Hoàn Huyền một mình ngồi trong sảnh đường, tâm sự ngổn ngang.
Hắn nghĩ đến Tiều Nộn Ngọc. Nữ nhân này đúng là vưu vật trời sinh, là cực phẩm trong nữ nhân. Mỗi lần đều có thể làm cho hắn quên cả đường về, khiến hắn hoàn toàn quên đi Vương Đạm Chân, lại không có loại cảm giác phẫn hận, mất mát như lúc vừa mới mất nàng.
Tiều Phụng Tiên lại cũng là một trí sĩ trác tuyệt, tuyệt đối có thể thay thế Hầu Lượng Sinh và Can Quy, làm bản thân hắn đối với chuyện đoạt được thiên hạ càng thêm nắm chắc. Tấu xảo nhất chính là Tiều Phụng Tiên và Đồ Phụng Tam, danh tự hai người na ná giống nhau. Đây có phải là số mệnh kỳ dị không, Phụng Tam có phải sẽ có một ngày vì Phụng Tiên mà chết không?
Lúc này lính canh cửa báo có đường huynh Hoàn Vĩ cầu kiến.
Hoàn Huyền tinh thần phấn chấn, biết đã có tin mới đến. Từ sau khi Hầu Lượng Sinh tự sát mà chết, Hoàn Vĩ liền phụ trách chức vụ của Hầu Lượng Sinh. Đối với năng lực của Hoàn Vĩ, hắn tín nhiệm tuyệt đối, mà Hoàn Vĩ trong công tác tình báo cũng làm rất xuất sắc.
Hoàn Vĩ đi đến trước mặt hắn, sau khi thi lễ ngồi xuống.
Người này thân hình cao ốm, lưng thẳng như cán bút, thần sắc lãnh tĩnh tự tin, không thể coi là anh tuấn, nhưng khuôn mặt hình vuông lại cho người ta cảm giác ổn trọng, đáng tin cậy. Hai hàng lông mày dày càng khiến người ta cảm thấy y tinh lực sung mãn, không bao giờ vì sự tình gian nan mà lùi bước.
Hoàn Huyền cười hỏi: "Bên phía Kiến Khang có tin tức gì tốt không?"
Hoàn Vĩ so với Hoàn Huyền lớn hơn hai tuổi nên hiểu rõ tính cách của Hoàn Huyền, cung kính đáp: "Đúng là có tin mới từ Kiến Khang đến, nhìn bề ngoài có vẻ như là tin xấu."
Hoàn Huyền không biết vì sao hôm nay tâm tình đặc biệt tốt nói: "Như vậy càng phải nghe!"
Hoàn Vĩ đáp: "Quân viễn chinh của Tạ Diễm và Chu Tự đã thắng trận đầu, liên tiếp thu phục hai thành Ngô Quận và Gia Hưng, dọn đường để có thể tùy lúc xuôi dòng Vận Hà về nam đánh thẳng tới Cối Kê."
Hoàn Huyền nhăn tít đôi lông mày hỏi: "Như vậy không phải là quá dễ sao?"
Hoàn Vĩ đáp: "Bởi vậy thuộc hạ mới nói ngoài mặt có vẻ là tin xấu. Đây rõ ràng là kế tránh mũi nhọn, dụ địch vào sâu của Từ Đạo Phúc. Bởi vì khi Tạ Diễm phái binh công đánh ba thành phụ cận là Hải Diêm, Ngô Nghĩa và Nghĩa Hưng, Thiên Sư quân lại tận lực giữ thành, không nhượng một tấc đất. Điều đó khiến Tạ Diễm chỉ có thể khống chế Vận Hà, lại không sao làm chủ được khu vực rộng lớn xung quanh Vận Hà."
Hoàn Huyền nói: "Tạ Diễm tuy quen thói danh sĩ, nhưng cũng đã từng đi theo Tạ Huyền đánh qua chiến dịch Phì Thủy, tịnh không phải là kẻ mới xuất đạo, nên phải biết là kế dụ địch của địch nhân."
Hoàn Vĩ nói: "Cho dù y không biết, Chu Tự cũng sẽ đề tỉnh, nhưng y lại có tính toán khác. Vào thời khắc này, trong ba thành y công đánh thì Ngô Nghĩa và Nghĩa Hưng có thể hỗ trợ cho nhau, vững như bàn thạch, mặc cho quân viễn chinh công đánh mãnh liệt, vẫn không dao động tí nào. Thành còn lại - Hải Diêm là đại thành nằm sát biển, lại chỉ là một tòa cô thành, toàn là phải nhờ vào Cối Kê, Thượng Ngu và Dư Dao ở bên kia eo biển chi viện qua đường biển, mới có thể giữ cho khỏi mất. Tạ Diễm thấy vậy, lại thấy Ngô Quận và Gia Hưng đoạt lại dễ dàng, nên càng độc đoán, không lý tới phản đối của Chu Tự. Một bên chia binh đang kiềm chế Thiên Sư quân ở Ngô Hưng và Hải Diêm, còn mình đích thân dẫn binh Nam hạ, muốn công chiếm Cối Kê."
Hoàn Huyền nói: "Về mặt chiến lược, việc này là đúng. Chỉ cần chiếm được Cối Kê, liền có thể kiềm chế hai thành phụ cận Thượng Ngu và Dư Dao, khiến Thiên Sư quân không sao trợ giúp Hải Diêm qua đường biển. Như vậy Hải Diêm sẽ không chống được bao lâu."
Hoàn Vĩ nói: "Nhìn bên ngoài thì như vậy, nhưng Từ Đạo Phúc hắn lại là người thiện dụng binh, chịu bỏ rơi hai thành Ngô Quận và Gia Hưng dễ dàng, tất phải xem lại. Mà thằng khờ Tạ Diễm này trận cước chưa ổn định, đã mạo hiểm Nam hạ, một khi đường về nam bị cắt đứt, khẳng định toàn quân mất hết."
Hoàn Huyền trầm ngâm hỏi: "Cánh quân viễn chinh còn lại do Lưu Lao Chi dẫn đầu có động tĩnh ra sao?"
Hoàn Vĩ mỉm cười đáp: "Thuyền đội thủy quân của Lưu Lao Chi, theo Đại Giang tiến ra biển, ven theo bờ đi về nam. Xem tình hình chắc là muốn đánh các thành dọc theo duyên hải của Thiên Sư quân, để phối hợp với Tạ Diễm tiến đánh Cối Kê. Nhưng cho dù hai cánh quân này có thể hội họp lại ở Cối Kê, tình huống vẫn không có gì khác biệt. Hai cánh quân hợp lại, nhân số vượt quá năm vạn, hết sức hao tốn lương thực. Nếu bị Từ Đạo Phúc thành công cắt đứt đường vận chuyển lương thực trên Vận Hà, bọn hắn có thể chống cự được bao lâu?"
Hoàn Huyền nghe thấy hai mắt sáng rực lên, không tiếp tục truy hỏi về tình hình quân viễn chinh, lại hỏi về Dương Toàn Kỳ và Ân Trọng Kham.
Hoàn Vĩ đáp: "Ân Trọng Kham gần tháng nay cùng Dương Toàn Kỳ qua lại thân mật. Nghe nói Dương Toàn Kỳ đem con gái hứa gả cho con trai Ân Trọng Kham, tiến thêm một bước trong quan hệ giữa bọn hắn. Theo thám tử hồi báo, Dương Toàn Kỳ ngày đêm luyện binh, lại cùng Hoang nhân qua lại, bí mật mua lại chiến mã và quân bị từ Hoang nhân, lại tăng cường phòng thủ các thành trong địa hạt của hắn."
Hoàn Huyền không cầm được nghĩ đến Vương Đạm Chân. Ngày đó Vương Cung cũng có ý đem con gái gả vào Ân gia, để có thể thắt chặc quan hệ Vương, Ân hai nhà. Sau bị mình khám phá, đoạt được Vương Đạm Chân vào tay. Lấy địa vị môn phiệt cao thấp mà luận, Ân gia là muốn với cao tới Vương gia, hiện tại lại là Dương gia đang với tới Ân gia.
Hoàn Vĩ hạ giọng nói: "Dương Toàn Kỳ tinh thông binh pháp, nếu như cứ để phát triển, muốn thu thập y cũng phái tốn không ít công sức."
Hoàn Huyền mỉm cười nói: "Nếu như Ân Trọng Kham gặp nạn, Dương Toàn Kỳ có thể ngồi nhìn không cứu sao?"
Hoàn Vĩ gật đầu nói: "Về tình về lý, Dương Toàn Kỳ đều phải chi viện cho Ân Trọng Kham, huống chi bọn hắn còn có quan hệ thông gia."
Hoàn Huyền khinh khi nói: "Ta hiểu rõ con người Ân Trọng Kham, gan nhỏ như chuột nhắt. Chỉ cần ta làm cho y cảm thấy bọn ta đang chuẩn bị công kích, y khẳng định sẽ hướng tới Dương Toàn Kỳ cầu viện. Chỉ cần Dương Toàn Kỳ rời khỏi địa hạt của y, sẽ như hổ xuống đồng bằng, để ta mặc sức chém giết."
Hoàn Vĩ gật đầu đồng ý, lại biết Hoàn Huyền đã sớm định ra kế, chờ đợi Hoàn Huyền nói ra.
Hoàn Huyền trầm ngâm nói: "Trước tiên bọn ta rút khỏi Giang Lăng, sau đó tập kết binh lực tại Nghi Đô, như vậy ắt có thể làm cho Ân Trọng Kham mất cả thần hồn, khóc lóc hướng Dương Toàn Kỳ cầu viện. Mặt khác, bọn ta hướng Tư Mã Đạo Tử yêu cầu khuếch trương lãnh thổ, đem quân quyền của Dương Toàn Kỳ và Ân Trọng Kham thâu hết vào tay. Tư Mã Đạo Tử kẻ tiểu nhân bỉ ổi này, đương nhiên mong muốn xem bọn ta chia rẻ đánh nhau, khẳng định sẽ trúng kế."
Hoàn Vĩ kêu tuyệt: "Kế này của Nam Quận công thật là tuyệt diệu."
Hoàn Huyền cười khặc khặc nói: "Đó là trời đã giúp ta, thiên hạ của Tư Mã gia sẽ bị Hoàn Huyền ta thay thế. Ai muốn cản trở ta, người đó sẽ phải chết, mà lại phải chết một cách thê thảm."
Tiếng cười của hắn tràn đầy tư vị tàn nhẫn, tràn ngập sảnh đường.
:77:
Thác Bạt Nghi tiến vào chính đường của Bắc Kỵ Liên, Mộ Dung Chiến đang ngắm nghía một thanh chủy thủ tinh xảo, thấy hắn bước vào, đem chủy thủ đeo vào thắt lưng.
Thác Bạt Nghi ngồi xuống đối diện với hắn, nói: "Hôm qua ta đến kiếm ngươi, ngươi cũng đang ngồi nhìn như hiện tại, khiến ta có cảm giác cổ quái như ngày hôm qua lặp lại."
Mộ Dung Chiến cười nói: "Ta mà rảnh là lại ngồi ở đây nghĩ hươu nghĩ vượn. Nhưng ngươi nói đúng, con người nói chung nếu cứ làm hoài một chuyện sẽ hình thành tập quán. Nói xa hơn một chút, phần lớn con người mỗi ngày đều lặp lại chuyện đã làm ngày hôm qua. Chuyện làm Hoang nhân bọn ta hạnh phúc hôm nay không biết ngày mai sẽ ra sao."
Thác Bạt Nghi thở dài: "Ta không dám đoán đó có phải là hạnh phúc hay không, giống như một chiếc thuyền nan đi trên sóng dữ, vào bất cứ giờ phút nào cũng có thể gặp họa lật thuyền chết người."
Mộ Dung Chiến thổ lộ tâm tình: "Bởi vậy bọn ta mỗi giờ phút đều phải phấn đấu, cho đến lúc đạt được thắng lợi. Viễn cảnh của Thác Bạt đương gia tốt hơn ta. Nguyện vọng duy nhất của ta chỉ là chủ tì Thiên Thiên bình yên trở về, Biên Hoang tập lại có những ngày tháng an lạc."
Thác Bạt Nghi nghĩ tới quan hệ với Thác Bạt Khuê, ngầm thở dài, nhưng đương nhiên không thể nói ra.
Tinh thần Mộ Dung Chiến phấn khởi lại, thở phào: "Được rồi! Lần này Thác Bạt đương gia có gì chỉ giáo đây?"
Thác Bạt Nghi chỉnh lại sắc mặt nói: "Ta lần này lại kiếm Chiến soái, vì không chịu được đám Diêu Mãnh năn nỉ, thay đám bạn ở Oa Dạ Tử chuyển lời tới Chiến soái. Bọn chúng hy vọng có thể được Chiến soái cho phép rời Tập tiếp ứng Cao Ngạn."
Mộ Dung Chiến hỏi: "Để làm gì?"
Thác Bạt Nghi thật thà đáp: "Ta cho rằng không làm được gì, nhưng cũng đồng ý với cách nhìn của bọn chúng. Làm sao có thể ngồi yên ở đây đợi được."
Mộ Dung Chiến nói: "Cũng có chút đạo lý."
Thác Bạt Nghi nói: "Tiểu Kiệt hiểu rất rõ Cao tiểu tử. Mỗi lần trời băng đất tuyết, từ Tứ Thủy trở về, gã tóm lại đều theo lộ tuyến đã chọn lựa cẩn thận. Bởi vậy bọn ta không phải là không có manh mối đi kiếm gã."
Mộ Dung Chiến nói: "Chuyện này giao cho Thác Bạt đương gia đi làm! Cần phải cân nhắc lợi hại, Thác Bạt đương gia cũng phải cẩn thận."
Thác Bạt Nghi muốn nói lại thôi.
Mộ Dung Chiến ngạc nhiên hỏi: "Thác Bạt đương gia lại có chuyện muốn nói?"
Thác Bạt Nghi đáp: "Đừng trách ta nhiều chuyện muốn hỏi một câu. Cây chủy thủ Chiến soái vừa mới ngắm nghía có phải là Sóc Thiên Đại đưa cho ngươi?"
Mộ Dung Chiến ngạc nhiên đáp: "Thác Bạt đương gia thật tinh mắt."
Tự nhiên lấy cả chủy thủ và bao ra, đưa đến trước mặt Thác Bạt Nghi.
Thác Bạt Nghi không ***ng tới chủy thủ, chỉ dùng mắt quan sát, nói: "Ta quả nhiên không có đoán sai, là "Thủ Trinh Đao" của con gái Nhu Nhiên vương tộc."
Mộ Dung Chiến không hiểu hỏi: "Thủ Trinh Đao? Sao lại có tên cổ quái như vậy?"
Thác Bạt Nghi đáp: "Đây là chủy thủ con gái Nhu Nhiên vương tộc được nhận khi đến tuổi thành niên, suốt đời đem theo bên mình, đến lúc nguy cấp có thể tự tận, tránh phải thọ nhục. Sóc Thiên Đại là con gái của Nhu Nhiên tộc chủ, thân phận cao quý, đao này càng có ý nghĩa đặc biệt. Hiện tại Sóc Thiên Đại chịu đem đao này tặng ngươi, tất nhiên có thâm ý. Không cần ta nói Chiến soái cũng nên hiểu rõ ý của nàng."
Mộ Dung Chiến đột nhiên im lặng, nhưng mục quang lại không rời chủy thủ trên bàn.
Thác Bạt Nghi nghĩ tới Hương Tố Quân, hoàn toàn hiểu được tâm tình của Mộ Dung Chiến, đứng dậy đưa tay nắm chặt lấy vai hắn, không nói gì rồi bước đi.
Lúc y rời khỏi cổng ngoài của Bắc Kỵ Liên, trời đã chuyển tối, gió tuyết lạnh lẽo lại rơi xuống.
:77:
Yến Phi lên đến Phiêu Miểu phong, Tôn Ân đã ngạo mạn đứng một bên đỉnh núi, đang ngắm nhìn mỹ cảnh mưa bụi mênh mang của phia bắc Thái Hồ.
Lúc Yến Phi lên đến lưng chừng núi, trời đêm lâm râm mưa bụi, muốn dừng rồi lại tiếp tục.Từ sau khi bước đến đông sơn Động Đình, chàng đã cảm ứng có một địch thủ đáng sợ đang đợi chàng ở Phiêu Miểu phong. Lực lượng tinh thần của Tôn Ân so với trước đây như một trời một vực, sâu rộng như biển cả, vô cùng vô tận. Có thể thấy sau khi khai mở được tiên môn, Tôn Ân nhờ đã ở đỉnh cao của võ đạo, khiến lão lần đầu tiên nghĩ đến không thể đứng nhìn chuyện có thể lại vuột mất.
Chàng lại không thể chắc chắn một cách tuyệt đối.
Đột nhiên, chàng hiểu được so về mặt tinh thần, bản thân mình đang ở thế hạ phong.
Nhưng chàng lại không có chút gì sợ hãi. Luận về hỏa hầu, Thái Dương chân hỏa của chàng đương nhiên không bằng được dương hỏa đã trải qua bao năm tu luyện của Tôn Ân. Nhưng chàng lại có cái Tôn Ân khiếm khuyết đó là Thái Âm chân thủy. Tôn Ân mạnh một bên, còn mình thì cả hai đều có.
Sự thiên lệch một bên của Tôn Ân có thể trở thành nguyên nhân thất bại của lão không? Mà thủy hỏa gồm đủ của chàng có thể giúp chàng thắng được trận quyết chiến này không? Tới tối nay mọi chuyện sẽ rõ.
Không có ai hiểu hơn được bọn họ về những điểm mạnh yếu của đối phương, cái mọi người muốn so sánh là chân công phu.
Ở một hòn đảo tựa như tiên cảnh dưới hạ giới, núi đèo trùng điệp, phong cảnh tuyệt mỹ, sông nước hữu tình, làm Yến Phi có thể hoàn toàn thư giãn, có phần không để trận quyết chiến sắp tới trong lòng, sinh ra một cảm giác hết sức kỳ quái.
Lấy thật làm giả, lấy giả làm thật.
Không tới một khắc, chàng có thể lĩnh hội về sinh mệnh thâm sâu như vậy, lĩnh hội được thời khắc trước mắt.
Đứng ở nơi này trên đỉnh của ngọn núi, phía đối diện là đại địch bình sinh "Thiên Sư" Tôn Ân. Gió núi nhè nhẹ, mưa bụi bay bay, tựa như là một thế giới cô lập cách ly với bên ngoài. Những cuộc chiến đang xảy ra trong nhân gian, thay ngôi đổi triều, tranh bá đoạt lợi, tựa như không có chút gì quan hệ vào thời khắc này. Nhưng chuyện xảy ra ở nơi đây, lại sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến thành bại của cuộc đấu tranh khốc liệt ở bên ngoài.
Mang trên người chàng chính là vận mệnh của chủ tì Kỷ Thiên Thiên, vận mệnh của Biên Hoang tập cho đến cả Nam Bắc, tạo thành tình cảnh kỳ dị hiện tại của chàng, mà mọi chuyện lại tựa như huyễn hoặc trong lòng. Ảo tưởng lấy giả làm thật của nhân loại, không may lại tựa như sự thật có máu có thịt, đã từng là sự thật huyết nhục tương liên trong người chàng.
Nhân vật trước mắt không những là kình địch của mình, ở một mặt khác lại là người hiểu mình nhất, chỉ có lão và bản thân mình không chỉ "biết được", mà thật sự cùng lúc cảm ứng được tiên môn, đồng thời tỉnh ngộ thiên địa đang ở trong chỉ là một tầng của hiện thực.
Từ góc độ của tiên môn mà nhìn, cuộc đấu tranh trước mắt lại hoàn toàn không có ý nghĩa gì cả.
Vậy thật ra sao lại phải đánh nhau?
Yến Phi ung dung nói: "Thiên Sư lâu không gặp có khỏe không?"
Tôn Ân đang say đắm ngắm nhìn mỹ cảnh mưa đêm mêng mang thăm thẳm ở phía dưới của Thái Hồ, chầm chậm xoay người lại đối diện với Yến Phi, mỉm cười vui vẻ nói: "Xin chào Yến huynh!"
Lúc Tôn Ân đang xoay người, Yến Phi cảm thấy toàn đỉnh núi tựa như chuyển động theo y. Đây tịnh không phải là một ảo giác, mà là một loại cảm giác chân thật dị thường. Tuy rằng thân hình Tôn Ân rất cao, cũng vẫn là thân thể người phàm, nhưng lại làm cho Yến Phi cảm thấy khí thế đội trời đạp đất. Thoáng qua một sát na, Yến Phi đã biết được Tôn Ân vì sao lại có thể khiến chàng có thứ cảm giác kỳ quái như vậy. Cũng chỉ vì Hoàng Thiên đại pháp của đối thủ đã công thành viên mãn, đã có thể cùng "Hoàng Thiên" hòa thành một, không phân chia ngươi và ta. Người chàng đối diện không còn là một cao thủ ở đẳng cấp tông sư nữa, mà là một dị nhân đoạt quyền tọa hóa của thiên địa chưa từng có trong lịch sử.
Mọi chuyện đều do tiên môn mà ra, chính vì Tôn Ân có thể dùng lực lượng của thiên địa cho riêng lão. Bởi vậy lão mới có thể áp chế bản thân mình cả về tinh thần lẫn khí thế, khiến Yến Phi sinh ra cảm giác không sao phá được võ đạo "người khổng lồ" trước mắt.
Yến Phi thở dài: "Ta không hiểu!"
Tôn Ân mục quang lấp loáng nhìn ngắm chàng, toàn thân phát ra thần khí thâm sâu khó dò, lại quỷ dị không sao giải thích, nhẹ nhàng nói: "Yến huynh hiểu hay không cũng không quan trọng, quan trọng nhất là huynh đã đến. Đêm nay trong bọn ta chỉ có một người có thể sống xuống núi, đây chính là định mệnh."
Tâm linh của Yến Phi biến thành lấp lánh trong suốt. Mọi chuyện đã rõ ràng trở lại, bao gồm cả những hạt mưa bụi rơi xuống trên người, cho đến Hoàng Thiên chân khí của Tôn Ân đang vây chặt lấy chàng.
Chàng mỉm cười hỏi: "Chuyện này thật sự không thể tránh sao? Thiên Sư sao lại quá cố chấp như vậy? Đối với ta mà nói, mọi chuyện chỉ là vấn đề chọn lựa, bao gồm cả tiên môn trong đó."
Tôn Ân định thần ngắm nghía chàng, đột nhiên nói: "Thế giới này của bọn ta là một nơi kỳ dị vô cùng, vận khí số trời lại tựa như một cái bánh lớn. Nhìn cả lịch sử ra mà nói, có thời đại chia ra nhiều phần, có thời đại lại biến thành ảm đạm tối tăm, tình huống trong đó vi diệu khó nói. Từ thời Xuân Thu Chiến Quốc, chư tử bách gia hưng khởi, Lão, Trang, Khổng, Mạnh nở rộ rực rỡ. Tần, Hán sau đó lại chỉ có thể trùng hưng hoặc diễn giải thêm ra, cũng không sao vượt qua tiền nhân! Tiên môn lại là số trời của số trời. Có thể hưởng được tiên duyên cố nhiên là phúc phận không bì được. Việc có thể phá không mà đi, lại không phải người nào cũng có phần. Huynh tin cũng được, không tin cũng được, ta và huynh chỉ có một người có thể tiến nhập Động thiên phúc địa, những cái khác đều là lời dư thừa."
Yến Phi nhíu mày hỏi: "Cho dù ngài có thể đánh bại được ta thì sao? Như vậy lại có thể luyện thành Phá toái hư không, đến được bờ bên kia sao?"
Tôn Ân hiện xuất vẻ cười quỷ dị, lập tức hỏi lại: "Sao huynh lại biết đến chiêu tối hậu trong thiên hạ đệ nhất kỳ thư 'Chiến Thần đồ lục' là 'Phá toái hư không' này?"
Yến Phi mỉm cười đáp: "Ai nói với ta tịnh không quan trọng. Thiên Sư nếu quyết ý phải đánh, thì Yến Phi ta chỉ có thể phụng bồi thôi."
Tôn Ân vui vẻ nói: "Nói gì thì huynh cũng đã tới, ta cũng không cần phải nóng nảy nhất thời. Khó mà có được cơ hội như vậy, trước tiên hãy để cho bọn ta nói chuyện vài câu, nếu không chỉ sợ sau này lại không có cơ hội."
Tôn Ân tuy có vẻ thân thiện thoải mái, nhưng Yến Phi lại biết rõ y đang toàn diện thi triển Hoàng Thiên đại pháp. Một luồng chân khí nóng bỏng tựa như sóng lớn của đại dương đánh thẳng tới, lại không có chỗ hở để tìm ra nhược điểm của mình. Chỉ cần tâm thần của Yến Phi chàng có chút sơ hở, thế công dời núi lấp biển của Tôn Ân sẽ đánh thẳng tới.
"Nhật Nguyệt Lệ Thiên đại pháp" của chàng lấy Tiên Môn kiếm quyết làm căn bản, cũng toàn lực thi triển để đối kháng với "Hoàng Thiên đại pháp" hợp thiên nhập địa của Tôn Ân, sinh mệnh đang ở trong tình huống hết sức dị thường.
Yến Phi lãnh đạm hỏi: "Thiên Sư có chuyện gì hay để nói ư?"
Tôn Ân hỏi: "Huynh đã nghe qua ‘Tứ đại kỳ thư’ chưa?"
Yến Phi hỏi lại: "'Chiến Thần đồ lục' phải chăng là một trong số đó?"
Tôn Ân gật đầu thừa nhận, sau đó nói: "Những quyển khác là 'Thiên Ma sách', 'Từ Hàng kiếm điển' và 'Trường Sinh quyết'. Ngoại trừ 'Từ Hàng kiếm điển' vẫn an nhiên được tôn thờ ở một thánh địa thần bí của Phật môn, ba bộ kỳ thư còn lại đều không biết kết cuộc ra sao. Bốn bộ kỳ thư này đều có một điểm giống nhau, là có quan hệ trực tiếp đến chuyện phá không mà đi, đại biểu cho ham muốn và truy cầu của con người đối với Động thiên phúc địa. Yến huynh minh bạch chưa? Trước chúng ta đã có vô số các bậc thánh hiền trí giả, suy nghĩ đủ cách, không sao tìm ra cách mở Tiên môn. Trong những người luyện võ mà nói, ta và huynh đã đích thân trải qua tình huống dị thường tiên môn khai mở, thật là phúc phận không bì được."
Yến Phi mỉm cười nói: "Ta minh bạch rồi!"
Tôn Ân ngạc nhiên hỏi: "Huynh minh bạch chuyện gì?"
Yến Phi lập tức đáp: "Ta minh bạch vì sao bắt buộc phải có trận chiến này, không thể tránh được."
"Keng!"
Điệp Luyến Hoa rời bao.
Vào thời khắc đó, mưa gió đầy trời tựa như toàn bộ tụ tập vào kiếm phong của Điệp Luyến Hoa.
Hết chương 436
~~~~~~~~~