Chương 11: Bôn Lôi thành gặp lại Lạc Anh, Bôn Lôi bảng thông cáo địa vị

Lại nói đến Lạc Truy Phong cùng với Lăng Thiên Vũ ở lại trong phủ Phương Tâm Bệnh mới gọi vào phòng kín nói chuyện, hắn nói

-Thân nam nhi đại trượng phu trên đời phải làm nên việc lớn dù cho phải thịt nát xương tan cũng được danh tiếng muôn đời, nay Tam thiếu gia muốn làm đại sự cần tới hai người liệu hai người có muốn dốc sức vì tam thiếu gia hay không.

Lạc Truy Phong nghe đến đây đã hiểu rõ nguồn cơn liền đứng dậy nói

-Lãng khách chính là lãng khách, mạng này của ta không phải bán cho ai hết.

Đoạn bước ra ngoài đi ngay, Phương Tâm Bệnh thấy thế đập bàn quát

-Tại sao ngươi lại không chịu hiểu, ngươi bây giờ có khác gì một kẻ du đãng tận cùng của xã hội hay không, ngươi muốn mãi mãi chỉ làm một kẻ như thế hay sao.

Lạc Truy Phong lắc đầu cười đáp

-Mỗi người một chí một hướng cần gì phải nói khó nghe như vậy.

Phương Tâm Bệnh ho xù xụ một hồi rồi nói

-Làm người như ngươi mà gọi là chí hướng hay sao, sao ngươi không cùng tam thiếu gia gây dựng cơ đồ sau này vinh hoa phú quý hưởng mãi không hết.

Lạc Truy Phong cười nói

-Cái đấy là chí của ngươi đừng dùng nó áp đặt lên ta, ta như vậy đã thấy đủ tốt rồi. Đạo bất đồng bất tương vi mưu.

Đến đây Lạc Truy Phong lại nhìn Lăng Thiên Vũ rồi nói

-Ngươi muốn về Phí phủ hay ở lại thì tuy nhưng ta nói trước ngươi theo hắn tức là bước lên thuyền không rút chân nổi đâu.

Đoạn Lạc Truy Phong bước ra khỏi phủ. Lăng Thiên Vũ toan đi theo nhưng vẫn muốn nghe Phương Tâm Bệnh nói nốt. Phương Tâm Bệnh nghĩ bụng

“ Người này suy nghĩ sâu xa khó lường, mình chỉ ngỡ hắn là tay vũ dũng có đâu suy nghĩ cũng thật tinh tường, dù sao đi nữa thiếu một người vị tất đã hỏng chuyện, ta còn có Lăng Thiên Vũ kia mà”.

Nghĩ rồi hắn vờ chỉ tay ra cửa nói với Lăng Thiên Vũ

-Nếu ngươi muốn quay lại Phí phủ thì cứ tự nhiên có điều sau này bị khinh bạc đừng trách ta không nói trước.

Lăng Thiên Vũ ngạc nhiên nói

-Hà cớ làm sao ta lại bị khinh bạc

Phương Tâm Bệnh liền nói

-Ngươi hiện tại chỉ là một tay giang hồ không hơn không kém, chẳng qua là vì gặp may nên mới được làm rể Phí lão gia, mới rồi lão gia còn coi trọng ngươi nhưng nếu cả ngày chỉ ăn không ngồi dồi chẳng nên trò chống gì thì ai nhìn vào mắt cho nổi.

Lăng Thiên Vũ ngẫm ra cũng đúng nếu lần này đại sự thắng lợi thì Phí gia phải nhìn hắn bằng con mắt khác, vậy là Lăng Thiên Vũ quyết ở lại đây.

Đêm đó Lôi Chấn Long tập hợp nhân sĩ trong phủ lại kể có hơn tám trăm người, tuy là thế nhưng hắn vẫn còn chưa yên tâm liền gọi Phương Tâm Bệnh lại nói

-Ta xem phụ thân lăn lộn giang hồ nhiều năm e là số người này không đủ để bãi vị.

Phương Tâm Bệnh nói, thời gian hãy còn, đệ đã hẹn với ba người nữa đúng ngày mười ba sẽ có mặt ở đây tổng cộng không dưới hai ngàn người.

Lôi Chấn Long vẫn bồn chồn lo lắng

-Ngày mười lăm đại sự phải diễn ra liệu ngày mười ba có kịp hay không.

Phương Tâm Bệnh nói

-Đệ sợ nhiều người cùng vào thành e là Lão bá đề phòng cho nên chia thành từng tốp kể cứ hơn trăm người một tốp dần dần tiến vào đến lúc ấy chỉ lo không có chỗ giấu quân đấy thôi.

Lôi Chấn Long lại nói

-Những người này đối với ta thế nào

Phương Tâm Bệnh cười nói

-Kể đến Liễu Nhược Phàm đã mang theo hơn nghìn người, hắn đi lại trên giang hồ thường vung tiền ra mua chuộc lòng người cho nên người của hắn tuyệt đối là dùng được

Lại như bọn người Dưỡng Tích, Lục Phí Băng, Hàn Thái Tuyết mấy năm nay hành tẩu ít nhất mỗi người cũng có năm trăm quân tính ra thêm cả số này nữa là hơn ba ngàn người đủ để hành sự rồi

Lôi Chấn Long lại nói

-Khi nào đến ngoài thành thì bẩm báo lại ta phải mục sở thị mới yên tâm.

...

Lạc Anh ở Phụng Nghinh Lầu đã qua bảy ngày bấy giờ là mười một tháng tám, thương thế của nàng đã đỡ rất nhiều, vừa khỏi bệnh cơ thể cũng ngứa ngáy nàng liền muốn đến Bôn Lôi thành hội ngộ với huynh đệ nên sắm lấy một con ngựa tốt thong thả rong ruổi mà đi.

Đi được mấy hôm đã đến Bôn Lôi thành vừa hay lúc ấy là mười bốn tháng tám, bấy giờ người người tấp lập đổ về nhiều không kể xiết thành ra nhà trọ chật kín nàng loay hoay từ sáng tới khuya vẫn chưa tìm được chỗ trú chân.

Đang thong rong ngoài phố cơ hồ hôm nay phải chịu cảnh màn trời chiếu đất ngờ đâu phía trước mấy trượng trông thấy hai bóng hình rất quen mắt, Lạc Anh lén đi tới gần thì ra là Lạc Địch cùng với Lạc Thủy đang đi dạo.

Lạc Anh vội xuống ngựa lép vào một bên cố tránh khỏi tầm nhìn, bấy giờ Lạc Địch phần vì giận Lạc Anh, phần vì lâu ngày tiếp xúc đã sinh cảm tình với Lạc Thủy, hai người quấn quýt như sam không lúc nào rời. Lạc Anh thấy được cảnh này thì không khỏi đau lòng lại nghĩ thầm

“ Tam ca hiểu nhầm chuyện này nên mình mới phải chịu ghẻ lạnh, dù cho mình không làm gì nên tội nhưng vào hoàn cảnh ấy ai mà chẳng hồ nghi. Thôi thì mình chẳng xứng với tam ca nữa, cứ để hai người ấy thuận buồm tiến tới”.

Nghĩ đoạn hai ngấn lệ rưng rưng Lạc Anh dắt ngựa rời đi, lại qua một khoảng không biết là bao lâu chỉ thấy trăng đã lên cao tròn vành vạnh người người nhà nhà vui vẻ đoàn viên chỉ có mỗi nàng lê chân trên đường.

Lạc Anh cứ đi như thế đến lúc sương đã giăng khắp lối, hàn khí nhiễm vào người làm nàng ho lên mấy tiếng. Không biết vô duyên hay là hữu ý, Lạc Truy Phong đã nhìn thấy nàng từ lâu, tuy nhiên sợ nàng nhận ra nên cứ lẽo đẽo phía sau cách cả mười trượng.

Hắn vừa thấy Lạc Anh ho lên liền vội vàng chạy tới dùng áo bào của mình khoác lên người nàng, Lạc Anh giật mình ngoái lại hóa ra Lạc Truy Phong, trong lòng tự nhiên như có đốm lửa nhen nhói ấm áp trở lại, Lạc Anh vui quá khóe miệng cười rộ tựa như hoa nở lại hỏi

-Lạc Truy Phong sao lại là ngươi, ngươi cũng ở đây ư

Lạc Truy Phong cũng cười đáp

-T...ta thấy nàng từ ban nãy nhưng sợ nàng xua đuổi nên mới đi theo phía sau, sao nàng lại tới đây, thương thế ra sao rồi.

Lạc Anh đang cô quạnh buồn rầu tự nhiên gặp được người quen lại hỏi han quan tâm thì vui lắm, nàng nói

-Ta đã khỏe rồi, nhưng mà ở đó buồn chán quá cho nên mới tới đây tìm các sư huynh tỷ muội.

Lạc Truy Phong lại nói

-Thế nàng đã tìm thấy chưa, bây giờ nhà trọ đông đúc sợ là như mò kim đáy bể.

Lạc Anh nghĩ thầm

“ Kì thực là tìm thấy rồi nhưng tam ca không cần ta nữa”

Nàng đột nhiên nhớ đến Lạc Địch ánh mắt lại trở nên u buồn, Lạc Truy Phong trông thấy bèn nói

-Kỳ trước ta đưa nàng về đến lúc quay lại thì có kẻ bám theo đòi lấy mạng ta.

Lạc Anh nghe nói liền nhớ đến lời Lạc Nghị kể rằng Lạc Địch đã đi tìm Lạc Truy Phong tính sổ vì mình nên mới sốt sắng hỏi

-Vậy là chuyện ra làm sao

Lạc Truy Phong kể tiếp

-Hắn nói nàng đã thất thân với ta phải giết chết ta mới nguôi cơn giận, nhưng ta nói ta không có động chạm gì tới nàng còn mắng cho hắn một trận, cũng may tên này còn có chút liêm sỉ nên đã bỏ về nếu không ta phải cho hắn mấy quyền đầu rồi.

Lạc Anh chau mày hỏi

-Cái gì, ngươi mắng tam ca ta ư, sao ngươi lại mắng y

Lạc Truy Phong lúc bấy giờ như đang hồi tưởng cũng ra chiều giận dữ thuật lại sự việc, hắn quơ tay chỉ ra phía trước

-Ta chỉ vào hắn nói tại sao ngươi bỏ Lạc Anh ở lại mặc kệ sống chết, qua mấy ngày ngươi cũng không thèm đi tìm nàng, loại người như ngươi không xứng với Lạc Anh.

Đó, ta mắng hắn như vậy

Lạc Anh bỗng dưng nhớ lại kì thực nàng bị thương như thế may mắn mà nết tới phòng của Lạc Truy Phong mới có thể sống được vậy mà không thấy Lạc Địch đi tìm, hay như ngay lúc Lạc Địch bỏ chạy cũng là không hề do dự không từng nhìn nàng đến một cái, than ôi vậy mà nàng cứ tưởng hắn lo lắng cho mình, cuối cùng cũng là chằng bằng kẻ như Lạc Truy Phong.

Ấy thế Lạc Anh vẫn ra chiều bênh vực

-Sao ngươi lại nói tam ca như thế

Lạc Truy Phong lắc đầu cười nói

-Ta thấy nàng si mê hắn quá đến mức mê muội rồi, chuyện rành rành như vậy có khi nào lại không biết.

Chưa cần nói đến lúc thập tử nhất sinh đến như mấy hôm trước thương thế nàng vẫn còn trầm trọng mà hắn vẫn một mực đến Bôn Lôi thành, xem ra hắn không xem nàng vào mắt rồi.

Lạc Anh Vẫn thở dài

-Thôi ngươi đừng nhắc đến nữa, bây giờ có lẽ tam ca đã có người khác rồi không đoái hoài gì đến ta nữa.

Đoạn Lạc Anh giảo bước thật nhanh, Lạc Truy Phong cũng đi sát phía sau, hắn lại hỏi

-Nếu nàng chưa tìm được huynh đệ thì cứ qua chỗ ta nghỉ tạm, chứ bây giờ gần đến đại hội không kiếm được nhà trọ nữa đâu.

Lạc Anh đột nhiên dừng lại nhìn Lạc Truy Phong mà nói

-Ngươi có ý đồ gì, định dụ dỗ ta chăng.

Lạc Truy Phong xua tay nói

-Ấy chết, ta không hề có ý nghĩ ấy, chỉ sợ nàng bên ngoài không an toàn thôi, nàng cứ yên tâm ta với nàng lại như khi trước nàng ở trên giường ta ở dưới đất, bất quá nếu nàng sợ thì ta ở ngoài cửa cũng được.

Lạc Anh nhìn điệu bộ khi này của đối phương thì thật buồn cười nàng nghĩ thầm

“ Cái gã này sao mà ngốc đến thế, nhưng dù sao đối với mình hắn chưa từng có nửa lời gian dối lại còn đối xử vô cùng tốt, nói cho cùng tam ca cũng chẳng tốt bằng y”.

Nàng lại nói

-Thực ra trước nay ta chịu ơn của ngươi không ít lẽ ra phải cám ơn mới phải đằng này ta lại nói năng vô lễ người không giận ta sao.

Lạc Truy Phong nhoẻn miệng cười

-Không có gì đâu, ta thích nàng đến như vậy cũng như nàng thích tam ca của mình, đều alf u mê cả sao mà giận nàng cho được.

Lời này nói ra thật là khiến Lạc Anh ngại ngùng, hai má nàng đỏ ửng lên, Lạc Truy Phong lại nói

-Thôi bây giờ không còn sớm chúng ta hãy về quán trọ trước đã.

Nói rồi hắn dẫn nàng về nhà trọ, Lạc Anh bước vào phòng nàng nói

-Đây là phòng của ngươi, ngươi cho ta ở nhờ đã là tốt lắm rồi sao ta dám để người nằm dưới đất, hay hai ta đổi chỗ cho nhau.

Lạc Truy Phong chau mày lo lắng

-Ấy chết vết thương của nàng còn chưa lành hẳn nhỡ mà nhiễm hàn khí thì không được, nàng cứ tự nhiên chớ nên khách sáo.

Rồi hắn nằm xuống dưới đất, hai tay gối đầu cười nói

-Từ bé tới giờ ta đều là màn trời chiếu đất đã quen rồi, nhiều lúc chăn ấm đệm êm lại thành ra khó ngủ.

Lạc Anh nằm ở trên giường ngó xuống nhìn Lạc Truy Phong, dưới ánh nến lay động gương mặt của Lạc Truy Phong hiện lên cũng thật có chút anh tuấn. Hai mắt hắn nhìn vô định lên trần nhà không hề đảo điên xem chừng chưa từng có ý xấu với nàng. Lạc Anh thầm nghĩ

“ Kể ra nếu mà mình gặp hắn từ trước có khi đã phải lòng hắn rồi còn đâu nên chuyện với tam ca”. Lạc Anh kiếm chuyện để nói

-Ngươi có thân thích huynh đệ gì chăng

Lạc Truy Phong đáp

-Trước kia ta chỉ là một kẻ ăn xin không nhà không cửa, may sau được lão Lạc nuôi nấng coi như cũng là thân thích.

Lạc Anh nói

-Lão Lạc là ai

Lạc Truy Phong hình dung trong đầu gương mặt của lão Lạc

-Lão Lạc là một người làm nghề mai táng tử thi, lão đã hơn sáu mươi tuổi lại rất thích uống rượu, tuy chúng ta không phải máu mủ ruột thịt nhưng ta đã thấy lão xem ta như thể con trai của mình, ta cũng thế xem lão như một người cha, tên họ này cũng là lão đặt. Vậy mà...

Nói đến đây hắn ngập ngừng, hắn nhớ lão Lạc hắn cũng buồn vì làm cho lão thất vọng. Lạc Anh thấy hắn tâm sự dâng trào cũng liền cảm khái, nàng lại hỏi

-Ngươi có sao không

Lạc Truy Phong thở dài

-Không sao, đột nhiên ta nhớ đến những chuyện không vui.

Lạc Anh nói

-Có chuyện gì không vui ngươi hãy kể ra, biết đâu sau khi nói ra ngươi lại cảm thấy dễ chịu.

Lạc Truy Phong liền nói

-Lão Lạc dành mười lăm năm để dạy ta trở thành người tốt vậy mà rốt cục ta không thể sửa đổi được làm lão thất vọng.

Lạc Anh nói

-Ngươi chính là người tốt, ngươi đối với ta không hề có ác niệm ta cũng cảm nhận được.

Lạc Truy Phong cười đáp

-Cám ơn nàng đã hiểu, tuy nhiên chuyện này lại khác, ta cũng sợ một ngày bàn tay này lại gây nguy hiểm cho những người thân thuộc.

Lạc Anh còn chưa biết rõ ngọn ngành nàng lại nói

-Chuyện ấy là thế nào.

Lạc Truy Phong nói

-Ta sợ kể ra làm nàng kinh sợ.

Lạc Anh xoay người nằm sấp xuống đặt cằm lên tay chăm chú lắng nghe, Lạc Truy Phong cũng quay sang nhìn nàng, cái điệu bộ lúc này của Lạc Anh hết sức đáng yêu làm cho lòng hắn lại thổn thức không thôi. Lạc Anh thấy đối phương chăm chú nhìn mình mãi không thôi bèn ái ngại quay vào trong nói

-Ngươi làm gì mà nhìn ta dữ vậy

Lạc Truy Phong nói

-Nàng xinh đẹp quá, ta thật là không rời mắt được, thứ lỗi cho ta.

Lạc Anh tim đập nhộn nhạo, cái cảm giác được người khác khen ngợi thật là khó chịu, còn khó chịu hơn cả khi bị chê bai, nhưng cái khó chịu ấy làm cho người ta thích thú, nàng nghĩ

“ Đồ đại ngốc, sao ngươi không khéo ăn nói một chút, khen người khác cũng phải mượn lời chứ, đằng này nói thẳng ra như vậy làm người khác ngại ngùng ngươi có biết không”.

Nàng lại sang chuyện khác

-Ngươi đừng nói thế nữa, kể tiếp chuyện của ngươi đi.

Lạc Truy Phong bấy giờ mới hết ngây ra hắn lại giơ hai bàn tay của mình lên rồi nhìn vào

-Chuyện này quả thực không thể nói được, nàng đừng nên tò mò, sau này nếu có dịp ta sẽ kể sau.

Lạc Anh nghe vậy ra vẻ hơn dỗi

-Ngươi nghĩ ta còn gặp nhau nữa à

Lạc Truy Phong trầm ngâm một hồi rồi ngây ngô đáp

-Cũng đúng, sau ngày mai chắc là nàng sẽ về Quế Dương, còn ta thì chẳng biết đi đâu, có lẽ sẽ không gặp lại nữa.

Chủ ý Lạc Anh chẳng qua là làm Lạc Truy Phong phải bận tâm đến mình nào ngờ hắn với chuyện tình cảm thực là chưa có trải nghiệm thành ra nghĩ lời Lạc Anh vừa nói là thật lòng. Lạc Anh nghĩ bụng

“ Ngốc ơi là ngốc, ta đâu có ý như thế, nếu ngươi thích ta thật lòng sao không bằng nói ra để xem ta phản ứng ra sao mới đúng chứ”

Cô nam quả nữ ở cùng với nhau tình cảm bất chợt nảy sinh là điều bình thường. Lạc Anh cũng đã thầm chấp nhận tấm chân tình của Lạc Truy Phong, chỉ cần hắn không ngừng tiến đến không chừng nàng sẽ động tâm ngay thế nhưng thân là nữ nhi sao nàng nói ra được, đối phương lại không am hiểu chuyện tình cảm thật là khiến cho nàng tức đến điên người.

...

Sớm hôm sau Lạc Truy Phong dậy rất sớm tuy vậy dường như trong lòng hắn đang đau đáu chuyện gì đó, hắn ngắm nhìn Lạc Anh đang mơ màng thật là xinh đẹp, hắn chợt chau mày lấy giấy bút ghi chép gì đó rồi rời đi.

Lạc Truy Phong chen vào dòng người tấp lập đi đến Lôi Vương Phủ, chỗ này chính là nơi diễn ra đại hội võ lâm. Nguyên Lôi Vương Phủ rộng lắm có bốn cửa đông tây nam bắc để ra vào, trước các cửa đều có người canh giữ, phàm là danh môn đại phái trên giang hồ đều được đi qua, những người mang theo thẻ đồng cùng với bằng hữu của họ cũng được thông qua, còn lại đám nhân sĩ lìu tìu hay người dân thường phải đứng ở ngoài.

Lạc Truy Phong mang tấm thẻ đồng số ba mươi sáu đến báo danh liền được kính cần mời vào trong. Bên trong sân rộng rãi không biết bao nhiêu, kể phải chứa đến mấy vạn người không hết. Giữa sân đặt bốn lôi đài, mỗi cái dài rộng hơn năm trượng xung quanh bày biện chiêng to trống lớn rất là đẹp mắt.

Xung quanh lôi đài đặt mấy chục bộ bàn ghế phần nhiều dành cho những chưởng môn của các đại môn phái với những người mang thẻ đồng từ số hai mươi trở lên. Lạc Truy Phong nhìn quanh một hồ đã thấy Phương Tâm Bệnh cùng với Lăng Thiên Vũ đang ngồi chễm trệ trên ghế sát cạnh Lôi Chấn Long.

Vừa qua một hồi nhốn nháo liền có tiếng trống vang lên làm mọi người im lặng, bấy giờ một người đứng trên đài cao lớn tiếng nói

-Các vị anh hùng xin hãy im lặng để Lôi mỗ nói qua mấy lời.

Người này chắc là Lôi Chấn Thiên tiếng lão oang oang như sấm rền

-Kính chào các vị anh hùng, như thường lệ cứ rằm tháng tám hằng năm Lôi mỗ đều mở ra đại hội võ lâm, phần để các vị anh hùng tề tựu đông đủ gặp gỡ hỏi han, phần vì muốn được giới thiệu những nhân vật mới trên Bôn Lôi Bảng. Bây giờ đại hội võ lâm chính thức bắt đầu.

Nói vừa dứt một hồi trống vang lên, đám nhân sĩ hò reo ầm ĩ cả. Lôi Chấn Thiên giơ hai tay ra hiệu im lặng, lão lại nói

-Các vị hôm nay đến đây đều là anh hùng hào kiệt song Bôn Lôi Bảng chính là phải dùng chân chính thực lực mà đạt được chứ không phải may mắn ngẫu nhiên cho nên hôm nay công bố tên họ các vị trong Bôn Lôi Bảng, những người mới xuất hiện hoặc tăng hạng bất thường hoặc chỉ cần có người đứng ra không phục mà muốn khiêu chiến thì đều phải lên lôi đài để chứng minh cho thiên hạ đều hay, các vị có đồng ý không.

Đám nhân sĩ lại hô vang theo tiếng trống.

-Sau đây ta xin đọc tên một trăm mười một người trong Bôn Lôi Bảng, lưu ý chỉ đọc tên những người mang Bôn Lôi Lệnh đến đây ghi danh còn những người đã chết hoặc biệt vô âm tín không đến ghi danh thì sẽ bỏ qua, sau ngày hôm nay ta sẽ phát ra Bôn Lôi Lệnh mới.

...

...

Đệ nhị vị Vũ Văn Vô Địch

Đệ tam vị Lý Thiên Vương

Đệ tứ vị Đông Phương Thiên Môn

Đệ ngũ vị Yên Nam Phi

Đệ lục vị La Trạm

Đệ thất vị Liễu Nhược Phàm

Đệ bát vị Tiếu Diện Phật

Đệ cửu vị Lãng Vân Phiêu

Đệ thập vị Lạc Thuật

Đệ thập nhất vị Dưỡng Tích

...

Đệ thập tam vị Tần Thiếu Bảo

Đệ thập tứ vị Lục Phí Băng

Đệ thập ngũ vị Phương Tâm Bệnh

Vừa nói đến đây cả Lăng Thiên Vũ và Lạc Truy Phong đều giật mình, Lăng Thiên Vũ liền nói

-Ngươi chính là đứng thứ mười năm ư, sao trước giờ chưa từng nói

Phương Tâm Bệnh cười đáp

-Cái này các ngươi cũng đâu có hỏi ta.

Lăng Thiên Vũ lại hỏi

-Thế ngươi dùng món binh khí gì mà ta chứ từng thấy

Phương Tâm Bệnh kéo chiếc đai luôn đeo bên mình để lộ bên trong không biết cơ man là phi trâm, hắn nói

-Ta chuyên dùng Mãn Thiên Hoa Vũ.

Lạc Truy Phong nghe thấy có tên Phương Tâm Bệnh cũng phải nghĩ thầm

“ Ta biết người này lai lịch không tầm thường nhưng không ngờ hắn giỏi che giấu đến vậy thật là thâm sâu khó đoán, Lăng Thiên Vũ đi theo người nay thể nào cũng có ngày gặp nguy”.

-Đệ thập lục vị Trương Dực Tây

Đệ thập thất vị Hàn Thái Tuyết

Đệ thập bát vị Dương Cổ Hoa

Đệ thập cửu vị Triệu Sơn Hà

Đệ nhị thập vị Lăng Thiên Vũ

Đệ nhị thập nhất vị Bàn Vương Lị

Đệ nhị thập nhị vị Tôn Bằng

Đệ nhị thập tam vị Tăng Bảo

Đệ nhị thập lục vị Tư Mã Tượng

Đệ nhị thập thất vị Lạc Địch

Đệ nhị thập bát vị Tư Mã Thông

Đệ tam thập vị Thượng Quan Bắc Sơn

Đệ tam thập nhất vị Uất Trì Long Thành

Đệ tam thập ngũ vị Hắc Trung Đường

Đệ tam thập lục vị Lạc Truy Phong

Đệ tam thập thất vị Lạc Thái Thần

Đệ tứ thập vị Thiên Khởi Minh

Đệ tử thập ngũ vị Lạc Nghị

...

...