Chương 94: Muốn Anh Phải Xin Lỗi

Rõ ràng tự Đàm Tuyền không thể đàm phán việc hợp tác với các công ty nên do đó cũng không xin được tài trợ, giờ nói kiểu này lại giống như bữa giờ cô là người liên hệ với các công ty. Cô hiểu Thầy Tiếu không thể không giữ thể diện cho Đàm Tuyền, nhưng cho dù đây là vì Hội Sinh viên mà suy nghĩ, cô cũng sẽ không để cho Đàm Tuyền trốn tránh trách nhiệm một cách thuận lợi vậy được.

“Thầy Tiếu à, em làm sao có bản lĩnh cao như vậy được, trước kia tiền tài trợ đều do Tổ trưởng chúng em... A không, Tổ trưởng tiền nhiệm tìm về, em chỉ là chân lon ton đứng cạnh hụ hợ thôi chứ thật ra có tác dụng bao nhiêu đâu. Em cũng đã nói với Thầy rồi, có thể được bầu chọn là Tổ trưởng Tổ Ngoại giao thì nhất định bản lĩnh không thấp, chắc chắn học trưởng Đàm sẽ có đề nghị thích hợp mà.” Bình An cười tủm tỉm đánh trái banh ngược trở về.

Đàm Tuyền nghe vậy thì sắc mặt hơi đổi, anh nhớ lại hai tuần qua khó khăn thế nào khi đến các công ty lớn để xin tài trợ. Đừng nói là không gặp được cấp quản lý, mà ngay cả vài người gác cổng cũng nhìn anh bằng cặp mắt xem thường. Sau khi có Thầy Tiếu cùng đi, mặc dù có thể gặp được người phụ trách nhưng vừa nghe nói họ từ Đại học Kinh tế Ngoại thương đến thì ai cũng hỏi sao trước kia đều là Phương Bình An đến gặp họ xin tài trợ mà? Mỗi lần nghe được câu trả lời là bây giờ do anh phụ trách hạng mục xin tài trợ, những quản lý đó đều tìm đủ mọi lý do để từ chối bọn họ.

Đúng là lũ ếch ngồi đáy giếng.

Thầy Tiếu cười ha ha vài tiếng, nói với Bình An, “Đàm Tuyền dù sao cũng chỉ là kiêm nhiệm nên không quen thuộc lắm với các sự tình của Tổ Ngoại giao, cụ thể nên làm thế nào vẫn do em quyết định.”

“Thưa thầy, học trưởng Đàm dù là kiêm nhiệm nhưng tuyệt đối sẽ có biện pháp tự một mình mình làm xong tất cả mọi chuyện.” Bình An vẫn cười tủm tỉm như trước, cố ý nhấn mạnh mấy chữ “tự một mình mình”.

Tất cả mọi người ngồi đây nhớ lại mấy lần trước đi họp đều chưa từng thấy Bình An xuất hiện, chỉ có Đàm Tuyền và hai cán sự năm hai khác.

Cứ hễ người nào thuộc Tổ Ngoại giao mà có quan hệ tương đối tốt với Bình An đều không hề tham dự bất cứ hội nghị nào trong học kỳ này.

“Chẳng lẽ cô tự cho rằng cô rất lợi hại?” Đàm Tuyền không nhịn được đốp lại một cách mỉa mai.

Bình An che miệng cười khẽ, mắt đầy châm chọc, “Thật không rõ sao anh lại hỏi được câu này.”

Phía dưới có người phát ra tiếng cười khẽ. Bình An không cần quá lợi hại, đặc biệt trong chuyện xin tài trợ này, với cô mà nói cũng chỉ là vấn đề nói ra một câu mà thôi.

Mặt Đàm Tuyền trướng thành màu gan heo đỏ bầm.

“Khụ, bạn học Phương à, chúng ta cứ giải quyết việc khẩn cấp trước đã, những chuyện khác nói sau được không?” Ông Hiền Bân thấy không khí càng lúc càng căng thẳng thì nhịn không được cất lời khuyên.

“Đây chả phải chuyện khẩn cấp của tôi, tôi cần gì phải gấp? Đã có người cho rằng Tổ Ngoại giao chỉ cần biểu hiện của một người là đủ thì cần gì phải kêu tôi tới họp, dù sao tôi cũng chỉ là người dưng qua đường, có giúp được gì đâu.” Bình An hoàn toàn không cảm kích chút nào, hôm nay ai tới giảng hòa đều vô dụng, cô muốn hôm nay phải nói rõ ràng mọi chuyện với Đàm Tuyền trước mặt mọi người.

“Cho tới giờ Hội Sinh viên vốn chưa từng có chủ nghĩa cá nhân, nếu lúc trước không phải do cô chỉ vội vàng lo việc riêng của mình thì sao vắng mặt nhiều hội nghị như vậy. Hôm nay kêu cô tới là để giải quyết vấn đề, không phải tới để gây gổ.” Đàm Tuyền cố gắng đè nén cơn tức trong lòng, vẻ mặt ta đây đoan chính nhìn Bình An.

“Những người đang có mặt tại đây ai không có chuyện riêng?” Bình An lập tức phản bác, “Xin hỏi Hội trưởng vĩ đại, có phải hễ thành viên nào có việc riêng thì sẽ không được thông báo đi họp hay không? Nếu là vậy, giờ tôi cũng có chuyện riêng, có phải tôi có thể đi về hay không?”

Thầy Tiếu vội vàng trấn an Bình An, “Bình An, ý Đàm Tuyền không phải vậy.”

“Vậy thì ý gì? Được rồi, hay là giờ Hội trưởng giải thích cho mọi người ở đây biết đi, tại sao mỗi lần họp thì chỉ có tôi, Diệp Hiểu Vân và Lâm Tĩnh là không nhận được thông báo? Chúng tôi có xin nghỉ à? Hay là trong mắt Hội trưởng chúng tôi hoàn toàn không có tư cách tham gia bất kỳ hội nghị nào?” Bình An hung hăng nhìn Đàm Tuyền, nhất định buộc anh ta phải đưa ra lời giải thích.

Lúc này Thầy Tiếu nghe vậy thì mới hiểu được lý do vì sao hôm nay Bình An không chịu dàn xếp trong hòa bình, ông vẫn cho rằng cô không tham gia hội nghị là vì bận rộn với cửa hàng của mình, lại sẵn có mâu thuẫn với Đàm Tuyền nên mới xin vắng.

Xem ra chuyện này không giống như ông nghĩ.

“Liễu Mi, cô không thông báo cho Phương Bình An sao?” Đàm Tuyền lạnh lùng nhìn về phía Liễu Mi, lập tức quăng trách nhiệm sang cho cô.

Liễu Mi kinh ngạc nhìn anh ta, “Tôi...”

Bình An cười khẩy, “Thôi đi, đừng đẩy bừa trách nhiệm cho người khác. Chị Liễu trước giờ làm việc luôn cẩn thận, dù khó tránh khỏi có lúc sơ ý quên cho tôi biết nhưng không thể lần nào cũng quên. Hội trưởng, đàn ông mà trốn tránh trách nhiệm... thật hèn.”

Sắc mặt Đàm Tuyền lúc trắng lúc xanh.

Các bạn học trước đây cũng hiểu lầm giống Thầy Tiếu giờ đều cau mày nhìn Đàm Tuyền. Lập tức, hình tượng Hội trưởng chói lọi rớt bịch xuống đáy cốc.

“Cô cả ngày đều bận rộn lo cho cửa hàng của mình thì làm sao chú ý đến thông báo đi họp của Hội Sinh viên? Cô là cán bộ Hội Sinh viên mà công khai tuyên truyền sản phẩm của mình trong trường học, chuyện này cô còn chưa có làm kiểm điểm đó.” Đàm Tuyền đâu phải là kẻ dễ dàng nhận sai, nói hai ba câu đã muốn vặn vẹo vấn đề để chĩa mũi dùi về phía Bình An.

“Hội trưởng Đàm, nghe nói quán chè trong trường anh cũng có tham gia cổ phần, ngay chính Hội trưởng cũng có thể mở tiệm, tại sao chúng tôi không thể gây dựng sự nghiệp cho chính mình?” Bình An lạnh lùng hỏi.

Sự thất vọng của Thầy Tiếu với Đàm Tuyền đã không thể dùng từ ngữ để diễn đạt nữa, nghiêm khắc mở miệng, “Đàm Tuyền, nếu em không giải thích hợp lý vì sao không thông báo cho Bình An đi họp, vậy nhất định phải công khai xin lỗi.”

Đàm Tuyền trợn mắt, không thể tin nhìn chằm chằm vào Phương Bình An. Muốn anh xin lỗi cô ta? Tuyệt đối không thể!

“Việc thông báo là bên văn phòng sơ sẩy, sao lại bắt Hội trưởng xin lỗi bạn Phương?” Trịnh Yến Phân mở miệng bênh vực Đàm Tuyền.

Liễu Mi hơi nhếch môi, không nói được một lời.

Phùng Ngọc Đình hùa theo, “Hội trưởng vốn nhiều việc, làm sao nhớ rõ được là họp thì phải gọi ai? Chỉ là chuyện nhỏ thôi đâu cần phải thảo luận.”

“Tôi còn tưởng rằng Hội Sinh viên là một tổ chức mang hình tượng chính trực, hóa ra là tôi lầm. Chỉ cần là cấp trên thì có thể đối xử với thành viên dựa theo yêu ghét của mình, làm việc gì sai cũng có thể quang minh chính đại trốn tránh trách nhiệm rồi đùn đẩy cho cấp dưới. Phương châm của Hội Sinh viên được Hội trưởng lý giải thật triệt để, tự mình quản lý, tự mình chỉ dẫn, tự mình phục vụ bạn học, tự mình rèn luyện, cái tôi của Hội trưởng quả thật rất lớn. Xin lỗi, tôi không nên ở lại Hội Sinh viên nữa. Thầy Tiếu, sau hôm nay em sẽ nộp đơn từ chức chính thức cho thầy.” Đàm Tuyền càng muốn trốn tránh trách nhiệm, Bình An càng không muốn bỏ qua cho anh ta.

Cô không phải muốn giúp Liễu Mi mà đơn giản chỉ vì nhìn nhân phẩm của Đàm Tuyền không vừa mắt.

Nghe Bình An muốn nộp đơn từ chức, Đàm Tuyền mừng rỡ trong lòng, nhưng lại vì những lời này của cô mà thấy tức giận. Nét mặt vừa vui vừa giận trông hơi dữ tợn.

Thầy Tiếu vừa nghe Bình An muốn đưa đơn từ chức khỏi Hội Sinh viên thì cũng hoảng hốt, “Hội Sinh viên không hề thay đổi nguyên tắc, chúng ta là một đoàn thể, dù gặp chuyện gì cũng phải đoàn kết. Tất cả phải ưu tiên cho mục tiêu cuối cùng, tuyệt đối không tồn tại chủ nghĩa cá nhân. Việc em không nhận được thông báo đúng là Đàm Tuyền làm không đúng, phải xin lỗi các em.”

Đang trong lúc dầu sôi lửa bỏng này tuyệt đối không thể để Phương Bình An rời khỏi Hội Sinh viên được. Không nên khinh thường sức ảnh hưởng của Tập đoàn Phương Thị bởi lúc nào họ cũng có thể làm cho nhà trường về sau không chỉ không kiếm được tài trợ mà thậm chí ngay cả tài chính cho các ngành học cũng sẽ chịu ảnh hưởng.

Để cho Phương Bình An rút khỏi Hội Sinh viên dưới tình huống này, Phương Bình An chắc chắn sẽ không để yên, đến khi mọi người đều biết chuyện thì ông với tư cách là thầy hướng dẫn Hội Sinh viên cũng sẽ gánh không nổi trách nhiệm.

“Kìa Thầy Tiếu?” Đàm Tuyền kêu lên, buộc anh đường đường là một Hội trưởng mà phải xin lỗi cấp dưới trước mặt mọi người, anh còn mặt mũi nào mà tồn tại?

“Đàn ông phải đáng mặt đàn ông, phải chịu trách nhiệm việc mình làm sai.” Thầy Tiếu nghiêm nghị nói, ánh mắt mang theo ý cảnh cáo nhìn Đàm Tuyền.

Mắt Đàm Tuyền lộ vẻ hoảng sợ, tâm tư trăm xoay ngàn chuyển, cảm thấy bản thân chưa từng chịu nhục như vậy nên nỗi oán hận Bình An càng sâu hơn gấp mấy lần. Nhưng anh cũng rất rõ ràng một điều: nếu anh không xuống nước mà nhận lỗi, anh sẽ không cách nào gánh nổi hậu quả.

Hội nghị hôm nay đến đây căn bản không thể gọi là hội nghị, mà là một vở tuồng phản kích đặc sắc và đầy kịch tính. Không phải ai ngồi đây cũng rõ ràng về ân oán giữa Đàm Tuyền và Phương Bình An, qua sự việc hôm nay, đáp án trong đầu họ dĩ nhiên là thế này: vì Đàm Tuyền muốn tranh chức Tổ trưởng Tổ Ngoại giao nên cố ý không thông báo cho Phương Bình An đi họp, vì vậy đại tiểu thư Phương Bình An nuốt không trôi cục tức này liền muốn giành vị trí Hội trưởng. Mà Đàm Tuyền lại lạm dụng quyền hạn gạt Phương Bình An ra ngoài, giờ lên làm Tổ trưởng Tổ Ngoại giao rồi nhưng Đàm Tuyền lại không xin được tài trợ nên đành phải kêu Phương Bình An về, nào ngờ lại bị đối phương phản kích một cú mạnh đến nỗi không có nổi một chút năng lực đánh trả...

Chuyện xưa bản cũ hoàn chỉnh, vì thế những người trước kia cho rằng Phương Bình An ỷ thế hiếp người, chỉ muốn tranh cái vị trí Hội trưởng cho vui thôi liền tự giác thay đổi cách nhìn về cô. Dĩ nhiên cũng chỉ là thay đổi cách nhìn mà thôi, chứ không vì vậy mà cảm thấy cô chính là thí sinh thích hợp cho vị trí Hội trưởng.

Nhưng một điều vô cùng khẳng định là, một kẻ lòng dạ hẹp hòi không có nhân phẩm, dùng việc công để trả thù cá nhân như Đàm Tuyền tuyệt đối không thích hợp làm cán bộ lãnh đạo sinh viên.

Bình An im lặng đứng đó, mắt trong như nước nhìn Đàm Tuyền. Ánh mắt của mọi người đều tập trung nhìn qua nhìn lại hai người, không ai dám nói thêm câu nào nữa.

Lúc này nhìn Phương Bình An, nhìn dáng vẻ lẫm liệt lạnh lùng của cô, trong lòng mỗi người bất giác nảy sinh nỗi kính sợ...

Đàm Tuyền sau khi trải qua một loạt đấu tranh tư tưởng thì tự an ủi mình, đại trượng phu co được dãn được, hôm nay anh chịu nhục bao nhiêu thì sau này nhất định sẽ trả lại cho Phương Bình An đầy đủ.

Anh từ từ đứng lên, cúi đầu, giọng vô cùng miễn cưỡng, “Vì sơ sót không thông báo cho bạn học Phương và các bạn khác đi họp, đúng là tôi không đúng. Giờ tôi thành tâm xin lỗi các bạn, vô cùng xin lỗi.”

Vì sơ sót? Lý do tốt ghê! Bình An cười lạnh trong lòng nhưng vẫn cực kỳ rộng lượng mà tỏ vẻ tha thứ.

Thầy Tiếu thở phào nhẹ nhõm, lần nữa kêu Bình An ngồi xuống để thảo luận vấn đề tiền tài trợ cho đại hội thể thao.

Hai cô nhóc Lâm Tĩnh và Diệp Hiểu Vân nhìn được vở tuồng kịch tính như vậy nên kích động đến đỏ cả mặt lên, trên tay nhắn tin không ngừng để tường thuật trực tiếp cho các cô Kỷ Túy Ý biết.

Đồng thời, trên diễn đàn của trường cũng xuất hiện hàng loạt bài post về chuyện Đàm Tuyền công khai xin lỗi Bình An trong buổi họp hôm nay, trong đó có mấy bài châm chọc Đàm Tuyền năng lực làm việc không đủ, không thay mặt Hội Sinh viên xin được tài trợ nên không thể không quay sang nhờ Bình An giúp đỡ, v.v.

Nỗ lực bấy lâu nay của Đàm Tuyền nhằm xây dựng thành công hình tượng con người khiêm tốn chỉ trong một ngày này đã thành dã tràng xe cát.

Cuối cùng thì Bình An cũng phát tiết được hết cục nghẹn trong lòng mấy tuần lễ qua, dĩ nhiên, đây mới chỉ là bước khởi đầu.