Chương 20: Quân Tử Có Thể Bỏ Cá Nhân Vì Đại Thể (2)

Đây rõ ràng là thể hiện tác dụng của những lời mà Phong Ấn nói trước đó đã hiện ra.

Trên thực tế lúc vị Ngô đội trưởng này vừa vào cửa, Phong Ấn đã suy đoán về ý đồ hắn tới đây.

Không bệnh không tật tới y quán còn có thể làm gì?

Nếu có chuyện cần mà đến đây, vậy chỉ có thể là bắt lính.

Nhưng đang sống ở chỗ này yên ổn, gia nhập vào đội ngũ mạo hiểm mới chính là cửu tử nhất sinh… Phong Ấn có ngu mới muốn đi.

Dù kỳ ngộ lớn hơn nữa cũng không muốn đi.

Một số thời khắc hắn sẽ không chút do dự mà mạo hiểm, nhưng càng nhiều thời điểm hắn thanh tỉnh đến lòng như băng tuyết.

Cho nên từ khi bắt đầu vào cửa, từ sắc mặt ám chỉ, đến thốt ra từng từ ngữ để dẫn dắt đối phương theo hướng mình muốn, cho đến cuối cùng là dùng từ ngữ để ám chỉ rõ ý của mình, còn có các loại biểu cảm lập tức bày ra lòng thành đại y…

Sau một phe biểu diễn, hắn thành công khiến cho Ngô Thiết Quân đánh mất tính toán ban đầu của mình lên người hắn.

Nhưng trong lòng Phong Ấn cũng rõ, đây thuần túy là mình sử dụng tâm cơ, lợi dụng tính cách ngay thẳng của Ngô Thiết Quân mà thôi.

Tuy quân tử có thể lấy đại nghĩa làm hướng tới, nhưng nếu biến thành người khác, cơ hội thành công của mình cực kỳ bé nhỏ.

Nếu Ngô Thiết Quân cưỡng ép mộ binh, không cho Phong Ấn có cơ hội nói chuyện, thì Phong Ấn có đường sống chống cự sao, chỉ có thể bị bắt đi theo khuôn khổ, hoàn toàn không có cách nào.

Bây giờ nghe phương án tạm thời của Ngô Thiết Quân đưa ra, Phong Ấn lập tức nghiêm mặt nói: "Chuyện này không nhọc Ngô đội trưởng ra lệnh, Phong mỗ cũng là con dân Đại Tần! Thứ đang chảy trong cơ thể ta cũng là máu Đại Tần!"

Vẻ mặt Ngô Thiết Quân thay đổi, nhìn thoáng qua gương mặt của Phong Ấn thật sâu, dùng sức vỗ vai hắn, không nói thêm gì nữa.

Lập tức mang người đi ra ngoài, chắp hai tay sau lưng, sắc mặt lại có chút vui mừng.

Thanh âm ung dung truyền đến, tràn đầy cảm thán: "Ở nông thôn có đại hiền."

.

.

"Người phân rõ phải trái thật đúng là dễ lừa."

Phong Ấn âm thầm nói.

"Nhưng loại nhìn mặt nói chuyện, phỏng đoán lòng người, lợi dụng tính cách này chung quy chỉ là một thủ đoạn nhỏ, có thể ứng dụng nhất thời lại không phải kế hoạch lâu dài, ở thế giới này vẫn phải lấy thực lực làm trọng, nếu thực lực của ta không đạt tới trình độ hắn không dám cưỡng ép chiêu mộ, hà tất gì phải dùng đến thủ đoạn hạ lưu này chứ?"

"Tu vi càng cao, thủ đoạn càng đơn giả, làm việc cũng càng nhanh gọn, chính là cái đạo lý này…"

Phong Ấn thở dài.

"Trên thực tế, theo mục đích của vị Ngô đội trưởng kia mà nói, chỗ này cùng theo đội cũng không khác nhau quá lớn, vị Ngô đội trưởng này nhìn như lùi một bước nhưng thật sự cũng khiến ta thiếu hắn một nhân tình…"

Từ lão tứ bắt đầu quét tước vệ sinh trước cửa hàng.

Còn Từ lão tam đang uống thuốc, cộng với tự thay thuốc.

Phong Ấn mặc kệ thì hắn chỉ có thể tự mình làm, đau đến mức thét như bị thọc huyết.

Phong Ấn cũng không rảnh rỗi, hắn lại bắt đầu trộn cháo, hơn nữa còn có tiểu tổ tông cần phải đút ăn, mà lúc đút cho gia hỏa kia, Phong Ấn rõ ràng cảm giác được gia hỏa kia có chút xao động, thật không thành thật.

Phong Ấn không khỏi cảm thấy kỳ quái, đây là thế nào?

Trước đó còn ngoan ngoan thành thật há mồm ăn uống, nhưng lần này nào…

Ôm vào trong ngực đút ăn chừng nửa chén cháo, tiểu gia hỏa bắt đầu giãy giụa chân tay, lại ngủ mất, lần nữa trở về lại yên tĩnh.

Mà một đêm qua đi, Phong Ấn cảm giác kinh mạch cơ thể đã thích ứng, liền bắt đầu một vòng tu luyện mới.

Như hôm qua, vừa mới vận chuyển công pháp Hóa Linh Kinh liền lại dẫn động vòng xoáy linh khí.

Nếu nói lúc trước Phong Ấn tu luyện công pháp cơ bản của Quân Thiên Thủ, số lượng linh khí dẫn động được là một, chất lượng là một, thì bây giờ số lượng linh khí Phong Ấn dẫn động chính là mười, mà chất lượng cũng là mười.

Cứ thế mà tính, nhưng cũng không phải là tăng vọt gấp mười mà là tăng thành gấp trăm lần!

Liền chất mang lượng cùng có chuyển biến.

Tuy chừng này linh khí xao động cũng không đáng nhắc tối đối với cao giai tu luyện giả, nhưng với Phong Ấn ở giai đoạn này mà nói lại đã trở thành kinh hỉ lớn lao, kích động như cảm giác trúng giải độc đắc.

"Thật sảng! Thật khoái!"

Hắn thận trọng khống chế tuyến đường hành công, lặng yên vận chuyển công thể một vòng.

Linh khí cuồng triều tiến nhập.

Đột nhiên tiểu gia hỏa giãy giụa, nhắm mắt cố gắng nghiêng đầu tìm kiếm khắp nơi… Cuối cùng bắt đầu ngậm nơi nào đó của Phong Ấn…

Phong Ấn run lên.

Đành mặc kệ hắn.

Hiện tại Phong vú em đã chấp nhận số phận rồi.

Ăn đi, ăn đi.

Ta không chỉ làm vú em của ngươi mà bây giờ còn trở thành nhũ mẫu của ngươi luôn rồi…

Theo vận cộng, cảm giác kinh mạch hoàn toàn có thể thừa nhận được, càng cảm giác độ mềm dẻo của kinh mạch lại tăng lên một phân, không khỏi thở ra một hơi, tiếp tục ti vận chuyển vòng công pháp thứ hai.

Cứ tiếp tục tu luyện đến khi kinh mạch sinh ra cảm giác phồng lên muốn nứt ra, mới dừng lại.

Con mèo nhỏ tại trong ngực hắn trở nên yên lặng; không nhúc nhích, liền hô hấp đều nhỏ rất nhiều.

Nhưng bên này vừa mới kết thúc vận công xong, gia hỏa lại bắt đầu giãy giụa.

Móng vuốt nhỏ mềm mại quơ quơ trên không, bộ dáng rất khẩn cấp.

Phong Ấn nhanh chóng ôm ra, nhưng lại kéo theo .

"Thối ghê…"

Phong Ấn nhíu mặt, cái mũi đều bóp méo.

Vốn còn ước mơ tiểu gia hỏa là hậu tự đại yêu, có lẽ hoặc là sẽ không kéo thứ thối thối gì đó, bây giờ có lẽ hoặc là sẽ không kéo, tóm lại vẫn khó thoát khỏi việc đổ phân.

Phong Ấn nhận mệnh cẩn thận lau sạch, sau đó mới đặt gia hỏa về, nhẹ nhàng thở dài.

"Sao còn chưa mở mắt…"

Thấy tiểu gia hỏa bây giờ lại có thêm một tầng da lông màu trắng mềm mềm bao trùm cơ thể, đã không còn làn da phấn hồng như hôm qua, Phong Ấn cảm thấy ngạc nhiên sau đó nhịn không được mà sờ soạng một chút.

Ai chà, thật dễ chịu…

Bộ lông này mọc nhanh vậy sao?

Nhưng sao chỉ dài lông thôi? Còn cơ thể thì lại không?

Ngay cả đôi mắt cũng không mở.

Nhưng bây giờ có thể chắc chắn một điều, sau này tiểu gia hỏa nhất định sẽ rất xinh đẹp.

Hắn không kiềm được lại liên tưởng, suy đoán.

"Chẳng lẽ đồ chơi nhỏ này… an tĩnh, còn có lông mọc nhanh như vậy… là có liên quan đến việc ta tu luyện Hóa Linh Kinh sao?"