Chương 93: Đi Họp

Bình An nhận được điện thoại liền hỏi một câu, “Họp toàn thể thành viên Hội Sinh viên, hay chỉ có cán bộ?”

Liễu Mi trả lời, “Chỉ có Tổ Ngoại giao.”

“Vậy ngày nào họp toàn thể Hội Sinh viên thì tôi lại đến tham gia, còn chỉ là Tổ Ngoại giao thì dù sao đã có vị hội trưởng vạn năng Đàm Tuyền ở đó rồi nên cũng không cần sự có mặt của tôi đâu. Cứ vậy đi.” Nói xong liền cúp điện thoại.

Đùa đấy à, tẩy chay cô lâu như vậy tưởng chỉ cần một cú điện thoại là dễ dàng thoát được ư? Sao cô lại để Đàm Tuyền qua trót lọt vậy được? Không phải xem thường cô đó sao, vậy thì đừng có mà vác mặt đến cầu xin cô nhé.

Không tới một tiếng sau Liễu Mi lại gọi điện thoại đến, “... Tôi vừa mới báo nhầm, thật ra là họp toàn thể thành viên.”

Bình An nở nụ cười, cầm di động nhìn lên bầu trời xanh thăm thẳm, “Tôi nhất định sẽ đến.”

Rồi ngắt điện thoại, đi trở về ký túc xá. Kỷ Túy Ý đang cùng Bạch Hàm nghiên cứu xem nên làm thế nào để tiếp tục hoàn thiện hơn phương thức kinh doanh của cửa hàng độc quyền, Tống Tiếu Tiếu đang đánh máy cho kịp bản thảo, mấy ngày nay vì giúp Bình An nên cô đã nợ độc giả không ít chương truyện mới.

“Hội Sinh viên thông báo cho tớ đi họp đấy.” Bình An tựa vào ban công cạnh cửa, cười nhàn nhạt nói.

Kỷ Túy Ý ngẩng đầu lên, đôi lông mày nhíu lại, “Rốt cuộc Đàm Tuyền không chống đỡ nổi nữa rồi à.”

“Nô lệ vùng lên ca khúc khải hoàn.” Tống Tiếu Tiếu vừa gõ chữ vừa chậm rãi thả từng từ khỏi miệng như đọc bài.

“Bình An là nô lệ ấy à?” Vi Úy Úy mang tai nghe, mắt nhìn chằm chằm truyện tranh Anime trên màn hình.

“Tuyệt đối là đại địa chủ.” Bạch Hàm cười híp mắt tiếp lời.

Kỷ Túy Ý không khách sáo vươn tay bộp cô một phát, “Đừng cười giống thằng khờ thế, chỉ có kẻ ngu ngơ mới cười giống em vậy.”

Bạch Hàm không phục chút nào, “Bộ kẻ ngu ngơ có thể cười rạng rỡ như nắng mặt trời, trẻ tuổi xinh đẹp giống em sao?”

“Chẳng lẽ em cười không đủ rực rỡ như nắng mặt trời, trẻ tuổi xinh đẹp à?” Kỷ Túy Ý miễn cưỡng hỏi.

“Em đương nhiên...” Khựng lại một chút, Bạch Hàm a một tiếng nhào tới, “Chị này, đừng có xỏ xiên người ta như vậy.”

Bình An cười lắc đầu, “Bạch Hàm, em không phải là đối thủ của chị ấy đâu.”

Đùa giỡn một hồi, Kỷ Túy Ý mới nghiêm túc nhìn Bình An, “Giờ cậu định làm gì? Ân oán với Đàm Tuyền đâu dễ mà cho qua như vậy được, toàn trường đều đang nhìn vào đấy, ai xuống ngựa đều thành mục tiêu cho người ta cười hết.”

“Giờ anh ta là Tổ trưởng Tổ Ngoại giao, không kéo được tài trợ thì anh ta bị cười chứ ai. Kêu tớ đến họp chẳng qua là vì chuyện tài trợ thôi. Giờ mà tớ ngu xuẩn không kèn không trống đi xin tài trợ về thì công lao gì cũng đều được ghi cho anh ta hết. Nhìn tớ có giống kẻ thiểu năng vậy không?” Bình An thưởng thức chiếc điện thoại di động trong tay, khóe miệng câu lên nụ cười châm chọc.

Bạch Hàm hỏi, “Vậy vứt luôn không để ý tới nữa hả?”

“Nếu thật sự không để ý tới thì đến lúc bầu cử đừng nói là vị trí Hội trưởng mà ngay cả chức cán sự nhỏ nhoi chị cũng không có được.” Bình An cười nói.

“Hội Sinh viên có cái đếch gì hay.” Kỷ Túy Ý xì một tiếng.

“Nhảm, đã tranh nghĩa là phải giành đến cùng.” Bình An nhàn nhạt nói.

Người ta không phải sống vì những thứ này đó sao? Nếu như không vì muốn tranh đấu đến cùng thì cần gì phải theo đuổi nhiều nguyên tắc như vậy. Ngay từ đầu Đàm Tuyền đã rất ghét cô vì cô được Ôn Triệu Dung trực tiếp đưa vào Hội Sinh viên mà không thông qua phỏng vấn chính thức. Điều này có lẽ cũng đã làm cho những người khác cảm thấy không công bằng, nhưng cô không cho là năng lực của mình kém hơn bất cứ người nào trong số họ.

Không bao lâu sau, Lâm Tĩnh và Diệp Hiểu Vân cũng thở hổn hà hổn hển chạy tới. Hôm nay vì là thứ bảy nên không phải lên lớp, Lâm Tĩnh và Diệp Hiểu Vân tiếp tục ở trong cửa hàng giúp Chiêm Mộng Ny, lúc nhận được điện thoại bèn lập tức chạy từ cửa hàng về đây, “Chị, chị có nhận được điện thoại không? Năm giờ đi họp đó.”

Bình An nhìn dáng vẻ kinh ngạc của họ mà bật cười, “Đã nhận, xế chiều đi họp.”

Bây giờ mới gọi... làm gì gấp vậy?

“Chắc chẳng có chuyện gì hay đâu.” Lâm Tĩnh lập tức kêu lên, “Em nghe nói Đàm Tuyền và Thầy Tiếu chạy xuôi chạy ngược mà cũng không kéo được tài trợ về.”

“Nói nghe nè Bình An, chuyện Đàm Tuyền không xin được tài trợ không phải do cậu giở trò đấy chứ?” Kỷ Túy Ý đi tới dựa dựa vào vai Bình An, duỗi ngón tay thon dài trắng nõn ra chọc chọc vào ót cô.

Bình An liếc xéo, “Tớ khinh thường những chuyện thấp kém như vậy, kẻ như Đàm Tuyền không cần tớ phải giở trò quỷ, tớ nhìn là đã biết anh ta không làm được trò trống gì từ lâu rồi.”

“Ừ, giờ cửa hàng độc quyền của cậu cũng đã đi vào quỹ đạo rồi, không cần phải tiếp tục đến từng ký túc xá để tuyên truyền nữa bởi các bảng quảng cáo đầy đường đã tuyên truyền thay cậu rồi. Cậu nên dồn tinh lực vào chuyện đối phó Đàm Tuyền đi. Dù vị trí hội trưởng này vừa phí công lại chẳng có ích lợi gì, nhưng nếu cậu có thể kéo tuột cái tên công đực kiêu ngạo đó xuống thì cũng làm cho chị đây thoải mái đôi chút.” Kỷ Túy Ý vỗ vai Bình An nói.

Đôi mắt hạnh tròn tròn của Bình An như chứa đựng một thứ ánh sáng rực rỡ khác thường. Cô đột nhiên cảm thấy hình như mình xử sự rất quang minh chính trực đến gần như ngu xuẩn thì phải? Đương nhiên làm người lương thiện là tốt, nhưng nếu luôn đứng ở vị trí bị đánh mà còn làm Thánh Mẫu tha thứ mọi điều thì đó đơn thuần không phải là thiện lương mà là ngu xuẩn.

Hồi tưởng lại kiếp trước cô đã nhận được hồi báo gì cho sự thiện lương của mình, Bình An đột nhiên tỉnh ngộ như người say rượu bị tạt nước lạnh vậy.

Mặc kệ là đối phó với Đàm Tuyền hay là Đỗ Hiểu Mị và Lê Thiên Thần, cô cũng không thể ngây thơ như kiếp trước được, thủ đoạn bình thường thì không thể đối phó với bọn người này, thế thì sao không lợi dụng điều kiện của bản thân một chút, biết đâu sẽ có hiệu quả khiến người ta kinh ngạc.

Dù sao người khác cũng đã cho rằng cô ỷ thế hiếp người rồi, tội gì cô phải cư xử cao thượng?

“Nhất định sẽ làm cho cậu khoái chí tử.” Bình An đã ra quyết định, nụ cười trên mặt có chút thần bí khó lường, “Giờ chúng ta cần ngẫm lại xem làm thế nào để củng cố và phát triển lượng khách hàng, đến lúc có sản phẩm mới hoặc có hoạt động ưu đãi gì thì có thể thông báo cho họ trước tiên.”

Mặc dù Bình An mời Bạch Hàm và Lâm Tĩnh, Diệp Hiểu Vân làm ngoài giờ, nhưng vẫn sẽ dựa theo cách trích phần trăm trên doanh số bán được cho các cô, nên nếu cửa hàng buôn bán tốt thì các cô sẽ có được tiền phần trăm nhiều hơn, điều này cũng cho các cô thêm kích thích và khiêu chiến trong quá trình làm việc.

“Hay là xây dựng quy chế hội viên? Em thấy rất nhiều nhãn hiệu cao cấp đều làm vậy cả.” Bạch Hàm đề nghị.

Bình An lắc đầu, “Chúng ta chỉ là một chi nhánh nhỏ nên không thể dùng quy chế hội viên được, phải đợi công ty bên trên đưa ra hoạt động này thì mới có thể áp dụng.”

“Cậu đề xuất ý kiến này với Chị Trình là được chứ gì!” Kỷ Túy Ý nói.

“Tớ có ý kiến này.” Bình An gật đầu, chậm rãi nói, “Chúng ta không giống với các cửa hàng kinh doanh độc quyền khác, khách hàng của họ đều đến từ rất nhiều khu vực khác nhau, còn của chúng ta đa số đều từ trong trường, xa nhất cũng chỉ từ làng đại học. Hay là về sau hễ khách hàng nào tới cửa hàng mua hàng thì đều được tặng một món trang sức nhỏ, sau đó ghi lại số QQ của họ. Chúng ta sẽ lập một diễn đàn, thêm họ làm thành viên, sau này có thể dễ dàng trao đổi qua lại, qua đó cũng biết được phản hồi của họ sau khi mua sản phẩm, khi có sản phẩm hoặc hoạt động gì mới cũng dễ quảng cáo hơn, các cậu thấy thế nào?”

“Bây giờ trong làng Đại Học trừ người sống trong động núi mới không có QQ, dùng QQ lưu truyền là tốt nhất.” Bạch Hàm lập tức đồng ý.

“Vậy cũng phải có máy vi tính, không ít người không có nổi một máy vi tính riêng đấy.” Vi Úy Úy nói.

Kỷ Túy Ý ngồi giữa Tiếu Tiếu và Úy Úy nên vươn tay ký đầu Úy Úy một cái, “Người không có nổi một máy vi tính riêng sẽ có tiền mua một bộ mỹ phẩm một hai trăm tệ à?”

Vi Úy Úy ngọng. Tống Tiếu Tiếu rời mắt khỏi màn hình, “Tớ thấy ý kiến này của Bình An hay đó, làm vậy còn có thể đồng thời tuyên truyền cho cửa hàng của cậu luôn. Trước đây chẳng phải Tiểu Ý đã thay cậu đưa tờ bướm cho các bạn bên các đại học khác trong làng đại học rồi đó thôi, hình như cũng đưa tới không ít người mua phải không. Giờ cứ để cô bạn bên kia giúp ghi lại mấy số QQ nữa là được.”

“Vậy sau này trên tờ bướm quảng cáo chúng ta cũng nên in thêm dòng địa chỉ diễn đàn chứ nhỉ? Bạn học nào nhận được tờ bướm cũng có thể vào diễn đàn, việc tuyên truyền của chúng ta cũng sẽ dễ dàng hơn.” Lâm Tĩnh hưng phấn vỗ tay, càng nghĩ càng cảm thấy ý kiến này hay vô cùng.

Bình An cười nói, “Tớ bắt đầu xin số QQ đây.”

Nói là làm ngay, bắt đầu xin số QQ, thêm hội viên, mở diễn đàn, thời gian bất giác trôi qua nhanh chóng.

“Đến giờ các cậu đi họp rồi đó, tớ với Bạch Hàm ra cửa hàng nói với Tiểu Mộng chuyện QQ đây, rồi lấy thêm vài xấp tờ bướm đưa qua cho cô bạn bên đại học khác tiếp.” Kỷ Túy Ý ghi xuống địa chỉ diễn đàn, nói với Bình An.

Bình An nhìn lại, ừm, đã bốn giờ rưỡi rồi, “OK, chờ bọn tớ họp xong sẽ ra đó tìm các cậu, tối nay thế nào cũng phải ăn mừng một phen, chúng ta cuối cùng cũng đã thành công bước đầu rồi.”

Các cô gái trong phòng liền lập tức giơ tay ủng hộ, “Đi hát Karaoke nữa.”

Tống Tiếu Tiếu kêu lên, “Tớ hôm nay không cần đăng hai chương.”

Khi Bình An và các bạn tới thì phòng họp của Hội Sinh viên gần như đã không còn chỗ ngồi, chỉ giữ lại một vị trí trên bàn hội nghị, dĩ nhiên là chừa cho Bình An.

Lâm Tĩnh và Diệp Hiểu Vân liếc mắt nhìn nhau rồi tìm hai cái ghế ngồi xuống phía sau. Bình An gật đầu chào Thầy Tiếu đang ngồi ở vị trí chủ tọa, “Chào Thầy Tiếu.”

“Bình An, đến đây, ngồi xuống trước đã.” Thầy Tiếu thấy Bình An xuất hiện ở cửa liền thở phào nhẹ nhõm, tới là tốt rồi, chỉ vào chỗ cách ông không xa kêu Bình An ngồi xuống.

Người có thể ngồi trên bàn hội nghị đều là cán bộ chủ chốt của Hội Sinh viên.

Đàm Tuyền ngồi cạnh Thầy Tiếu, mắt cũng không thèm liếc Bình An một cái, sắc mặt rất khó coi. Những người khác thì có chút lúng túng gật đầu chào Bình An. Trong Hội Sinh viên, trừ Trịnh Yến Phân và Phùng Ngọc Đình là có quan hệ không tốt lắm với Bình An ra, thì những người khác bình thường cũng coi như là giao thiệp tạm được, nhưng vì cô và Đàm Tuyền xảy ra mâu thuẫn nên mọi người dường như cũng có ý tránh lui tới với cô.

Đại khái chắc là sợ bị Đàm Tuyền hiểu lầm, cho nên bây giờ nhìn thấy thái độ thoải mái của Bình An thì họ đột nhiên cảm thấy hơi ngượng.

Liễu Mi điểm danh, mắt dừng lại trên mặt Bình An hai giây rồi mới nói với Thầy Tiếu, “Thầy Tiếu, mọi người đã tới đủ.”

Thầy Tiếu hắng giọng vài cái rồi nói, “Nếu đã đến đông đủ, vậy chúng ta bắt đầu nội dung hội nghị. Chắc mọi người cũng biết, trường chúng ta hàng năm đều tổ chức đại hội thể thao một lần, Hội Sinh Viên chịu trách nhiệm lớn nhất trong đại hội hàng năm này, từ sắp xếp trận đấu giữa các vận động viên đến những chuyện hậu cần khác đều do Hội Sinh viên chúng ta làm là chủ yếu, những đoàn thể khác chỉ là phụ trợ.”

Dừng một chút, Thầy Tiếu nhìn về phía Bình An, “Công tác của chúng ta thì chúng ta nhất định phải làm tốt, Hội Sinh Viên xưa nay đều phụ trách việc hợp tác với các công ty bên ngoài để xin tài trợ tiến hành đại hội thể thao trường, năm nay dĩ nhiên cũng không ngoại lệ. Bình An, việc liên hệ với các công ty xí nghiệp trước giờ do em phụ trách, em có đề nghị gì không?”

Lời này rõ ràng là muốn thay Đàm Tuyền tìm một đường xuống hợp lý, nếu Bình An là người yếu lòng thì nhất định sẽ thuận theo mà ném sang cho một cái thang, tiếc là...