Yến Phi cảm thấy bản thân vùng vẫy thoát ra khỏi sự ràng buộc của nhục thể, trở về miền đất yên ắng của tâm linh. Dù thế giới bên ngoài đầy rẫy phong vũ cuồng bạo nhưng chỉ do thể xác chàng cảm nhận và đảm đương. Tình yêu của Kỷ Thiên Thiên như ngọn lửa hừng hừng, thiêu đốt hồn phách chàng, đó là sự yêu thương và quan tâm nóng bỏng nhất có thể đạt được giữa nam nữ, là ái diễm tình hỏa* có thể chia sẻ cho nhau.
Về thể xác họ vẫn là hai cá thể riêng biệt, nhưng trên tinh thần không còn phân đây đó, tình yêu của họ sâu lắng như thế, cởi mở và mênh mông như thế. Dù chàng muốn nói cho người khác hay lúc này chàng hạnh phúc, mãn nguyện và vui vẻ biết nhường nào, nhưng bất kì lời nào cũng khó mà hình dung được một phần vạn của nó.
Chàng hiểu rõ Kỷ Thiên Thiên cũng có cảm thụ đồng dạng, không còn chút hoài nghi, chính vì phương thức yêu thương đặc biệt tâm tâm tương ấn, sinh mệnh, mộng tưởng, tình cảm và nhớ nhung của họ mọi thứ lộ ra hết sức hoàn mỹ.
Trong tâm linh chàng Kỷ Thiên Thiên kêu gọi từ xa: “Yến lang à! Thiếp đã hồi phục trở lại, điều này không phải rất kỳ diệu ư? Chỉ là thời gian hai đêm ngắn ngủi! Chàng bây giờ ở Kiến Khang ư? Nơi đó đang nổi cơn mưa to gió lớn phải không?”
Yến Phi đáp lời trong tâm linh: “Thiên Thiên cần ghi nhớ cẩn thận, động năng của tâm linh lên xuống giống như thủy triều, trước mắt Thiên Thiên đang ở đỉnh sóng nên có thể nhanh chóng hồi phục trở lại, nhưng đừng quên cũng có thời khắc thủy triều xuống thấp, ngàn vạn lần đừng vì thế mà chán nản thất lạc.”
Kỷ Thiên Thiên đáp lời: “Chỉ cần có tình yêu của Yến lang, Thiên Thiên sẽ trở nên kiên cường. Chàng rốt cuộc đang ở nơi nào vậy? Vì sao thiếp cảm thấy Yến lang dường như không muốn đáp lời thiếp, người ta thật sự cảm nhận được cảm giác nước mưa rơi trên người chàng, nơi đó lại đổ tuyết!”
Yến Phi than: “Ta không phải không muốn nói nàng nghe mà là đang nghĩ xem nên nói với nàng như thế nào. Ta bây giờ đang ở Thái Hồ mưa gió giao thoa, điều khiển chiếc bè nhỏ tiến về hướng Tây Sơn Động Đình, đi dự sinh tử quyết chiến với Tôn Ân, lão đang ở Phiêu Miểu phong đợi ta. ”
Kỷ Thiên Thiên trả lời trong tâm linh: “Vậy phải chúc Yến lang kỳ khai đắc thắng, Yến lang của thiếp sẽ tuyệt không thua Tôn Ân, đúng không? ”
Yến Phi hân hoan đáp: “Ta sẽ không thua. Nhân cơ hội này, ta muốn nói Thiên Thiên hay một kế hoạch liên quan đến hạnh phúc tương lai của chúng ta, để Thiên Thiên hoàn toàn hiểu rõ ta.”
Kỷ Thiên Thiên tràn đầy hứng thú nói: “Thiên Thiên đang nghe!”
Yến Phi trong lòng dâng lên vạn sợi nhu tình, dùng ngôn ngữ đơn giản trực tiếp nhất, thông qua tâm linh truyền đạt không hề bảo lưu mọi chuyện có quan hệ với tiên môn đến Thiên Thiên ngoài ngàn dặm.
:77:
Doãn Thanh Nhã nhìn lên trên tắc lưỡi nói: “Ngươi không phải muốn ta trèo qua ngọn núi này à! Người ta không còn sức nữa. Qua ngọn núi này còn ngọn núi khác, đây chính là thứ ngươi gọi đường tắt trong núi sao? Xưng hiệu thủ tịch phong môi của ngươi khẳng định là gạt người ta mà có!”
Nàng lúc này đã hoàn toàn mất phương hướng, xung quanh tối om, việc duy nhất nàng có thể làm chỉ là theo Cao Ngạn không ngừng leo lên cao, đến khi gã dừng lại trên một khối đá nhô ra ở giữa núi, nàng mới thở ra hơi.
Cao Ngạn thở hồng hộc nói: “Đường tắt của ta căn bản không cần đi đường, bảo đảm Nhã nhi nàng hô lớn tuyệt quá. Hà! Nhã nhi theo ta một tâc không rời như thế, có cảm giác tuyệt diệu gả gà theo gà, gả chó theo chó không? ”
Cuồng phong gào rú, tuyết hoa tung bay, càng leo lên cao càng cảm thụ được thiên uy của gió tuyết.
Doãn Thanh Nhã bực bội nói: “Tiểu tử chết tiệt ngươi vào lúc này cũng không quên trêu chọc người ta, ngươi còn không xuất bản lĩnh ra ta sẽ cho ngươi biết tay. ”
Cao Ngạn đột nhiên lộ thần giác cảnh giác, dọa Doãn Thanh Nhã giật mình, nói: “Đừng dọa người ta, gan người ta bé lắm! Có đùa cũng nên tránh việc này.”
Hai mắt Cao Ngạn tinh quang lấp loáng, khiến người ta cảm thấy công phụ dạ thị của gã có điểm khác với cao thủ thông thường, là loại người đặc biệt có dị bẩm thiên phú trong phương diện này. Lúc này gã đang liếc nhìn một ngọn núi ở mặt Bắc.
Doãn Thanh Nhã dõi theo hướng hắn nhìn, ngọn núi này cách họ ít nhất hơn ba mươi trượng, trong tuyết hoa tung bay tối om om không thấy bất kì tình huống khác thường. Vội kề sát tai Cao Ngạn nói khẽ: “Có gì không ổn ư?”
Cao Ngạn đưa tay ôm bờ vai thơm của nàng nói: “Đối diện có địch nhân.”
Lời chưa dứt một tràng cười dài vang lên bên ngọn núi đối diện, Hướng Vũ Điền người khiến họ sợ nhất hiện thân trên một tảng đá lớn nói: “Cao Ngạn, ngươi quả nhiên không thẹn nhân vật hàng đầu trong phong môi Biên Hoang tập lại có bản lĩnh xâm nhập đến chỗ này, bất quá vận may của các ngươi đã không còn! Cao Ngạn ngươi thức thời thì tự kết liễu, như thế ta có thể mặc cho tiểu tình nhân của ngươi rời khỏi.”
Cao Ngạn vẫn chưa trả lời, ‘Tiểu Bạch Nhạn’ Doãn Thanh Nhã đã ‘phì’ một tiếng khinh thường nói: “Người khác sợ Hướng Vũ Điền ngươi còn bọn ta thì không. Ngươi muốn bắt kịp bọn ta vẫn phải xuống núi rồi leo lên, nói suông dọa dẫm có tác dụng rắm thối gì! Ngươi có bản lĩnh thì nhảy qua đây giết bọn ta, đừng chỉ biết ba hoa chích chòe.”
Hướng Vũ Điền cười: “Nhảy qua! Ha ha! Đây lại là đề nghị rất hay, hơn nữa nói trúng tâm sự của ta.”
Doãn Thanh Nhã chế giễu: “Muốn nhảy qua phải không? Trước tiên mọc thêm đôi cánh cho bọn ta xem nào! Ngươi tưởng mình là thứ gì, nhiều lắm chỉ là chó săn của Mộ Dung Thùy.”
Cao Ngạn thần sắc lại ngưng trọng, quan sát Hướng Vũ Điền từ trên xuống dưới.
Lời đối thoại của Hướng Vũ Điền và Doãn Thanh Nhã vang vọng giữa hai núi phá vỡ sự bình hòa và yên tĩnh trong thâm sơn cùng cốc.
Hướng Vũ Điền than: “Ta bây giờ quả có thể xem là chó săn của Mộ Dung Thùy, nhưng có biện pháp gì không à? Cũng may chỉ tạm thời thôi. Ài! Ta phải qua đây! Nếu có chọn lựa, ta nào hứng thú đến đây giết người.”
Doãn Thanh Nhã còn muốn nói tiếp lại bị Cao Ngạn kéo tay quát: “Không ổn! Chúng ta chạy mau!”
Hướng Vũ Điền lấy ra thiết cầu từng giúp hắn băng qua khoảng cao rộng mênh mông, kích trúng xe ngựa rỗng tại Biên Hoang tập, cười nói: “Chạy được sao?”
Cao Ngạn chạy dẫn đầu, nhìn bộ dạng muốn vòng đến bên kia núi. Doãn Thanh Nhã vẫn không rõ chuyện này là sao nhưng nàng tuyệt đối tín nhiệm Cao Ngạn ở phương diện này, buộc lòng phải liều mạng chạy theo gã.
Thiết cầu xoáy tròn ‘xoẹt, xoẹt’ trong không trung, gió núi gào rú vẫn truyền đến rõ ràng, mỗi lần quay đều khua gõ làm trống ngực hai người đập thình thịch, tùy theo dây xích thiết cầu quay càng nhanh tiếng rít càng trở nên sắt nhọn, càng tăng thêm ý vị khẩn cấp của tình huống.
Hướng Vũ Điền rú dài phóng người qua chỗ họ mới đứng, đó cũng là điểm rơi tốt nhất. Tuy hai người đã cách xa mấy chục trượng nhưng với thân thủ của Hướng Vũ Điền bắt kịp họ chỉ là chuyện sớm muộn.
Cao Ngạn thét lớn: “Nhã nhi nhảy lên!”
Doãn Thanh Nhã giờ mới biết Hướng Vũ Điền quả có món đồ chơi quỷ thần khó lường, lại có thể mượn lực thiết cầu băng qua không gian hơn ba mươi trượng, cộng thêm nàng từng ngăn được Lưu mộc côn bắn ra từ tay hắn, biết được cân lượng của hắn nào còn lựa chọn, nàng vọt lên trên như điện chớp, thì ra nơi đặt chân là một tảng đá lớn khác.
Gió núi ào ào, phía dưới là vực sâu trăm trượng, phía trước không còn thấy ngọn núi nào khác chỉ có những đồi núi thấp bé nhấp nhô chạy dài.
Cao Ngạn đang làm động tác cổ quái gì đó nàng cũng không hiểu, giống như cởi bách bảo bào của gã.
Doãn Thanh Nhã nghe tiếng Hướng Vũ Điền nhảy xuống, càng không minh bạch Cao Ngạn lúc này sao còn làm những việc dư thừa.
Cao Ngạn quát: “Vòng ra phía trước ôm eo ta, sợ thì nhắm mắt lại.”
Doãn Thanh Nhã hoàn toàn không hiểu Cao Ngạn đang nói gì nhưng tỏ rõ tín nhiệm của nàng đối với Cao Ngạn, bất chấp tất cả nhào tới trước ôm chặt eo Cao Ngạn.
Thanh âm y phục tung bay của Hướng Vũ Điền càng lúc càng gần, tốc độ kinh nhân.
Cao Ngạn gào lớn: “Chúng ta nguyện nhảy xuống vực chết cũng không rơi vào tay tên chết tiệt ngươi.”
Tiếp đó nói khẽ: “Chỉ gạt hắn thôi.”
Lúc này mới nhảy ra ngoài tảng đá, rơi xuống dưới.
Doãn Thanh Nhã hoảng sợ rú lên dựa sát vào lòng Cao Ngạn, gió rít ù ù bên tai nhanh chóng hạ xuống hơn mười trượng mới phát giác thế rơi chậm lại, thì ra tứ chi Cao Ngạn giang ra không biết làm sao mà mở rộng bách bảo bào giống như túp lều đón gió rơi xuống, nhất thời trong đầu nàng hoàn toàn trống rỗng.
Doãn Thanh Nhã nảy sinh cảm giác tuyệt xứ phùng sinh, đột nhiên Cao Ngạn xoay người biến thành nàng ở trên gã ở dưới, tiếp đó ‘bùng’ rơi mạnh lên đống tuyết dày.
Cao Ngạn rên một tiếng đau đớn, mắt mũi tai miệng đều rỉ máu.
Doãn Thanh Nhã từ trên người Cao Ngạn lăn sang bên cạnh hoàn toàn không tổn thương, vội bò đến chỗ Cao Ngạn toàn thân đang vùi trong đống tuyết, bi thương gọi: “Cao Ngạn ngươi không sao chứ? Mau trả lời Nhã nhi a!”
Cao Ngạn khẽ rên một lúc sau mới nói một cách khó khăn: “Ta không sao, mau kéo ta ra. Tên họ Hướng chết tiệt không dễ dàng bị gạt như thế, đợi hắn xuống không thấy thi thể chúng ta nhất định sẽ hoài nghi.”
Doãn Thanh Nhã hết sức vui mừng vội đỡ hắn ngồi dậy.
Cao Ngạn đặt tay lên vai Doãn Thanh Nhã làm điểm tựa đứng dậy, sau đó ngạc nhiên hỏi: “Nhã nhi vì sao khóc?”
Doãn Thanh Nhã mắng: “Ta không có khóc!”
Cao Ngạn phun ra một búng máu lại bật cười nói: “Đường tắt tạm thời này không tệ chứ!”
Doãn Thanh Nhã nói: “Nhìn bộ dạng ngươi còn có tâm tình nói cười sao? Cao gia của ta à! Bây giờ nên chạy trốn theo hướng nào?”
Cao Ngạn chỉ hướng Đông Bắc nói: “Ở giữa hai núi có một con suối, bảo đảm có thể bỏ rơi Hướng Vũ Điền.”
Doãn Thanh Nhã đỡ gã bước cao bước thấp theo hướng gã chỉ rời khỏi.
:77:
Mưa gió dữ dội lắng xuống trở thành mưa bụi lất phất, phía chân trời thỉnh thoảng lóe lên ánh chớp biểu thị gió bão vẫn đang diệu võ dương uy, chỉ thay đổi địa điểm mà thôi.
Yến Phi vẫn hồi tưởng ước hẹn với Kỷ Thiên Thiên ban nãy, tình yêu cuồng nhiệt giữa chàng và Kỷ Thiên Thiên đã vượt xa mọi thứ chàng từng có. Là phúc phận chàng chưa từng mơ tưởng đến, là việc luôn mong đợi trong vô số đêm cô độc nhưng lại tưởng rằng vĩnh viễn không bao giờ phát sinh từ sau khi chàng rời khỏi Mặc Sĩ Minh Dao.
Thứ cảm giác khắc cốt ghi tâm, không chút bảo lưu đó, cũng vì gợi ý của tiên môn mà tăng cường vô hạn, đã nâng tình yêu của họ đến một tầng khác vượt quá tình yêu nam nữ của thế tục.
Họ rốt cuộc đang ở ranh giới thách thức sinh tử với lão thiên gia? Hay là lão thiên gia đang đùa bỡn họ? Chàng tịnh không rõ, chỉ biết nhắm thẳng mục tiêu tiến tới, vì bất luận thế nào chàng tuyệt không cho phép Kỷ Thiên Thiên chết già trong vòng tay chàng.
Nghe Yến Phi miêu tả chuyện lạ có quan hệ đến tam bội “Thiên, Địa, Tâm”, tình huống liên quan đến khai mở tiên môn, Kỷ Thiên Thiên từ kinh ngạc khó tiếp nhận đến trở nên hiếu kỳ, chia sẻ cách nhìn của chàng đối nhân thế vì sự xuất hiện của tiên môn mà biến hóa như trời đất đảo ngược.
Chàng cũng đề cập An Ngọc Tình với nàng, giải thích rõ mối quan hệ vi diệu với nàng ta. Quả như Yến Phi dự liệu, Kỷ Thiên Thiên trong chớp mắt nắm rõ việc giữa chàng và An Ngọc Tình. Trong lúc trao đổi tâm linh không bị ngăn trở bởi khoảng cách, tuy không thể thăm dò ý nghĩ sâu lắng nhưng có thể cộng hưởng tất cả tình cảm và cảm giác. Điều này khiến họ hòa hợp gắn bó, hiểu rõ lẫn nhau vượt xa sức miêu tả của bất kỳ ngôn ngữ nào. Sự giả tạo và che giấu thông thường giữa người với người, căn bản không có chỗ dung thân.
Nếu nói giữa chàng và An Ngọc Tình không có chút dính dáng đến tình cảm nam nữ, chỉ là gạt người gạt mình. Sức hấp dẫn của An Ngọc Tình đối với chàng và hảo cảm của chàng với nàng ta, nói chung lúc ở với nhau bất tri bất giác lại hiện ra nhưng giao du của họ sớm thăng hoa đến tầng khác, còn Kỷ Thiên Thiên chính vì cảm thụ được tình hình của phương diện này, đã minh bạch quan hệ giữa chàng và An Ngọc Tình.
Chàng cũng không đề cập Mặc Sĩ Minh Dao với Kỷ Thiên Thiên vì chàng có một cách nghĩ đặc biệt, Mặc Sĩ Minh Dao chỉ thuộc về chàng của quá khứ, giống như việc phát sinh trong một khoảng không gian và thời gian khác, chàng không muốn để Mặc Sĩ Minh Dao tiến vào thế giới thuần tĩnh không chút tì vết của chàng và Kỷ Thiên Thiên, cũng như chàng chưa từng nghĩ nhiều về chuyện cũ giữa Từ Đạo Phúc và Kỷ Thiên Thiên.
Mưa phùn rơi lắc rắc trên người Yến Phi. Đột nhiên chàng lại từ trong suy nghĩ sâu lắng trở về thế giới hiện thực, điều khiển chiếc bè nhỏ không ngừng tiến sâu vào vùng nước mênh mông. Chính lúc này, chàng phát giác nội thương đã sớm không cánh mà bay. Sau khi giải quyết việc Tôn Ân, chàng sẽ quay trở về Biên Hoang tập, tiến hành một cuộc đấu tranh sinh tử khác.
:77:
Cao Ngạn và Doãn Thanh Nhã cùng lúc té nhào trên tuyết, thở dồn dập cực kỳ mỏi mệt.
Họ cuối cùng đã ra khỏi khu vực núi, đến vùng bình nguyên tuyết phủ dày ở giữa dãy Tung hoành và Dĩnh Thủy. Doãn Thanh Nhã thở hổn hển quan tâm hỏi: “Ngươi khỏe lên chút nào chưa?”
Cao Ngạn thở gấp nói: “Ta rất khỏe! Trước giờ chưa từng khỏe như thế này, Nhã nhi yên tâm, Cao Ngạn ta thân mang chân khí thần kỳ nhất thiên hạ, trúng độc cũng không chết vì độc huống chi con bà nó chỉ té nặng một cái.”
Lần này trái lại Doãn Thanh Nhã không nói gã khoác lác, hiếu kỳ hỏi: “Ngươi trước đây có phải mỗi lần đều nhảy từ giữa núi xuống giống như vậy à? Thật chưa từng thụ thương ư? ”
Cao Ngạn cười khổ: “Ta lần đầu tiên nhảy xuống như thế.”
Doãn Thanh Nhã thất thanh nói: “Cái gì?”
Cao Ngạn than: “Thế có đường tắt nào phải lấy mạng ra cá cược không? Ban nãy là không còn lựa chọn buộc lòng phải nhảy xuống. Sự thật ở bên dưới là tuyết mềm dày hay là đá núi sắc nhọn ta căn bản không biết, chỉ biết không làm như vậy nhất định không còn mạng. ”
Doãn Thanh Nhã ngẩn người nhìn gã, một hồi lâu mới nói: “Nhưng bách bảo bào của ngươi xác thật có công năng thần diệu làm chậm thế rơi.”
Cao Ngạn giải thích: “Ta ban đầu lúc thiết kế hai tấm bách bảo bào này quả có ý tưởng nhảy từ trên cao xuống, nhưng mỗi lần muốn làm thí nghiệm đều vì lâm trận trong lòng khiếp sợ nên bỏ luôn. Hì hì! Nói chung đã thành công một lần.”
Doãn Thanh Nhã nhíu mày hỏi: “Vậy đường tắt ban đầu của ngươi thế nào?”
Cao Ngạn nói: “Đường tắt ban đầu là vòng đến chân núi phía Đông dùng dây mây núi dài chuẩn bị sẵn trượt xuống núi. Bất quá khẳng định trước khi đến đường tắt sẽ bị tên xấu xa họ Hướng đuổi kịp hoặc bị hắn phát hiện đường tắt, vẫn khó trốn khỏi độc thủ của hắn.”
Tiếp đó nhìn về phía sau nói: “Không biết đã bỏ rơi cái tên đáng ghét đó chưa?”
Doãn Thanh Nhã im lặng không nói gì.
Cao Ngạn vẫn ngóng về phía sau, đến lúc quay đầu lại phát giác thần tình cổ quái của Doãn Thanh Nhã, hỏi: “Nhã nhi đang nghĩ gì vậy?”
Doãn Thanh Nhã khẽ nói: “Không có gì, bây giờ nên làm sao?”
Cao Ngạn trầm ngâm rồi nói: “Bây giờ còn hai canh giờ nữa là trời sáng, nếu như thuận lợi không có gì trở ngại, dựa vào thần ngoa có thể bay lượn trên tuyết của chúng ta thì có thể đến đài quan sát trước khi trời sáng.”
Doãn Thanh Nhã nói: “Gặp phải địch nhân mình sẽ ứng phó thế nào đây? Chúng ta đã bộc lộ hành tung, địch nhân sẽ điều động truy lùng chúng ta với quy mô lớn, càng đến gần Bắc Dĩnh Khẩu càng nguy hiểm.”
Cao Ngạn vui vẻ nói: “Đánh đương nhiên đánh không lại, nhưng nếu bỏ chạy chúng ta lại dư sức. Con bà nó, theo ta thấy binh lực địch nhân không quá năm ngàn người, bằng không chúng ta bây giờ có thể nhìn thấy bóng dáng địch nhân. Cái khác không được chứ quan sát địch nhân ta khẳng định là nhân tài số một, chỉ từ sự phân bố lực lượng thì có thể đại khái đoán ra thực lực của địch nhân. ”
Tiếp đó thò tay vào một cái túi trong bách bảo bào của Doãn Thanh Nhã, lấy ra giùm nàng một chiếc phi ngoa.
Thân thể mềm mại của Doãn Thanh Nhã hơi run, kháng nghị: “Ta biết lấy phi ngoa không cần ngươi giúp, để ngươi thò tay vào trong túi áo, cảm giác rất cổ quái. Úi! Tự ta sẽ mang vào! ”
Cao Ngạn phì cười móc ra phi ngoa, ngồi xuống mang vào chân, nói: “Nhã nhi có thể yên tâm, không ai hiểu rõ hơn ta địa thế từ đây đến đài quan sát, cộng thêm chúng ta đến như gió đi như chớp, bảo chứng địch nhân chạm không được cái bóng của chúng ta.”
Tuyết rơi càng lúc càng dày, tầm nhìn càng mơ hồ không rõ. Cao Ngạn nói: “Nhìn kìa! Lão thiên gia đang ra sức giúp đỡ chúng ta, mặc cho lão Hường giỏi thuật truy tung tìm dấu vết thế nào cũng phải hết đường xoay sở. ”
Doãn Thanh Nhã vừa mang xong phi ngoa nhìn về phía gã, trong màn đêm tuyết hoa bay bay đôi mắt nàng như bảo thạch phát sáng lấp lánh, rất giống tiểu tinh linh mỹ lệ của tuyết dạ.
Cao Ngạn nhất thời nhìn ngây người.
Doãn Thanh Nhã mắng: “Có gì đẹp mà nhìn? Thời gian không còn nhiều, chúng ta phải lên đường!”
Cao Ngạn trống đánh xuôi kèn thổi ngược tán tụng: “Nhã nhi thật đẹp!”
Doãn Thanh Nhã cúi đầu khẽ nói: “Ngươi là một hảo nhân!”
Cao Ngạn chấn động nói: “Nhã nhi đang nói gì vậy?”
Doãn Thanh Nhã nhảy lên phủi tuyết hoa dính trên bách bảo bào hô lớn: “Không nói gì hết, cũng không cho phép ngươi nghĩ bậy, mau đứng dậy! Ngươi là chỉ huy du lịch Biên Hoang mà! Đương nhiên do ngươi làm trưởng đoàn.”
Cao Ngạn hưng phấn nhảy lên nói: “Nhã nhi ban nãy nói ta là hảo phu tế của nàng phải không?”
Doãn Thanh Nhã mắng lớn: “Người ta khi nào nói ngươi là hảo phu tế? Chỉ nói ngươi là hảo nhân, ngươi nghe gì vậy?”
Cao Ngạn mừng rỡ nói: “Cuối cùng từ miệng Nhã nhi lại nghe lời êm tai khen ta là người tốt, hì hì! Thông thường lúc yêu đối phương lại e lệ mới kín đáo khen đối phương là người tốt! Cao Ngạn ta nếu như còn không minh bạch sao xứng làm hảo phu tế của Nhã nhi.”
Doãn Thanh Nhã giờ mới biết trúng gian kế của gã, đang tính phát tác chợt trên không trung xa xa phía sau bùng nổ một đóa quang hoa lục sắc.
Cao Ngạn giật mình nói: “Hướng tiểu tử đuổi đến rồi! Chúng ta mau trượt.”
Gã nhảy lên một cái, lúc chạm đất thì trượt như bay mà đi, Doãn Thanh Nhã nào còn tâm tình so đo với gã vội đuổi theo sau.
Hết chương 434
~~~~~~~~~
Chú thích:
*ái diễm tình hỏa: ngọn lửa tình yêu