Lại nói Lôi Chấn Thiên cùng Tử Phòng bây giờ đã an toàn hai người lại đi thêm sáu bảy ngày nữa thấy phía trước có một tòa thành nhỏ cao độ hai trượng bên trên có hai chữ Trần Thắng
Lôi Chấn Thiên cả mừng giục Tử Phòng đi nhanh đến dưới cổng thành, có người từ trên trông thấy bèn nói vọng xuống
-Hai người bên dưới là ai
Lôi Chấn Thiên nói
-Lão phu là Lôi Chấn Thiên từ Bôn Lôi Thành qua đây xin hãy vào báo với Trần thành chủ.
Người gác thành chạy vào trong báo lại với Trần Thành tức là con trai của Trần Vinh. Trần Thành được tin liền phòng ngựa về báo với Trần Vinh, Trần Vinh nói
-Ấy chết, Lôi đại huynh sao lại đích thân đến đây, mau cùng ta ra trước thành nghênh tiếp.
Đoạn hai cha con cùng tả hữu hơn hai mười người mở cổng thành, thấy đích thị là Lôi Chấn Thiên, Trần Vinh liền đi tới chắp tay mà nói
-Lôi lão huynh, cất công từ xa đến thật là khiến tiểu đệ vui mừng.
Thế những Trần Vinh thấy trước sau chỉ có một người đi cùng lại thấy quần áo đầu tóc hai người rối bời hình như gặp chuyện không may thì lấy làm lạ bèn hỏi
-Lôi lão huynh viễn du sao chỉ mang theo một người.
Lôi Chấn Thiên thở dài đáp
-Nghịch tử tạo phản may nhờ các bằng hữu tương cứu ta mới thoát được nạn nay tới đây xin cầu cứu hiền đệ.
Trần Vinh nghe nói cả kinh bèn hỏi
-Là vị công tử nào lại làm ra chuyện này
Lôi Chấn Thiên nhỏ nước mắt thở dài
-Ta hãy vào trong rồi nói tiếp, sợ là còn có truy binh.
Trần Vinh nghe nói có truy bình liền sai hơn trăm người mang đủ cung tiễn đứng trên thành chờ sẵn, phần mình đưa Lôi Chấn Thiên và Tử Phòng về phủ sai bày cỗ tiếp khách đành hoàng, hai người chạy liên tục sáu bảy hôm vừa mệt vừa đói có tiệc bày ra thì ăn uống thoải mái lắm.
Lôi Chấn Thiên nói
-Đứa con thứ ba của ta là Lôi Chấn Long đã tạo phản rồi bây giờ gia quyến không biết thế nào.
Trần Vinh tức giận quát
-Sao thằng lỏi con này lại làm ra những chuyện thương thiên hại lý như thế
Lôi Chấn Thiên nói
-Đứa con cả của ta đã biệt tích mười mấy năm rồi, kì này ta định rút khỏi giang hồ mọi chuyện trong thành định giao cả lại cho đứa con thứ là Lôi Chấn Nam, có lẽ Lôi Chấn Long không phục cho nên tạo phản để cướp lấy nghiệp riêng.
Trần Vinh liền nói
-Đại huynh cứ ở lại đây truy bình dẫu có đến cũng chẳng phá nổi thành này sau này chúng ta sẽ mưu sự đem quân chiếm lại Bôn Lôi Thành.
Lôi Chấn Thiên cảm kích nói
-Hiền đệ thật là rộng lượng, ta xin nhận lấy ơn này, sau này có dịp ắt sẽ báo đáp
Trần Vinh cười nói
-Đại huynh chớ bận tâm chuyện ơn nghĩa, ta đã là huynh đệ thì có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu.
Bên này Lôi Chấn Nam cùng năm người thuộc hạ đã chạy ra khỏi hẻm núi, Bích Di liền nói
-Địch đại ca e chẳng chống giữ được bao nhiêu ta đi vội lại không mang lương thực bây giờ nếu ai nguyện chết xin ở lại giữ hẻm núi cùng ta để cho ngựa được rảnh nhị thiếu gia mới chạy cho nhanh được.
Không Không Nhi nhảy xuống ngựa nói
-Ta sẽ ở lại cùng huynh.
Thế là hai người đưa hai con ngựa cho Lôi Chấn Nam với ba vị bằng hữu rồi chia ra đứng chặn hai bên tả hữu hẻm núi. Lôi Chấn Nam khóc rằng
-Vì ta mà các huynh đệ phải vong mạng, thôi thì nay cứ giao ta ra mà lĩnh thưởng.
Đám năm người quỳ thụp xuống nói rằng
-Thiếu gia chớ có nghĩ vậy, đại nghiệp còn ở trước mắt sau này thiếu gia thành công chỉ cần thắp cho mỗi người một lén nhang cũng đủ mãn nguyện rồi.
Lôi Chấn Nam thấy tả hữu trung liệt như vậy thì ngửa mặt nói
-Ông trời có mắt nếu ta sống mà làm nên đại sự thì tuyệt đối không quên ơn này.
Đoạn rong ngựa chạy cho mau, nguyên thân thể đám người này nặng chịch nên ngựa chạy không được nhanh, nay có hai còn ngựa rảnh thây thay nhau đổi chủ thì chẳng mấy đã bỏ xa truy binh rồi.
Bích Di và Không Không Nhi canh ở hèm núi bỗng thấy hai bóng người chạy đến hóa ra là hai kẻ do thám, Bích Di ném đôi giản trúng đầu hai tên vỡ óc chết ngay lại nói với Không Không Nhi
-Ta e ba vị huynh đệ đã vong mạng rồi cho nên mới để do thám chạy được đến đây.
Không Không Nhị ngước nhìn trời nói
-Bây giờ đã sẩm tối bọn chúng chưa chắc dám qua hẻm núi này ta nên khuân đá chặn lại rồi cũng kiếm đường rời đi, Nhị thiếu gia có thêm hai con ngựa, chạy hết đêm nay cũng thoát được cơn nguy nan.
Nguyên Không Không Nhi và Bích Di nhà sát cạnh nhau, gia cảnh bần hàn phải đi khuân đá xây nhà cho nhà giàu để kiếm cái ăn. Hai người có sức lực khỏe lắm một ngày có thể nâng nổi năm trăm cân đi nổi năm trăm dặm, nhà nào cần khuân vác cũng chỉ gọi có hai người này đã bằng một đội ba bốn chục người rồi.
Bữa ấy Không Không Nhi khuân đá đi trước không may trượt chân ngã làm cục đá rơi về phía sau, Bích Di đi sau bị cục đá rơi trúng gãy mất một chân, hai người không biết làm thế nào phải xin chủ nhà ứng trước tiền để chữa trị, ai ngờ chủ nhà thấy Bích Di không làm được nữa liền đuổi cả hai cũng quỵt luôn tiền công.
Không Không Nhi tức giận vác cái cột to đánh chết hết cả nhà người kia rồi cõng bạn bỏ chốn, mãi sau đi đường gặp được Lôi Chấn Nam, biết được cơ sự nên Lôi Chấn Nam lấy kim ngân tài bảo ứng cứu cho, có điều vì chữa trị chậm trễ nên Bích Di bị thọt một chân đi lại cũng tập tễnh. Hai người từ đó biết ơn Lôi Chấn Nam nên theo hậu được xung vào bọn Bát Kiệt.
Hai người bấy giờ lại theo nghề cũ khuân đá lấp hẻm núi chỉ một chốc đã dựng thành bức tường cao đến ba trượng lại còn cắm thêm hai cái mũ trụ ở trên giả làm nghi binh, xong xuôi đâu đấy liền rời vào rừng sâu trốn mất.
Sớm hôm sau Dưỡng Tích không thấy do thám quay lại nghĩ thầm chắc đã có chuyện liền cho năm người một tốp chia ra mà đi đến cuối hẻm núi thấy đã bị lấp kín bên trên lồ lộ một cái mũ trụ tựa có người đang lấp sau. Dưỡng Tích giương cung bắn thủng mũ trụ mới biết là nghi binh. Dưỡng Tích sai người khai đường đi tiếp nhưng đống đá ấy thật là nặng đến kinh người ấy vậy mà hai người kia chỉ trong một lúc có thể đem chỗ đá ấy lấp lại, như thế mới biết sức mạnh hai người khủng khiếp thế nào.
Mãi đến gần trưa đường mới mở được Dưỡng Tích nghĩ bụng
“ Bây giờ bọn người kia đã chạy biết đi đường nào, nay không có lương thực e là không trụ nổi ba ngày”
Đoạn cho cắt lấy thủ cấp ba người trong Bát Kiệt rồi đem về.
...
Đông Phương Thiên Môn ở lại mấy hôm càng ngày càng thấy Lạc Truy Phong thật là tốt tính cho nên lấy làm thích lắm muốn được dịp thổ lộ tình cảm nhưng việc trả thù của bản môn chưa xong không dám nghĩ đến chuyện tình yêu trai gái.
Lạc Truy Phong mấy ngày nghe ngóng thấy quân lính đi tuần gắt lắm, ai muốn ra khỏi thành cũng đều bị giữ lại xem xét rất kĩ, kì này Đông Phương Thiên Môn khó mà trốn thoát.
Hôm ấy hắn đi mua thuốc liền gặp một người đeo một chiếc vòng lấp loáng ánh kim trên người đội nón lá che hết nửa mặt điệu bộ rất đáng nghi cùng đi vào nhà trọ. Người này đi vào hỏi thăm xem còn phòng hay không, tiểu nhị nghi ngờ liền chạy vào mách với trưởng quầy. Trưởng quầy ra xem thử hóa ra là La Trạm, lão cười nói với tiểu nhị
-Ngươi mau đến báo với Tam thiếu gia ắt chúng ta có thưởng to.
Đoạn tiểu nhị đi lối tắt rời đi còn trưởng quầy đến nói chuyện với La Trạm.
-Khách quan muốn thuê phòng chăng, không biết là thuê bao lâu.
La Trạm nhìn trước ngó sau rất cẩn thận rồi nói
-Ta thuê dăm bữa nửa tháng cũng chưa biết chính xác, lão cứ lấy cho ta một phòng đẹp là được.
Trưởng quầy liền xếp một phòng ngay cạnh phòng Lạc Truy Phong, Lạc Truy Phong không biết rõ danh tính cho nên cũng chẳng để tâm lắm. Đến buổi trưa bỗng có một toán hồng cân hơn hai mươi người do Lăng Thiên Vũ cùng Hàn Thái Tuyết dẫn đầu đi đến quán trọ. Trưởng quầy dắt hai người đi lên phòng La Trạm vừa hay bắt gặp Lạc Truy Phong mở cửa bước ra.
Lăng Thiên Vũ ngạc nhiên nói
-Ngươi vẫn còn ở đây sao
Lạc Truy Phong giật mình nghĩ bụng
“ Không biết tại sao hai người này dẫn một đám binh lính đến đây, không lẽ đến bắt Đông Phương Thiên Môn hay sao, không đúng không đúng ta ở đây đã mấy ngày không tuyệt nhiên chưa để lộ tung tích Đông Phương Thiên Môn, không lí nào hai người này biết được. Ta tạm thời không đả động đến việc ấy cứ để xem sao”
Lạc Truy Phong bèn nói
-Ta định rời đi mà thấy trong thành loạn quá với lại đến cổng thành kiểm tra gắt gao cho nên định ở lại ít ngày, khi nào hết loạn lạc rồi đi cũng được.
Lăng Thiên Vũ cười nói
-Thế thì hôm nào ta dẫn ngươi vào phủ chè chén, chứ ở đây một mình thấy ngươi buồn rầu quá.
Lạc Truy Phong lại hỏi
-Thế hôm nay sao ngươi lại tình cờ đến đây.
Lăng Thiên Vũ trỏ tay về phía phòng La Trạm nói nhỏ
-Ta đến để bắt phản tặc, hay là ngươi cùng giúp bọn ta một tay ắt sẽ có trọng thưởng.
Lạc Truy Phong lắc đầu nói
-Thôi, chuyện của Lôi phủ ta không động đến, ngươi cứ tự ý mà làm.
Đoạn hắn vào lại phòng đóng cửa thở phào một hơi. Đông Phương Thiên Môn thấy bộ dạng ấy liền hỏi
-Ở ngoài có chuyện gì thế.
Lạc Truy Phong ra dấu im lặng rồi đến gần nói nhỏ
-Lôi phủ cho người đi bắt phản tặc, ta còn ngỡ là bắt nàng, thôi chỗ mình đã bị phát hiện, nàng mau mặc lại y phục, khi nào có chuyện ta còn đi ngay được.
Nguyên Đông Phương Thiên Môn ban đầu còn e ngại, sau đã có ý muôn gả cho Lạc Truy Phong nên ở trong phòng nàng chỉ che một tấm lụa để tránh không nhìn thấy chỗ yếu hiểm chứ không còn kín đáo như thời gian đầu. Tuy nhiên những đường cong trên người vẫn lồ lộ sau tấm lụa thật là gợi tình, khổ nỗi Lạc Truy Phong lại đích thực một người ngay thẳng không có động chạm gì đến nàng.
Vừa rồi hai người ngồi gần nhau mùi hương từ người Đông Phương Thiên Môn thoát ra thật là ngào ngạt khiến cho tâm thần Lạc Truy Phong hết sức thoải mái. Lạc Truy Phong vừa nói nàng hãy mặc y phục lại thế là Đông Phương Thiên Môn bỏ tấm lụa xuống, bên trong nàng vẫn quấn lụa đỏ che ngực và từ hông trở xuống nhưng vẫn cố ý để lộ ra phần eo nõn nà quá chừng. Lạc Truy Phong trông thấy tâm hồn rạo rực phải đỏ mặt quay đi
Đông Phương Thiên Môn mặc lại y phục, vết thương của nàng đã khỏi bảy phần, chỉ hai ba hôm nữa có thể đi lại được rồi.
Đột nhiên bên ngoài phát ra tiếng động chính là La Trạm cùng hai người kia giao chiến, La Trạm dù gì cũng đứng hàng thứ sáu trên Bôn Lôi lệnh cho nên Lăng Thiên Vũ và Hàn Thái Tuyết cộng lại cũng chẳng phải đối thủ của y.
La Trạm phóng ra Càn Khôn Khuyên đập vào ngân chùy của Lăng Thiên Vũ nghe binh một tiếng khiến cho ngân chùy rung lên không ngớt, tay phải Lăng Thiên Vũ tê buốt đến rụng rời nghĩ thầm
“ Không ngờ đệ lục vị trên Bôn Lôi Bảng so với ta lại khác biệt như vậy”
Nghĩ chưa kịp dứt đã thấy vòng vàng ném tới, Lăng Thiên Vũ cùng Hàn Thái Tuyết chưa lại gần được một trượng đã liên tiếp bị đối phương áp đảo đến độ hai người phải lùi lại phía sau đến mấy bước để cho đám lâu la tiến lên. Thế nhưng hành lang rộng chưa đầy một trượng chỉ hai ba người cùng lên đã chật kín thành ra cứ kẻ nào tiến đến đều bị Càn Khôn Khuyên đánh trúng què chân gãy tay vỡ óc người nằm la liệt.
Thấy đối phương quá mạnh hai người đành phải thoái lui thế nhưng La Trạm đang hăng tiết đánh ra mấy chiêu đã đem hết đám lâu la mà miểu sát chỉ còn hai người Hàn Thái Tuyết và Lăng Thiên Vũ vội chạy ra ngoài, La Trạm đuổi theo phía sau nhưng ngặt nỗi người đi đường đông quá nên La Trạm sợ bại lộ bèn nhanh chân phi thân bỏ chạy mất dạng.
Thấy bên ngoài cơ hồ đã yên tĩnh Lạc Truy Phong bèn nói
-Chỗ này e không tiện ở lâu, bây giờ ta cùng với nàng phải rời khỏi ngay mới được.
Đông Phương Thiên Môn ra vẻ nụng nịu mà nói
-Nhưng thương thế ta chưa lành sao mà đi được.
Lạc Truy Phong tiện tay ẵm nàng lên rồi cầm thương đi ra ngoài, Đông Phương Thiên Môn bởi vì nhan sắc tuyệt trần chỉ nhìn một lần liền có ấn tượng cho nên phải lấy lụa che dung nhan lại cho người ngoài đỡ đàm tiếu.
Lạc Truy Phong ẵm nàng đi một hồi ra đến cổng thành thấy binh lính canh cổng chỉ có hai người thì yên tâm bước đi. Hai tên lính canh trông thấy Lạc Truy Phong ẵm một người thì giữ lại hỏi
-Người này bị làm sao lại phải che mặt đi như thế
Lạc Truy Phong đáp
-Chả là nương tử của tại hạ mắc bệnh hủi cho nên phải che mặt lại sợ làm người khác kinh hãi
Đông Phương Thiên Môn nghe Lạc Truy Phong gọi mình là nương tử thì có chút vui mừng nhưng sau đấy lại nói nàng bị hủi thì không vừa tai lắm, đường đường là đệ nhất mỹ nhân sao có thể để người khác nói như vậy, thế nhưng sự việc đang lúc nguy cấp nàng cũng không dám tỏ ra thái độ bất bình thì lấy tay nhéo mạnh vào sườn Lạc Truy Phong một cái rõ đau làm hắn nhăn nhó không thôi.
Hai tên lính nhìn Đông Phương Thiên Môn dù là tấm khăn che cũng là lụa thượng hạng thì lấy làm hoài nghi bèn nói
-Ngươi xem nương tử của ngươi ăn mặc thật là sang trọng lại toát ra mùi thơm khác lạ sao không giống người bị hủi chút nào.
Đông Phương Thiên Môn thầm nghĩ
“ Đến cả mấy tên ô hợp còn thấy được khí chất ngời ngời của ta sao cái tên ngốc này sao mãi mà không chịu hiểu”.
Lạc Truy Phong cũng nghĩ
“ Cái đám ô hợp này chắc là muốn xin ít tiền lót tay đây mà, may mà mình hãy còn nhiều cứ đưa cho chúng ắt phải được qua””
Đoạn hắn định lấy tiền lót tay cho hai tên kia nhưng một tay đang ẵm mỹ nhâm một tay xách thương thành thử phải nói với Đông Phương Thiên
-Nương tử nàng hãy lấy trong túi ta ra chút quà biết hai vị quan gia đây.
Đồng Phương Thiên Môn liền cho tay vào túi Lạc Truy Phong lấy ra hai thỏi bạc mỗi thỏi mười lượng đưa cho hai người.
Hai gã kia vốn là nhân sĩ giang hồ làm việc chẳng cần phải có quy củ cốt yếu moi được tiền là mừng rồi, cho nên mỗi tên vừa nhận được mười lượng liền hí hửng phất tay cho qua ngay.
Lúc bấy giờ cũng có một người đi đến đầu đội nón lá trông rất quen mặt, Lạc Truy Phong nhận ra người này chính là La Trạm. Hai gã kia lại ra chiều bắt bớ người kia toan động thủ.
Đông Phương Thiên Môn nói nhỏ
-Người này với ta xưa cũng có giao tình, ngươi nghĩ cách giúp hắn cùng qua có được không
Kì thực muốn giết hai gã kia chẳng khác gì giết hai con kiến nhưng lỡ giết chết bọn chúng sẽ đánh động đến Lôi phủ chỉ sợ chúng cho người truy đuổi thì thành ra rườm rà, Truy Phong nhanh trí nói
-Đại ca, huynh làm gì thế mau đi thôi.
Hai kẻ canh cổng liền hỏi
-Hắn đi theo hai người à
Lạc Truy Phong nói
-Quan gia thứ cho, đại ca này của tại hạ thuở nhỏ mắc bệnh cho nên đầu óc không được nhanh nhạy.
La Trạm tuy là không vừa ý nhưng biết đối phương đang giúp mình nên không nói gì. Hai kẻ gác cổng thấy thế lại nói
-Chú em có đến ba người mà chỉ đưa có ngần này sợ là bọn ta không cho qua được.
Lạc Truy Phong thầm nghĩ
“ Bọn ô hợp này đúng thật lag chỉ nghĩ cách cho đầy túi, nếu không phải tránh gây rắc rối thì ta đã cho mỗi tên một đấm rồi”
Nghĩ là vậy hắn vẫn cười nói rồi đưa thêm cho hai gã kia mười lượng bạc, hai gã này hôm nay bắt được món hời nên vui mừng lắm bèn đuổi mấy người đi cho nhanh. Vậy là cả ba an toàn rời khỏi Bôn Lôi Thành.
Vừa đi khỏi thì Lăng Thiên Vũ lại đến, bấy giờ Vũ văn Vô Địch bắt vẻ mấy hình người cốt cán rồi dán ngoài cổng thành lại cho nhiều tâm phúc chấn giữ, may sao ba người Lạc Truy Phong ra ngoài sớm bằng không để đến khi này khó có thể thoát được
La Trạm thoát được bèn đi lên bắt chuyện
-Ban nãy hai vị giúp đỡ, xin được cảm tạ, không biết cao danh các vị là chi
Đông Phương Thiên Môn cởi tấm lụa ra nói
-La Huynh không còn nhớ ta sao
La Trạm ồ lên môt tiếng nói
-Hóa ra là Đông Phương cung chủ, thế còn vị này chẳng hay là ai
Đông Phương Thiên Môn mới đùa rằng
-Đây là lang quân của ta tên là Lạc Truy Phong.
La Trạm cũng nhớ ra đây chính là người trên đại hội anh hùng giao thủ với Đông Phương Thiên Môn, hắn cười nói
-Không ngờ hai người lại bén duyên nhanh như vậy, đúng là không đánh không quen biết.
Lạc Truy Phong cười nói
-Huynh chớ nghe nàng ấy nói nhảm, tại hạ với nàng ấy không có quan hệ gì đâu, mấy hôm trước thấy nàng ta bị thương cho nên tại hạ mới cứu về ấy thôi.
Đông Phương Thiên Môn tức mình nghĩ thầm
“ Cái tên ngu ngốc này có phúc mà không biết hưởng, Đông Phương Tiểu thư ta đang nằm trong vòng tay của ngươi, nếu không nói là lang quân thì chuyện này đồn ra ngoài ắt phải mất mặt, sao ngươi lại ngu ngốc đến thế”
Đoạn nàng véo mạnh vào bên sườn Lạc Truy Phong làm hắn la lên
-Sao ngươi lại nhéo ta, ta đau chết mất
Đông Phương Thiên Môn khúc khích cười nói
-Cho ngươi đau chết, cái đồ ngốc.
Ba người đi đặng hồi lâu thì gặp một nơi bán ngựa, Lạc Truy Phong mua lấy ba con ngựa lại nói
-Ngươi có cưỡi được ngựa hay chăng
Đông Phương Thiên Môn lắc đầu nũng nịu
-Không cưỡi được đâu, ta hay còn đau lắm, ngươi cứ ẵm ta đi
Nhìn bộ dạng lúc này nàng cũng thật là đáng yêu, Lạc Truy Phong đột nhiên thấy một cảm giác lạ dường như đã từng thấy trước đây, không lẽ hắn đã có tình cảm với Đông Phương Thiên Môn hay chăng, suy nghĩ ấy vừa lóe lên hắn đã gạt đi nghĩ thầm
“ Ta hãy còn có tình cảm với Lạc Anh, có khi nào chỉ ở cùng Đông Phương Thiên Môn ít ngày mà đã vội quên đi tình cảm ấy”
Kì thực vết thương Đông Phương Thiên Môn đã đỡ lắm bây giờ đừng nói là cưỡi ngựa, cho dù có đánh nhau thì cũng chẳng mấy ai qua nổi nàng. Tuy thế nàng cứ muốn gần bên Lạc Truy Phong, đã mấy bữa nay đều là ở bên cạnh hắn cơ hồ nàng cảm nhận được thứ tình cảm ấm áp không gì sáng được với lại cơ thế của nàng đã đều bị đối phương nhìn thấy hết nếu không gả cho hắn thì biết gả cho ai. Lạc Truy Phong liền hỏi
-Bây giờ nàng muốn đi đâu, ta sẽ đưa nàng về đó.
Đông Phương Thiên Môn nghĩ thầm
“ Hắn thật là chu đáo, được rồi nếu hắn vẫn cố chấp không chịu thì ta cứ để hắn đưa về Thiên Môn cung sau đó bắt hắn phải thành thân với ta”
Nàng nói
-Ta phải quay lại Thiên Môn cung, không biết ngươi có đưa ta đi được chăng, nếu ngươi còn chuyện khác thì cứ mặc ta vậy
Nàng nói như vậy ngụ ý khiến cho Lạc Truy Phong phải bận tậm, quả nhiên hắn nghĩ
“ Đã giúp thì giúp cho chót, ta xem thương thế nàng ấy chưa lành được, bây giờ thân nữ nhi nhiều chuyện gian nan ta nên đưa về Thiên Môn cung thì hơn”
Hắn bèn nói
-Được, vậy ta sẽ đưa nàng về đó.
Đông Phương Thiên Môn cứ nằm trong vòng tay của Lạc Truy Phong mà lên ngựa, nàng hỏi La Trạm
-La Huynh không biết bây giờ sẽ đi đâu
La Trạm thở dài, ta đây cũng có ý muốn quay lại báo thù cho Lôi thành chủ khổ nỗi chỉ có một thân một mình không môn không phái biết phải báo thù ra sao.
Đông Phương Thiên Môn nghe tới chuyện báo thù thì hết sức căm phẫn, hơn năm mươi đồ đệ tỷ muội của nàng đều bị đám phản loạn kia giết chết, bây giờ phải quay lại Thiên Môn cung cùng nhau bàn việc sớm ngày rửa mối thâm thù này, nàng bèn nói
-Nếu La huynh không chê xin cùng tiểu muội về Thiên Môn cung cùng nhau tính kế
La Trạm vui mừng nói
-Thế thì hay quá, tại hạ xin được tuân mệnh.
Vậy là ba người cùng nhau lên đường.
...
Lại nói đến đám người Lạc gia sau khi thù đã trả liền quay về Quế Dương. Lạc Địch tuy nói là không để ý đến Lạc Anh nữa nhưng suy cho cùng tình cảm lâu ngày sao mà một sớm một chiều lại quên đi được, hắn hẹn gặp Lạc Anh để nói chuyện cho rõ ràng
Dưới ánh trăng mờ nhạt hai người ngồi trên mái nhà, Lạc Địch bèn hỏi
-Chuyện giữa nàng và hắn là như thế nào, có thể nói rõ ràng cho ta biết được không
Lạc Anh chau mày nói
-Thì ra huynh vẫn không tin muội hay sao, muội với hắn không có can hệ gì hết.
Lạc Địch cũng nổi nóng lớn tiếng
-Muội với ăn ở chung với nhau lại còn...lại còn... Thì bảo sao mà ta tin muội đây
Lạc Anh nước mắt lăn dài nói
-Huynh có khi nào lo cho muội hay không, muội bị thương là hắn cứu muội khi ấy huynh ở đâu. Chưa nói đến việc ấy, chỉ nói khi muội cần huynh nhất huynh lại lên đường đi Bôn Lôi thành mặc kệ thương thế của muội, nếu không có hắn thì muội đã chết rồi, còn huynh so với hắn huynh hơn được điểm nào.
Lạc Địch càng nghe càng ghen tuông, hắn không tự nhìn nhận bản thân đã sai ở đâu liền quát
-À thế hóa ra muội cùng với hắn tình cảm phải sâu đậm lắm cho nên bây giờ mới coi ta không ra cái gì, ta cùng với muội lớn lên từ nhỏ bên nhau chẳng lẽ không bằng mấy ngày bên cạnh hắn hay sao
Lạc Anh cũng hết chịu được nữa liền đứng dậy nói
-Muội đã nói rồi muội với hắn chẳng có can hệ gì, nếu huynh cứ nhắc đến mãi thì cứ coi như là vậy, muội cũng chẳng biết phải giải thích với huynh thế nào. Còn từ hôm nay chúng ta đường ai lấy đi, chỉ còn tình huynh muội đồng môn không can hệ gì về tình cảm nữa.
Đoạn nàng nhảy xuống bước vào đêm tối mù mịt. Kì thực nàng nói đối với Lạc Truy Phong không có can hệ gì nhưng nàng bấy lâu chính là đã một lòng nghĩ về hắn, bất kể là ăn cơm hay ngủ nghỉ đều nghĩ về Lạc Truy Phong. Nàng thực sự đã đem lòng yêu hắn mất rồi.