Chương 105: Phiên Ngoại 5: Về Nhà [phần Cuối]

Buổi tối, tôi tranh thủ về nhà một chuyến, cầm chìa khóa vừa tính mở cửa, cửa đã từ bên trong mở ra. Biên Nhược Thủy biểu tình ảo não, tôi cũng rất phối hợp mặt mày âm trầm đi vào.

“Chú nói sao?” Biên Nhược Thủy cẩn cẩn dực dực đuổi theo tôi hỏi.

Trong lòng tôi cười như điên, ngoài miệng lại âm trầm nói: “Từ lúc ba anh thấy em, sau đó chưa từng cho anh một sắc mặt tốt nào. Còn thiếu chút nữa trói anh lại, không cho anh trở về…”

Sắc mặt Biên Nhược Thủy vốn đã ảo nảo, lúc này càng thêm khó coi. Em một mực không dám nhìn tôi, đứng ở bên cạnh, cũng không biết nói gì cho phải.

“Anh nhớ có người gọi điện cho anh nói tuyệt đối sẽ không tới…” Tôi cười lạnh vài tiếng, vươn tay nắm lấy cằm của Biên Nhược Thủy.

Biên Nhược Thủy muốn nói gì đó, nhưng có lẽ cảm thấy giải thích cũng vô dụng, đành phải nhận lỗi, thanh âm buồn bã, tựa như em bé làm sai chuyện vậy.

Em như vậy tôi lại càng muốn khi dễ em, đã biết rõ còn cố hỏi, “Sao em tan học sớm vậy?”

“Em sợ anh trở về có việc… đi học cũng không thể tập trung, nên xin nghỉ về nhà…”

“Ai cho em trốn học?”

“Em xin nghỉ …”

“Xin nghỉ cũng không được!” Tôi giả vờ tức giận, nói: “Tới giường nằm sấp xuống, chờ bị đánh đi.”

“Anh đánh thật sao?” Biên Nhược Thủy cắn cắn môi, thần sắc có chút ủy khuất.

“Đừng giả vờ đáng thương với anh…” Nói xong, tôi vươn tay túm lấy em kéo về phía giường ngủ, đặt em lên mép giường, mặc cho em giãy dụa, rất dễ dàng cởi quần em xuống, bàn tay rơi xuống trên hai gò trắng tuyết biến thành sờ sờ nắn nắn.

“Chọc em thôi!” Tôi ở bên tai Biên Nhược Thủy trêu tức nói, “Ba anh hoàn toàn không có tức giận.”

Biên Nhược Thủy vừa thẹn vừa giận, vươn tay túm lấy quần liều mạng kéo lên. Con mắt trừng tôi giống như muốn phun ra lửa vậy, bất đắc dĩ vẫn bị tôi trấn áp như trước, giãy dụa thế nào cũng đều phí công.

“Sao anh có thể đem loại chuyện này ra đùa giỡn chứ, có biết em sợ thế nào không? Em sợ …”

Nói đến đây, Biên Nhược Thủy liền im lặng, đem đầu chôn xuống giường, oán hận thở phì phò phì phò.

“Sợ cái gì?” Tôi vẫn như trước trêu chọc em, hỏi.

“Không có gì…”

“Nói cho anh biết, anh muốn nghe.” Tôi nâng đầu em dậy, vẻ mặt chờ mong nhìn em.

Mặt Biên Nhược Thủy đỏ rừng rực, thái dương mới vừa rồi còn căng cứng, hiện tại đã thả lỏng, em liếc tôi, tức giận bất bình nói: “Không thèm chấp nhặt với anh.”

“Em cũng mạnh miệng quá nhỉ! Ba anh không nổi giận với anh, em liền cho em làm đúng à!” Tôi bóp lấy mặt em.

“Em áp lực thật lâu, anh cũng biết mà, dì tốt với em như vậy, em không tới thăm, trong lòng rất bức rức khó chịu. Em lại sợ chú bắt gặp, chỉ có thể…”

“Chỉ có thể như ăn trộm vậy, quăng đồ bỏ chạy đúng không?” Trên mặt tôi cười cười, nhưng trong lòng có chút đau xót, xót cho em chỉ vì muốn quan tâm mẹ tôi nhưng phải khúm núm như thế.

Thấy tôi chê cười em, Biên Nhược Thủy ngoan cường đẩy tôi, ngữ khí đông cứng nói: “Sang bên kia, em muốn mặc lại quần.”

“Mặc cái gì mà mặc, cho dù em không mặc, anh cũng không thèm nhìn.”

“Anh có thèm nhìn hay không, em biết quá mà!”

Hai chúng tôi đang huyên náo vui vẻ, điện thoại của tôi lại vang lên, tôi suy nghĩ có phải là mẹ tôi hối thúc tôi trở về không? Trong lòng có chút không muốn. Lại nhìn nhìn Biên Nhược Thủy, sắc mặt của em cũng ảm đạm xuống, nhưng vẫn thúc giục tôi nhanh nhận cuộc gọi.

Trong điện thoại truyền đến một hồi tiếng nói chuyện, hình như mẹ tôi kêu ba tôi đi ra ngoài, bà có chuyện muốn nói với tôi. Ba tôi nói gì đó tôi nghe không rõ, chỉ nghe được tiếng đóng cửa phòng.

“Thiên Lộ, đêm nay con đừng về nữa, ngoài trời đang mưa. Ngày mai kêu tiểu Thủy cùng về nhà ăn cơm. Mẹ đã lâu không thấy nó, rất nhớ nó…”

Trong chớp nhoáng, tôi trở nên hưng phấn, cũng không phải hưng phấn vì ngày mai tôi có thể mang Biên Nhược Thủy về nhà, mà là hưng phấn khuya hôm nay tôi có thể không cần đi, trời mưa thật là tuyệt vời.

“Ba con thì sao?” Tôi hỏi lại.

“Các con về nhà ăn cơm thì ông ấy nói được gì… Hơn nữa, ba con cũng rất yêu mến tiểu Thủy, hôm nay ba con còn nói với mẹ – nếu không phải tiểu Thủy tâm tính thiện lương, hầu hạ được nó, nó đã sớm mò về.”

Tôi nghe được tiếng vang mở cửa ở bên kia điện thoại.

“Tôi nói thế khi nào? Bà đừng nói bậy sau lưng tôi…”

Mẹ tôi không thèm để ý đến ba tôi, vẫn nói với tôi: “Đừng để ý đến ông ấy, ngày mai về đây đi.”

Tôi nhanh chóng đồng ý, mặt mũi tràn đầy vui vẻ.

Tôi cúp điện thoại mới phát hiện Biên Nhược Thủy thiếu chút nữa là áp vào trên người tôi, dựa sát vào cạnh tôi nghe lén. Tôi liếc em một cái, em nhìn tôi cười ngây ngô, “Em cũng nghe được, dì nói em có thể đến thăm dì…”

“Uh, cùng đi tắm đi!” Tôi đứng lên, ý cười đầy mặt nói với Biên Nhược Thủy.

Tuy đã cùng tắm vô số lần, nhưng Biên Nhược Thủy vẫn cứ không được tự nhiên. Trên người em có rất nhiều nơi mẫn cảm, tôi kỳ cọ cho em, em liền không ngừng giãy dụa trốn tránh, vẻ mặt xấu hổ nói em có thể tự tắm

“Đêm qua có nhớ anh không?” Tôi kéo Biên Nhược Thủy qua, hướng tai em thổi hơi.

“Đêm qua em rất mệt, nằm xuống là ngủ ngay.”

Sắc mặt tôi cứng đơ, tâm tình gì cũng đều vì một câu sát phong cảnh này của em mà hoàn toàn phá hủy.

“Sao em lại thế này chứ? Em không thể nói – không có anh làm bạn bên cạnh, em không sao ngủ được à…”

“Nói vậy là gạt anh, vì em thật sự ngủ mà!”

Tôi cắn răng gật gật đầu, mau chóng lau khô người, rồi mau chóng mặc quần áo vào. Biên Nhược Thủy chỉ biết ngây ngốc đứng đó nhìn tôi, thử dò hỏi tôi: “Anh giận?”

“Không có, ta quyết định về nhà ngủ, không ở đây quấy rầy thời gian em nghỉ ngơi.”

Tôi cố ý thả chậm tốc độ, quả nhiên sau lưng vang lên tiếng bước chân dồn dập, tiếp đó tôi cảm giác được có gì đó ướt át áp sát vào trên lưng tôi. Vừa cúi đầu nhìn, liền thấy hai tay khớp xương rõ ràng đang vòng từ sau ra trước ôm chặt lấy tôi.

“Không được…” Người nào đó nhỏ giọng nói.

“Anh không nghe rõ…” Tôi cố ý hắng giọng một cái.

“Dám đi thử xem!”

Tôi quay đầu lại, nhìn thấy Biên Nhược Thủy liên còn chưa mặc quần áo, vẻ mặt bướng bỉnh cùng thần sắc xấu hổ, trong nháy mắt lý trí gì gì đều hoàn toàn biến mất, tôi khom người xuống, bế em lên, mang vào phòng ngủ.

“Khoan hãy nói, anh có chuyện cần giải quyết trước, không có tâm để …” Tôi đặt em nằm xuống giường, trước mắt một mảnh trắng bóng, chỉ còn mỗi em với thân mình lõa thể.

Bên ngoài mưa vẫn đang rơi, tôi mở cửa sổ ra, lập tức có chút mát mẻ. Đã vào thu, cũng sắp khai giảng. Tôi thở dài, quay lại ngồi lên giường. Biên Nhược Thủy nhắm mắt lại, tựa hồ có chút mệt mỏi, tôi chồm qua sờ lên mặt em, em mở to mắt nhìn nhìn tôi.

“Ngày mai, thật sự có thể đi sao? Từ sau khi anh bị chú cắt đứt cánh tay, em thật sự có chút sợ…”

“Không có việc gì, chúng ta cũng không phải là đi hạ chiến thư, là em đi thăm mẹ anh, ba anh cũng không thể vô tình như vậy…”

“… Sau này anh còn quay về đây nữa không?”

“Em ngốc a!” Tôi gõ lên đầu em một cái, “Anh không ở đây thì ở đâu? Ba mẹ anh có tha thứ, cũng không thể để cho anh ở trong nhà. Mà anh cũng không thể ném em ở đây một mình, chờ mẹ anh khỏe một chút, anh sẽ quay về.”

Tôi tháo giày, leo lên giường, tắt đèn, chen chúc cùng một chỗ với Biên Nhược Thủy ngủ, hưởng thụ không khí yên bình thuộc về hai chúng tôi.

Em một câu, anh một câu trò chuyện với nhau, tôi bắt đầu mơ mơ màng màng buồn ngủ. Kết quả Biên Nhược Thủy nói một câu, khiến tôi hoàn toàn thanh tỉnh.

“Em nhớ mẹ em…”

Tôi nghiêng đầu nhìn Biên Nhược Thủy, em lại nhìn ra bên ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì. Trong lòng tôi có chút khó chịu, đã lâu như vậy, tôi tựa hồ cũng đã quên nỗi thống khổ khi mất mẹ của em. Hiện tại tôi còn có thể về nhà thăm cha mẹ của mình, còn em chỉ có thể nhớ về, dù sao cũng sống nương tựa với nhau vài chục năm, hẳn là em vẫn thường luôn thương tâm. Là tôi quá lơ là sơ suất, luôn đem cảm tình của mình làm trọng tâm, mà quên mất đi cảm thụ của em.

“Trước khi anh nhập học, sẽ mang em đi thăm… Không… Mẹ anh a…” Tôi cười nói với Biên Nhược Thủy.

Biên Nhược Thủy gật gật đầu, ánh mắt vẫn còn có chút cô đơn, em quay đầu nhìn tôi, rồi lại quay trở về, như là lầm bầm lầu bầu nói: “Anh nói xem nếu mẹ em còn sống, mẹ đến thăm em thì bắt gặp hai chúng ta sống với nhau, mẹ em có bị chọc tức đến mức muốn ngất đi giống dì không?”

“Tất nhiên là có, làm cha mẹ, có ai không hi vọng con mình thành gia lập nghiệp. Anh hỏi em một vấn đề, em thành thật trả lời anh.” Tôi nằm nghiêng, dùng tay chống đầu, nhìn Biên Nhược Thủy.

Biên Nhược Thủy gật gật đầu.

“Nếu mẹ em còn sống, hơn nữa bệnh còn rất nặng, mẹ em muốn em phải chia tay với anh, em sẽ thế nào?”

“Em…” Biên Nhược Thủy cắn cắn môi, không nói tiếp.

Lòng tôi thoáng cái bị đả kích, một bên xích lui tránh xa em, một bên oán hận nói: “Biết ngay lập trường của em không kiên định.”

Biên Nhược Thủy nhanh chóng xích sát lại vào gần tôi, sốt ruột nói: “Không phải, em nghĩ em sẽ nói cho mẹ em hiểu những suy nghĩ của em, mẹ em nhất định sẽ thông cảm cho tụi mình. Hơn nữa, yêu một người, cũng không nhất định phải chung sống với người đó …”

“Em đừng nói với anh – yêu một người là chỉ cần nhìn người đó hạnh phúc là được nha, lời lẽ đó là tầm phào nhất. Đừng nói là yêu em nên mới sống chung với em, ngay cả ngày nào đó không yêu nữa, anh cũng không tách ra.”

Biên Nhược Thủy nhìn chằm chằm tôi trong chốc lát, đột nhiên nở nụ cười, cười đến đặc biệt ngọt ngào.

“Nếu có một ngày anh không còn thương em nữa, em liền làm người thân của anh cả đời.”

“…”

Toàn văn hoàn