Chương 437: Phiêu Miểu Chi Chiến

Mưa gió trên trời đương nhiên không tập trung hết lên kiếm phong, nhưng kiếm khí của Điệp Luyến Hoa, lại đúng là làm người ta có cảm giác mưa gió trên trời tập trung hết lên đó, bắn thẳng tới Tôn Ân đang đứng nơi ven núi.

Tôn Ân hiện ra thần sắc ngạc nhiên, hiển nhiên chưa từng nghĩ tới Yến Phi có thể đơn độc sử dụng Thái Âm khí, không có chút Dương hỏa, tạo ra Âm thủy chí thuần chí thịnh, không có tạp chất gì khác.

Nên biết Âm Dương thuật có cái gọi là Thái Cực, tức là bất cứ vật gì, bất luận lớn nhỏ, đều là Thái Cực. Mà Thái Cực là do một âm một dương hợp thành, không có vật nào ngoại lệ.

Chẳng hạn như Hoàng Thiên đại pháp của Tôn Ân, cũng là do âm dương hợp thành. Thái Dương chân hỏa của lão cũng là một dương một âm, chỉ bất quá là 'dương trong dương', 'âm trong dương'. Chính vì như vậy, lão có thể đem 'âm trong dương' hóa thành 'âm trong âm'. Dưới tình huống bình thường, đây căn bản là chuyện không thể làm được.

Bởi vậy An Ngọc Tình tuy nhờ Động Cực đan nên luyện thành Thái Âm chi khí. Nhưng 'âm trong âm' của nàng vẫn hàm chứa 'dương trong âm', muốn luyện thành đối nghịch cực đoan 'dương trong dương' là chuyện không thể. Cũng như thủy và hỏa không thể cứ như vậy mà tồn tại cùng lúc, bổ túc thêm bớt, tăng thêm uy thế đối phương, cùng chung phát huy diệu dụng. Chỉ có âm không cũng không được. Muốn luyện thành khí Thái Âm thuần âm không có dương, thì khó lại càng khó, chưa nói đến đồng thời lại có cả thuần âm, thuần dương chi khí.

Từ góc độ đó mà nhìn, "Nhật Nguyệt Lệ Thiên đại pháp" ngày nay của Yến Phi, đúng là tuyệt học từ cổ chí kim chưa từng có.

Mục tiêu của Tôn Ân lại là muốn đem 'âm trong dương' của "Hoàng Thiên đại pháp", mượn Yến Phi để trở thành 'âm trong âm'. Yến Phi chính là Động Cực đan của lão. Sau khi uống xong lão sẽ biến thành một Yến Phi khác, có thể thi triển chiêu số chung cuộc "Phá toái hư không", khai mở tiên môn, qua bờ bên kia.

Lão ngạc nhiên là vì vậy, ngoài việc Yến Phi không giống như trận quyết chiến thứ nhất, âm dương đều thay đổi. Còn vì đặc tính của Thái Âm chân khí, vào lúc không khí rét lạnh như hôm nay, thì uy lực lại càng mạnh lên. Tựa như đang đứng trên đống lửa, mà Yến Phi lại có thể lấy hết lửa để dùng riêng cho mình, khiến kiếm khí có uy lực có thể bẻ gãy được tất cả mọi thứ.

Về thiên thời, địa lợi, nhân hòa, lão đã mất đi thiên thời, mà trên hai mặt kia, lão cũng không chiếm được tiện nghi.

Muốn đánh bại Yến Phi, Tôn Ân tự biết có thể nắm chắc được cả mười phần. Vấn đề nằm ở chỗ nếu như thật sự giết chết Yến Phi, mộng tưởng tiên môn của lão coi như chấm dứt. Những năm còn lại của cuộc đời chỉ có thể tiếc nuối Động thiên phúc địa mà thở dài, cố sống cho hết kiếp.

Chỗ khó khăn của Tôn Ân là muốn chiếm đoạt thượng phong, khống chế cục diện, xỏ mũi Yến Phi, khiến Thái Âm chân khí của Yến Phi không có chỗ tiết ra. Thái Dương chân khí lại từ từ tổn hao đến một giọt cũng không còn. Sau đó lão có thể thi triển chiêu số lĩnh ngộ từ tiên môn "Hoàng Thiên vô cực", ép Yến Phi đọ công lực. Cuối cùng sẽ đem Thái Âm chân khí của Yến Phi hấp thụ hoàn toàn, liền có thể đại công cáo thành, hoàn thành chuyện không thể làm được.

Nhưng nếu Yến Phi chỉ dùng thuần âm chi khí kháng cự với mình, cái bị hao tổn chính là Thái Âm chi khí của Yến Phi. Khí âm của Yến Phi càng yếu, đối với đại kế của lão lại càng bất lợi. Lão làm sao mà không kinh ngạc cho được.

Có phải Yến Phi đã nhìn ra ý đồ của lão không?

Tôn Ân như thiểm điện bay ra, nắm tay đấm tới trước.

Mưa bụi gió rét trong khuôn viên hơn mười trượng, theo Điệp Luyến Hoa rời bao mà ra, với tốc độ kinh người tụ tập vào kiếm phong phát ra từ kiếm khí, đã đột phá được giới hạn cuối cùng của con người của một tôn sư về kiếm thuật, biến thành khí chí âm chí hàn, thật sự đã có được lực lượng đáng sợ mà không có ai có thể chống lại.

Nhưng vào thời khắc Tôn Ân nhích người khỏi chỗ đang đứng, Yến Phi lại cảm thấy nguyên cả thiên địa trên cao tựa như bị Tôn Ân kéo đi. Tôn Ân không còn là Tôn Ân, mà bản thân lại chính là thiên địa, cũng tựa như thiên địa tuy không ngừng chuyển hóa, lại không phải là không có tận cùng.

Đây chính là đỉnh cao nhất của Hoàng Thiên đại pháp. Hoàng Thiên đại pháp của Lư Tuần so ra chỉ như đứa bé mới học bò.

Thủ chưởng của Tôn Ân to dần về phía trước, biến thành một kích che trời phủ đất.

Yến Phi hiểu rõ cái mắt phàm thấy được chỉ là một loại ảo giác, nhưng vẫn bị tinh - khí - thần rộng lớn của Tôn Ân hút vào, không sao phá mê trở về hiện thực, cũng không sao biến chiêu hóa giải. Tựa như chàng bị thủ đao của Tôn Ân một chiêu chém ngay vào chỗ mạnh mẽ nhất của Điệp Luyến Hoa.

Không có đến một tiếng động của kình khí giao kích, cũng không có tình huống bình thường vẫn xảy ra khi kình khí giao nhau. Lúc kiếm phong bị Tôn Ân chém trúng, kiếm kình như muối đổ biển, biến thành vô ảnh vô tung.

Yến Phi tỉnh ngộ lại, vào sát na đó đã hiểu rõ thế nào là Hoàng Thiên đại pháp, nhưng cũng đã đánh mất tiên cơ.

Đó chính là cảm giác cực hư cực vô, khắp người tràn đầy khí lực lại không chỗ phát tiết, khiến Yến Phi khó chịu đến cực điểm. Chàng lại không có chọn lựa nào khác phải đem Dương hỏa thay thế Âm thủy, đồng thời lùi nhanh ra sau. Điệp Luyến Hoa dùng Thái Dương chân khí vẽ ra từng vòng từng vòng kiếm khí, bày ra một trận tràn đầy dương kình.

Đúng như dự liệu, Tôn Ân cười một tràng dài, Hoàng Thiên đại pháp từ không biến thành có, nhất thời trong khuôn viên mười trượng, nước dữ nóng bỏng mù mịt từ bốn phương tám hướng đổ về hướng Yến Phi. Bản thân lão lại đem song thủ hóa thành vô số chưởng ảnh, mỗi một chưởng đều chuẩn xác đánh vào vòng tròn kiếm khí Yến Phi vẽ ra, phá vỡ độc môn của Yến Phi.

Yến Phi vội lùi lại, Tôn Ân bám sát theo sau như hình với bóng, không cho chàng đến một cơ hội để thở.

Yến Phi hiểu rõ trong lòng, mấu chốt của sinh tử thắng bại nằm ở giờ phút này. Cao thủ ở đẳng cấp hai người đối diện giao phong, thắng bại chỉ trong một chiêu, một khi đã rơi vào thế hạ phong, sẽ mất đi khả năng phản kích, đến chết mới thôi.

Đáng lo hơn nữa là nếu dùng dương khí chống dương khí, chàng căn bản không phải là đối thủ của Tôn Ân. Như vậy cũng như dùng sở đoản của mình chống với sở trường của địch, đã mất đi công năng ảo diệu của Thái Âm chân khí có thiên tính khắc chế với Thái Dương khí.

Giờ phút quan hệ đến thắng bại chính là lúc này. Đi sai một nước, ra sai một chiêu, sẽ khiến chàng thua đi trận này.

Cách duy nhất có thể chuyển bại thành thắng, chỉ có thi triển kiếm pháp Tôn Ân nằm mộng cũng không nghỉ tới - Tiên Môn kiếm quyết.

Yến Phi lúc này đã lùi đến ven núi. Nếu lùi thêm một bước nữa, sẽ rơi xuống từ đỉnh núi cao chót vót, liền mang Thoái Âm phù hóa thành Tiến Dương hỏa, vạch ra một vòng kiếm khí cuối cùng.

Thái Âm chân khí bày ra một màn kiếm khí đầy đủ.

Âm khí, dương khí vốn đều có những đặc tính của bản thân không thể thay đổi.

Dương chủ tiến, âm chủ thoái. Dương khí tiến nhanh thoái nhanh, âm khí lại là tiến chậm thoái chậm. Bởi vậy chiêu này của Yến Phi đem kỳ chiêu "Tiên Tung sạ hiện" của Tiên Môn kiếm quyết dung nhập với Nhật Nguyệt Lệ Thiên kiếm pháp. Chàng bắt buộc phải lợi dụng đặc tính âm dương bất đồng, trước tiên bày ra kiếm khí hình thành bởi khí thuần âm, rồi mới có thể dùng khí thuần dương, điềm nhiên dẫn dắt Tiên Môn kiếm khí sinh ra ở chỗ âm dương kích động.

Nói cách khác, nếu như chàng dùng Thái Âm chân khí xuất ra kiếm kình, Tôn Ân tuyệt sẽ không như hiện tại thấy chiêu phá chiêu, coi thường đối thủ.

Chưởng đao của Tôn Ân xuyên qua vòng tròn hồ điệp cuối cùng này của chàng đánh tới, khiến người nhìn thấy mê mẩn tâm thần. Căn bản không sao nhìn ra lão xuyên qua vòng tròn cuối cùng chính là tả chưởng lại đổi thành hữu chưởng. Lấy chiêu thức mà nói, Tôn Ân thật đã đến cảnh giới xuất thần nhập hóa, đăng phong tạo cực.

Yến Phi lại lấy Tiến Dương hỏa biến thành Thoái Âm phù. Thái Dương chân khí thông qua kiếm phong bắn ra, đánh thẳng tới thủ chưởng của Tôn Ân đang xuyên qua lớp cuối cùng của Thái Âm chân khí, thu hút sự chú ý của Yến Phi.

"Đùng!"

Điện quang kinh tâm động phách, lóe lên ở giữa kiếm phong và chưởng phong. Yến Phi toàn thân chấn động, mắt mũi miệng đều rỉ máu, nhưng hai chân lại trụ vững, không rơi xuống núi.

Tôn Ân lại như diều đứt dây bay ra đằng sau, lộn hai vòng liên tục trên không, hạ xuống bìa núi bên kia.

Mọi chuyện liền tựa như chưa có chuyện gì xảy ra. Chỉ có người trong cuộc mới biết rằng, vừa mới xảy ra một trận long tranh hổ đấu kịch liệt, phảng phất như tới trước Quỷ Môn quan rồi trở về, chỉ sai một bước là đã đi vào rồi.

Mục quang hai người giao nhau.

Chân khí trong người Yến Phi nhộn nhạo không ngừng, lục phủ ngũ tạng đảo lộn hết sức khó chịu. Hai cỗ Thái Âm, Thái Dương chân khí kích động xung đột trong kinh mạch, vì vậy không sao thừa thế truy kích, không biết Tôn Ân có thể chống được bao nhiêu chiêu Tiên Môn quyết.

Tôn Ân cũng nhất thời không nói nên lời.

Sau hồi lâu, Tôn Ân trầm giọng nói: "Ta thật sự không nghĩ tới, ngươi lại luyện thành Tiểu tam hợp."

Yến Phi lấy tay lau đi vết máu nơi miệng, Điệp Luyến Hoa trong tay phải chỉ xuống đất, nhẹ nhàng hỏi: "Tiểu Tam Hợp là cái gì?"

Tôn Ân thần sắc bình tĩnh đáp: "Thiên, địa, tâm hợp lại thành Đại tam hợp. Ngươi có thể dùng kiếm pháp diễn lại cảnh tam bội hợp nhất, nhưng uy lực vẫn chưa đủ để phá mở hư không, đó là Tiểu tam hợp."

Trực giác Yến Phi cảm ứng được Tôn Ân ngoài mặt dường như không có gì thay đổi thực ra đã thụ thương, nhưng so với vết thương của mình lại nhẹ hơn nhiều. Phát hiện này khiến chàng chấn động trong lòng, bởi vì sau khi tự ngộ ra "Tiên Môn kiếm quyết", đây là lần đầu chàng thi triển chiêu này, mà đối thủ vẫn có thể chiếm được tiện nghi. Từ đó mà xét, Hoàng Thiên đại pháp của Tôn Ân ở thời điểm trước mắt này, thật sự cao hơn "Tiên Môn kiếm quyết" của Yến Phi.

Sao lại như vậy? Chẳng lẽ "Phá toái hư không" tịnh không phải là chiêu số chung cuộc? Hay là "Tiểu tam hợp" của chàng vẫn chưa thành công? Chân khí của Tôn Ân lại bắt đầu vây chặt lấy chàng. Dưới sự phong tỏa của trường khí cơ thể, đối thủ lại là Tôn Ân, chàng muốn chạy cũng chạy không được, chỉ có tận hết khả năng, đả bại cường địch này.

"Tốt! tốt! tốt!"

Tôn Ân nói liền ba tiếng tốt, sau đó hai tay giơ cao lên, quần áo vốn phất phơ theo gió đứng im trở lại. Mà lão lại tựa như trở thành trung tâm của một trận cuồng phong, đem toàn bộ đỉnh núi đặt dưới uy lực vây phủ của gió bão do lão phát động.

Quang cảnh thiên địa tĩnh lặng trong một sát na, sau đó xung quanh chỗ Yến Phi đứng cuồng phong bắt đầu cất lên, mưa gió theo kình khí hình thành hết vòng xoáy này đến vòng xoáy khác, tựa như toàn thể vật chất hóa thành binh đao cắt người, ngắn gọn mà đầy lực đạo, càng thổi càng mạnh, đột ngột công tới Yến Phi.

Nhất thời, mưa gió trên trời theo sự dẫn dắt của kình khí của Tôn Ân, bay lộn cuồng loạn, hình dạng cảnh vật trên núi biến thành mơ hồ không rõ. Chỗ đất nơi Yến Phi đứng cũng tựa như biến thành phù sa đầm lầy không còn đứng vững được. Loại cảm giác này, nếu không phải đích thân trải qua, cũng sẽ không tin trong thiên hạ lại có chiêu thức uy lực như vậy. Công pháp đáng sợ tựa như không bao giờ dứt, vô cùng vô tận.

So với Tôn Ân, khí công của Ma môn tiền bối cao thủ Vệ Nga chỉ là đồ chơi của trẻ con.

Đây là chuyện không thể.

Biểu hiện về công lực của Tôn Ân đã hoàn toàn đột phá cực hạn của sức người cũng như của bất cứ tông sư võ học nào, cao thâm khó lường.

Bất quá sự thật nằm ở trước mắt, cũng như chàng từ tam bội hợp nhất lĩnh ngộ được "Tiên Môn quyết", Tôn Ân cũng từ đó đạt được lợi ích lớn, đem Hoàng Thiên đại pháp tới tầng lớp chí cao vô thượng.

Mỗi lần cơn lốc kình khí quét ngang qua người, thì chân khí hộ thể của Yến Phi lại tổn hao đi một chút. Mà cơn này vừa qua thì cơn khác lại tới, nối nhau kéo lại, thậm chí có lúc hai, ba cơn lốc xoáy đánh tới người cùng một lúc, làm hao tổn của Yến Phi càng lớn.

Hoàng Thiên đại pháp của Tôn Ân mang lại loại cảm giác kinh người tựa như đem cuồng bạo của thiên địa vũ trụ tập trung hết vào nơi đây, khiến Yến Phi sinh ra cảm giác hoàn toàn bị cắt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài, tuyệt đối cô lập, bị biển khí nhận chìm. Chỉ cần chàng chống đỡ không nổi, sẽ tựa như món đồ chơi để mặc kình khí của Tôn Ân sắp đặt, mất đi khả năng tự chủ.

Tôn Ân lúc này, trong mắt chàng đã biến thành một người khổng lồ có thể khống chế thiên địa, mà chàng lại sinh ra cảm giác chán nản, thấy mình tầm thường và không biết tự lượng. Kình khí cuồng nộ từ bốn phương tám hướng đánh tới, gầm thét giận dữ.

Lực lượng của đối phương tựa như dùng không bao giờ hết, mà của mình thì lại không ngừng hao tổn. Cái cảm giác đáng sợ người tăng mình giảm này, tạo thành một áp lực rất khó kháng cự.

Lập tức, chàng biết rằng mình lại rơi vào thế hạ phong, mà Tôn Ân đang bức chàng phải phản kích trong thế yếu kém cực độ.

Chàng làm sao mới có thể cân bằng lại đây? Điệp Luyến Hoa chỉ thẳng vào đối thủ.

Yến Phi thần sắc bình tĩnh, phảng phất tựa như một đỉnh núi đứng thẳng mặc cho mưa gió dập vùi vẫn không di động một phân nào. Song mục chàng đột nhiên cực thịnh, y phục toàn thân tung lên phần phật, cộng thêm những vết mau rỉ ra từ mắt, tai, mũi, miệng vẫn còn chưa khô, hình thành tình cảnh quỷ dị đến cực điểm.

Dưới áp lực của Tôn Ân, Yến Phi buộc phải thi triển toàn bộ công phu thật sự quyết một trận sinh tử. Dưới tình huống quyết đấu như vậy, kế mưu thủ đoạn gì cũng không dùng được.

Luôn cả Tôn Ân cũng không hiểu, chiêu phản kích chàng đang chuẩn bị thi triển thật ra là bị Tôn Ân ép phải làm. Chàng cũng chưa từng thử qua xem có làm được không, chỉ biết rằng chỉ có chiêu này mới có thể phá đi công pháp mà sức người không sao kháng cự lại của Tôn Ân, không thành công thì cũng thành nhân, không còn lối thoát nào khác.

Thái Dương chân hỏa liên miên bất tuyệt đổ vào chỗ Điệp Luyến Hoa đang chỉ tới Tôn Ân, tả thủ từ từ nâng lên, chưởng tâm hướng ra ngoài, khi Điệp Luyến Hoa đã lấy đủ năng lượng sẵn sàng bùng nổ, Yến Phi ung dung hỏi: "Không biết chiêu pháp của Thiên Sư có tên gọi là gì?"

Song mục Tôn Ân hung bạo, cười dài đáp: "Lại nói cho ngươi biết à? Chiêu này trong tuyệt học Hoàng Thiên đại pháp của bản nhân kêu là 'Hoàng Thiên vô cực'. Nó cũng như "Tiểu tam hợp" của ngươi đã vượt lên trên phạm trù võ học bình thường, người thường không thể kháng cự lại."

Yến Phi mỉm cười hỏi: "Tiểu tam hợp lại như vậy sao?"

Vừa nói xong, tả chưởng đẩy ra.

Với nhãn quan kiến thức của Tôn Ân, nhất thời cũng không hiểu rõ huyền ảo trong chưởng của Yến Phi.

Chưởng này của Yến Phi vốn không những vô thanh vô tức, lại không trực tiếp công tới Tôn Ân. Ngược lại đánh tới chỗ trống phía bên trái chỗ Tôn Ân đứng, bề ngoài xem như không có tí gì kình lực, nhưng lại kéo lui được trường khí của Tôn Ân đang vây quanh Yến Phi. Tất cả đều đi theo một chưởng cực kỳ hư vô này của Yến Phi, di chuyển đến bên trái của Tôn Ân.

Yến Phi cảm thấy hồn thân hợp nhất, biết rằng thành công hay thất bại là ở giờ phút này. Chàng nhanh như chớp đảo ngược dòng khí, nhân kiếm hợp nhất đâm tới Tôn Ân.

Tôn Ân thở dài: "Người muốn tìm chết?"

Song thủ giơ lên cao hợp lại, chưởng tâm hướng vào nhau, một cỗ khí kình lập tức sinh ra giữa hai bàn tay, hướng tới Yến Phi đang bay tới bắn ra.

Yến Phi cười dài nói: "Thiên Sư trúng kế rồi!"

Đột nhiên xoay người lại, hóa ra là muốn chịu một chiêu của Tôn Ân, kình khí phát ra từ mũi Điệp Luyến Hoa, Thái Dương chân hỏa như hồng thủy sau khi tích tụ bạo phát, bay tới chỗ hư không bên trái Tôn Ân.

"Bùng!"

Sau khi Yến Phi chịu một kích của Tôn Ân, như biến thành con quay bay ngược trở lại.

Cùng lúc đó, phía bên trái của Tôn Ân bị sấm chớp loằn ngoằn như rễ cây đánh tới. Tôn Ân không kịp đề phòng bị sấm sét đột ngột đánh trúng người loạng choạng, chút xíu nữa đã té xuống đất, hết sức rối loạn. Đương nhiên lão cũng không sao thừa thế truy kích Yến Phi.

Khi văng đến cách triền núi khoảng một trượng, Yến Phi đã bắt đầu quay chậm lại, đến ven núi thì ngừng hẳn. Vừa mới ngừng chân, chàng đã mở miệng phun ra máu tươi, hiển nhiên đã bị nội thương nghiêm trọng.

Tôn Ân cuối cùng cũng đã ngừng, lại phải bước ngang một bước mới ngừng hẳn được, mở miệng phun ra một ngụm nhỏ máu tươi, nét mặt nhợt nhạt, nhìn sang Yến Phi. Trên mặt lão hiện lên thần sắc không thể tin được.

Khuôn mặt tuấn tú của Yến Phi đã mất hết sắc hồng, cũng cảm thấy thật khó tin, Tôn Ân lại có thể dưới tình huống trực tiếp bị Tiên Môn kiếm quyết đánh trúng, vẫn chỉ là phun ra một ngụm máu nhỏ, thương thế của lão còn nhẹ hơn của mình.

Chuyện này thật không thể nào.

Vấn đề nằm ở chỗ nào? Chí âm chí dương đánh vào nhau sẽ sinh ra lực lượng của Tiểu tam hợp. Hoàng Thiên Đại Pháp lấy Thái Dương chân hỏa làm chủ của Tôn Ân tuyệt đối không thể kháng cự lại được.

Tôn Ân đã dời đến phía bên phải của Yến Phi, đang trừng trừng nhìn Yến Phi với ánh mắt kỳ quái nói: "Ba chục năm nay, lần đầu tiên lại có người khiến cho Tôn Ân ta thọ nội thương không nhẹ, dám hỏi Yến huynh có còn lực tái chiến không?"

Yến Phi cố gắng hết sức không để ý đến thương thế trong kinh mạch, thở dài nói: "Nếu Tôn thiên sư vẫn không muốn ngừng lại, Yến Phi ta chỉ có thể xả mệnh bồi quân tử. Bất quá giao phong lại chắc sẽ đưa đến chết chóc, chỉ sợ đó không phải là cái Thiên Sư muốn?"

Tôn Ân gật đầu nói: "Huynh có thể thi triển Tiểu tam hợp được như vậy, thật là nằm ngoài dự liệu của ta."

Lại cười nói: "Huynh đúng là người thông minh toàn diện, có đại trí tuệ, khám phá ra nguyên nhân phía sau trận quyết chiến của huynh và bản nhân. Lần này coi như huynh đã miễn cưỡng qua được ải, nhưng trận tới lại là chuyện khác. Nếu như huynh vẫn chỉ giới hạn trong công phu của Tiểu tam hợp, khẳng định sẽ thua thê thảm."

Yến Phi hỏi: "Thiên Sư có phải là muốn hẹn tái chiến?"

Tôn Ân đáp: "Bất luận huynh trốn đến chân trời góc biển nào, ta vẫn có biện pháp tìm ra huynh, về mặt này huynh chắc cũng đã rõ."

Yến Phi lãnh đạm nói: "Ta chưa từng nghĩ tới bỏ trốn. Đúng như Thiên Sư nói, trong bọn ta chỉ có một người có thể phá không mà đi, không phải ngươi thì là ta. Trong mắt của Thiên Sư, Yến Phi ta là chìa khóa cho Thiên Sư có thể luyện thành 'Phá toái hư không', nhưng không biết Thiên Sư có biết rằng, ngươi hiện tại cũng đã biến thành nhân tố quyết định giúp ta luyện thành 'Đại tam hợp'. Hay là như vầy, ngày này năm sau, bọn ta gặp lại nơi đây, quyết một trận tranh hùng thì sao?"

Tôn Ân ngửa mặt lên trời, cười nói: "Tốt! Vậy thì nhất ngôn vi định."

Nói xong tung người lên bỏ đi xuống triền núi bên phải, biến mất không thấy đâu.

Yến Phi toàn thân kịch chấn, té bệt xuống đất, lại phun ra thêm một ngụm máu nữa.

Hết chương 437

~~~~~~~~~