Chương 435: Phục Cừu Chi Lữ

Bình thành.

Thác Bạt Khuê khoác ngoại bào lên, từ ngọa thất* bước ra nội đường. Thôi Hoành đã vũ trang toàn thân đang đợi hắn.

Thác Bạt Khuê mỉm cười: “Bí nhân trúng kế rồi, đúng không?”

Thôi Hoành đáp: “Nửa canh giờ trước kho lương Thái Bình ở thành Tây bốc cháy. Lửa đồng loạt cháy ở hơn mười nơi nên thế lửa vừa phát đã không thể dập tắt, còn lan đến khu dân cư lân cận. Cũng may chúng ta đã sớm chuẩn bị nên chỉ bị thương mười mấy người. Hiện tại Đạo Sinh đang chỉ huy chữa cháy ở hiện trường.”

Thác Bạt Khuê gật đầu: “Tuy biết Bí nhân sẽ đốt kho chứa lương chính, ta vẫn cảm thấy sự việc đến quá đột ngột. Trước khi xảy ra cũng không có một chút dấu hiệu, Bí nhân quả là cao thủ ở phương diện này.”

Thôi Hoành nói: “Trước khi chúng ta tăng cường phòng thủ trong thành, đội phóng hỏa của Bí nhân đã sớm tiềm phục bên trong, nắm rõ tình hình. Đêm qua thừa lúc tiết trời trở lạnh, bọn chúng phát động ngay thời khắc phòng vệ lỏng lẻo, may mà lương thực dự trữ đã được phân tán ra các kho lương tạm thời trong thành. Bất quá trên thực tế, chúng ta tuy không có tổn thất nhưng đã bị Bí nhân thành công trong việc làm dao động dân tâm, rất có khả năng tạo thành tình huống dân trong thành trốn ra ngoài.”

Thác Bạt Khuê kiên quyết nói: “Ai muốn đi thì để cho hắn đi! Chiến sĩ tộc ta tuyệt đối không có loại lâm trận thối lui.” Hắn trầm ngâm rồi tiếp: “Bí nhân đã luôn tiềm phục trong thành, tình huống các ngươi chuyển lương có lọt vào mắt chúng không?”

Thôi Hoành đáp: “Trước mỗi lần chuyển lương, bọn thuộc hạ đều tiến hành lục soát đến từng nhà từng hộ. Bí nhân chỉ một mực lo trốn tránh, căn bản không có cách nào chú ý đến chuyện khác. Bọn thuộc hạ lại dùng đủ loại thủ pháp che giấu nên Bí nhân thật sự tưởng rằng đã thành công đốt sạch phần lớn lương thực của chúng ta.”

Thác Bạt Khuê suy nghĩ rồi nói: “Nếu như kho Thái Bình thật bị đốt sạch, số lương còn dư chỉ đủ cho chúng ta chống đỡ hơn hai tháng. Cho nên đội mua lương đến Biên Hoang tập nội trong thời gian ngắn cần phải xuất phát. Vậy mới có thể khiến Bí nhân càng tin tưởng không nghi ngờ.”

Thôi Hoành nói: “Hơn mười Bí nhân phóng hỏa đã dùng móc câu leo tường bỏ đi từ thành Bắc, đả thương năm, sáu chiến sĩ của chúng ta. Theo thuộc hạ thấy, thành nội chắc không còn Bí nhân, nhưng sáng nay bọn thuộc hạ vẫn tiến hành lục soát với quy mô lớn, đã khẳng định được điểm này.”

Thác Bạt Khuê gật đầu: “Cẩn thận chút vẫn tốt hơn.”

Thôi Hoành hỏi: “Đội mua lương nên xuất phát lúc nào?”

Thác Bạt Khuê hỏi ngược lại: “Thôi khanh có ý kiến gì không?”

Thôi Hoành đáp: “Lần này chúng ta không cho phép có sai sót, chỉ có phương pháp này mới có thể dẫn dụ Mặc Sĩ Minh Dao hiện thân rồi bắt sống nàng ta. Cho nên chúng ta cần chờ đợi tin tức từ Biên Hoang tập, xem phối hợp với họ như thế nào. Nếu như Yến huynh có thể kịp thời đến thì càng lý tưởng.”

Thác Bạt Khuê than: “Hiện thời rất nhiều nơi đều đổ tuyết lớn, khiến bồ câu đưa thư ngừng bay, tin tức truyền đi chỉ có thể dựa vào sức người. Chúng ta cứ yên lặng đợi mười ngày, nếu không có tin tức gì từ Biên Hoang tập, đội mua lương phải lập tức lên đường để tránh bị Bí nhân hoài nghi.”

Thôi Hoành nói: “Nếu được tộc chủ ân chuẩn, thuộc hạ có thể phụ trách hành động lần này. Hơn nữa không cần dùng một binh một tốt của tộc chủ, hai chiến sĩ của Thôi gia thuộc hạ nội trong mấy ngày nữa sẽ đến được Bình Thành, nguyện liều mạng vì tộc chủ.”

Thác Bạt Khuê vui mừng: “Được Thôi khanh phụ trách chuyện này, ta còn gì không yên tâm? ”

Thôi Hoành cung kính nói: “Sau khi thuộc hạ sắp đặt hoàn chỉnh toàn bộ kế hoạch sẽ báo lên tộc chủ, rồi do tộc chủ quyết định.”

Thác Bạt Khuê ngầm khen ngợi. Điểm khiến Thôi Hoành được người ta đánh giá cao nhất ngoại trừ trí tuệ và võ công, chính là việc y biết đạo cư xử với người. Cho nên y có thể giành được giao tình của Trưởng Tôn Đạo Sinh, cũng làm cho bản thân cảm thấy y mọi chuyện đều lấy Thác Bạt Khuê hắn làm chủ. Y không chuyên quyền độc đoán, tự cao tự đại, hay là được sủng ái sinh kiêu ngạo.

Hắn gật đầu nói: “Cứ làm như thế đi! Được rồi! Giờ là lúc đi thăm nơi xảy ra tai họa. ”

:77:

“Đến rồi!”

Doãn Thanh Nhã đến bên cạnh Cao Ngạn, ngạc nhiên hỏi: “Vọng đài ở đâu?”

Đây là vùng rừng tuyết bên trong khu đồi núi, kéo dài mấy chục dặm. Cao Ngạn dừng bước tại một nơi địa thế tương đối bằng phẳng, có một con suối chảy xuyên qua rừng, bờ bắc là một ngọn đồi nhỏ chặn gió lạnh thổi tới, hoa tuyết vẫn đổ xuống không ngừng.

Cao Ngạn chỉ hướng Đông Bắc nói: “Đài quan sát nằm ở hướng này cách nơi đây hơn mười dặm.”

Doãn Thanh Nhã không hiểu, hỏi: “Vậy tức là chưa đến nơi cần đến, vì sao ngươi lại nói đến rồi? ”

Cao Ngạn đáp: “Nếu như chúng ta cứ phải trước khi trời sáng đến được đài quan sát, khẳng định ta và nàng sẽ làm một đôi đồng mệnh khổ uyên ương**.”

Doãn Thanh Nhã lắc đầu: “Ta không minh bạch!”

Cao Ngạn nói: “Đạo lý rất đơn giản. Thời gian và địa điểm lão Hướng mới vừa bắn ra hỏa tiễn pháo hoa, nàng không cảm thấy có điểm cổ quái sao? ”

Doãn Thanh Nhã nói: “Có gì kì quái? Hắn phóng hỏa tiễn là muốn thông báo địch nhân ở bắc Dĩnh Khẩu chặn bọn ta ở phía trước mà!”

Cao Ngạn hỏi: “Vậy lão Hướng có nhìn thấy chúng ta không?”

Doãn Thanh Nhã tuy kinh nghiệm giang hồ không đủ, nhưng dẫu sao vẫn là người thông minh lanh lợi, gật đầu nói: “Ngươi nói đúng! Hắn nếu phát hiện chúng ta, theo lý thì nên lặng lẽ tiếp cận, tấn công lúc chúng ta không phòng bị. Hừ! Tên xấu xa này đang có chủ ý quỷ quái gì đây?”

Cao Ngạn nói: “Nếu ta đoán không sai, khi đó hắn còn ở trên núi cách chúng ta một đoạn, nhìn thấy chúng ta đang chuẩn bị phi ngoa, biết chúng ta sắp lên đường, nên từ trên núi bắn hỏa tiễn về hướng chúng ta, tạo thành hiện tượng giả bắn hỏa tiễn lên bầu trời ở cự ly gần.”

Doãn Thanh Nhã nhíu mày hỏi: “Điều này có tác dụng gì?”

Cao Ngạn đáp: “Nếu như chúng ta trúng kế sẽ kinh hãi liều mạng chạy trốn vì sợ hắn đuổi tới. Trong tình huống cuống quýt không chọn đường, rất có thể sẽ xông thẳng vào thiên la địa võng của địch nhân. Lão Hướng còn có thể theo sau chúng ta, không ngừng bắn hỏa tiễn pháo hoa lên trời chỉ điểm cho Yên nhân vị trí chúng ta xâm nhập. Như thế chúng ta há còn may mắn sao? Con bà nó! Lão Hướng muốn chơi ta vẫn còn thiếu chút đạo hạnh.”

Doãn Thanh Nhã vui mừng nói: “Chơi cái tên tiểu tử ngươi! Chúng ta bây giờ nên làm sao? Nấp ở đây tịnh không phải biện pháp.”

Cao Ngạn đáp với vẻ tự tin: “Phải nói ngược lại, nấp ở đây mới là thượng sách. Càng tiếp cận bắc Dĩnh Khẩu, nguy cơ bị phát hiện càng cao. Vấn đề lớn nhất là lão Hướng biết mục đích của chúng ta. Bây giờ bọn ta đang chơi một trò gọi là trốn tìm, một khi bị phát hiện thì xem như tiêu tùng.”

Doãn Thanh Nhã hưng phấn nói: “Là trò trốn tìm kích thích nhất. Nhưng không đến được đài quan sát thì không cách nào hoàn thành nhiệm vụ.”

Cao Ngạn nhìn lên bầu trời đêm tối mịt, nói: “Kế mê hoặc địch nhân của ta nhắm vào chính là tính nhẫn nại. Nhân cơ hội tốt hiện thời trời đổ tuyết lớn, chúng ta thần bất tri quỷ bất giác nấp mẹ nó hai ngày trong khu rừng này. Đợi lão Hướng tưởng rằng chúng ta hoàn thành xong nhiệm vụ đã bỏ đi, chúng ta mới đến đài quan sát ung dung quan sát địch nhân đang làm gì. Có cách nào thoải mái hơn cách này không? ”

Doãn Thanh Nhã nghe vậy chân mày nhíu chặt, trề môi nói: “Phải ở chỗ quỷ quái này lâu như thế sao?”

Cao Ngạn cười: “Có ta bầu bạn với nàng bảo đảm không buồn chán, huống chi ta có chuẩn bị lều thần kì, nấp cũng phải nấp một cách thoải mái. Hì! Ta không nói sai chứ? Đi theo ta Nhã nhi tuyệt không phải chịu khổ.”

Doãn Thanh Nhã hoài nghi hỏi lại: “Lều?”

Cao Ngạn vỗ vỗ bách bảo bào, nói: “Nếu ta muốn gạt Nhã nhi, sao lại tìm việc có thể vạch trần ngay lập tức để gạt nàng.” Lại cười rồi nói: “Nhìn xem! Ngọn đồi nhỏ trong rừng này cũng không tệ! Quang cảnh u mĩ, cách tuyệt với đời, tiện cho ta thử qua thế nào là cuộc sống phu thê đầu gối tay ấp, chăn ấm nệm êm? ”

Doãn Thanh Nhã ung dung: “Đừng quên Tố nữ tâm pháp của ta.”

Cao Ngạn nhảy qua con suối nhỏ, cụt hứng: “Điều đó đã thành mũi dao đâm vào tim ta, sao quên được? Nhã nhi có thể làm ơn nói với ta lời của nàng không phải là sự thật không? ”

Doãn Thanh Nhã phóng người lên vượt qua Cao Ngạn, dẫn đầu lướt đến đỉnh đồi, yêu kiều cười nói: “Ngươi cho ta là ngươi à? Thích nhất là nói mò làm trò quỷ. Người ta không tự hạ thấp mình như thế.”

Cao Ngạn còn gì để nói, đành đuổi theo sau nàng lên đồi.

:77:

Giang Văn Thanh đứng trên đài chỉ huy phát ra mệnh lệnh, soái hạm ‘Đại Giang hiệu’ của nàng tháo dây thừng xuất phát, rời khỏi bến tàu Tiểu Kiến Khang.

Đám người Trác Cuồng Sinh, Mộ Dung Chiến, Thác Bạt Nghi, Trình Thương Cổ, Phí Nhị Thiết, Diêu Mãnh, Lưu Mục Chi, Vương Trấn Ác và Hô Lôi Phương đến đưa tiễn, đồng loạt hoan hô tăng thêm khí thế trước khi xuất phát.

Đi xuôi dòng, song đầu hạm trong chớp mắt bỏ lại Biên Hoang tập ở phía sau.

Tuyết lớn trước khi trời sáng đã ngừng rơi. Gió lạnh vẫn tiếp tục thổi nhè nhẹ làm ống tay áo Giang Văn Thanh khẽ lay động, trong lòng nàng hết sức thoải mái.

Từ khi phụ thân Giang Hải Lưu ôm hận dưới tay Nhiếp Thiên Hoàn, nàng giống như rơi vào một cơn ác mộng không bao giờ chấm dứt, chẳng những mất đi lòng tin, mà còn mất đi cả đấu chí. Bởi vì trong hiện thực tàn khốc, việc muốn gầy dựng lại uy danh của Đại Giang bang căn bản là không có khả năng, nói chi đến việc giết Nhiếp Thiên Hoàn báo cừu rửa hận cho cha.

Nhưng Lưu Dụ đã xoay chuyển tình hình một chiều này, khiến đội chiến thuyền của Đại Giang bang có thể quay trở lại Đại Giang. Nàng nhất định phải nắm thật chặt cơ hội này, dù sau này có cùng với Lưu Dụ chiến tử, cũng vĩnh viễn không nói lời hối hận.

Sau khi đến Phượng Hoàng hồ, nàng sẽ hội hợp với chín chiếc song đầu hạm mới đóng xong, cùng đến Kiến Khang. Còn có mười chiếc song đầu hạm khác đang ngày đêm gấp rút chế tạo, có thể trong thời gian ngắn lần lượt gia nhập cuộc chiến với Thiên sư quân.

Âm Kì đứng cạnh nàng cảm khái nói: “Lại kề vai tác chiến với Đại tiểu thư.”

Lúc đầu, Giang Văn Thanh tịnh không thích con người Âm Kì. Đó không phải là vì Âm Kì đã làm chuyện gì có lỗi với nàng, mà là vì nàng trước giờ không tán thưởng loại ngươi thích dùng âm mưu thủ đoạn như Âm Kì. Nhưng trải qua nhiều phen kề vai chiến đấu, vào sinh ra tử, giữa họ đã kiến lập nên giao tình và sự tín nhiệm tuyệt đối.

Giang Văn Thanh nói: “Sau khi rời Dĩnh Thủy, chúng ta mỗi người một hướng. Âm huynh dẫn năm chiếc chiến thuyền trực tiếp từ Hoài Thủy đi ra biển, đến Hải Diêm hội hợp với Lưu Dụ. Còn lại năm chiếc sẽ do ta dẫn đầu đến Kiến Khang, đón các huynh đệ ở đó.”

Âm Kì gật đầu nói: “Đại tiểu thư suy nghĩ chu đáo, sự an bài này hết sức thỏa đáng. Như thế Tư Mã Đạo Tử mới không cảnh giác, hắn còn tưởng rằng chúng ta nguyên khí vẫn chưa hồi phục.”

Lão nói tiếp: “Nhưng cái tâm đề phòng người không thể không có, đặc biệt là loại tiểu nhân phản phúc khó dựa dẫm như Tư Mã Đạo Tử.”

Giang Văn Thanh nói: “Nếu bị Tư Mã Đạo Tử nhìn ra chúng ta có tâm đề phòng hắn, hậu quả khó lường. Cho nên ta cần phải biểu lộ sự tín nhiệm tuyệt đối với hắn.”

Âm Kì nghe vậy chân mày nhíu lại.

Giang Văn Thanh cười nói: “Âm huynh yên tâm! Nhờ uy thế của cha, ở Kiến Khang ta vẫn còn sức ảnh hưởng nhất định. Hơn nữa Tư Mã Đạo Tử một mặt biết cừu nhân lớn nhất của ta là Nhiếp Thiên Hoàn, mặt khác vẫn phải dựa vào Lưu Dụ đối phó với Thiên Sư quân. Trong tình huống như thế hắn sẽ không ngu xuẩn tự hủy đi trường thành của mình.”

Âm Kì đồng ý: “Là ta lo lắng quá nhiều. Có lẽ vì chúng ta luôn ở lập trường đối địch với Tư Mã Đạo Tử! ”

Giang Văn Thanh trông về nơi dòng Dĩnh Thủy lượn quanh núi xa xa, nhớ đến phụ thân Giang Hải Lưu vì Dĩnh Thủy mà thảm bại thân vong, bản thân mình lại nhờ Dĩnh Thủy mà có thể đứng dậy, trong lòng cảm thấy bùi ngùi.

Lúc rời khỏi Biên Hoang tập, nàng đã hạ quyết tâm cùng Lưu Dụ kề vai chiến đấu đến cùng. Một khi chưa giết chết Nhiếp Thiên Hoàn, nàng tuyệt không quay trở về.

Đây là cơ hội báo thù cho cha cuối cùng của nàng.

:77:

“Bình hồ vãn khuynh bích, phong ảnh thủy diện phù.”

Vào lúc chính ngọ, Tây Sơn Động Đình cuối cùng cũng hiện ra trên mặt hồ mờ mịt trong sương khói.

Thời tiết vẫn chưa ổn định, mây đen lại kéo đến, mặt trời mùa thu vừa hiện ra, trong chốc lát đã bị mây che mất.

Nhìn từ xa, bóng núi Tây Sơn Động Đình trùng trùng điệp điệp, nhiều như bất tận, cảnh sắc đá núi thần kì mạc trắc. Có thể nhìn thấy trước mắt đầy rẫy vết tích tàn phá ở sườn núi hai bên bờ, hang động chồng chất, thiên kì bách quái, nham thạch tầng tầng lớp lớp, trong cảnh có cảnh, cảnh cảnh sinh tình.

Yến Phi nhìn đến tinh thần sảng khoái, nỗi mệt nhọc vì cả đêm điều khiển bè cũng không cánh mà bay.

Đây là lần thứ ba quyết chiến với Tôn Ân. Trận đầu kết thúc với kết quả bản thân thảm bại, trận thứ hai có thể xem bất phân thắng bại, trận này sẽ ra sao?

Trên đường lái bè đến đây, chàng không ngừng suy nghĩ về nan đề vũ học, làm sao dung nhập Tiên môn quyết vào Nhật Nguyệt Lệ Thiên kiếm pháp, làm sao giảm bớt bị lực phản chấn của Tiên môn kiếm quyết tổn thương ngược lại bản thân, nhưng lại không hề nghĩ đến Tôn Ân.

Tôn Ân từ thiên, địa, tâm tam bội hợp nhất thu được lĩnh ngộ gì? Luận tài trí võ công, Tôn Ân đều trội hơn chàng chứ không kém. Hơn nữa lão tích tụ công lực vượt quá một giáp tí cộng thêm kiến thức siêu phàm, lần này đột nhiên hạ chiến thư với mình dĩ nhiên có sự chắc ăn nhất định.

Từ khi học được Tiên môn kiếm quyết, trước sau giao phong với địch như Nhiếp Thiên Hoàn, Sử Cừu Ni Quy, Lư Tuần và ba đại cao thủ Ma môn, chàng luôn luôn chiếm phần thắng. Nhưng lần này là Tôn Ân, kết quả có khác hay không? Chàng không thể khẳng định.

Kiếm pháp tuyệt thế mà đối đầu với nhân vật như Tôn Ân cũng cần phối hợp tốt với chiến lược. Nếu như đơn thuần dùng Tiên môn quyết đối chọi cứng rắn với đối phương, một đòn sơ suất sẽ thua rất thảm.

Có trời mới biết Tôn Ân có thể đỡ được bao nhiêu phát Tiên môn quyết của chàng.

:77:

Doãn Thanh Nhã vừa tỉnh dậy. Cơn đau nhức cả người đêm qua trước khi đi ngủ đã không cánh mà bay. Mở mắt ra chính là đang ở trong căn lều trắng như tuyết khiến nàng cảm thấy hết sức kín đáo, nhưng lại biết chỉ là cảm giác an toàn giả tạo.

Căn lều đúng là được chế tạo đặc biệt, dùng tơ tằm dệt thành mỏng như cánh ve.

Nàng ta thò tay ra tìm kiếm nhưng không thấy Cao Ngạn.

Doãn Thanh Nhã ngồi dậy gọi khẽ: “Cao Ngạn!”

Cao Ngạn đúng lúc đó vén tấm màn chui vào, vui mừng nói: “Nhã nhi tỉnh dậy rồi!”

Doãn Thanh Nhã hỏi: “Bây giờ là lúc nào? Ngươi đi đâu thế?”

Cao Ngạn ngồi xuống đối diện đáp: “Còn vài canh giờ thì trời tối, Nhã nhi ngủ cả một ngày. Ta đi đâu ư? Đương nhiên là đi thám thính tình hình bên địch. Trở về mấy lần mà Nhã nhi vẫn ngủ say chưa tỉnh, ta không dám quấy nhiễu giấc mộng đẹp của nàng đành phải thơm lên môi một cái rồi ra ngoài làm việc.”

Doãn Thanh Nhã má phấn đỏ hồng, mắng lớn: “Ngươi dám!”

Cao Ngạn lập tức lái sang chuyện khác: “Mọi chuyện quả như ta dự liệu, binh lực địch nhân bạc nhược, căn bản không có cách mở rộng phạm vi lục soát chỉ có thể gói gọn trong phụ cận bắc Dĩnh Khẩu. Đám Yên binh này cũng không phải quân tinh nhuệ của Mộ Dung Thùy, đi lục soát cũng chỉ làm qua loa cho xong. Điều này cũng khó trách chúng, cả đêm không ngủ yên, vừa buồn ngủ vừa chịu rét. Theo ta thấy thì tối nay chúng ta đã có thể hành động.”

Doãn Thanh Nhã vẫn không chịu tha cho gã, đỏ mặt nói: “Ngươi mau giải thích cho rõ, có làm qua chuyện gì xấu với ta không?”

Cao Ngạn giơ tay: “Quân tử động khẩu không động thủ, ta thật không chạm đến Nhã nhi dù muốn gần chết.”

Doãn Thanh Nhã một quyền nện vào mặt gã.

Cao Ngạn té ngửa ra sau, khẽ cười: “Ta chỉ nói khoác thôi, thực tế cả ‘khẩu’ cũng không động qua.”

Doãn Thanh Nhã hết cách với gã, tức giận không lên tiếng.

Cao Ngạn ngồi dậy cười nói: “Có câu nhất dã phu thê bách nhật ân, tuy cách hai tấm bách bảo bào, chúng ta cũng xem như …”

Doãn Thanh Nhã quát: “Cái tên tiểu tử chết tiệt ngươi, tiểu tử thúi!”

Cao Ngạn hối hận: “Sớm biết thì đã lấy bách bảo bào một tấm làm gối, một tấm làm chăn, chúng ta đã có thể chung chăn chung gối. Tối nay làm như vậy đi. ”

Doãn Thanh Nhã bực bội: “Ngươi nghĩ cũng chu đáo ghê. Ta còn chưa hỏi ngươi vì sao bách bảo bào có hai tấm, phi ngoa hai đôi, lều lại chỉ có một. Có phải ngươi cố ý giấu đi?”

Cao Ngạn kêu oan: “Lều trại thật chỉ có một cái, vì lo cho Nhã nhi mới đặc biệt mang theo. Đổi lại nếu một mình ta, cuộn bách bảo bào lại, chỗ nào cũng có thể ngủ ngon một giấc.”

Hắn nói tiếp: “Đừng thấy ta tính cách không nghiêm chỉnh mà lầm, sự thật ta trước giờ làm việc cẩn thận nghiêm chỉnh, cho nên bách bảo bào và phi ngoa đều có dư. Hì! Phu quân như thế, đi nơi nào mới tìm được?”

Doãn Thanh Nhã hừ lạnh một tiếng chẳng ừ hử gì hết. Nghĩ nghĩ rồi nói: “Chúng ta thật không cần đợi thêm một ngày nữa sao? ”

Cao Ngạn nói: “Ta nói phải đợi hai ngày không phải vì sợ Yên binh mà là sợ Bí nhân. May mà ta ban nãy ngụy trang đi tuần, lại không thấy bóng dáng một tên Bí nhân nào. Bí nhân có thể đến Biên Hoang chỉ có một mình tên họ Hướng, những kẻ khác đều đến Nhạn Môn và Bình Thành tham dự nhiệt náo. Đây là phát hiện trọng đại.”

Doãn Thanh Nhã nhíu mày hỏi: “Ngươi không sợ gặp phải Hướng Vũ Điền sao?”

Cao Ngạn cười đáp: “Hướng Vũ Điền tuy lợi hại nhưng nói chung không phải đúc bằng sắt, hắn cũng cần ngủ và nghỉ ngơi. Huống chi cách một quãng thời gian dài như vậy, hắn cũng không biết đã truy đến nơi nào, cơ hội ***ng đầu hắn rất ít.”

Doãn Thanh Nhã lo lắng: “Đừng khinh địch có được không?”

Cao Ngạn ngẩn người: “Đúng! Ta quả thật có chút bị thành công tạm thời làm mê muội đầu óc. Ta dù không nghĩ cho mình cũng nên nghĩ cho Nhã nhi. Cứ như vầy! Đợi đến lúc một trận tuyết lớn đổ xuống, chúng ta mới hành động. Nhìn sắc trời, nội trong hai canh giờ tất có một trận gió tuyết khác.”

Doãn Thanh Nhã lại dùng ánh mắt kì quái nhìn hắn.

Cao Ngạn cười: “Nhã nhi mệt không? Ta rất giỏi xoa bóp cho người khác, đảm bảo Nhã nhi sẽ thoải mái hơn bao giờ hết.”

Doãn Thanh Nhã bực mình lườm hắn một cái, bò dậy chui ra khỏi lều.

Hết chương 435

~~~~~~~~~

Chú thích:

  • Ngọa thất: phòng ngủ

  • Đồng mệnh khổ uyên ương: Uyên ương cùng chung hoạn nạn.