Chương 104: Phiên Ngoại 5: Về Nhà [4]

Buổi chiều, những bà con ầm ầm ĩ ĩ đó cuối cùng cũng chịu rời đi. Tôi một mực ngồi trong phòng ngủ với mẹ tôi, cái gì tôi có thể làm đều không để bảo mẫu làm, một buổi chiều rất nhanh đã trôi qua.

Buổi tối ba tôi trở về, thay giầy xong liền đi thẳng đến phòng ngủ. Đẩy cửa ra nhìn thấy tôi, biểu tình trên mặt nói không rõ là chán ghét hay phản cảm, tóm lại chỉ có một ý – không chào đón.

Tôi chỉ gọi một tiếng ba, sau đó an vị bên cạnh mẹ tôi không rên một tiếng. Tôi đã chuẩn bị tâm lý từ sớm, mặc kệ ông tổn hại hay mỉa mai tôi thế nào, tôi đều ngoan ngoãn nghe, để tránh cho mẹ tôi khỏi lo lắng.

“Những thứ bên ngoài là ngươi đem tới?” Ba tôi hỏi.

Tôi gật gật đầu, “Ân…”

Tiếp đó ba tôi không nói lời nào nữa, ở bên cạnh thay quần áo, sau đó đến bên giường sờ sờ trán mẹ tôi, cảm thấy không có gì mới đi ra khỏi phòng.

“Ý gì thế?” Tôi nhìn mẹ tôi nháy mắt mấy cái.

Mẹ tôi hé miệng cười cười, có chút suy yếu nói: “Ông ấy a… Ai biết suốt ngày suy nghĩ gì, cũng chỉ mình ông ấy tự hiểu.”

Tôi cũng phối hợp cười cười, trong đầu lập đi lập lại biểu tình của ba tôi khi bước vào phòng, trong lòng như có mấy tảng đá đè nặng. Tôi không biết ba tôi hỏi câu kia là xuất phát từ ý gì, nhưng ông không mượn cơ hội chăm chọc tôi, tôi đã cảm thấy thật bất ngờ.

“Bất tri bất giác, con đã lớn như vậy …” Mẹ tôi thở dài, nắm tay tôi nói: “Mẹ nhớ trước kia, con không khắc nào chịu ngồi yên, hiện tại lại kiên nhẫn như vậy. Khi con còn bé chơi ở trong nhà, mẹ đang truyền dịch, rất mệt, nên nói với con – tiểu Lộ ơi, con thấy nước trong bình thủy tinh hết thì kêu mẹ dậy nhé. Con biết con trả lời thế nào không?”

Tôi chỉ cười mà không nói, nhưng trong lòng đã tinh tường 10 phần .

“Con nói – con mặc kệ, mẹ đợi hết nước rồi ngủ … Ha ha…” Mẹ tôi nở nụ cười, “Lúc ấy bị con chọc giận a…”

“Lời này là con nói sao?” Tôi cố ý không thừa nhận.

Hai người cùng cười một hồi, mẹ tôi đột nhiên nhìn chằm chằm vào tôi, rồi nhìn ra ngoài một hồi, sau đó hướng ta vươn tay, nhỏ giọng nói: “Con lại đây …”

Tôi dựa người qua, hướng tai về phía mẹ tôi.

“Kỳ thật ngày đó con đi chơi đụng phải ba con, không phải là trùng hợp, là ông ấy cố ý đi đường bên đó.”

Tôi ngẩn người, nói với mẹ tôi: “Nhưng con rất ít khi đi chợ a!”

Mẹ tôi liếc tôi một cái, “Hiện tại khi ông ấy tan sở, thường theo con đường bên đó lái xe về. Con là lần đầu tiên gặp ba con, nhưng ông ấy có khi đã gặp con vài lần, con đừng nói với ba con về việc này…”

Mẹ tôi nói lời này xong liền khiến tôi hoàn toàn mơ màng, nửa ngày cũng chưa hoàn hồn lại được. Mẹ tôi vẫn đang cười, có lẽ bà cảm thấy bà nói những lời này với tôi như một loại an ủi, hoặc là bà không hy vọng tôi hận ba tôi.

Tôi không hề có chút cảm giác mỹ mãn nào, ngược lại càng ngày càng bị đè ép. Tôi chỉ cần vừa nghĩ tới – ba tôi sau một ngày mệt nhọc vất vả, còn phải ở trên đường tìm kiếm thân ảnh của tôi, thì trong lòng tôi liền co rút đau đớn.

Trong khoảng thời gian đó tôi nghĩ về ông được bao lần? Có khi nào tôi nghĩ trở về gần đây để được nhìn thấy ông?

Nếu đối phương không phải là Biên Nhược Thủy, mà là bất kỳ ai khác, mặc kệ là trai hay gái, nếu làm cha mẹ của tôi khổ đến mức này, tôi sẽ không chút do dự buông tay.

Lúc ăn cơm tối, trên bàn cơm chỉ có tôi và ba tôi. Tôi cầm lấy ly rượu ba tôi đưa tới, uống một hớp, một cổ cay độc đâm thẳng vào yết hầu, khiến cho tôi cảm thấy phấn khởi trong nháy mắt.

“Ba, dạo này thân thể của ba thế nào?” Tôi hỏi.

“Nên ăn thì ăn đi, lúc ăn đừng nói chuyện!” Ba tôi trừng tôi.

Tôi cười hắc hắc hai tiếng, gắp một ít thức ăn bỏ vào trong chén của ba tôi. Ba tôi không có bất kỳ phản ứng nào, phối hợp uống rượu, rồi ăn mấy món tôi gắp cho ông.

Thời gian sau đó tôi cũng không nói chuyện nữa, rất nhanh đã ăn cơm xong. Sau đó tôi đi tới nhà bếp lấy những món thuốc bổ kia ra, đem vào trong phòng cho mẹ tôi.

Mẹ tôi vừa uống canh xong, ba tôi vẫn ở bên ngoài uống rượu một mình. Nhớ tới ngày xưa, chúng ta một nhà ba người ở trên bàn cơm cười cười nói nói, trong lòng liền một hồi chua xót. Chẳng biết đến khi nào, ba tôi mới có thể chân chính tha thứ cho tôi, bao dung cho đoạn tình cảm này của tôi và Biên Nhược Thủy. Không biết phải làm thế nào, mới có thể trả được ơn nghĩa của ba mẹ dành cho tôi.

Buổi tối tôi ngủ cùng phòng với mẹ tôi, còn ba tôi có tật ngủ xấu, sợ đụng phải vết thương của mẹ tôi, nên đã bỏ chạy đến phòng khác để ngủ.

Một đêm không chợp mắt, suy nghĩ rất nhiều, đều là cuộc sống sau này. Biết rõ nghĩ cũng chỉ là nghĩ, nhưng vẫn nhịn không được làm ra các loại giải thiết. Mẹ tôi ngủ rất yên tĩnh, tôi ở bên cạnh không dám nhúc nhích, sợ đánh thức mẹ tôi, điện thoại trong tay nắm lại nắm, cuối cùng vẫn nhịn xuống không gọi điện.

Đến hơn nửa đêm tôi mới mơ mơ màng màng ngủ, mơ tới rất nhiều chuyện trước kia, có khi còn bé, có khi hiện tại, hỗn tạp vào nhau. Nghe bên tai truyền đến tiếng nói của ba mẹ, tôi cố giãy dụa tỉnh lại.

“Để con ngủ tiếp một lát đi, nguyên đêm hôm qua con không hề ngủ.”

“Vậy em có chuyện gì thì kêu nó dậy, khỏi cần đau lòng nó.”

Trong lòng tôi thầm hừ một tiếng, cũng không mở mắt ra, vãnh tai nghe bọn họ nói chuyện.

“Anh đừng bày ra bộ mặt thối nữa, trong khoảng thời gian này con cũng chịu nhiều khổ cực, thật khó mới về nhà một chuyến, anh cũng đừng dọa nó bỏ chạy …”

“Nó chịu khổ thì trách ai? Trách anh đuổi nó đi? … Chịu khổ một chút cũng tốt, coi như rèn luyện thôi.”

“Được rồi, anh đi làm đi, trở về sớm một chút.”

“Uh…”

Nhịn đại khái hơn mười phút, tôi mới bắt đầu nhích người, làm bộ vừa tỉnh lại. Mẹ tôi vuốt vuốt tóc tôi, nói: “Bảo mẫu hẳn là đã làm điểm tâm xong, con đi đánh răng đi, rồi sau đó ăn sáng.”

“Con cho mẹ ăn trước đã…”

“Không cần con hầu hạ, có bảo mẫu …”

“Cô ta sao tri kỷ bằng con a, con chính là con ruột của mẹ.” Tôi ra vẻ khoa trương nói.

Mẹ tôi nghe tôi nói xong liền nở nụ cười, khoát khoát tay nói: “Nếu con muốn hiếu đạo thì còn rất nhiều thời gian, đi đánh răng rửa mặt đi.”

Tôi gật gật đầu, bước xuống giường, đi ra khỏi phòng.

Lúc đi ngang qua cửa sổ thì nhìn thấy xe của ba tôi, không phải ba tôi đã sớm đi làm rồi sao? Tôi hướng ra ngoài nhìn xem, thì thấy ba tôi đang nhìn nhìn gì đó, thần sắc có chút sốt ruột.

“Làm sao vậy, ba?” Tôi đi xuống dưới lầu, hướng ba tôi hỏi.

Sắc mặt ba tôi có chút phức tạp, ông chỉ vào đống đồ vật ở cửa ra vào, sau đó thở phì phò không nói chuyện.

Tôi vừa nhìn liền minh bạch chuyện gì xảy ra, trong lòng cả kinh, lập tức đem ánh mắt chuyển tới trên người ba tôi, trong lòng có chút bất an.

“Đứa nhỏ này…” Ba tôi đón lấy ánh mắt của tôi, nói, “Ba bảo tiểu Thủy đợi một chút, nó lại giống như kẻ trộm vậy, liền đem mấy thứ này để xuống đây, rồi cắm đầu chạy. Ba gọi vài lần cũng không quay lại, ba càng gọi nó càng chạy trốn nhanh hơn…”

Biểu tình của ba tôi có chút dở khóc dở cười, tôi thở dài một hơi, đồng thời thiếu chút nữa bật cười ra tiếng, việc ngốc như vậy cũng chỉ có một mình Biên Nhược Thủy biết làm. Bất quá nhớ tới lời nói vừa rồi của ba tôi, chỉ riêng ngữ khí thôi, cũng đủ khiến cho tôi cảm thấy cực kỳ cảm động.

Vừa ăn điểm tâm xong, Biên Nhược Thủy liền gọi tới, tôi nghĩ em vẫn còn đang sợ hãi, cho nên gọi cho tôi hỏi thăm một phen.

“Thiên Lộ…”

“Ân?”

“Em gây chuyện cho anh rồi …”

Tôi nhịn cười, cố ý làm cho thanh âm trở nên vô cùng âm trầm.

“Anh đã biết, em không cần phải nói.”

Quả nhiên, thanh âm ở bên kia của Biên Nhược Thủy liền hoảng hốt.

“Chú không nổi giận chứ? Em thật không ngờ lại trùng hợp như vậy, nếu sớm hơn một chút thì tốt rồi…”

“Không nổi giận … Em cảm thấy có thể sao?”

“A…”

“A cái gì? Tối này anh trở về lấy vài bộ quần áo, em chờ bị đánh đi!”