Chương 13: Lý Thiên Vương anh dũng hi sinh, Lạc Thuật trúng một chiêu vong mạng

Hai người Lục Phí Băng cùng Hàn Thái Tuyết tuy là thấy Lý Thiên Vương trúng tên thọ thương nhưng cũng không dám lại gần chỉ đứng từ xa sai đám lâu la ném gươm ném giáo tới. Lý Thiên Vương ban nãy chỉ vì sơ xuất nên mới trúng tên bây giờ Dưỡng Tích đã bắn ra mười mũi tên cũng đều không trúng lão.

Vừa khi ấy Bàn Vương Lị, Tăng Bảo, Tôn Bằng cũng hò la kéo tới nói

-Lý lão anh hùng, bọn tại hạ đến giúp lão anh hùng đây.

Lý Thiên Vương trông thấy cười đáp

-Các vị đến đúng lúc lắm.

Hàn Thái Tuyết cùng Lục Phí Băng chia nhau đón đánh, Tôn Bằng vừa giao chiến chưa được mười hiệp đã bị Hàn Thái Tuyết một đao chém chết. Bàn Vương Lị nguyên dùng một cây Khai Sơn Phủ nặng đến trăm cân so với Lục Phí Băng không mấy cách biệt bao nhiêu, hai người giao quần hơn ba mươi hiệp bất phân thắng bại. Bên này Tăng Bảo dùng Trạm Kim Hổ Đầu thương đối chiến với Hàn Thái Tuyết cũng là phất cờ khởi trống ngang nhau.

Dưỡng Tích nhìn thấy tình thế diễn ra càng lâu càng là bất lợi liền dùng tên bắn trúng chân hai người Bàn Vương Lị và Tăng Bảo. Hàn Thái Tuyết thừa cơ chém chết Tăng Bảo còn Bàn Vương Lị được Lý Thiên Vương nhảy tới trợ giúp mới may mắn thoát nạn. Lý Thiên Vương quát lớn

-Bọn khốn khiếp này lão phu sẽ cho mỗi tên một chùy tiễn xuống âm phủ.

Nói vừa dứt lão đã xông đến đánh tới tấp, Hàn Thái Tuyết, Lục Phí Băng chống đỡ không nổi phải vứt cả binh khí bỏ chạy. Lý Thiên Vương ném theo một chùy trúng đầu Lục Phí Băng, người này vỡ óc chết ngay, Hàn Thái Tuyết trông thấy cả kinh vội hô to

-Dưỡng Tích mau cứu mạng

Dưỡng Tích còn đang bận triệt hạ đối thủ nghe tiếng to trông ra đã thấy Lục Phí Băng chết rồi liền dương cung bắn liền mấy nhát nữa. Lý Thiên Vương ném đi một chùy chỉ còn một trùy trên nay thành ra không đỡ được hết bị một mũi tên bắn ngay vào đùi trái, lão đau quá phải khụy xuống.

Bấy giờ Lăng Thiên Vũ từ đâu xông đến nhảy lên không trung vung chùy đập xuống, Lý Thiên Vương nghĩ thầm

“ Không lẽ một đời anh hùng của ta phải chết như thế này ư”

Đoạn lão đứng dậy hét lên một tiếng như sấm rền vung chùy đập ngược lên. Ba chùy đập trúng vào nhau lực đạo không sao kể xiết vang lên một tiếng như trời nong đất nở, đến như Dưỡng Tích cách đấy mươi trượng cũng bị chấn động nhiếp người.

Lăng Thiên Vũ vừa rồi thấy Lý Thiên Vương thất thế cứ ngỡ lão già này thân thể thụ thương không trụ được nữa định bụng kết liễu để lĩnh thưởng ai ngờ đấu sức mạnh của Lý Thiên Vương thật là khác nào kình ngạc khiến cho hai cây chùy của hắn bay đâu mất dạng cũng may hai tay còn nguyên vẹn không bị gãy nát gì nhưng tuyệt nhiên ê ẩm khác thường tim phổi dường như ngưng lại, bản thân dội ngược bay về phía mấy trượng.

Lý Thiên Vương hét lớn một tiếng nữa rồi phun ra một ngụm máu tươi hẳn đã đến giới hạn của bản thân. Dưỡng Tích nhân cơ hội ấy mà phát xuất ra một mũi tên nhắm thẳng ngay trán Lý Thiên Vương mà bắn.

Lý Thiên Vương trông thấy vội lách mình sang một bên tránh được, nhận ra Dưỡng Tích là kẻ ám toán thì giận dữ lắm, lão dung hết sức bình sinh ném cây chùy còn lại về phía Dưỡng Tích. Dưỡng Tích đứng trên lôi đài cách đó hơn mười trượng vậy mà cây chùy bay đi vun vút không suy giảm chút lực đạo nào.

Dưỡng Tích vội vàng nhảy ra khỏi lôi đài, chỉ nghe bình một tiếng cả mảng lôi đài bị kim chùy đánh vỡ thành muôn mảnh, Dưỡng Tích thầm nghĩ ban nãy nếu không phải hắn nhanh chân một bước e là trúng phải đầu chùy thịt nát xương tan.

Lý Thiên Vương gắng sức đứng dậy, lão vơ lấy mấy thanh trường mâu rơi vãi xung quanh cứ nhằm Dưỡng Tích mà phóng tơi, Dưỡng Tích vừa thoát được một lần chân tay hãy còn bủn rủn bây giờ lại bị Lý Thiên Vương đuổi giết thì kinh hãi làm dám ngoái đầu nhìn lại chỉ biết hô hào bọn lâu la tới ứng cứu.

Bấy giờ Hàn Thái Tuyết nhặt lấy thanh đao xông đến chém vào bả vai Lý Thiên Vương thế nhưng lão dường như đã chẳng biết đau là gì nữa chỉ thấy hai ánh mắt đằm đằm sát khí quay lại rọi vào Hàn Thái Tuyết. Hàn Thái Tuyết dường như bị cái bá khí ấy áp chế đến bất động. Lý Thiên Vương túm lấy cổ Hàn Thái Tuyết ném đi như ném đá xa đến mấy trượng.

Bọn lâu la trông thấy cũng chẳng dám lại gần, Dưỡng Tích bấy giờ đã trốn đến một góc khuất mà định thần trở lại hắn ngó ra thì thấy Hàn Thái Tuyết đã bất tỉnh nhân sự còn Lý Thiên Vương thì đứng sừng sững giữa chỗ ấy như một vị thần. Dưỡng Tích bèn rút tên nhằm ngay giữa trán Lý Thiên Vương phát xuất một chiêu, lần này quả nhiên đã trúng đích đem một thân anh hùng lẫm lẫm mà giết chết.

Vậy là một đười anh hùng tráng liệt cứ như vậy bị ám tiễn hạ sát thật là đau buồn xiết bao.

Bên này Liễu Nhược Phàm, Phương Tâm Bệnh cùng giao chiến với La Trạm. Nguyên La Trạm cũng là có giao tình với Lôi Chấn Thiên cho nên cơ sự này hắn không thể khoanh tay đứng nhìn.

La Trạm dùng Càn Khôn Khuyên làm bằng hoàng kim đường kính chừng ba thước, khuyên này ném ra đụng trúng phải người nào thì phải bỏ mạng.

La Trạm quát

-Bọn phản loạn này hay mau chịu chết

Đoạn La Trạm xông đến đánh, Liễu Nhược Phàm cũng sáp lại không hề nao núng, Phương Tâm Bệnh từ bên ngoài nhân lúc sơ hở ném phi châm.

Bỗng nghe phía sau có tiếng phụ nữ cười nói

-Bọn giặc phản loạn này, Lôi Thành chủ sao lại nuôi một bầy lang sói trong nhà kia chứ.

Phương Tâm Bệnh quay lại liền thấy Đông Phương Thiên Môn, Nàng dứt tiếng cười lập tức phóng ra Bạo Vũ Lê Hoa châm. Nguyên Bạo Vũ Lê Hoa châm cùng với Mãn Thiên Hoa Vũ là cùng một dạng có điều Bạo Vũ Lê Hoa Châm có thêm sợi chỉ đính phía sau cho nên bất kể là sát thương hay độ linh hoạt đều cao hơn một bậc so với Mãn Thiên Hoa Vũ cho nên Phương Tâm Bệnh tuyệt nhiên chẳng thể nào là đối thủ của nàng.

Vừa đánh qua mấy chiêu Phương Tâm Bệnh đã bị trúng bốn năm phi châm vào những nơi yếu huyệt e là lần này phải bỏ mạng tại đây. Bỗng Đông Phương Thiên Môn nghe tiếng hét phía sau quay lại đã thấy Lăng Thiên Vũ vung chùy lao đến, Phương Tâm Bệnh thấy vậy cũng liền phóng kim đánh tới. Hai người đấu một tuy vậy cái danh Đông Phương Thiên Môn cũng đâu phải chỉ có hư ảo. Nàng thân thủ nhanh nhẹn vừa phóng châm vừa cận chiến vẫn là đường đường đứng trên hai người kia một bậc.

Lăng Thiên Vũ ban nãy bị đụng bay mất chùy tay còn buốt đến tận xương tủy, sau nhặt lại được hai cây chùy mới chạy đến đây trợ chiến bây giờ vẫn còn ê ẩm phần nào.

Dưỡng Tích sau khi hạ sát được Lý Thiên Vương thì lấy lại được phong thái tự tin , lúc này hắn cũng đã quay trở lại trận chiến, từ xa trông lại thấy bọn người Phương Tâm Bệnh và Lăng Thiên Vũ đang một phen khổ sở liền rút tên bắn liền ba nhát. Quả nhiên đao thương dễ tránh ám tiễn khó phòng, Đông Phương Thiên Môn còn đang đối phó với hai người nhất thời sơ ý đã trúng phải một tên ngay vào bụng dưới, vết thương ấy thật là trầm trọng, biết là khó thắng Đông Phương Thiên Môn vội vàng liền phi thân thoát đi. Lăng Thiêm Vũ toan đuổi theo nhưng Phương Tâm Bệnh cản lại

-Không cần đuổi theo ả, quan trọng bây giờ phải bắt được Lôi Chấn Thiên.

Lại nói La Trạm với Liễu Nhược Phàm đã giao thủ qua bốn năm mươi chiêu bất phân thắng bại, Phương Tâm Bệnh vừa mới trúng phi châm cho nên tạm thời sức lực cạn kiệt liền nói Lăng Thiên Vũ qua trợ chiến, hắn còn sai Dưỡng Tích đuổi theo Lôi Chấn Thiên hòng bắt sống lão.

Lăng Thiên Vũ chạy qua cùng Liễu Nhược Phàm hợp thủ đối chiêu với La Trạm, La Trạm ban nãy còn đánh ngang tay nhưng giờ có thêm một cao thủ nữa đến trợ chiến liền nghĩ thầm

“ Ta với Lôi thành chủ không phải thân thiết gì quá mực, nay không thể vì thành chủ mà bỏ mạng được”.

Đoạn hắn cũng tìm cách thóai lui, bấy giờ ngoài sân đám người Lôi Chấn Long đã chiến thắng bèn kéo nhau đuổi theo đến hậu phủ. Lôi Chấn Long chạy ra sau không thấy Lôi Chấn Thiên đâu liền hỏi thuộc hạ, thuộc hạ nói

-Ban nãy hạ thủ lão gia liều chết bảo vệ có lẽ lão gia đang chạy tới cửa bắc, thuộc hạ đã cho hơn trăm người đuổi theo.

Lôi Chấn Long liền cùng Phương Tâm Bệnh, Lăng Thiên Vũ, Liễu Nhược Phàm chia làm bốn đạo mỗi đạo ba trăm người cùng truy đuổi, số còn lại hơn nghìn người sai đi giết hết gia quyến cảu Lôi Chấn Thiên.

Lôi Chấn Thiên mang theo tả hữu hai người là Tử Phòng và Tử Di phóng ngựa chạy như bay ra đến cửa bắc, tả hữu quát

-Lôi thành chủ đến, mau mau mở cửa

Người gác cửa sớm đã bị giết chết bấy giờ chỉ có đám thuộc hạ Lôi Chấn Long canh giữ, vừa nghe nói Lôi thành chủ đến bọn này liền dương cung bắn loạn, tả hữu vội che chắn rồi đưa Lôi Chấn Thiên chạy theo hướng khác. Chạy được một đoạn thấy phía sau bụi bay mù mịt quân hồng cân đuổi theo rất gắt dẫn đầu là Phương Tâm Bệnh, Tử Di bèn nói với Tử Phòng

-Huynh đưa thành chủ đi trước ta ở lại đoạn hậu.

Nói đoạn Tử Di quay ngựa lại nghênh chiến, Tử Di mang theo đại đao xông vào loạn quân giết hết hơn mười người bấy giờ cơ thể đầy vết thương ngã xuống bị ngựa xéo chết.

Lôi Chấn Thiên cảm thán khóc rằng

-Tử Di theo ta hơn ba mươi năm trung thành hết mực nay phải chết dưới vó ngựa thật là anh dũng.

Tử Phòng lùa ngựa chạy ra phía trước dò đường lại thấy phía trước Lôi Chấn Long dẫn quân đuổi tới, Tử Phòng quay ngựa chạy về dẫn Lôi Chấn Thiên chạy ra cửa đông. Bấy giờ thấy cửa đông mở toang thì bán tín bán nghi Tử Phòng mang kiếm chạy ra trước hét lớn

-Giữ cổng là người của ai.

Từ trên cổng có tiếng nói

-Thành chủ cứ chạy cho mau bọn thuộc hạ xin đoạn hậu.

Đoạn thấy bảy người đao kiếm cung nỏ đứng ở hai bên, Tử Phòng dẫn Lôi Chấn Thiên chạy qua, Lôi Chấn Thiên vốn quý anh hùng cố dừng lại hỏi

-Các vị tráng sĩ tên họ là gì mong cho lão phu được biết.

Mấy người kia cười nói

-Bọn tại hạ là những kẻ vô danh, hôm nay liều mình giữ cổng cho thành chủ chỉ mong thành chủ nhớ đến Đông Quan Thất Quái, sau này bọn tại hạ có chết cũng chỉ mong bảy người chung một tấm bia mộ này mà thôi.

Thế rồi một người quất mạnh vào mông ngựa làm ngựa đau quá phóng biến đi mất, Lôi Chấn Thiên lại khóc rằng

-Thất tráng sĩ ta xin ghi nhớ trong lòng không dám quên.

Đám người Lôi Chấn Long đuổi đến đã thấy cổng thành đóng kín liền quát

-Mau mau mở cổng thành

Đột nhiên thấy trên thành có người bắn tên trúng ngay vào mắt trái làm Lôi Chấn Long ngã dúi xuống ngựa, hạ nhân vội nhảy xuống đỡ dậy mới khỏi vong mạng. Đông Quan Thất Quái cùng nhau xuất kích xông vào đám loạn quân đánh nhau rất hăng. Phương Tâm Bệnh liền phóng kim châm nhưng những người này xem cứ như không tiếp tục đấu chiến, qua một hồi đã giết hơn ba mươi người, đám giặc hồng cân thấy khí thế ấy không dám tiến đánh.

Mãi lúc sau Lăng Thiên Vũ, Dưỡng Tích mới đến, Dưỡng Tích giương cung bắn chết hai người, Lăng Thiên Vũ cũng xuất trận cùng đám thuộc hạ giết hết năm người còn lại thật là đáng khen thay cho Đông Quan Thất Quái quên mình vì nghĩa.

Phương Tâm Bệnh cho người mở cổng sai Lăng Thiên Vũ dẫn một trăm kị binh đuổi theo còn phần mình và mấy người kia thì quay trở vào thành.

Lôi Chấn Long bị phế đi một mắt tâm thần còn đang bấn loạn, Phương Tâm Bệnh liền sai người đưa về phủ để chữa trị. Bấy giờ lại thấy có người đến bẩm báo

-Bẩm Phương công tử Nhị Thiếu gia đã phá được vòng vây chạy ra cửa nam rồi, Liễu công tử đang đuổi theo sau.

Phương Tâm Bệnh thầm nghĩ

“ Lần này hạ thủ mà không giết được hai người ấy thì khác nào thất bại hoàn toàn, Lôi Chấn Thiên đã thoát được rồi có lí nào lại để Lôi Chấn Nam cũng thoát nốt”

Thế rồi cùng mấy trăm người kéo về cửa nam, bấy giờ Lôi Chấn Nam chạy đến đây đã hết đường, Liễu Nhược Phàm đuổi tới cười nói

-Nhị thiếu gia không cần chạy nữa, nể tình thiếu gia là huynh đệ với tam thiếu gia ta sẽ để ngài chết toàn thây.

Hạ nhân quát

-Liễu Nhược Phàm nói năng vô lễ xem ta giết ngươi đây.

Liễu Nhược Phàm trông ra thấy người này mình cao tám thước râu dài mày rậm tên gọi là Địch Hải thì cười nói

-Nghe nói dưới trướng nhị công tử có tám người gọi là Bát Kiệt vị này đích thị là người đứng đầu Bát Kiệt , Địch Hải rồi.

Địch Hải mỗi tay mang một cây kích xông lên ứng chiến, Liễu Nhược Phàm không hơi đâu mà đánh với hắn liền sai người chặn lại, nào ngờ Địch Hải uy mãnh hơn người múa kích vù vù qua một hồi đã giết hơn mười người, mấy kẻ trong đám Bát Kiệt cũng xông đến trợ chiến.

Đám thuộc hạ của Liễu Nhược Phàm trong chớp mắt đã chết đến một phần ba, bọn còn lại sợ quá không dám tiến đánh, Liễu Nhược Phàm ban nãy còn khinh địch vậy mà bây giờ phải nghĩ thầm

“ Mấy kẻ này không có tên trong Bôn Lôi Bảng mà xem ra lợi hại quá, e là ta cũng khó lòng thắng được, thôi thì cứ giữ chân chúng đợi tiếp viện đến mới được”.

Thế nhưng lúc ấy một người trong đám Bát Kiệt đã mở được cổng thành làm cho Liễu Nhược Phàm sốt sắng không sao ngồi yên được nữa. Hắn mang Phi Long Thập Bát Phiến nhảy xuống chặn lại, đám Bát Kiệt liền xông vào mà đánh, tuy rằng Liễu Nhược Phàm là tay kiệt xuất nhưng lấy một địch tám chẳng quá được mươi hiệp cơ hồ Liễu Nhược Phàm bị trúng mấy kiếm máu tươi rỉ ra, hắn sợ quá phải lùi lại phía sau không dám manh động.

Cổng thành đã mở Lôi Chấn Nam liền phóng ngựa đi ngay, Bát Kiệt đoạn hậu một lúc rồi cũng mau chóng rời khỏi, Liễu Nhược Phàm không dám khinh xuất, chỉ cho hơn trăm người đuổi theo. Vừa lúc ấy Phương Tâm Bệnh Dưỡng Tích cũng đến nơi, Phương Tâm Bệnh nói

-Nhị thiếu gia đâu

Liễu Nhược Phàm trỏ tay ra trước bị bay mù mịt

-Chạy thoát rồi, ta đã cho người đuổi theo.

Phương Tâm Bệnh tức giận quát

-Ngươi mau đích thân khởi hành, nếu không bắt được thì mang đầu về đây.

Liễu Nhược Phàm cả giận quát lại

-Cái thằng bệnh tật này dám lớn tiếng với ta, nếu giỏi ngươi đuổi theo xem.

Phương Tâm Bệnh giơ lên lệnh bài mắng rằng

-Ngươi dám cãi lời ta chăng

Liễu Nhược Phàm nhìn thấy lệnh bài không dám nói nữa tuy là mang thương thế những vẫn phải dẫn thêm trăm quân đuổi theo. Phương Tâm Bệnh còn chưa yên tâm liền sai Dưỡng Tích đi cùng.

...

Lại nói đến Lạc Thái Thần Lạc Địch Lạc Nghi cùng đám huynh đệ nhân lúc hỗn loạn tìm đến chỗ Lạc Thuật. Lạc Thái Thần nói

-Lâu ngày không gặp, đại sư huynh xem ra đã khác hẳn khi xưa.

Lạc Thuật mới nói

-Huynh đệ lâu ngày tương phụng sao lại nói lời châm chọc làm gì.

Lạc Thái Thần trợn mắt nói

-Thôi thì giờ cũng chẳng có nhiều, đệ chỉ hỏi huynh chuyện khi trước sư phụ quy tiên có đúng như huynh nói, nếu huynh khẳng định xin phiền huynh đến Phí phủ gặp Phí Đình Tuân đối chất một chuyến.

Lạc Thuật đột nhiên giật mình cả kinh nghĩ thầm

“ Sự việc này cuối cùng cũng đã đến, có lẽ đám huynh đệ đã tìm gặp Phí Đình Tuân rồi chăng, nay nếu đến đối chất ta ắt phải bại lộ, thôi ta cứ tìm cách thoái thác, còn như bất quá đành phải chốn chạy chứ biết làm sao”.

Rồi Lạc Thuật nói

-Chỗ này hỗn loạn ta nên tìm nơi quán rượu lầu cao rồi hẵng nói chuyện.

Ba người nhìn thấy khung cảnh hiện giờ đang đâm chém lẫn lộn liền đồng ý, Lạc Thái Thần nói với Lạc Nghị

-Đệ mau gọi các huynh muội khác cùng quay về quán trọ.

Lạc Nghị đi tìm mấy người kia rồi cả bọn tìm lối lẻn ra ngoài phủ quay trở lại quán trọ. Lạc Thuật vừa đi vừa để ý xung quanh xem có nơi nào vừa vặn thoái lui được liền sẽ trốn đi ngay, tuy nhiên Lạc Thái Thần hành sự cẩn trọng sai hai người đi trước sau còn mình và Lạc Địch áp sát hai bên.

Lạc Thuật tuy là xếp hàng thứ mười trên Bôn Lôi bảng nhưng Lạc Dịch Lạc Nghị cùng Lạc Thái Thần cũng nào phải dạng tầm thường, lại thêm bốn người nữa đi cùng thành ra nếu động thủ là bảy đầu một chưa chắc hắn đã thủ thắng cho nên hiện tại vẫn là ra vẻ cười nói để cho đối phương chủ quan. Lạc Thuật nói

-Các huynh đệ mấy năm nay sống có tốt hay không

Lạc Nghị là người hòa nhã cho nên cũng vui vẻ đáp lời

-Bọn đệ cũng không có gì bất ổn, có điều cách đây ít lâu cùng nhau tới Phí phủ tìm Phí Đình Tuân báo thù chẳng may ngũ đệ bị sát hại, cửu muội cũng thụ thương không nhẹ.

Lạc Thuật nghĩ thầm

“ Quả nhiên bọn chúng đã gặp Phí Đình Tuân, lần này ta khó lòng chối tội, phải nhân sơ hở mà bỏ chốn mới được”

Vừa hay lúc ấy giặc hồng cân ùn ùn kéo tới đi đên đâu người ngựa đều xô đổ hết cả tạo ra cảnh tượng nhốn nháo vô cùng. Đám người Lạc gia phải lép sang một bên tránh né, Lạc Thuật chớp lấy thời cơ phi thân lên nóc nhà bỏ chạy. Lạc Thái Thần hô lớn

-Hắn chạy mất rồi mau mau đuổi theo.

Đoạn ba người Lạc Thái Thần, Lạc Địch, Lạc Nghị cùng phi thân đuổi rất rát tuy nhiên thân thủ Lạc Thuật quá nhanh nhạy cho nên ba người đuổi qua một hồi vẫn không bắt kịp.

...

Lại nói Lạc Anh tỉnh dậy nàng dụi mắt nhìn quanh không thấy Lạc Truy Phong đâu toan đi ra ngoài nào ngờ thấy trên cửa dắt một tờ giấy liền lấy ra đọc

“ Lạc Anh, hôm nay trong Lôi Phủ ắt có loạn lạc vô cùng nguy hiểm nàng chớ ra ngoài cứ ở yên trong phòng đến chiều ta sẽ quay lại đưa nàng đi tìm huynh đệ đồng môn”.

Lạc Anh đọc qua một lượt không dám khinh xuất liền theo lời Lạc Truy Phong ở yên trong nhà, đến gần trưa tự nhiên thấy vó ngựa rầm rầm, tiếng la hết thảm thiết khắp nơi tự nhiên lo lắng

“ Không biết hắn bây giờ ra sao, hắn tự nhiên rời đi để lại mảnh giấy này không lẽ là có chuyện gì, thế này không được, ta phải đi tìm hắn xem sao”.

Lạc Anh liền mang theo trường kiếm đi ra ngoài nhìn thử thì thấy mọi thứ hỗn loạn giặc cướp đánh nhau khắp nơi càng lấy làm lo. Nàng men theo lối nhỏ mà đi nhưng khổ nỗi đường xá không tường cho nên đi được một đoạn đã lạc đâu mất chẳng rõ đang ở phương nào.

Vừa khi ấy thấy trên mái nhà phía xa có mầy người đang đuổi nhau một người đột nhiên nhảy xuống tuốt kiếm kề cổ nàng, ấy chính là Lạc Thuật. Ba người Lạc Thái Thần Lạc Nghị Lạc Địch thoáng cũng đã đuổi đến nơi hốt hoảng nói

-Cửu muội sao muội lại ở đây

Lạc Anh ấp úng đáp

-Muội…muội đã khỏe lại muốn cùng tới đoàn tụ với các huynh.

Lạc Thuật bỏ đi đã nhiều năm, ngoài hai người Lạc Thái Thần và Lạc Địch ra cơ hồ cũng chẳng còn nhớ rõ mặt ai. Vừa rồi hắn bị đuổi rát quá sợ là khó lòng chạy thoát thành thử muốn tìm một kẻ con tin để che đỡ ai ngờ trùng hợp lại trúng vào Lạc Anh. Lạc Thuật nghe thấy đám người Lạc gia gọi Lạc Anh là cửu muội thì cười nói

-Đúng là trời không triệt đường sống của ta, vừa hay lại gặp đúng cửu muội.

Lạc Anh là tiểu muội năm nay mới mười bảy tuổi, tám năm trước khi Lạc Thuật rời đi nàng mới có chín tuổi nên vừa đây chưa nhận ra, chỉ biết ba vị sư huynh gọi người này là đại sư huynh nên mơ hồ mà nói

-Đại sư huynh, ngươi là đại sư huynh sao.

Lạc Thái Thần quát

-Đừng gọi hắn là đại sư huynh nữa, chính hắn đã hại chết sư phụ, tên phản đồ này ta phải băm vằm hắn làm muôn mảnh mới hả.

Lạc Thuật cười nói

-Nhị sư đệ, đệ đừng nặng lời như thế, ta cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi, ai nói sư phụ không coi trọng ta.

Lạc Địch liền thóa mạ

-Tên súc sinh, sư phụ nuôi ngươi khôn lớn sao ngươi dám làm ra chuyện tày trời như thế.

Lạc Thuật chau mày mắng lại

-Ngươi thì hay rồi, tướng mạo khôi ngô, thân thế cũng không tệ nhờ cha mẹ ngươi quen biết với sư phụ lại thường mang tài vật biếu xén cho nên sư phụ lúc nào chẳng ưu ái ngươi, sư phụ còn định cho ngươi thay chức trưởng môn. Ngươi làm sao hiểu được cảm giác của những kẻ thất bại như ta.

Lạc Thuật lại nở một nụ cười quái đản

-Ta từ bé đã theo sư phụ khó nhọc mười mấy năm lúc nào cũng ra sức làm cho sư phụ vừa lòng nhưng sư phụ lại nói tính ta hiếu sát. Như vậy thì cũng đành, đến ngay như nhị đệ cũng là cùng ta từ bé chịu khổ tính tình điềm đạm hành sự cẩn trọng vậy mà sư phụ lại nói đệ ấy không quyết đoán, cuối cùng nhất vẫn là Lạc Địch nhà ngươi được sư phụ yêu mến. Như thế là công bằng hay sao.

Nhưng mà không sao, ta cũng không để bụng chuyện ấy làm gì. Hôm ấy ta cùng sư phụ tỷ thí từ Phí phủ trở về thì bắt gặp một toán cướp đang cướp của giết người, ta mới ra tay hạ sát mấy tên cướp ấy thế mà sư phụ trách ta là kẻ nhẫn tâm muốn đuổi ta đi khỏi sư môn, ta giết đám cướp kia thì có gì là sai, chẳng qua sư phụ không vừa mắt cho nên tội trạng gì cũng đổ lên đầu ta. Ta không chịu được trong lúc nóng giận…trong lúc nóng giận mới từ sau lưng đâm sư phụ một kiếm”.

Nói đến đây hắn lại cười lên một tràng dài, có điều trong tiếng cười ấy có cả sự chua xót và đau lòng. Đám người Lạc Thái Thần không dám lên tiếng, Lạc Thái Thần cũng là thấy sư phụ bất công nhưng chẳng qua bởi vì hắn là người ôn hòa nên trước giờ chưa từng nhắc tới, vốn dĩ so về tài năng hay là tính toán trước sau hắn đều vượt xa Lạc Địch thế nhưng sư phụ cũng chưa từng xem trọng sự cố gắng của hắn. Lời Lạc Thuật nói vừa rồi cũng chính là lời trong lòng bấy lâu của Lạc Thái Thần.

Đột nhiên Lạc Địch nói

-Thế thì đã sao, bây giờ ngươi hãy thả Lạc Anh ra, ta phải đấu với ngươi một phen

Lạc Thuật cười to

-Với trình độ của ngươi mà dám khiêu chiến với ta ư. Được được ban nãy bảy người ta không dám đánh chứ hiện tại chỉ có ba người các ngươi e là cùng nhau liên thủ chắc gì đã thắng nổi ta.

Lạc Địch toan rút kiếm định tiến lên liền bị Lạc Thái Thần ngăn lại

-Tam đệ đừng nóng vội, Lạc Anh còn trong tay hắn không được vội vàng để trash liên lụy Lạc Anh

Lạc Thuật lại cười

-Sao, các ngươi sợ rồi à. Mấy năm nay ta luyện được bộ Tru Thiên Kiếm cũng gọi là có chút thành tựu. Các ngươi muốn thử thì hãy cùng lên.

Kỳ thực ban nãy Lạc Thuật còn chưa muốn xuất thủ nhưng nhắc đến chuyện bất công mà hắn phải chịu đựng tự nhiên nộ khí xung thiên, bây giờ hắn chẳng cần kẻ nào làm con tin nữa.

Đoạn Lạc Thuật hất Lạc Anh ngã nhào sang một bên chủ động rút kiếm lao tới giao thủ với ba người.

Đám người Lạc Thái Thần cũng xuất thủ đánh lại nhất quyết trong hôm nay phải báo được thù cho sư phụ. Lạc Thuật sau khi học được bộ Tru Thiên kiếm thì kiếm pháp của hắn so với sư đệ đồng môn đã không cùng một trình độ nữa rồi bởi vậy ba người đánh một nhưng cơ hồ chẳng những không chiếm được thế thượng phong mà còn bị Lạc Thuật làm cho khốn đốn.

Lạc Nghị mới qua hơn mười chiêu đã bị đâm trúng một kiếm vào bả vai trái, tuy không phải quá yếu hiểm nhưng đã khiến cho chiến lực suy giảm đáng kể. Lạc Thái Thần nghĩ thầm

“Không ngờ võ nghệ của hắn đã đến bậc này, xem ra hôm nay không thể trả thù cho sư phụ mà lại còn mang họa sát thân rồi”.

Nghĩ là thế nhưng quyết tâm báo thù của Lạc Thái Thần cao lắm, không dễ gì mà hắn chịu từ bỏ. Lạc Thái Thần la lên một tiếng rồi phóng đến chỗ địch nhân, chiêu này tuy nhìn bề ngoài có vẻ bình thường nhưng ra đến độ hai thước tự nhiên ẩn ẩn đến năm kiếm hình khác, chiêu này gọi là Ngũ Ảnh Tán.

Trong đám huynh đệ Lạc Thái Thần có võ công cao nhất, sở dĩ hắn xếp sau Lạc Địch trên Bôn Lôi bảng phần cũng là do nhường nhịn, lần này xuất khiến cho Lạc Địch hết sức kinh hãi thầm nghĩ

“ Trước đây ta cứ nghĩ mình giỏi võ nghệ cho nên dương dương tự đắc hóa ra nhị ca chỉ là đang nhường mình, thật là hổ thẹn thay”.

Lạc Thuật nhìn qua chiêu kiếm ấy cũng có chút ngạc nhiên nhưng chẳng hề e sợ, hắn cũng xuất ra một chiêu y hệt như vậy nhưng kiếm hình ẩn ẩn đến mười cái. Hai bên đối chiến tất nhiên kiếm chiêu Lạc Thái Thần liền đã bị kiếm chiêu của Lạc Thuật thôn phệ, bản thân cũng bị trúng một kiếm vào cổ tay làm cho thanh kiếm rơi xuống đất loảng xoảng.

Lạc Thái Thần sợ hãi nói

-Thập…Thập Ảnh Tán ư

Lạc Thuật cười lớn

-Cũng khá khen cho đệ nhưng trình độ hai ta còn cách xa lắm.

Lạc Thái Thần thấy đối thủ thật là quá sức cường đại tự nhủ

“ Phen này ta chết cũng chẳng nói làm gì nhưng nếu để các sư đệ gặp nguy thì còn mặt mũi nào gặp lại vong linh của sư phụ nữa, thôi thì đành liều cái mạng này để đối lấy mạng các sư đệ”.

Đoạn Lạc Thái Thần gượng nhặt thanh kiếm lên lại nói

-Các đệ hãy mau đưa cửu muội rời đi, chỗ này cứ để ta.

Lạc Thuật cười lớn

-Hóa ra các ngươi cũng chỉ có vậy, thế ra ban nãy ta đã lo xa, bây giờ nghĩ lại e là cả bảy người cũng liên thủ cũng chỉ có thể kéo dài thêm chút thời gian mà thôi.

Lạc Địch là kẻ chưa bị thương nhưng chỉ hai chiêu kiếm vừa rồi đã làm cho hắn cảm thấy bản thân đối với hai vị sư huynh thật là vô dụng. Bây giờ thắng thua đã rõ chỉ trong hơn hai mươi chiêu ngắn ngủi mà một mình Lạc Thuật có thể hoàn toàn chiếm thế thượng phong thì cho dù có ra sức đánh nữa cũng chỉ uổng mạng mà thôi.

Lạc Địch bèn đỡ Lạc Nghị đứng dậy nhưng còn Lạc Anh, nàng lại cách chỗ Lạc Địch quá xa, nếu muốn đưa nàng đi sợ là phải hỏi thăm thanh trường kiếm trong tay Lạc Thuật đã.

Lúc ấy Lạc Thuật liền nói

-Diệt cỏ phải diệt tận gốc, ta sẽ không để kẻ nào thoát khỏi đây đâu.

Lạc Thái Thần lại nói

-Muốn giết thì hãy giết mình ta đây này

Lạc Thuật chợt nhớ lại khi xưa cùng Lạc Thái Thần mà lớn lên tình thân như thủ túc thì đáp

-Đệ vẫn là như vậy vẫn nghĩ cho người khác, ta với đệ khác nào anh em ruột thịt, nếu kể mà hôm nay có người may mắn còn sống trở ra thì đó chính là đệ đấy.

Lạc Thái Thần cười nói

-Ơn huệ này ta nào dám nhận, hôm nay muốn được đồng quy vu tận với ngươi ở đây

Đoạn Lạc Thái Thần nhặt kiếm lao đến

Kiếm còn chưa tới bỗng thấy một thứ ánh sáng vụt qua nhằm hướng Lạc Thuật mà bay tới. Lạc Thuật vội nhảy lùi ra sau chỉ nghe phập một tiếng đã thấy ngọn thương bạc găm ngay trên nền đất cách đó chưa đến một thước. Lạc Thuật cảm thấy rung mình, cũng may phản xạ hắn nhanh nhạy cho nên mới kịp phản ứng nhảy lùi ra sau bằng không đã bị cây thương kia đâm xuốt.

Bấy giờ bá khí ngùn ngụt, cả đoạn đường đang nhốn nháo mà tự nhiên bỗng thấy im bặt, Lạc Thuật không rõ cảm giác này từ đâu mà có nhưng cơ hồ làm hắn lạnh cả sống lưng.

Lạc Thuật nhìn ra phía sau đám người Lạc gia thì chợt thấy một người đứng cách hơn hai mươi trượng, người này cả gương mặt tối sầm chỉ thấy hai đạo mục quang lấp loáng như lôi điện. người này bỗng toàn thân chuyển động lao đến vun vút, chỉ trong chớp mắt đã chạy đến còn cách bốn năm trượng.

Lạc Thuật cả kinh không biết kẻ kia là người nào mà lại mang thân thủ nhanh nhẹn như thế nhưng hắn không còn thời gian để suy nghĩ nữa vì người ấy đã nhảy bổ tới một tay rút ra ngọn thương trên đất đâm đến vun vút. Bọn người Lạc Thái Thần càng là giật mình tự nhiên trong lúc nguy khốn lại có người đến tiếp ứng, cả bọn trông kĩ hóa ra là Lạc Truy Phong.

Lạc Truy Phong vừa rồi quay lại quán trọ tìm Lạc Anh nhưng không thấy cho nên mới đi tìm, vừa lúc đi qua đây chứng kiến bọn người Lạc Thái Thần đang khốn đốn lại thấy Lạc Thuật năm năm trường kiếm sát ý ngùn ngụt cơ hồ sắp làm hại Lạc Anh ở gần đó, vậy ra hắn không chút chậm chễ lập tức phóng một thương tương trợ.

Lạc Anh thấy Lạc Truy Phong đến thì bất giác trong lòng có chút an tâm, nàng cũng chẳng biết vì sao mình có cảm giác ấy nhưng chỉ vừa nhìn thấy hắn nàng liền thở phào một tiếng như thể mọi chuyện đã ổn thỏa rồi vậy.

Lạc Truy Phong múa thương vun vút thế như vũ bão, mỗi chiêu xuất ra chẳng phải hoa lệ gì nhưng đối phương không hề có cơ hội hoàn thủ. Trải qua hơn mười chiêu Lạc Thuật hốt hoảng phải thốt lên

-Kẻ này là ai sao lại xen vào chuyện của ta.

Vốn hắn nói ra cốt để Lạc Truy Phong dừng lại nói lí, như thế hắn mới có cơ hội hiểu rõ đối thủ, thế nhưng Lạc Truy Phong chẳng nói chẳng rằng chỉ liên tiếp đánh đến chiêu nào cũng như muốn dồn đến mười phần nội lực.

Lạc Thái Thần bấy giờ mới trấn tĩnh lại nghĩ bụng

“ Người này là thần hay quỷ mà sao bất kể là thân pháp hay thủ pháp đều khủng khiếp đến thế, đến bá khí của hắn thoát ra đã làm người ta phải sợ hãi đến bảy phần rồi, cũng may khi trước không đối địch với gã bằng không Lạc gia e là phải tận diệt”.

Lại nói vừa rồi chứng kiến Lạc Địch chính là người cảm thấy may mắn nhất bởi vì hắn từ đơn thương độc mã đi tìm giết Lạc Truy Phong, cơ hồ lúc ấy Lạc Truy Phong không thèm để tâm bằng không ắt hẳn chỉ một chiêu có thể đoạt mạng hắn một chắc dễ dàng.

Lạc Thuật chợt nhớ ra Lạc Truy Phong vừa rồi trên đại hội anh hùng đã cùng Đông Phương Thiên Môn tỷ đấu thật không ngờ khi đối diện mới thấy được sức mạnh bá đạo vô song. Ngọn thương trong tay Lạc Truy Phong múa hoa lên chẳng nhìn rõ thương hình ở đâu chỉ nghe tiếng gió vùn vụt qua tai thì biết tốc độ xử thương của hắn nhanh đến nhường nào.

Lạc Thuật vừa đánh vừa lui, mỗi chiêu đều bị bức lùi một bước, đến bây giờ đã trải qua gần ba mươi chiêu bản thân hắn đã đụng trúng bức tường không còn đường nào để lui nữa. Lạc Thuật hoang mang lắm hắn vừa chống đỡ vừa nhìn ngắm bốn bề xem có thể nhân lúc sơ hở nào để chạy thoát hay chăng nhưng dường như hắn không thể thoát được bởi vì xung quang trong vòng một trượng thương ảnh của Lạc Truy Phong đã bao phủ tầng tầng lớp lớp.

Lạc Thuật giữa lúc cấp bách thì la lên một tiếng rồi vận ra một mộc chiêu trong Tru Thiên Kiếm gọi là Vạn Kiếp Bất Phục. Chiêu ấy thật là hiểm lắm, người xuất chiêu sẽ vận ra mười thành công lực vào mũi kiếm rồi đánh ra phía trước dùng thế tấn công để áp đảo đối phương bắt đối phương phải quay ngược về phòng thủ.

Một chiêu ấy xuất ra có thể xuyên qua bảy tầng áo giáp, sức mạnh không gì sánh nổi. Thế nhưng kiếm vừa xuất ra được mấy thước đã va vào vòng thương ảnh của Lạc Truy Phong, tiếng kim khí chạm nhau vang lên một iếng đinh tai nhức óc, tia lửa bắn ra như pháo hoa vậy.

Lạc Thuật ngỡ rằng chiêu này có thể đẩy lui đối thủ để bản thân có thể nhân lúc ấy tẩu thoát ai ngờ một chiêu ẩn chứa toàn bộ nội lực của hắn như vậy cũng chẳng thể xuyên qua được chum thương ảnh bao quanh người hắn, hơn nữa lúc va chạm lại làm cho cổ tay tê dại không sao xử kiếm được nữa.

Bây giờ ngọn thương đã phóng đến trước mặt chỉ một thương đã đâm xuốt qua cổ họng Lạc Thuật làm hắn chẳng kịp kêu lên một tiếng. Lạc Thuật ngã xuống, máu từ cổ họng tuôn ra như nước trước sự kinh hãi của đám người Lạc gia. Lạc Truy Phong hạ sát đối thủ liền quay trở lại chỗ Lạc Anh ân cần hỏi:

-Gã không làm nàng bị thương chứ.

Lạc Anh thấy Lạc Truy Phong đến đã cảm thấy an tâm lắm, bây giờ hắn lại giết chết Lạc Thuật thì càng là vui mừng hơn, nàng đáp

-Ta…ta không sao, sao ngươi lại ở đây

Lạc Truy Phong vẫn là điệu bộ lo lắng nói

-Câu này là ta hỏi nàng mới đúng, nàng không thấy bút tích ta để lại hay sao

Lạc Anh đáp

-Ta thấy rồi nhưng vì ban nãy ta...

Nàng định nói “ là ta lo lắng cho ngươi cho nên mới ra ngoài ” nhưng còn ba vị sư ca nên ngập ngừng không nói ra

-...ta thấy bên ngoài hỗn loạn mới tò mò đi ra xem thử, không may đi lạc nên mới ra sự tình này.

Lạc Truy Phong nhìn nàng chăm chăm hai mắt không hề lay động, Lạc Anh quơ tay trước mặt hắn nói

-Ngươi nhìn cái gì, thôi nhìn ta như vậy đi chứ.

Tuy nhiên Lạc Địch thấy cửu muội nói chuyện với Lạc Truy Phong ra chiều thân thiết lắm thì tức giận vô cùng song hắn đã chứng kiến cảnh tượng vừa rồi cho nên không dám lớn tiếng nói gì chỉ quay người bỏ đi. Lạc Truy Phong liền nói

-Trong thư ta nói sẽ quay lại đưa nàng đi tìm huynh đệ đồng môn, bây giờ đã tìm được rồi, nàng cũng nên theo họ quay về Quế Dương thì hơn, Bôn Lôi Thành đang lúc loạn lạc không tiện ở lâu.

Lạc Anh nhìn Lạc Truy Phong nghĩ thầm

“ Con người của ngươi sao lại ngốc như vậy, sao ngươi không giữ ta lại bên cạnh”.

Hai mắt nàng rưng rưng như sắp khóc, hóa ra nàng đã biết mình cũng phải lòng Lạc Truy Phong rồi, hắn tuy rằng không có tiêu sái như Lạc Địch nhưng hắn lại có cái mà tam ca nàng không có, đó là sự quan tâm đối với người mình ái mộ. nàng đã chấp nhận đoạn tình cảm này của hắn vậy mà hắn lại nói muốn đưa nàng về với sư huynh đệ đồng môn.

Lạc Thái Thần bấy giờ chắp tay thi lễ nói

-Đa tạ anh hùng đã ra tay tương cứu, không biết tại hạ phải làm gì để đền đáp lại ơn cứu mạng này đây.

Lạc Truy Phong đáp

-Các vị không cần đa lễ, tại hạ chỉ vì muốn cứu Lạc Anh ấy thôi nói gì đến ơn huệ. Nay Bôn Lôi thành đang có biến sự mong các vị hãy đưa Lạc Anh rời đi càng sớm càng tốt.

Lạc Thái Thần cũng nói

-Tuy rằng anh hùng chỉ tiện tay cứu giúp nhưng ơn này Lạc Gia không thể không ghi nhớ, sau này có dịp mời anh hùng đến Quế Dương bọn tại hạ xin được đáp lễ.

Lạc Truy Phong nói

-Có cơ hội tại hạ nhất định sẽ tới.

Lạc Thái Thần nhìn thi thể Lạc Thuật trong long chợt gợn lên chút hoài niệm khi xưa, dù gì cũng là cùng nhau lớn lên bây giờ lại thành ra thế này hắn thật không biết phải làm sao. Lạc Truy Phong thấy Lạc Thái Thần chần chừ chưa đi bèn nói

-Các hạ hãy đi mau kẻo lúc nữa trong thanh loạn lạc khó bề trở ra

Lạc Thái Thần bấy giờ cũng đành dứt áo cáo từ ra đi. Lạc Anh vẫn muốn Lạc Truy Phong ngỏ lời giữ mình ở lại nhưng khổ nỗi nàng là thân nữ tử làm sao có thể chủ động nói ra chuyện này, vậy mà tên đại ngốc Lạc Truy Phong lại không hiểu chuyện gì cả, hắn nhìn nàng cười nói

-Nàng mau đi đi, nếu có dịp đi Quế Dương ta nhất định sẽ ghé thăm.

Lạc Anh làm bộ hậm hực

-Ai cần ngươi thăm nom, được rồi ta sẽ đi cho khuất mắt nhà ngươi.

Đoạn nàng quay ngoắt đi về phía huynh đệ, Hai người Lạc Thái Thần Lạc Nghị cùng là đứng đợi nãy giờ chỉ chờ tháp tùng Lạc Anh trở về. Lạc Anh vẫn hậm hực trong lòng.

Nàng đi được một đoạn ngoái lại nhìn thử vẫn là bóng hình quen thuộc của hắn ở đấy lừng lững không hề lay chuyển, hắn đợi đến khi Lạc Anh đi khuất mới yên tâm rời đi.