Lạc Truy Phong đợi cho Lạc Anh đi khuất mới âm thầm rời đi hắn thở dài một hơi không biết lần này li biệt bao giờ mới hội ngộ tương phùng. Lạc Truy Phong lặng lẽ lê bước, trải qua một đoạn đường bỗng thấy có tiếng động phía sau bức tường hắn dừng lại lắng nghe thật kĩ thì ra có một người đang rên khẽ có lẽ đang hấp hối chăng.
Hắn tò mò nhìn qua lỗ hổng trên tường thì thấy có vật gì màu đỏ lướt qua hương thơm ngào ngạt dường như đã gặp ở đâu.
Lạc Truy Phong bèn nhảy lên trên tường trông sang, bỗng thấy một nữ nhân áo đỏ bước đi loạng choạng, phía sau một vệt máu dài không ngừng chảy ra, nữ nhân ấy vừa đi vừa ngoái trước ngó sau như thể sợ có người đi theo mình.
Lạc Truy Phong nhìn kĩ hóa ra là Đông Phương Thiên Môn đây mà, Đông Phương Thiên Môn đi được một hồi thì ngã nhoài ra đất có lẽ thương thế vô cùng trầm trọng, hắn thấy người trong cơn nguy khốn liền ra tay trương cứu bèn nói
-Đông Phương cung chủ, nàng sao lại mang thương thế như vậy.
Nói đoạn hắn nhảy xuống, Đông Phương Thiên Môn nghe tiếng giật mình toan bỏ chạy nhưng không đứng lên nổi, nàng thò tay vào trogn túi lấy ra mấy chiếc phi châm phóng ngược về sau, bởi vì đang mang trọng thương nên phi châm ấy đnáh ra không có chút lực đạo nào, Lạc Truy Phong nhẹ nhàng né mình đã tránh được.
Lạc Truy Phong bèn nói
- Đông Phương cùng chủ ta không có ác ý xin chớ ra tay
Đông Phương Thiên Môn nhìn kĩ thấy đối phương là người ban nãy đấu với mình trên lôi đài, nàng còn chưa biết là bạn hay là thù nhưng lúc này máu chảy ra nhiều tự dưng hai mắt nàng hoa đi, tâm thần vô thức gục đầu xuống ngất lịm, Lạc Truy Phong thấy thế vội chạy lại đỡ lấy nàng dậy. Lạc Truy Phong nhìn ra sau không thấy truy bình bèn vội lấy áo choàng quất quanh người nàng rồi ẵm nàng về nhà phòng trọ của mình đặt lên trên giường.
Hắn xem qua vết thương thực là không nhẹ thế nhưng lại cũng chính là ở chỗ bụng dưới, nếu như muốn băng bó thì phải cởi hết y phục, đối với Lạc Anh chỉ cần cởi bỏ nửa trên là được nhưng với vết thương này của Đông Phương Thiên Môn e là phải cởi hết cả bên dưới y phục nữa.
Lạc Truy Phong tim đập nhộn nhạo trong lồng ngực nghĩ thầm
“ Không lẽ ông trời cứ trêu ngươi bắt ta phải làm những việc khó khăn thế này ư”.
Nhưng vết thương này không thể chậm chễ nữa, máu chảy ra đã thấm ướt hết cả nếu còn do dự e là khó giữ được mạng cho Đông Phương Thiên Môn. Nghĩ vậy hắn liền tặc lưỡi lẩm nhẩm
- thôi đây là ta đang cứu người chứ không phải có ý đồ xấu, xin ông trời chứng giám cho ta.
Đoạn hắn cởi bỏ hết y phục của Đông Phương Thiên Môn, bấy giờ thấy làn da trắng mịn như ngọc mài, nơi yếu hiểm của nữ nhân đều lồ lộ trước mắt thật khiến Lạc Truy Phong không khỏi xao động.
Thế nhưng là hắn đã từng trải một lần, hơn nữa bây giờ hắn đều là nghĩ về Lạc Anh cho nên không còn cảm giác như trước. Lạc Truy Phong liền lấy hai miếng vải che hai nơi yếu hiểm ấy lại để dễ bề hành sự. Hắn lấy chùy thủ cắt đầu mũi tên rồi từ từ rút thân mũi tên ra khỏi người Đông Phương Thiên Môn. Tên vừa rút khỏi máu đã ứa ra, hắn nhanh tay lấy tấm vải dịt chặt lại, cũng may phần này không dình phải lục phủ ngũ tạng chỉ là đâm trúng phần mềm nên may ra giữ được tính mạng nhược bằng chệnh đi mấy thốn đã trúng ngay gan, bấy giờ thì hết đường cứu chữa.
Lạc Truy Phong băng lại vết thương thế nhưng đây là vết thương hở cho nên không thể mặc lại y phục được, hắn cứ để Đông Phương Thiên Môn trần như nhộng nằm trên giường còn mình ra ngoài mua thuốc cầm máu về chữa trị.
Hắn mới đi ra ngoài thì thấy đám quân hồng cân bấy giờ đã đi hết để lại một đống tan hoang khắp các con phố. Lac Truy Phong tìm đến một đại phu rồi liền nói ra sự tình, đại phu lắc đầu nói
-Vết thương như thế phải khâu lại mới được không thể dịt thuốc là xong.
Lạc Truy Phong liền nói
-Tại hạ đây chẳng rõ việc ấy, nếu đại phu đã có kinh nghiệm xin theo tại hạ cùng đến để xem xét.
Đại phu đồng ý liền mang đồ nghề đi theo. Vừa đến cửa phòng thầy lang lại nói
-Bệnh nhân là nữ giới, xin ngài hãy vào dùng vải che đi những chỗ yếu hiểm rồi tôi sẽ vào sau.
Ban nãy Lạc Truy Phong chỉ dùng vải che lại thôi bây giờ mới trở vào quất chặt vài vòng chỉ để lộ ra từ xương sườn cuối cùng đến vùng hông mà thôi, những thứ còn lại tuyệt nhiên không thể nhìn thấy gì hết.
Xong xuôi đâu đấy hắn gọi đại phu vào trong, vừa nhìn nhan sắc Đông Phương Thiên Môn đại phu đã tấm tắc lắc đầu nói
-Ái chà, tuyệt đại mĩ nhân như vậy, ngài thật là có phước lắm
Lạc Truy Phong cũng chỉ tủm tỉm cười không dám nói gì. Đại phu bảo Lạc Truy Phong lấy chiếc gối kê cho phần vết thương nhô lên một chút rồi lão rắc một thứ bột trắng cầm máu vào miệng vết thương. Bột vừa rắc vào Đông Phương Thiên Môn đã chau mày phát ra những tiếng rên rỉ có lẽ là do đau đớn lắm thay. Rắc xong đại phu lấy rượu mạnh ngâm kim chỉ vào đó một hồi rồi lấy ra khâu liền mấy mũi che kín miệng viết thương lại. Vết thương xuyên suốt từ trước ra sau cho nên khâu xong phần bụng Lạc Truy Phong phải khéo léo xoay mình Đông Phương Thiên Môn lại để đại phu khâu phía sau lưng.
Qua nửa canh giờ đại phu đã làm xong xuôi đâu đấy, Lạc Truy Phong đưa cho lão mười lượng bạc rồi dặn
-Còn thừa ngài cứ giữ lấy, lần nay nếu có người truy hỏi xin ngài hãy giữ kín chuyện này cho
Đại phu kính cẩn nhận lấy mười lạng rồi nói
-Lão là người lương y chỉ biết làm việc của mình tuyệt nhiên chẳng khi nào tiết lộ những chuyện khác.
Nói đoạn Lạc Truy Phong tiễn đại phu ra cửa rồi cài cắm cẩn thận.
...
Lại nhắc đến Lôi Chấn Thiên cùng bộ hạ là Tử Phòng phóng ngựa như bay không dám quay đầu nhìn, qua chừng hơn một trăm dặm thì đến bờ suối, Lôi Chấn Thiên khát quá vội xuống ngựa vục nước uống
Tử Phòng quay ngựa chạy lại phía sau trông chừng kẻ địch bỗng thấy tiếng ngựa hí vang bụi bay mù mịt cách đó không xa, Tử Phong hốt hoảng gọi Lôi Chấn Thiên lên ngựa chạy đi tiếp. Hai người cứ thế mà chạy đến tận sẩm tối, bấy giờ Lôi Chấn Thiên đã mệt lắm không chạy nổi nữa, Tử Phòng bèn xuống ngựa đỡ Lôi Chấn Thiên đến một gốc cây ngồi nghỉ.
Lôi Chấn Thiên khóc to rằng
-Bấy lâu nay ta đã nuôi sói trong nhà, bây giờ nó quay lại cắn ta thật là đau xót thay…đau xót thay
Tử Phòng bèn nói
-Thành chủ xin bớt đau lòng, bây giờ ta phải tìm được chỗ nào lương thân, sau này mới có thể quay về đánh sói được.
Lôi Chấn Thiên liền hỏi
-Chỗ này là chỗ nào thế
Kì thật từ chiều đến giờ chạy trốn gấp gáp lão không biết đã lạc đi đâu, còn Tử Phòng là người cẩn thận cho nên cũng lường được liền nói
-Chỗ này có lẽ cách hơn một trăm sáu mươi dặm về phía Đông Bôn Lôi Thành.
Lôi Chấn Thiên trước nay giao du rất nhiều trên giang hồ có thể nói bằng hữu đi đâu cũng có, lão nói
-Thế chỗ này không xa Lục Gia Trang lắm ta có thể qua đó được.
Tử Phòng nói
-Lục Gia Trang cũng từng giao hảo với Thành chủ nhưng thế lực không lớn, chỉ sợ nay mai địch nhân đuổi đến không chống lại được, thành chủ thử xem còn nơi nào hay không?
Lôi Chấn Thiên lại nói
-Xa hơn Lục Gia Trang thêm năm mươi dặm có một toà thành gọi là Trần Thắng, thành chủ chỗ ấy là Trần Vinh dưới trướng cũng đến năm bảy trăm người chắc là đủ thực lực để ta trông cậy.
Tử Phong nghe vậy cũng yên tâm, bấy giờ không có đồ ăn lại không dám nhóm lửa sợ địch nhân phát hiện, Tử Phòng bèn cởi áo choàng khoác cho Lôi Chấn Thiên mà nói
-Thành chủ cả ngày đã mệt mỏi, nay phải đi nghỉ sớm mai ta còn lên đường, thuộc hạ xin thức trông cho ngài.
Lôi Chấn Thiên cảm động ứa nước mắt cảm khái rằng
-Lần này gặp nạn cũng may có bằng hữu tương trợ, thuộc hạ trung thành nên ta mới giữ được mạng này, sau này chúng ta cùng kết làm huynh đệ không phân trên dưới nữa làm gì.
Tử Phòng cũng ứa nước mặt thụp lạy
-Thành chủ đối với thuộc hạ như vậy, thuộc hạ xin mang tính mạng này ra đảm bảo không ai được động đến ngài.
Lôi Chấn Thiên vội đỡ Tử Phòng dậy nói
-Đã nói từ nay ta là huynh đệ, đệ nên đổi cách xưng hô đi thôi
Tử Phòng gọi một tiếng
-Đại ca.
Lôi Chấn Thiên cũng nói
-Hiền đệ.
Hai người cùng ôm nhau khóc.
Sớm hôm sau Tử Phong đỡ Lôi Chấn Thiên lên ngựa đi tiếp. Lại nói Lăng Thiên Vũ dẫn hơn một trăm người truy đuổi mãi không thấy người đâu lại không mang theo lương thực nên đành phải quay lại.
Bên này Liễu Nhược Phàm cùng Dưỡng Tích đuổi theo Lôi Chấn Nam cũng đã hơn một ngày, Liễu Nhược Phàm bởi vì giao thủ với bọn Bát Kiệt đã bị thương không ít đến tối sương xuống gió to nhiễm phải phong hàn thành ra phát bệnh, Dưỡng Dích sai người đưa y quay về Bôn Lôi Thành còn mình dẫn đám hồng cân truy đuổi không ngừng.
Lôi Chấn Nam được Bát Kiệt tháp tùng đến một hẻm núi rộng chừng ba trượng, Địch Hải liền trông lại phía sau ngẫm rằng truy binh chẳng còn cách bao xa nữa liền nói
-Nhị thiếu gia hãy mau chạy trước thuộc hạ nguyện ở lại đoạn hậu chỗ này
Trong bảy người còn lại ai ai cũng muốn cùng ở lại sống chết cùng nhau nhưng bởi vì còn phải bảo vệ Lôi Chấn Nam cho nên Địch Hải chỉ chọn lấy hai người là Phúc Hà và Quá Giang ở lại cùng với mình.
Lại nói về sức mạnh của ba người này.
Địch Hải vốn người ở ngoài biển thân thể cao lớn sức mạnh vô song trước kia làm nghề bắt cá kình.
Năm ấy có một con cá kình lớn lắm đâm vỡ tàu bè nuốt người trên biển khiến cho dân vùng ấy sợ hãi mà không dám ra biển đánh cá nữa, Địch Hải tìm được năm người thân tín cùng với mình là sáu, sáu tráng sĩ đánh thuyền ra biển bắt thủy quái, cuối cùng năm người kia đều táng mạng, chỉ có Địch Hải là còn sống, song cũng giết được con thủy quái, xác nó trôi vào bờ người ta đo từ đầu đến đuôi dài đến năm trượng.
Lôi Chấn Nam vừa lúc đi qua vùng ấy thấy có một tráng sĩ như thế mới thu làm môn hạ gọi là Địch Hải (tức là địch lại biển).
Còn như Quá Giang là một tay thiện xạ có tài bắn cung giỏi lắm, khi trước có một lần đi bên bờ sông Quá Giang trông sang bên kia thấy có con hổ đang rình bắt người giặt quần áo liền giương cung bắn liền ba mũi tên, từ bờ bên này sang bờ bên kia cách độ một trăm hai mươi bước thật là xa lắm mà không trật mũi nào ba mũi tên ấy đều trúng vào người hổ, về sau Quá Giang cũng theo về dưới trướng Lôi Chấn Nam, Lôi Chấn Nam gọi là Quá Giang (ý nói bắn mũi tên bay qua sông).
Còn Phúc Hà cũng là một tay đảm lược, có một hôm hắn đi đò sang sông, có một con giải to trồi lên húc vào đò làm đò lật, Phúc Hà tay cầm dao bơi lại đánh với con giải máu nổi đầy sông, lúc sau Phúc Hà bơi về bờ tay còn kéo theo con giải, con giải ấy to như cái chiếu nặng hơn ba trăm cân, Lôi Chấn Nam dịp ấy cũng đi trên đò may nhờ Phúc Hà giết được con giải cho nên không ai trên đò bị nó ăn thịt. Lôi Chấn Nam cũng thu hắn về dưới trướng gọi là Phúc Hà (tức là sức có thể lật được sông)
Địch Hải sai Quá Giang trèo lên phiến đá cao ngắm bắn còn mình và Phúc Hà đứng chặn dưới hẻm núi. Dưỡng Tích kéo quân đến sợ có mai phục bèn đứng cách hơn ba mươi trượng mà quát
-Mau giao Lôi Chấn Nam ra đây, còn lại ta sẽ tha mạng không giết kẻ nào.
Địch Hải cười nói
-Nhị thiếu gia đã đi rồi, các người chớ có phí lời có giỏi thì đến đây.
Đoạn Địch Hải ra hiệu Quá Giang đứng trên mỏm đá giương cung bắn liền ba nhát, Dưỡng Tích từ xa trông thấy ba mũi tên bay lại cũng giương cung bắn liền ba mũi chặn đứng ba mũi tên của Quá Giang, Quá Giang trông thấy phải thốt lên
-Ái chà, đời thuở người ta chỉ bắn chim trên trời bắn lá dương liễu đã là khó lắm, nay hắn còn bắn được tên đang bay thật là cổ kim hiếm thấy.
Dưỡng Tích cười nói
-Ngươi có phải là Quá Giang hay không?
Quá Giang giật mình nói
- ngươi cũng biết danh ta ư?
Dưỡng Tích cười đáp
- ta đã nghe danh, thế ngươi có biết cái món bắn một lúc ba mũi tên ấy là ai sáng tạo ra chăng
Quá Giang bấy giờ mới than
- ta học nghề bắn của sư phụ Lại Thư, sư phụ có nói sư tổ nghề bắn ấy là Dưỡng Tích hậu nhân của Dưỡng Do Cơ, nay không biết người này có can hệ gì không
Nghĩ rồi Quá Giang liền hỏi
- ngươi với Dưỡng Tích có can hệ gì
Dưỡng Tích cười đáp
-Lại Thư là đệ tử của ta đó, còn ngươi phải gọi ta là sư tổ
Quá Giang nghe nói thì hoảng lắm biết mình chẳng phải đối thủ của Dưỡng Tích được, Địch Hải thấy Quá Giang sững sờ liền nó
-Ngươi chớ hoang mang hãy còn bọn ta kia mà.
Đoạn Địch Hải quát
-Các người có giỏi thì đến đây kẻo nhị thiếu gia chạy xa mất lại không đuổi kịp.
Dưỡng Tích là người điễm tĩnh nghe thấy khích tướng nhưng không nổi giận sai quân hồng cân chia làm năm hàng mỗi hàng mười người từ từ tiến lại. Phía sau còn năm mươi người nữa tạo thành hình cánh cung áp sát, bản thân hắn mang cung tiễn đi đoạn hậu.
Quá Giang lại giương cung ngắm bắn nhưng tên chưa đến đích đã bị Dưỡng Tích triệt hạ thành ra không thiệt hại người nào. Địch Hải mang song kích mỗi cây nặng bốn mươi cân lao vào giáp chiến, Phúc Hà đi ngay phía sau, hai người liên thủ qua một lúc liền đem hai mươi người giết chết máu thịt lênh láng khắp nơi.
Dưỡng Tích nhân lúc sơ ý liền giương cung ngắm bắn Địch Hải, Quá Giang thấy vậy cũng liền rút tên toan bắn lại nào ngờ tiễn pháp của Dưỡng Tích thần kì vô cùng vừa bắn trúng chân Địch Hải thì thấy tên của Quá Giang bay đến phía mình, hắn thuận tay bắt lấy tên ấy giương cung bắn ngay trán Quá Giang. Quá Giang trúng tên liền vỡ đầu chết ngay, Địch Hải ngã khụy xuống Phúc Hà thấy thế liền nhảy ra trước vung đôi thương đánh vô cùng hăng hái khiến cho địch nhân phải hoảng sợ lùi lại mấy trượng.
Thế nhưng cuối cùng cũng là bị Dưỡng Tích bắn một tên tiễn đến hoàng tuyền. Địch Hải một chân bị thương chống đỡ không nổi cũng bị đám loạn quân băm vằm thành muôn mảnh chết không toàn thây.
Dưỡng Tích kinh qua trận này cũng mất đến mấy canh giờ bấy giờ đã là sẩm tối hắn sai hai người chạy đi thám thính còn bản thân cho đóng trại đốt lửa nghỉ ngơi qua hôm sau sẽ truy đuổi tiếp.
...
Đông Phương Thiên Môn mơ hồ tỉnh lại thấy bụng dưới còn đau bèn nhìn xuống phát hiện trên người chỉ có hai mảnh vải che đi chỗ yếu hiểm thì giật mình kinh hãi lại tự hỏi mình đang ở chỗ nào. Bỗng nàng thấy bóng người ngoài cửa chuẩn bị bước vào liền nhanh tay cầm lấy phi châm dưới đất thủ thế.
Lạc Truy Phong vừa rồi đi sắc thuốc hắn đang bưng một bát thuốc nóng mở cửa đi vào đột nhiên thấy kình khí ập vào mặt liền giật mình né tránh, cũng may khí lực Đông Phương Thiên Môn đang yếu cho nên tốc độ không sao sánh bằng ngày thường bằng không đã đâm trúng Lạc Truy Phong rồi.
Hắn vừa tránh được vừa phải đỡ lấy bát thuốc không để bị rơi liền thở phào lẩm bẩm
-Cũng may hãy còn nguyên.
Đông Phương Thiên Môn nhớ ra người này từng giao đấu với mình trên lôi đài, nàng vội với lấy chiếc chăn đăp kín thân mình lại quát
-Ngươi…ngươi đã giở trò gì với ta
Lạc Truy Phong bưng bát thuốc đi vào đặt lên bàn nói
-Tại sao nữ nhân các nàng lại hay nghĩ xấu xa cho ta như vậy
Đông Phương Thiên Môn tuy không gay gắt như Lạc Anh nhưng sự tình thế này ai mà bình tĩnh cho được. Nàng chợt nhớ ra hôm qua mình đã bị tên bắn trọng thương liền đưa tay xuống sờ thử thì thấy vết thương đã được khâu lại băng bó rất kĩ càng, bấy giờ nàng mới nghĩ
“ Thì ra gã này đã cứu mình, thế nhưng vừa rồi không phải cơ thể mình đã lọa lồ ra hay sao, chẳng lẽ gã này đã nhìn thấy hết”.
Đông Phương Thiên Môn năm nay tuy đã hai mươi chín tuổi tuy nhiên bởi vì nàng có địa vị cực cao trên giang hồ nên cho dù nhan sắc vào hàng chim sa cá lặn cổ kim hiếm thấy thì cũng chẳng nam nhân nào dám tỏ tình ái mộ, bản thân nàng cũng chẳng xem đám nam nhân ấy vào đâu, cứ thế Đông Phương Thiên Môn vẫn còn là trinh nữ chưa hề thất thân với ai.
Bây giờ nàng lại để Lạc Truy Phong nhìn thấy hết cả thành thử trong lòng đã nhắm trúng người này rồi, nàng nghĩ thầm
“ Gã này tuy kém ta mấy tuổi nhưng anh dũng phi phàm lại còn cứu mạng ta, cho dù có nhìn thấy cơ thể của ta cũng chẳng hề gì cùng lắm sau này ta sẽ gả cho gã”.
Nghĩ vậy Đông Phương Thiên Môn hạ giọng
-Đa tạ ngươi đã tương cứu, không có ngươi e là ta đã bỏ mạng rồi
Lạc Truy Phong tự nhiên ngơ ngác nghĩ bụng
“ Vừa còn mới thái độ gay gắt sao bây giờ lại dịu dàng đến thế”
Chợt Lạc Truy Phong nhìn gương mặt Đông Phương Thiên Môn trước kia đã thấy tuyệt lắm nhưng nàng vừa ốm dậy có vẻ tiều tụy nhưng vẻ xinh đpẹ thiên thần ấy cũng chẳng thay đổi là bao, bất giác Lạc Truy Phong lại thấy tâm hồn điên đảo, hắn cứ đứng ngây ra nhìn ngắm mãi không thôi. Đông Phương Thiên Môm trước nay đã quen với việc người khác nhìn mình say đắm như thế nhưng trong giờ phút này tự nhiên lại e thẹn vô cùng. Nàng gượng nói
-Ngươi đừng nhìn ta chằm chằm như vậy chứ
Lạc Truy Phong định thần quay đi lại gãi đầu gãi tai xấu hổ lắm, hắn nói
-Bát thuốc này nàng hãy uống đi cho nóng
Đông Phương Thiên Môn nhận lấy rồi nhìn Lạc Truy Phong nghĩ bụng
“ Gã này mặt mũi cũng sáng sủa, tâm tính rất tốt, phải như vào tay kẻ khác thì thân này không biết đã bị chà đạp đến thế nào, thôi cũng là duyên phận để xem ý gã ra sao nếu như tâm đồng ý hợp thì nên duyên phu thê âu cũng xứng đáng”
Đông Phương Thiên Môn uống hết bát thuốc lại hỏi
-Ngươi đã có thê tử hay chưa
Lạc Truy Phong đang ngồi nhấp mấy ngụm trà cười nói
-Người như ta thì ai mà cần đến, vừa rồi cũng là để cho người mình thích đi theo người khác, thật là vô dụng.
Đông Phương Thiên Môn nghĩ bụng
-Hóa ra hắn đã có y trung nhân nhưng vào với thực lực của hắn e là trên đời những người cùng hắn so chiêu chỉ đếm trên đầu ngón tay sao lại để người khác đem ý trung nhân của mình đi kia chứ”.
Nàng thắc mắc
-Sao ngươi không đi theo mà cướp lại
Lạc Truy Phong lắc đầu đáp
-Chuyện tình cảm sao lại ép buộc được, người ta không thích mình dẫu có cướp lại cũng chẳng khi nào nghĩ đến mình.
Đông Phương Thiên Môn cười thầm trong bụng
“ Hóa ra kẻ ngốc như hắn cũng biết đến đạo lí này, như vậy đâu hẳn là ngốc lắm, nếu hắn suy nghĩ được như vậy ắt hẳn phải tình cảm thâm sâu lắm”
Nàng lại nói
-Cô nương ấy có xinh đẹp như ta chăng
Lạc Truy Phong đột nhiên ngượng ngùng hắn nhớ đến cơ thể của Đông Phương Thiên Môn phô bày trước mắt thì mặt đỏ như gấc lắc đầu
-Quả thật nàng ấy không thể nào sánh bằng nàng cho được.
Đông Phương Thiên Môn tự nhiên thấy đối phương mặt mũi đỏ au thì biết là đang nghĩ đến chuyện ngại ngùng nàng cũng thấy e thẹn lắm những vẫn kiếm chuyện để nói cho bầu không khí bớt xấu hổ hơn.
-Thế chắc cô nương ấy phải dịu dàng yêu kiều lắm nên ngươi mới nhớ nhung như vậy.
Lạc Truy Phong tự nhiên nhớ lại kì thực trước giờ đều là hắn đơn phương yêu thích Lạc Anh chứ có bao giờ nàng đoái hoài đến hắn đâu, đến cuối cùng vẫn là nàng theo Lạc Địch trở về, hắn thở dài đáp
-Nàng chẳng có chi hết, chẳng qua ta đây ngu muội nên u mê thế thôi, nàng đã có người để nương tựa rồi còn đâu.
Đông Phương Thiên Môn nghe mấy lời này thì bụm miệng cười, Lạc Truy Phong chau mày nói
-Chuyện của ta đang u sầu như thế sao lại cười cợt.
Đông Phương Thiên Môn nói
-Ngươi đúng là ngốc ngếch hết chỗ tả. Người ta đã không để ý đến thì ngươi còn tương tư làm gì, theo như ý ta ngươi cứ kiếm quách cô nương nào khác mà yêu mến.
Cô nương nào khác ở đây ý chỉ chính là Đông Phương Thiên Môn, Lạc Truy Phong thì lại không hiểu liền lắc đầu thở dài
-Trên đời này làm gì có ai để ý đến kẻ ngu ngục này, cứ như bây giờ e là ta cô độc cả đời cũng nên.
Đông Phương Thiên Môn chép miệng nghĩ thầm
“ Cái đồ ngu ngốc, tuyệt đại mĩ nhân như ta còn sờ sờ ra đây sao ngươi không để tâm tới, phước này của ngươi chắc phải tích phúc ba đời mới được vậy mà thật phung phí, có biết bao nhiêu nam nhân ngoài kia mong đến gần ta mười bước còn không được ấy chứ”.
Lạc Truy Phong lại hỏi
-Phải rồi, nàng có thân thích gì chăng để ta báo tin cho họ.
Đông Phương Thiên Môn bấy giờ mới nhớ đến bản môn liền nói
-Thôi chết tình hình Bôn Lôi thành thế nào rồi.
Lạc Truy Phong nói
-Lôi Chấn Long đã chiếm được thành rồi.
Đông Phương Thiên Môn nói
-Hỏng rồi, ngày hôm qua ta vì giúp Lôi thành chủ mới nên nông nỗi này, bây giờ hãy còn tỷ muội bản môn không biết đã thoát khỏi thành hay chưa, nhược bằng ở trong thành tất vì ta mà bị liên lụy. Ngươi có thể thay ta ra ngoài thám thính được chăng.
Lạc Truy Phong nhận lời xách thương đi ngay, hắn dò hỏi trên đường mới biết những kẻ thân với Lôi Chấn Thiên đều đã bị sát hại hết cả bây giờ trong thành còn treo thưởng kẻ nào bắt được Đông Phương Thiên Môn và La Trạm sẽ được một trăm lượng bạc.
Lạc Truy Phong vội quay trở về báo tin
-Bây giờ ngươi đang bị truy nã gắt lắm còn như những ai phản Lôi Chấn Long mà thân Lôi Chấn Thiên đều bị… đều bị giết cả rồi.
Đông Phương Thiên Môn tức giận mà thóa mạ
-Quân khốn khiếp, ta nhất định sẽ giết hết bọn chúng. Ôi các tỷ muội của ta, là ta…là ta đã liên lụy mọi người, thù này ta sẽ thay mọi người mà báo
Nói rồi lửa giận ngùn ngụt khiến cho vết thương đau đớn không nguôi, Lạc Truy Phong đỡ nàng nằm xuống lại nói
-Nàng cứ tĩnh dưỡng trước đã, sau này khỏi rồi muốn làm thế nào cũng được.
Đông Phương Thiên Môn từ từ hạ hỏa, nàng thấy Lạc Truy Phong thật là ân cần với mình trong lòng cũng phần nào được an ủi.