Cái gọi là cỗ kiệu hoa hòe người nhấc người, khiến mình ngồi vững thân phận ‘Y sư ngự dụng trên trời phái xuống’, đồng thời cũng khẳng định chuyện y thuật của mình không tầm thường, đến mức có một màn như trước mắt.
Nhưng Phong Ấn vẫn có chút khinh thường Ngô Thiết Quân.
Tính cách của Ngô Thiết Quân ngây thẳng, nghiêm túc cổ hủ, người có thể được hắn khen ngợi như thế đều đếm trên đầu ngón tay. Cho nên lời từ miệng hắn nói ra đều đáng tin tuyệt đối.
Đây cũng là nguyên khiến đám hán tử giang hồ này tin tưởng không chút nghi ngờ .
Chỉ vì quá tin tưởng Ngô Thiết Quân, cũng biết cái tên ngu ngơ kia sẽ chẳng nói dối, càng sẽ không tâng bốc.
"Thì ra là thế."
Lập tức Phong Ấn đã có quyết định.
Nếu họ đã tin tưởng không chút nghi ngờ, vậy càng dễ dàng hơn.
Một tay chắp sau lưng, ưỡn ngực lên, mặt cũng hiện ra nét cười ôn hòa: "Mời các vị anh hùng ngồi. Không biết có bệnh gì, có thể nói cho ta nghe một chút, có điều ta không dám bảo đảm nha, ha ha."
Nói xong, bước hai bước tiêu sái.
Không chút khách khí, hào sảng ngồi xuống ghế.
Phong độ nghiễm nhiên.
Khí độ nghiễm nhiên.
Một bộ danh y, triệt để hiển lộ..
Ta không giả nga, ta ngã bài rồi, ta chính là thần y!
Mấy hán tử thấy thế trong lòng càng sùng bái, lập tức tranh nhau nói.
"Tiên sinh, ta đã từng bị thương, bệnh trầm kha đã hơn năm năm, vẫn không thể nào trị tận gốc, không biết tiên sinh…"
"Tiên sinh, ngực của ta…"
"Tiên sinh, ta…"
Phong Ấn nhíu mày, nghiêm túc, ôn hòa nói: "… Chớ sốt ruột, từng người nói thôi."
Mấy chuyện này đều là chuyện rất nhỏ. Không cần gấp gáp, ta đã dùng từ ‘chớ’ để không mất dáng vẻ rồi.
Ý như nhau, chỉ khác hai chữ, nhưng lại thể hiện học thức văn hóa cơ bản rồi.
Ví dụ như câu "Đ-t mẹ mày!" và câu "Mẫu thân mày!" cơ bản không có khác nhiều ý nghĩa, nhưng mà người vừa nghe vế sau thì biết người văn hóa đang mắng người, còn người nghe xong vế trước chính là bọn du côn lưu mạnh đang chửi ngoài phố.
Cái này có thể giống nhau sao?
Cho dù ý nghĩa giống nhau nhưng mà hiệu quả cũng tuyệt đối không giống nhau. Càng nghe kỹ càng cảm thấy không giống nhau.
...
Mấy người đều là có chút sốt ruột.
Nói thật ra phàm là người giang hồ trà trộn trong giang hồ, trừ tấm chiếu mới, lại có cái nào trên thân không có có vài chỗ ám thương?
Ngay cả mấy vị trước mắt này, đoán chừng đã sớm không biết đi tìm bao nhiêu vị lang trung rồi mà không có hiệu quả, hôm nay tình cờ nghe được thần y gần trong gang tấc, sao có thể không vội vàng đến đây thử chứ?
Lỡ đâu chữa khỏi thì sao?
Đừng bảo do có đảm bảo của Ngô Thiết Quân, cho dù không có, bọn họ cũng sẽ ngoan ngoãn. Bởi vì có thể đây là một lần hi vọng.
Ám thương, sẽ ảnh hưởng đến chiến lực cùng tiềm lực.
Trong lòng Phong Ấn không khỏi bó tay toàn tập.
Ta thật sự là kẻ nửa vời, chắc cũng không bằng cả lang băm tầm thường nữa.
Chẳng qua, dù trong lòng đang rối ren nhưng trên mặt Phong Ấn vẫn vĩnh viễn không biến sắc.
Đó cũng nhờ nội tâm vô cùng mạnh mẽ của hắn.
Thua người không thua trận, nhưng ta đã trải qua hai kiếp người, trước mắt đám gà thấp kém này, ngươi đã trải qua mấy đời?
Ngươi từng chết qua chưa
Lão tử đây từng chết rồi này!
Nói khiêm tốn một chút, y thuật không giỏi nhưng lão tử đây còn chưa lừa người bao giờ, mà bàn về việc lừa người, ta đây cũng rất có kinh nghiệp đấy.
Trên gương mặt anh tuấn thật thà của Phong Ấn nở một nụ cười khiến người khác tin tưởng, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, vang lên âm thanh "cốc cốc cốc" rất nhỏ, vẻ mặt cũng ôn hòa nói: "Có câu tấm lòng thầy thuốc như cha mẹ, nếu các vị không chê tiểu điếm quê mùa, kẻ hèn này sẽ xem một chút cho chư vị. Người đầu tiên là ngươi đi."
Chỉ ngón tay vào một người.
"Đa tạ tiên sinh."
Người xanh xao đầu tiên đi tới, cơ thể tráng kiện như hùng, đặt mông ngồi trên ghế, chân ghế gỗ hoàng dương chắn chắn bỗng vang lên mấy tiếng răn rắc.
Đại hán này rất biết điều vươn cổ tay ra, vẻ mặt đầy dữ tợn đang cố gắng cười lấy lòng.
Phong Ấn nhắm mắt, bắt mạch, trước sau cũng chẳng sờ ra được cái gì.
Nhưng thần sắc lại ổn trọng, chân mày khẽ chau lại, trầm giọng lo âu nói: "Thương tới nội phủ. . . Vị này. . . thương thế của ngươi tổn hại căn bản, cũng không dễ trị đâu."
Nếu nghe kỹ, thì đây chính là một câu nói nhảm.
Nội thương người ta trị nhiều năm không hết, há có thể do ngoại thương sao? Chắc chắn là thương tới nội phủ, đả thương căn bản là đương nhiên.
Nhưng vẻ mặt của đại hán này lại vô cùng vui mừng, gật đầu như gà mổ thóc, mặt đầy ngưỡng mộ: "Tiên sinh đúng là thần y... vừa mới nhìn qua đã đoán đúng, đúng là như thế, lúc trước ta đi chỗ khác, những tên lang băm kia cũng không thể nhìn ra được, hơn nữa còn nói rằng ta chuẩn bị vào thẳng quan tài..."
Vẻ mặt tên mặt sẹo và tên chân vòng kiềng vừa chấn kinh lại vừa vui mừng: Đúng là thần y thật sự!
Hừ, trừ thầy tướng số cũng không có mấy ai nhìn ra được...
Phong Ấn lại cau mày lo âu, trong giọng còn thêm ba phần chỉ trích, dạy dỗ: "Không nên tùy tiện nói đại phu khác không tốt, gốc rễ lập thế lập thân của đại phu đều là trị bệnh cứu người, chăm sóc người bị thương, mỗi một vị đại phu đều muốn giúp ngươi chữa khỏi, chỉ là nhân lực có lúc, thỉnh thoảng hữu tâm vô lực mà thôi."
"Phải, phải, tiên sinh nói đúng, là ta sai, cái miệng này của ta thật đáng đánh đòn..."
“Theo như ta xem, vết thương kia của ngươi... có phải là khi bị thương hoàn toàn không phòng hộ?"
Phong Ấn cau mày, nói: "Nếu như lúc đó có thể vận công phòng thân, chắng phải là... tính mạng vô ưu sao, ngươi hành tẩu giang hồ sao lại sơ ý như thế?"
Những lời này cũng là nói nhảm.
Loại hán tử giang hồ bị thương không chết này, hơn nữa tu vi cũng không có tổn hại, tám mươi phần trăm trở lên là đều bị người khác đặt bẫy đánh lén. Mà người đánh lén hắn thì tu vi lại không bằng hay cao hơn hắn được, cho nên mới phải đánh lén, thế nên đánh lén vẫn có thể không chết...
Vẻ mặt của hán tử xanh xáo kia lập tức phẫn nộ, cộng thêm phục sát đất: "Tiên sinh, tiên sinh đúng là thần... Vết thương của ta đây ban đầu đều do một tên tiểu nhân đặt bẫy đánh lén sau lưng, ngay lúc đó thật sự không có phòng bị, haiz... Chuyện này đã nhiều năm như vậy rồi không có ai nhìn ra... Tiên sinh đúng là… đúng là..."
Mặt sẹo bên cạnh cũng gật gù, ánh mắt ứa nước mắt ần ật, thần sắc bội phục sát đất, vốn âm thanh nói chuyện của mọi người rất lớn nhưng bây giờ đều ngậm miệng lại, ngay cả thở cũng không dám lớn tiếng.
Hôm nay gặp được đại năng rồi, chuyện này cũng có thể nhìn ra...
Chỉ nghe Phong Ấn thở dài: "Chẳng qua may nhờ căn cơ của ngươi thâm hậu, nếu không với vết thương này sợ đã sớm khiến ngươi chôn thân nơi hoang dã rồi."
"Vâng, tiên sinh nói đúng."
Tên xanh xao lại nhớ đến sau khi mình bị thương đã khó khăn chạy trốn, lập tức nghiến hàm vang lên tiếng ken két.
Vị lang trung này nói quá đúng, ban đầu ta suýt chút nữa đã bị giết chết tại chỗ.
Phong Ấn âm thầm trợn trừng mắt: Người ta đánh lén ngươi chẳng lẽ không truy sát ngươi? Con đường chạy trốn kia đương nhiên là cửu tử nhất sinh rồi...
Trầm mặt, nhướng mày, vẻ mặt đầy sâu lo thương xót, cũng có chút mùi vị đã liệu trước, khẽ thở dài, nói: "Thương thế kia của ngươi..."