế mà thôi
La Trạm lại nói
-Không đâu, ta xem chừng Đông Phương cung chủ cũng là có điều thổn thức với đệ hay là đệ mau quay lại kẻo sau này hối hận.
Lạc Truy Phong xua tay nói
-Thôi ta gác chuyện đấy lại không nói đến nữa, đệ không có muốn lưu luyến thế này.
La Trạm lại hỏi
-À phải rồi đệ nay định đi đâu
Lạc Truy Phong thở dài, hắn cũng chẳng biết nên phiêu dạt chỗ nào nữa, La Trạm thấy thế bèn nói
-Hay là đi cùng ta đến các phái khác, dù không can dự gì nhưng có bạn đường âu cũng bớt cô đơn
Lạc Truy Phong đồng ý lại hỏi thêm
-Nay ta nên đi đâu trước nhất
La Trạm ngậm một lúc rồi nói
-Cách đây không xa có một tòa thành tên gọi Trần Thắng, thành chủ tên là Trần Vinh người nay với ta cũng có quen biết hơn nữa nghe nói người này với Lôi Thành chủ cũng có kết nghĩa huynh đệ, nếu ta đến ấy mà Trần Vinh đồng ý thì đến lúc thuyết khách các môn phái khác cũng được cái tiếng hơn.
Vậy là hai người cùng đi tới thành Trần Thắng, tòa thành này cách đó chừng một trăm tám mươi dặm hai người tốc hành đi hết ba ngày mới đến nơi.
Thấy có hai người đến gần cổng thành người gác cổng mới nói to
-Hai người kia là ai
La Trạm nói
-Xin hãy chuyển lời có Thôi Động Càn Khôn La Trạm muốn vào yết kiến
Người trên thành nghe danh La Trạm liền báo vào trong cho Trần Thành, Trần Thành nghĩ bụng
-Thôi Động Càn Khôn La Trạm trên giang hồ cực kì có trọng vọng không biết đến đây có chuyện gì hay là chuyện về Lôi lão bá. Không lẽ hắn định tới đây bắt Lôi lão bá hay sao.
Đoạn Trần Thành đích thân đi ra đứng trên thành mà nói
-La anh hùng không biết là có chuyện gì, tại hạ là Trần Thành thiếu thành chủ xin mạn phép hỏi trước.
La Trạm nói
-Chuyện này là dài dòng khó nói liên quan đến Lôi Chấn Thiên Lôi thành chủ, xin hãy cho vào trong rồi nói được rõ ràng.
Trần Thành nghĩ bụng
“Quả nhiên không sai, hóa ra La Trạm này là tay sai của đám phản nghịch kia, nay ta phải giết hắn mới được”.
Đoạn Trần Thành lớn tiếng nói
-Tên họ La kia, ngươi sao lại đi theo đám phản nghịch làm chuyện trái đạo lí, nay ta phải đích thân bắt ngươi
Đoạn Trần Thành từ trên thành cao nhảy xuống vác mâu đánh xộc tới, La Trạm kéo cương ngựa hí vang lại nói
-Ấy chết chuyện không phải như thế xin hãy nghe ta nói đã
Chưa nói dứt câu ngọn mâu đã đâm trúng cổ ngựa, La Trạm nhảy vội xuống tháo Càn Khôn Khuyên vừa chống đỡ vừa nói
-Thiếu thành chủ xin hãy dừng tay
Trần Thành múa mâu vun vút đâm lia lịa không chút ngưng nghỉ, lại nói Trần Thành cũng là một tay dũng mãnh không phải tầm thường, ngọn mâu trong tay hắn ảo diệu vô cùng các ngón đòn đều rất hiểm độc chỉ cần lơ là một chút ắt phải vong mạng. Tuy vậy cũng là do La Trạm biết cơ sự này là do hiểu nhầm còn chưa muốn ra tay cho nên các ngón mâu ấy mới càng hoa mĩ hơn nữa.
Trần Thành vừa đánh vừa quát
-Tên phản đồ này còn định giảo biện hay chăng
La Trạm đang lúc đánh nhau không thể giải thích được, bỗng Lạc Truy Phong phóng ngựa tới vung thương đánh vào ngọn mâu của Trần Thành. Ngọn mâu ấy cũng chỉ tầm thường như những ngọn mâu khác cả cây đoán chừng không quá hai mươi cân, ngân thương của Lạc Truy Phong nặng đến một trăm hai mươi cân có thừa cho nên vừa dùng chút lực đã làm cho ngọn mâu gãy làm hai đoạn, bản thân Trần Thành cũng bị hất ngã ra sau hơn một trượng.
La Trạm bèn chắp tay nói
-Đã đắc tội rồi
Trần Thành lồm cồm bò dậy nói
-Các ngươi muốn chém muốn giết tùy ý còn nói gì mà khách sáo thế.
La Trạm mới giãi bày
-Thiếu thành chủ đã hiểu nhầm mất rồi, tại hạ với Lôi Chấn Thiên Lôi thành chủ là chỗ bạn vong niên sao lại bán đứng nhau như vậy.
Trần Thành lại nói
-Thế ngươi có ý đồ gì
La Trạm nói
-Tại hạ đến để mượn thế các vị cùng báo thù cho Lôi Thành chủ ấy thôi.
Trần Thành vội chắp tay nói
-Ấy chết, tại hạ đã đắc tội rồi, các vị xin mời vào trong, Lôi thành chủ cũng là đang ngự tại đây.
La Trạm nghe nói cả mừng
-Lôi thành chủ hãy còn sống ư?
Trần Thành cười đáp
-Đích thị là như vậy.
Đoạn Trần Thành dẫn hai người vào trong vừa hay lại gặp Trần Vinh , Lôi Chấn Thiên , Tử Phòng phóng ngựa đến, nguyên là đám lính thấy Trần Thành chiến bại nên mau chóng chạy về gọi Trần Vinh đến giúp, ba người tới cổng thành lại thấy Trần Thành dẫn La Trạm và Lạc Truy Phong đi vào mới lấy làm lạ. Trần Vinh nheo mắt nhìn kĩ mới vỗ đùi cười nói
-Hóa ra là La anh hùng còn tưởng là ai.
Mấy người gặp nhau tay bắt mặt mừng, La Trạm trông thấy Lôi Chấn Thiên hãy còn sống thì cười nói
-Tại hạ còn tưởng Lôi thành chủ đã xảy ra chuyện, may sao ông trời phù hộ cho được gặp ngài ở đây.
Lôi Chấn Thiên cũng nói
-La anh hùng chẳng hay có chuyện tìm lão phu chăng.
La Trạm nói
-Tại hạ thoát được khỏi Bôn Lôi thành ngày đêm lo nghĩ tìm cách báo thù cho ngài, mấy hôm trước cùng Đông Phương cung chủ đàm đạo liền nghĩ tới việc thuyết khách các môn phái khác cùng nhau hợp lực đánh Bôn Lôi thành trừ bọn phản nghịch, nay đi tới thành Trần Thắng trước nhất may sao lại gặp ngài ở đây.
Lôi Chấn Thiên nhỏ nước mắt nói
-Đời này gặp được các vị bằng hữu đây, cho dù lão phu có chết cũng cam lòng.
Đoạn dắt tay La Trạm đi vào trong, Trần Vinh sai mở tiệc thiết đãi, trong bữa tiệc La Trạm mới nói
-Hiện giờ trong Bôn Lôi thành kể đông đến mấy nghìn quân lại thêm những tay hảo thủ cũng nhiều vô số ta nên thu thập cái phái sau đó liên thủ mới có thể chống lại được.
Lôi Chấn Thiên thở dài nói
-E là khó khăn lắm, các phải theo ta sợ đã bị trấn áp hết cả rồi.
Trần Vinh nói
-Lão huynh chớ lo đệ có hơn năm trăm người đều đồng tâm hiệp lực với huynh cả.
Lôi Chấn Thiên lắc đầu nói
-Đa tạ hiền đệ thế nhưng ai cũng có vợ con cha mẹ ta nào dám để họ đi vào chỗ chết, nay năm trăm người kể thêm có thu thập được cũng chỉ hơn một nghìn làm sao chống lại được.
Bấy giờ mọi người còn đang bế tắc chưa biết giải quyết thế nào thì Lạc Truy Phong nói
-Sao các vị không thử cử một tráng sĩ đến trá hàng rồi tìm cơ hội hành thích Lôi Chấn Long.
Mấy người đang trầm ngâm đột nhiên như nhìn thấy tia sáng cuối đường hầm, Lôi Chấn Thiên vỗ đùi nói
-Ấy vậy mà lão phu không nghĩ đến. Thế nhưng ai đủ dũng mãnh như Kinh Kha bây giờ.
Tử Phòng đứng lên chắp tay nói
-Tiểu đệ xin được gánh vác trọng trách này.
Trần Vinh lại nói
-Tử Phòng huynh đệ là người thân tín với Lôi lão huynh, Lôi Chấn Long sẽ không tin đâu
Mọi người còn đang bàn bạc xem nên cử ai, Lạc Truy Phong nghĩ bụng
“ Mình kể ra chẳng muốn động đến chuyện của người ta làm chi nhưng nếu họ phải liên thủ chống lại Lôi Chấn Long thì ắt sẽ có phần Đông Phương Thiên Môn ở trong ấy, thế sự khó lường đao kiếm vô tình biết làm sao có chuyện gì xảy ra hay không. Thôi thì vì an nguy của nàng nay ta phải xung phong đi hành thích Lôi Chấn Long mới được”.
Đoạn Lạc Truy Phong đứng dậy nói
-Tại hạ có mấy người bằng hữu đầu quân cho Lôi Chấn Long, bản thân cùng Lôi Chấn Long cũng đã đối ẩm đàm đạo qua, hắn muốn giữ tại hạ nhưng tại hạ không nghe, nay nếu muốn đi hành thích thì tại hạ là hợp nhất.
Mọi người hãy còn hồ nghi về thực lực của Lạc Truy Phong tuy nhiên La Trạm và Trần Thành đã được chứng kiến cho nên hết lời tán thành, La Trạm nói
-Lôi thành chủ còn nhớ vị huynh đệ này chăng
Lôi Chấn Thiên chau mày nói
-Quả thực lão phu không có nhiều ý niệm với vị anh hùng đây, xin được thứ lỗi
La Trạm nói
-Vị huynh đệ này cùng với Đông Phương cung chủ từng trên lôi đài giao thủ qua mấy chục hiệp.
Bấy giờ Lôi Chấn Thiên mới nhớ ra bèn mừng rỡ nói
-Hóa ra là Lạc ạn hùng, lão phu có mắt không tròng quả là thất lễ, nếu được anh hùng ra mặt thì còn gì bằng.
Đoạn mọi người cùng chúc rượu hết lời tán dương Lạc Truy Phong, Lạc Truy Phong lại nói
-Thế sự không thể chậm trễ ngày mai tại hạ sẽ lên đường ngay.
Sớm hôm sau mọi người tiễn Lạc Truy Phong ra khỏi thành mấy dặm mới quay lại, hắn đơn thương độc mã nhằm hướng Bôn Lôi Thành mà đi. Qua hơn năm ngày đã thấy tòa thành hiện ra trước mắt, Lạc Truy Phong đến trước cổng thành bấy giờ trong thành canh giữ nghiêm mật có lẽ sợ rằng dư đảng của Lôi Chấn Thiên hãy còn. Vừa thấy Lạc Truy Phong khí thế hơn người tiến lại hai tên gác cổng đã chặn lại nói
-Người kia là ai, mau xưng tên họ
Lạc Truy Phong cười đáp
-Tại hạ Lạc Truy Phong trên giang hồ cũng là hạng vô danh các vị không nên để ý làm chi.
Hai người kia nói
-Ta trông ngươi tướng mạo khác thường đâu có giống kẻ vô danh, nay ngươi vào thành để làm chi
Lạc Truy Phong đáp
-Tại hạ có hai vị bằng hữu là Phương Tâm Bệnh và Lăng Thiên Vũ đang ở trong thành, muốn được vào hội ngộ.
Hai tên kia nghe tiếng thì sợ hãi nói
-Thì ra là bằng hữu của Phương công tử, tiểu nhân có mắt không tròng xin mời anh hùng qua cổng.
Lạc Truy Phong dắt ngựa vào trong một mạch đi đến Lôi phủ, vừa hay lúc ấy gặp được Lăng Thiên Vũ đang dẫn một đám quân đi qua, Lăng Thiên Vũ trông thấy Lạc Truy Phong bèn mừng rỡ xuống ngựa chạy lại cầm tay nói
-Mấy hôm ngươi đi đâu vậy, ta còn tìm mãi cứ ngỡ ngươi đã rời đi rồi.
Lạc Truy Phong nói dối rằng
-Hôm ấy ở quán trọ náo loạn ta sợ ảnh hưởng đến Thu Nguyệt cho nên đưa nàng ấy ra khỏi thành một chuyến.
Lăng Thiên Vũ cười nói
-Thì ra hôm đó ngươi ở với Thu Nguyệt, thể nào không chịu giúp ta bắt gã họ La kia.
Lạc Truy Phong thấy Lăng Thiên Vũ mang hai quả chùy bằng vàng lại to hơn hai quả chùy cũ rất nhiều bèn ngạc nhiên hỏi
-Chùy này là thế nào
Lăng Thiên Vũ quơ quơ hai quả chùy trước mặt khoe rằng
-Hai quả chùy này gọi là Lôi Cổ Úng Kim Chùy đứng đầu trong tứ mãnh bát đại chùy, mỗi quả nặng một trăm năm mươi cân đấy.
Lạc Truy Phong nhìn chùy này rất quen cơ hồ đã thấy ở đâu rồi liền nói
-Chùy này ngươi lấy ở đâu
Lăng Thiên Vũ nói
-Chùy này vốn của Lý Thiên Vương, ông ta bị ta cùng mấy kẻ khác giết chết theo lí mà nói trong tứ mãnh bát đại chùy ta chỉ đứng sau mỗi ông ta, nay ông ta chết thì chùy này ta nên giữ mới phải
Lạc Truy Phong thở dài nghĩ bụng
“ Lăng Thiên Vũ ơi là Lăng Thiên Vũ, ngươi gây ra nhiều sát nghiệp như vậy sau này người ta tìm đến báo thù thì phải làm thế nào”.
Lăng Thiên Vũ thấy Lạc Truy Phong có vẻ không vui lại tự cao nghĩ rằng ắt Lạc Truy Phong phải ghen tị với mình, hắn không nghi ngại gì liền dẫn Lạc Truy Phong vào phủ nói
-Ngươi nghĩ thông suốt hay chưa, ta nói ở trong Lôi Phủ được người ta coi trọng quả thực khác với lúc trước, bây giờ ta tiến cử ngươi thể nào cũng được trọng dụng.