Đọc xong đâu đấy Lôi Chấn Thiên liền nói
-Trong đây có các vị mới lần đầu xuất hiện
Đệ cửu vị Lãng Vân Phiêu
Đệ thập vị Lạc Thuật
Đệ nhị thập vị Lăng Thiên Vũ
Đệ nhị thập thất vị Lạc Địch
Đệ tam thập lục vị Lạc Truy Phong
Đệ tâm thập thất vị Lạc Thái Thần
Đệ tứ thập ngũ vị Lạc Nghị
...
...
Tổng cộng là hai mươi mốt vị, những vị anh hùng này đều là lần đầu xuất hiện trên Bôn Lôi Bảng, theo quy định cũ những người mới xuất hiện đều phải chứng mình thực lực của mình tránh để những tay kém cỏi chỉ nhờ trộm cắp mà đạt được thú tự cao.
Các vị đâu sẽ phải tỉ đấu với người đứng phía trước mình một bậc, trong vòng một nén nhang nếu không hạ đài xem như đã đủ tư cách ngồi vào vị trí ấy. Đầu tiên ta sẽ bắt đầu từ ngươi có vị trí thấp nhất, xin mời các vị sau đây sẽ lên lôi đài
Đoạn cứ bốn người đều bước lên bốn lôi đài chờ thông qua liền sẽ được chân chính công nhận.
Đa phần những người này đều đã được công nhận cả đến phiến Lạc Thái Thần lên đài, Lạc Thái Thần nhìn sang lôi đài bên kia thì thấy Lạc Truy Phong, hắn thầm nghĩ
“ Người này chính là kẻ đã cứu cửu muội về, ta khi trước chưa thấy thực lực của hắn nhưng cứ theo thái độ lúc đó như thể Lạc gia cho dù liên thủ đối địch cũng chưa chắc đã phải đối thủ của hắn, bây giờ hắn phô trương tài nghệ có thể xem được võ nghệ của hắn ra làm sao”.
Lạc Truy Phong cũng bước lên đài, phía dưới phái Thiên Nhẫn ai ai trông thấy hắn mà nhớ lại chuyện trước đây đều phải kinh hồn bạt vía, Tư Mã Tượng thương thế đã lành tuy nhiên Tư Mã Thông đã bị đánh cho tàn phế một tay, bấy giờ địch nhân ở trước mặt nhưng xem ra không ai lấy làm oán giận thay vào đó tất cả đều thấy sợ hãi vô cùng.
Theo lí mà nói Hắc Trung Đường là người đứng ngay phía trước Lạc Truy Phong thì sẽ phải đấu với hắn, nhưng may sao tại vì Lạc Thái Thần lại đứng ngay sau Lạc Truy Phong cho nên Hắc Trung Đường sẽ đấu với Lạc Thái Thần. Hắc Trung Đường mồ hôi nhễ nhại thầm khấn trời phật cũng may thoát được kiếp nạn này.
Thế những không chỉ mỗi Hắc Trung Đường mới hoang mang bởi vì Hắc Trung Đường đã đấu với Lạc Thái Thần nên người đứng trước Hắc Trung Đường sẽ đấu với Lạc Truy Phong, người này tức là Uất Trì Long Thành.
Uất Trì Long Thành khi trước đã đấu với Lạc Truy Phong một lần song mới chỉ ba chiêu đã phải chịu thất bại bây giờ nếu lên lôi đài đấu tiếp thì khác nào mang nhục vào thân.
Uất Trì Long Thành cũng là tay có máu mặt nhưng nghĩ lại chuyện cũ tim đập chân run liền tìm cách chối đi, hắn lại gần nói nhỏ với Lôi Chấn Thiên
-Lôi lão anh hùng xin thứ cho, tại hạ cách đây không lâu đã từng giao thủ hiện vẫn mang thương tật e là lần này không thể thượng đài được.
Lôi Chân Thiên cười xòa
-Uất Trì anh hùng cần gì phải lo, người này là nhân vật mới xuất hiện trong giang hồ chắc gì đã có thực lực, Uất Trì anh hùng cứ lên đánh đại vài chiêu là xong.
Uất Trì Long Thành sợ lắm, khi trước bị trúng một quyền đầu đã phải thụ thương đến mười ngày, giả dụ bây giờ thượng đài lại chịu thêm một quyền nữa sợ là ngay cả đến tính mạng cũng khó lòng giữ được. Uất Trì Long Thành mặt mày nhăn nhó giả vờ đau đớn
-Lôi Lão anh hùng xin xét cho, tại hạ còn mang thương tật, thực sự không thể thượng đài được.
Lôi Chấn Thiên thấy điệu bộ ấy cũng vui vẻ nhận lời lại nói to
-Uất Trì anh hùng mới giao thủ qua cách đây ít lâu cho nên sức vẫn còn yếu nay xin chuyển đến người đứng kế trước.
Lời này nói ra lại làm đám người phái Thiên Nhẫn phải bạt vía bởi vì hai người đứng kế trước chính là Thượng Quan Bắc Sơn và Tư Mã Thông.
Thượng Quan Bắc Sơn mặt nhăn như rẻ rách, không biết làm sao đành phải thượng đài. Lão nhìn Lạc Truy Phong liền nói
-Lạc Anh Hùng khi trước tại hạ đã vô lễ, mong anh hùng đừng chấp.
Lạc Truy Phong nhìn thấy dáng bộ Thượng Quan Bắc Sơn thì không nhịn nổi cười chắp tay thi lễ nói
-Thượng Quan lão anh hùng đừng khách sáo, tại hạ đã quên chuyện trước kia rồi, bây giwof xin ngài hãy nương tay cho
Vừa lúc ấy tiếng trống nổi lên báo hiệu hai bên chuẩn bị giao thủ. Tiếng trống vừa dứt Lạc Truy Phong nhanh như thiểm điện lao tới phía trước, Thượng Quan Bắc Sơn kiếm còn chưa rút khỏi vỏ đã bị trúng một đấm hất ngược ra sau hơn một trượng.
Đấm ấy chính là nhằm vào chấn thủy của đối phương mà phát xuất, Lạc Truy Phong mới chỉ dùng hai ba thành công lực những cũng đủ để cho đối phương không còn cơ hội phản kháng. Thượng Quan Bắc Sơn phun ra một ngụm máu tươi, bản thân gần như mất hết sức lực tay chân rã rời quỳ thụp xuống đất lăn lộn đau đớn.
Đám người phái Thiên Nhận không dám la ó gì chỉ sai mấy tên đệ tử chạy lên lôi đài khiêng Thượng Quan Bắc Sơn xuống dưới.
Một chiêu ấy khiến cho cả đại hội phải khiếp đảm tự hỏi người phía trên có lai lịch thế nào.
Lôi Chấn Thiên kinh ngạc liền hỏi hạ nhân
-Người này thực là giỏi, ngươi xem lại là kẻ nào thế nào?
Hạ nhân lật sổ xem qua một lượt rồi đáp
-Bẩm, người này tên gọi Lạc Truy Phong đứng thứ ba mươi sáu, có điều xưa nay chưa từng xuất hiện cũng không thấy người nào nhắc đến, có thể nói là một tay vô danh
Lôi Chấn Thiên đành đứng dậy tuyên bố trận này Lạc Truy Phong thắng thế nhưng lão vẫn muốn xem thực lực của Lạc Truy Phong còn mạnh đến bực nào cho nên lại nói
-Tuy Lạc anh hùng đây đã dành thắng lợi nhưng ở giữa đại hội lão phu cũng muốn hỏi còn có vị nào muốn thử lên so tài hay không.
Mới nói đã có một người đứng dậy cười to
-Vị anh hùng đây quả nhiên thân thủ phi phàm ta chính là muốn cùng hắn so tài xem sao.
Quần hùng quay sang nhìn hóa ra người vừa nói là Đông Phương Thiên Môn. Lạc Truy Phong thấy đây là một nữ nhân chạc ba mươi tuổi nhưng cực kì diễm lệ bế hoa tu nguyệt không phải là nói quá chút nào, trên mình y mặc áo lụa đỏ lại thêu thùa vải vóc thật là diêm dúa.
Quần hùng vừa vui sướng những cũng không khỏi khiếp sợ bởi vì Đông Phương Thiên Môn trên giang hồ đứng đệ tứ vị, vị trí này để mà nói người không có thực lực tuyệt đối không thể ngồi vào.
Đông Phương Thiên Môn thân thủ lăng lệ từ chỗ ghế ngồi lên đến lôi đài cách đến ba bốn trượng vậy mà chỉ nhún người một cái đã liền đến nơi.
Nàng xoay người phất tay áo một cái lập tức một mùi hương nồng nàn tỏa ra bốn phía khiến cho những người xung quanh không khỏi si mê. Lạc Truy Phong nhìn qua đối thủ người này đúng là nghiêng nước nghiêng thành y phục bó sát lại theo đường cong cơ thể hết sức gợi tình.
Đông Phương Thiên Môn thấy đối phương chăm chú nhìn mình như thế thì biết ngay đã rơi vào bẫy. Nàng phát xuất ngay một chiêu bốn chiếc phi châm bay về phía Lạc Truy Phong.
Lại nói Bạo Vũ Lê Hoa Châm là đệ nhất châm pháp trên giang hồ, châm dài một tấc hai thốn phía sau đính theo một sợi chỉ đỏ người dùng châm có thể tùy ý xử xuất hoặc thu lại luận về sát thương tuyệt đối không thua kém bất kì loại binh khí nào trong thiên hạ.
Châm vừa phóng ra tốc độ kinh người nhanh hơn tên bắn, Lạc Truy Phong thấy nàng là nữ nhân thì ban đầu còn có chút coi thuờng nhưng vừa mới lơ là một sát la đã thấy phi châm đánh tới hắn vội vung thương đỡ lấy nhưng một mũi châm đã sượt qua mặt hắn để lại một vết thương dài rỉ máu.
Ấy thế đó chỉ là mới bắt đầu bởi vì phi châm còn đính với một sợi chỉ cho nên Đông Phương Thiên Môn đã phóng châm ra lập tức lại thu lại cứa lên người Lạc Truy Phong mấy nhát nữa.
Lạc Truy Phong cực kì kinh dị không biết rằng trên đời còn một món binh khí bá đạo đến như vậy. Đám quần hùng phía dưới hô hào tán tụng không ngớt. Bọn Tư Mã Tượng Tư Mã Thông cũng bật cười nói với nhau
-Cái tên súc sinh này cuối cùng cũng có người trị được hắn, lần này xem hắn xử trí ra sao
Đông Phương Thiên Môn cười nói
-Xem tiếp đây
Nàng xòe hai bàn tay tên trên không biết cơ man nào là phi châm, đột nhiên phóng ra cùng một lượt thế như vũ bão, Lạc Truy Phong múa thương vun vút xoáy thành một vòng tròn bảo vệ quanh người, phi châm vừa phóng tới chạm vào vòng tròn ấy thì tóe ra ánh lửa rồi đều bị đánh bay hết cả. Lạc Truy Phong nhận thấy nếu đối phương xử xuất quá nhiều phi châm cùng một lúc thì trừ khi nhất kích tất sát bằng không chỉ cần hắn đánh bật ra hết làm cho những sợi chỉ rối ren thì chẳng thể nào thu châm về được nữa.
Quả nhiên là như vậy Đông Phương Thiên Môn cứ ngỡ một chiêu này đánh ra Bạo Vũ Lê Hoa Châm của nàng phải đánh bại được đối thủ nào ngờ Lạc Truy Phong liên tiếp đánh bật hết cả làm cho nàng không thể thu châm về được nữa. Vừa lúc ấy Lạc Truy Phong nhanh như thiểm điện lao tới vung thương đánh liền mấy chiêu, mấy chiêu này chẳng qua chỉ là đâm vụt quật đập chứ chẳng có gì hoa lệ nhưng lại dũng mạnh vô song thế như thái sơn áp đỉnh.
Đông Phương Thiên Môn khẽ cười một tiếng dường như tất cả vẫn nằm trong dự tính của nàng, nàng liền lấy trong túi ra hai chiếc phi châm kẹp giữa hai ngón tay tiếp tục đấu chiến.
Tuy nhiên lần này Đông Phương Thiên Môn không chỉ đứng yên một nữa, trên đời này có một câu nói mà kẻ nào cũng biết “thiên hạ công phu, duy khoái bất phá”, câu nói ấy thật là đúng lắm. Trong thiên hạ không món vũ khí nào nhanh hơn Bạo Vũ Lê Hoa Châm, về khinh công cũng chẳng có kẻ nào có thể vượt qua Đông Phương Thiên Môn, bây giờ cả hai thứ nhanh nhất thiên hạ ấy lại cùng kết hợp lại thành một quả thực uy mãnh dị thường.
Cây châm tuy nhỏ kẹp giữa hai ngón trỏ và ngón giữa nhưng xử xuất không khác nào một thanh đoản kiếm chiêu số biến ảo tinh kì lại cùng với thân thủ trác tuyệt, bộ pháp thần tốc làm cho cơ thể Đông Phương Thiên Môn chẳng khác nào một bóng ma thoắt ẩn thoắt hiện.
Hai bên giao chiến độ hơn mười chiêu vẫn thấy Đông Phương Thiên Môn nở ra một nụ cười quỷ dị, nụ cười ấy vừa tuyệt mĩ lại vừa có chút khiến cho người đối diện không khỏi kinh hồn.
Lạc Truy Phong cứ vung qua vung lại đánh bừa chỉ nhằm nơi yếu huyệt của đối phương mà tấn công tuy ai lấy đều cảm thấy thương thuật này cứng nhắc nhưng tuyệt nhiên chẳng dám nửa lời chê bai diễu cợt, bởi vì nếu đặt địa vị vào như Đông Phương Thiên Môn liệu có mấy người qua nổi ba chiêu của Lạc Truy Phong.
Cây châm trong tay Đông Phương Thiên Môn tuy là nhỏ bé nhưng hết sức nguy hiểm, mũi thương đâm tới đều là bị nó đẩy lui, đấy chính là cái phép tứ lạng bạt thiên cân. Hai bên giao thủ hồi lâu, Lạc Truy Phong trong lòng thầm thán phục
“Thật không ngờ nữ nhân này lại mang một thân tuyệt kỹ chấn áp quần hùng thế này, ta tự nhận bản thân không thể bằng nàng được”.
Đông Phương Thiên Môn trải qua mười mấy chiêu đều chiếm thế thượng phong lẽ ra phải thừa thế xông lên nào ngờ nàng lại đột nhiên nhảy lùi ra sau phóng đến mấy chục ngọn phi châm về phía Lạc Truy Phong.
Lạc Truy Phong vội múa thương thành một vòng tròn nhưng lần này kì lạ thay những phi châm ấy đều không nhắm vào Lạc Truy Phong mà là đâm trúng một vùng lôi đài xung quanh. Lạc Truy Phong ngạc nhiên nghĩ thầm
“ Không lẽ có quỷ kế gì”
Quả nhiên Đông Phương Thiên Môn nở lên một nụ cười quái dị nàng xoay nhẹ cổ tay một cái lập tức những sợi chỉ xoắn chặt lấy người Lạc Truy Phong, hóa ra đây chính là một chiêu thức chứ không phải nàng xử xuất không trúng đích.
Những sợi chỉ này e là so với Bàng Long Tơ của Lãng Vân Phiêu không có sai biệt bao nhiêu, cực kì sắc bén vừa xoắn lấy người Lạc Truy Phong liền xiết chặt vào da thịt đến độ chảy cả máu tươi. Lạc Truy Phong hốt hoảng mới biết bản thân đã trúng phải tuyệt chiêu độc môn.
Bấy giờ toàn thân Lạc Truy Phong đã bị khống chế không thể cử động, Đông Phương Thiên Môn tay trái vẫn giữ lấy những sợi chỉ hòng tránh để hắn thoát ra, tay phải nàng cho vào túi lấy ra ba chiếc phi châm nữa, nàng lại cười lớn một tiếng rồi nhằm ba yếu huyệt của Lạc Truy Phong mà phòng tới.
Lạc Truy Phong trong lúc nguy khốn đột nhiên nhận ra chỉ cần lùi lại phía sau mấy bước liền sẽ thoát được khỏi khống chế. Quả nhiên hắn nhảy lùi ra sau một bước những sợi chỉ ấy liền không còn xoáy chặt vào da thịt nữa. Hắn vung thương phất ngang một cái liền nhẹn nhàng đem mười mấy sợi chỉ cắt đứt hết cả cũng là tránh được ba mũi phi châm đang bay đến ngay phía trước.
Đông Phương Thiên Môn nghĩ bụng
“ Gã này chỉ trong khoảnh khắc đã tìm ra cách phá giải thật là thông minh lắm”.
Bỗng tiếng kẻng vang lên thời gian một lén nhang đã hết, Đông Phương Thiên Môn liền cười lớn nói
-Ngươi cũng khá lắm, vị trí này sợ là còn chưa phải với thực lực của ngươi đâu.
Lạc Truy Phong thu thương lại chắp tay thi lễ
-Tiền bối đã nhường
Đông Phương Thiên Môn bèn lắc đầu nói
-Ta không hề nhường ngươi đâu
Đoạn nàng lại nhẹ nhàng nhảy một cái xa đến mấy trượng trở về chỗ ngồi.
Đám nhân sĩ ai lấy đều nhìn Lạc Truy Phong thán phục, bên kia Lạc Thái Thần cũng đã trụ được trên đài.
Bấy giờ đến lượt Lăng Thiên Vũ thượng đài, bỗng Lãng Vân Phiêu đứng dậy cười nói
-Tại hạ cùng với vị Lăng anh hùng đây đã có giao hẹn tỷ đấu từ trước, không biết có thể nhân dịp này được cùng thượng đài hay không.
Lôi Chấn Thiên liền đáp
-Dĩ nhiên là được mời hai vị anh hùng, tuy nhiên các vị hãy nhớ đánh đến là dừng chớ gây tổn hại đến tính mạng, nếu người nào không đấu nổi nữa có thể giơ tay xin hàng, trận đấu lập tức sẽ dừng lại.
Lăng Thiên Vũ đã đoán ra cục diện này tuy nhiên Phương Tâm Bệnh quay sang nói với hắn
-Ngươi cứ thượng đài đấu với hắn, chỉ chút nữa tam thiếu gia sẽ hiệu lệnh dẫn quân vào đây, đến khi ấy có thể thay đổi cục diện.
Lăng Thiên Vũ nghe lời lên đài, Phương Tâm Bệnh lại nói với Lôi Chấn Long
-Mọi chuyện đã chuẩn bị xong chút nữa trận này diễn ra được nửa chừng đệ sẽ làm ám hiệu quân binh sẽ tiến vào.
Lôi Chấn Long lại hỏi
-Đã báo cho những người kia hay chưa
Phương Tâm Bệnh cười nói
-Đệ đã báo xong xuôi bọn họ chỉ đợi hiệu lệnh mà thôi.
Trên lôi đài Lăng Thiên Vũ cùng với Lãng Vân Phiêu đối mặt, Lãng Vân Phiêu cười nói
-Cuối cùng cũng đến ngày này ta sẽ làm người một phen muối mặt.
Lăng Thiên Vũ cười to
-Cái thằng nhãi con xem ra ông đây phải cho mày nếm mùi của đôi ngân chùy này.
Tiếng trống vừa giục hai bên đã sấn tới đối chiến, Lăng Thiên Vũ vung chùy đánh tới Lãng Vân Phiêu liền tránh sang một bên tung Bàng Long tơ trúng vào lưng Lăng Thiên Vũ. Chiêu này đánh ra đã làm Lăng Thiên Vũ không khỏi sửng sốt nghĩ thầm
“ Gã này khi trước cùng ta giao thủ đến hai mươi hiệp còn chưa đánh trúng, vậy mà giờ đây vừa mới xuất chiêu đã đánh ngay vào lưng cơ hồ thật không đơn giản”.
Lãng Vân Phiêu xử xuất chiêu này không cố ý làm cho Lăng Thiên Vũ bị thương mà chỉ cốt châm chọc hắn mà thôi bởi vì mục đích của hắn là hạ nhục thanh danh của Lăng Thiên Vũ. Quả như dự tính điệu bộ cứng nhắc của Lăng Thiên Vũ đã làm quần hùng một phen cười ồ.
Lăng Thiên Vũ tức giận quát lớn
-Thằng ranh con này, tiếp chiêu của ông đây.
Đoạn hắn lại lao đến vung chuy đánh tới thế nhưng xuất đến mấy chùy đều là đánh vào không khí.
Phía bên dưới Đông Phương Thiên Môn liền quay sang nói với Lý Thiên Vương
-Lý lão anh hùng, người kia có phải đang dùng một trong tứ mãnh bát đại chùy hay không
Lý Thiên Vương chau mày nói
-Đúng vậy, chùy này gọi là Bát Lăng Mai Hoa Lượng Ngân Chùy theo thứ tự chỉ đứng sau Lôi Cổ Úng Kim Chùy của lão phu.
Đông Phương Thiên Môn lắc đầu nói
-Cái tên nghe mĩ miều như thế mà sao hắn cứ như tên ngốc vậy, đúng làm làm trò đùa cho thiên hạ.
Lý Thiên Vương cũng lấy làm tức giận mà nói
-Đúng là làm mất mặt tứ mãnh bát đại chùy.
Trên lôi đài Lăng Thiên Vũ vẫn khổ sở bởi thân thủ đối phương quá nhanh nhạy, Lãng Vân Phiêu cứ như thần như quỷ chợt tả chợt hữu lúc bên đông lúc bên tây không khi nào để Lăng Thiêm Vũ tiếp cận lại còn thi thoảng phất Bàng Long tơ đánh vào người làm cho máu chảy khắp chỗ ướt hết chiến bào.
Lạc Truy Phong thở dài thầm nghĩ
“ Lăng Thiên Vũ ơi là Lăng Thiên Vũ ta đã nói rồi nhưng ngươi không nghe để đến nông nỗi như thế này”.
Giữa lúc ấy Phương Tâm Bệnh đem ra một tấm vải đỏ đeo vào bên tay trái lập tức bên dưới liền có nhiều người cùng làm theo thế rồi trong đám quần hùng ở đấy đã có đến gần nghìn người cùng đeo vải đỏ lên. Bấy giờ bên ngoài từ bốn cửa đông tây nam bắc mấy nghìn người ùn ùn tiến vào. Lôi Chấn Thiên đương ngồi tự nhiên trông thấy tình thế hỗn loạn bèn hỏi hạ nhân
-Chuyện gì thế này, những kẻ này lại là ai
Hạ nhân còn ngu ngơ chưa biết thì có người chạy lên báo
-Lão gia không hay rồi, hậu phủ đã có người mang gươm giáo đến chiếm đóng, gia quyến hãy còn ở trong đó.
Lôi Chấn Thiên hốt hoảng nói với hạ nhân
-Mau mau gọi gia nhân đến chống trả ta sẽ tới liền.
Lôi Chấn Long thấy cha mình đã biết tin liền giơ tay vẫy Phương Tâm Bệnh làm dấu, Phương Tâm Bệnh liền đứng dậy quát lớn
-Sát
Lập tức những người mang vải đỏ bên dưới liền tuốt gươm rút đao xông đến phía Lôi Chấn Thiên.
Lôi Chấn Thiên còn đang lo chuyện gia quyết đột nhiên thấy đám người mặt mày hung tợn lao về phía mình thì nhìn hốt hoảng hô hoán. Nguyên Lôi Chấn Thiên lăn lộn giang hồ đã nhiều năm lại thường không tiếc tiền bạc chiêu đãi nhân sĩ võ lâm cho nên bằng hữu nhiều không đếm hết, bấy giờ thấy đám người ấy toan làm hại Lôi Chấn Thiên thì không thể nào mà ngồi yên cho được.
Lý Thiên Vương xách đôi Lôi Cổ Úng Kim chùy chạy ra chặn phía trước Lôi Chấn Thiên quát lớn
-Kẻ nào dám vô lễ.
Đám người ấy xem chừng không chút sợ hãi nhảy bổ tới vung gươm chém ngay, Lý Thiên Vương tung chùy đập liền một chập, mỗi chùy nặng đến một trăm năm mươi cân lại thêm vào lực đạo của lão như bài sơn đảo hải chỉ cần va phải lập tức chết ngay.
Bấy giờ mới vung đi bốn năm chùy đã đánh chết đến gần hai chục người làm cho đám phản loạn còn lại sợ hãi không dám đến gần. Thế nhưng phía dưới sân hỗn loạn vô cùng, đa số các nhân sĩ võ lâm đều bỏ chạy ra ngoài phủ chỉ còn lại thiểu số là bằng hữu của Lôi Chấn Thiên liền rút kiếm tương trợ, Lạc Truy Phong thấy thế cũng nhảy lên lôi đài cùng Lăng Thiên Vũ nói
-Ta đến giúp ngươi đây
Lăng Thiên Vũ tính tình cao ngạo chau mày lớn tiếng
-Cần gì ngươi giúp, cứ để mặc ta.
Lãng Vân Phiên cười to
-Cho dù là hai ngươi cộng lại vị tất đã đánh nổi ta.
Cười còn chưa dứt đột nhiên sát khí ngập ngụa Lãng Viên Phiêu nhìn ra thấy ngọn ngân thương đã ngay trước mặt còn cách mấy thước, hắn giật mình tránh sang một bên lại thấy đầu chùy đánh tới bất quá phải giậm chân nhảy vọt lên không.
Lạc Truy Phong vung thương đâm tới, Lăng Thiên Vũ nhảy xổ vào vung chùy mà đập, hai người hợp sức đánh đến thế mạnh như núi đổ, Lãng Vân Phiêu dù gì cũng chỉ mang trong tay Bàng Long Tơ nói đến đột kích giết người thì vô cùng lợi hai nhưng nói đến cùng hai loại trọng khí giao thủ thì ắt sẽ rơi vào hạ phong.
Mới trải qua chưa đến mười chiêu mà Lãng Vân Phiêu đã bị bức đến không thở nổi vội vàng thoái lui, thế nhưng Lăng Thiên Vũ đã chặn lại quát lớn
-Ngươi dám làm nhục ta trước đồng đạo giang hồ, nay để ngươi đi thì ta không phải là Lăng Thiên Vũ
Nói đoạn hắn vùng chùy đánh tới, Lãng Vân Phiêu hai phía bị giáp công thì chẳng biết chạy đường nào chắc mẩm phen này phải vong mạng ở đây, qua thêm ba bốn chiêu nữa hắn đã bị Lạc Truy Phong đâm trúng vào chân trái ngã nhoài ra đất. Lăng Thiên Vũ thấy vậy liền sấn tới giáng ngay một chùy kết liễu đối thủ.
Lạc Truy Phong trông thấy tình cảnh hỗn loạn liền nói với Lăng Thiên Vũ
-Sự việc này e là rối ren lắm, ngươi hãy rút hạ nhân ra khỏi thành thôi.
Lăng Thiên Vũ vừa giết được cừu nhân hả hê cười nói
-Ngươi chớ có cản ta, lần này lập được đại công ta sẽ vinh hiển suốt đời.
Nói đoạn cùng bọn hồng cân xông lên đánh giết loạn xạ. Lạc Truy Phong thở dài lắc đầu nghĩ thầm
“ Người này tính tình cao ngạo lại ngu ngốc cố chấp ta e không cứu nổi hắn”
Lại nói đến đám giặc hồng cân bọn người Hàn Thái Tuyết, Dưỡng Tích, Lục Phí Băng đều là người của Lôi Chấn Long, đám người này đều là những tay cự phách liền cùng nhau vây công Lôi Chấn Thiên. Lý Thiên Vương lớn tiếng
-Lôi thành chủ mau mau rời đi ở đây cứ để lão phu lo.
Đoạn một mình Lý Thiên Vướng chắn lại đường ra hậu phủ không một kẻ nào qua được, Lục Phí Băng cùng Hàn Thái Tuyết cùng nhau giáp công, Dưỡng Tích bên ngoài bắn tên loạn xạ. Lục Phí Băng chuyên dùng một cây Cửu Xỉ Đinh Ba nặng chín mươi cân, Hàn Thái Tuyết dùng một cây Song Thủ Trảm Mã Đao năm mưới sáu cân, hai người này thứ hạng đều đứng trong đệ nhị thập vị trên Bôn Lôi Bảng.
Lý Thiên Vương với đôi kim chùy một mình đấu với hai người, Hai bên giao chiến mới hơn mười chiêu hai người kia đụng phải kim chùy tay chân bủn rủn không cầm chắc được binh khí nữa liền nói với nhau
-Không ngờ lão già này thần lực vô song e là phải nhờ đến Dưỡng Tích.
Đoạn Lục Phí Băng hô to
-Dưỡng Tích xuất tiễn trợ giúp bọn ta với
Dưỡng Tích đứng từ trên cao nghe thấy liền rút tên bắn liền ba cái, tên này bắn ra kình phong thật không cung nỏ nào trên đời sánh bằng. Lý Thiên Vương còn đang lo cận chiến với đám hồng cân không để ý tới, chỉ nghe phập phập phập ba mũi tên găm cả vào người lão, đầu mũi tên còn xuyên ra phía sau lưng. Lý Thiên Vương la lên một tiếng nộ khí xung thiên quát
-Bọn khốn khiếp dám đánh lén lão phu, sao không dám đến trực diện đối đầu với ta.