(1)
Vừa nghĩ đến đây, Phong Ấn thử vận chuyển cơ sở công pháp lại thấy tiểu gia hỏa này lại chẳng có chút nào phản ứng, càng khẳng định phán đoán của hắn.
"Vật nhỏ, ngươi vừa mới sinh ra thôi…"
Phong Ấn dùng ngón tay chạm lên cái mũi nhỏ ướt át của tiểu gia hỏa, nói: "Thế mà công pháp gì tốt ngươi đều đã biết à? Vậy chẳng phải còn thiên tài hơn cả ta, càng có nhãn lực hơn ta sao? Hửm?"
Tiểu gia hỏa vẫn hướng bụng lên trời ngủ say, móng vuốt nhỏ vô thức vung loạn, giống như có chút ngứa lúc bị hắn chọt mũi.
…
Phong Ấn lại tắm sạch sẽ một lần.
"Hóa Linh Kinh này thật sự cao minh…"
Phong Ấn nói thầm: "Hình như mỗi lần tu luyện đều có thể đạt được một lần tẩy tinh phạt tủy… mà trong cơ thể của ta chứa nhiều thứ bẩn đục thế sao? Ta nhớ ta đã ăn không ít Tẩy Tủy đan mà!"
Phong Ấn nhìn thùng tắm bẩn như bùn, nhíu mày.
"Hai ngày liên tục tu luyện Hóa Linh Kinh, ở đan điền như có dấu hiệu tụ thành một luồng khí xoáy… Nhưng luồng khí xoáy này cũng không phải là công kích linh lực, cũng không phải tu vi của ta tích lũy… Rất có khả năng là linh lực Hóa Linh Kinh có sẵn."
"Đạo Điển… cũng chưa xuất hiện nội dung gì mới, còn thanh đao kia càng giống như đã chết rồi."
Phong Ấn cũng không nóng vội.
Trước sau gì tiểu đao cùng Đạo Điển đều ở trong cơ thể của ta, lão tử đây sợ các ngươi bay lên trời sao?
Mười năm trầm tịch cũng sống qua rồi, không nóng lòng sớm sớm chiều chiều!
Tuy các ngươi không có giác ngộ được bàn tay vàng nhưng ca ca ta làm chủ nhân giác ngộ vẫn tương đối cao hơn.
…
Tắm xong thay đổi một bộ y phục sạch sẽ, đi ra ngoài, đã thấy y quán bị người đứng kín chỗ.
Vị Từ lão tứ làm hỏa kế tạm thời của y quán càng là không mời mà tới, tự giác thực hiện nhiệm vụ, bộ dáng nghiêm túc không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt giải thích.
"Tiên sinh đang tắm, xin chư vị không cần ồn ào. Ta chỉ là một tên hỏa kế…"
"Lát nữa tiên sinh sẽ ra…"
"Tiên sinh nhân tâm thánh thủ, diệu thủ thành xuân, tế thế cứu nhân, cứu khổ cứu nạn, y thuật cao minh, khởi tử hồi sinh…"
"Tiên sinh ở khu vực chúng ta, thần y tại thế, tiếng lành đồn xa! Vạn gia sinh phật, danh xứng hư truyền!"
"Tiên sinh…"
Trong lúc nhất thời Từ lão tứ lại uốn lưỡi khoe khoang, đọc ra mấy câu tục ngữ trôi chảy như nước, cố tình lúc nói chuyện còn nhấn nhá đủ chỗ, làm cho năm sáu người ở trong y quán nghe được mà kinh ngạc, vẻ mặt vốn kiệt ngạo bất tuần đã sớm không biết đi nơi nào.
Thay vào đó là tôn kính thuận theo.
"Khụ khụ…"
Phong Ấn ho khan bước ra.
Chủ yếu là chột dạ do bị Từ lão tứ thổi đến phồng.
Người mà Từ lão tứ ngươi đang khen xác định là ta sao?
"Tiên sinh đến rồi!" Từ lão tứ kêu lên phấn khởi.
Ngữ điệu, giọng nói này sao cảm giác giống như thái giám dùng giọng gió gọi.
---Hoàng Thượng giá lâm…
Lập tức người trong y quán cũng yên tĩnh lại.
"Tiên sinh, mấy người này đều tới cầu y."
Từ lão tứ tranh công nói: "Vừa rồi ta có hỏi bọn hắn bị bệnh gì, nhưng không có nói, có lẽ có nỗi niềm khó nói… Ta đoán có thể là di tật bẩm sinh."
"Cầu y?"
Phong Ấn trợn tròn mắt.
Ta thật sự chỉ là một y giả gà mờ…
Sao đột nhiên có nhiều người bệnh như vậy?
Chẳng phải là muốn đập bảng hiệu sao?
Còn nữa, Từ lão tứ ngươi đi hỏi người ta, người ta sẽ nói sao? Ngươi lại không phải là lang trung, nói với ngươi rồi lát nữa còn phải nói thêm một lần, như thế có phiền phức không?
Ngươi không hiểu được chuyện này
Ta lại hiểu, nhưng ta cũng thật sự không biết chữa bệnh, này phải làm sao đây?
"Chư vị đây là…"
Phong Ấn nhíu mày, gương mặt hiện lên tia ấm áp mà khó hiểu, dịu dàng nhưng lại chứa một chút xa cách, dáng vẻ thần y tự nhiên sinh ra.
Tuy rằng ta không biết chữa.
Nhưng ta lại biết giả vờ.
Loại khí thế tự nhiên dâng lên này, lập tức khiến mọi người cảm thấy một luồng uy nghi khó nói ập vào trước mặt, không khí đột nhiên yên tĩnh lại.
Trong lòng mỗi người đều có một suy nghĩ: Quả nhiên là có chút tài năng!
Chỉ bộ dáng này, tuyệt đối là có năng lực!
"Tại hạ chỉ là một lang trung ở nơi thôn dã, tài hèn học ít… Tự hỏi không có tiếng tăm gì, y đạo thì càng bình thường hơm, haiz về chuyện khởi tử hoàn sinh chỉ có thể là lừa gạt người nhà quê mà thôi… Chư vị đều là anh hùng tam sơn ngũ nhạc… Sao đột nhiên lại tới tiểu y quán của ta?" Phong Ấn cau mày nói.
Ngôn ngữ trần ngập ý tự hạ mình , nhưng sâu hơn là ấn ý đuổi khách.
Hơn nữa cái gọi là tự hạ mình cũng chỉ là một cách thoái thác.
Mọi người đều là hạng người tâm tư linh hoạt, nên cũng lập tức có suy nghĩ trong đầu.
Khởi tử hoàn sinh há có thể để tùy tiện y giả gì đó nói chứ?
Đó chỉ là thủ đoạn tăng danh tiếng của y thần, nhìn chung không có mấy y giả dám nói mình có thể làm được, mà người trước mắt tuy nói hắn cũng không thể, nhưng đến cuối cùng có thể hay không thì khó mà nói được.
Hơn nữa lỡ như người ta tự hạ mình khiêm tốn thì sao?
Dẫu sao, có vị thần y nào dám bước lên nói: Bệnh gì ta cũng có thể trị sao?
"Tiên sinh thật sự đã khiêm tốn quá mức rồi.”
Mấy hán tử, một xanh xao, một mặt thẹo, một chân vòng kiềng, một lưng gù đều nở nụ cười làm lành, nói: "Ngô đại nhân đều khen không dứt lời khi nói về tiên sinh, đại nhân khen tiên sinh nhân tâm thánh thủ, y thuật y đức đều là số một, sao tiên sinh lại tự khiêm tốn đến thế… Ha ha."
Phong Ấn lập tức hiểu ra.
Thì ra vị Ngô đại nhân kia sau khi ra ngoài đã nói vài lời hay ý tốt về mình.