Một người mặc y phục xanh đi theo sau Ngô Thiết Quân cười nói: "Tiểu lang trung như ngươi thật thú vị, nơi này là y quán của ngươi, vậy ngươi nói xem chúng ta đến nơi này còn có thể làm gì?"
"Tuyệt đối không phải."
Phong Ấn lắc đầu khẳng định, lại liếc mắt đánh giá ba người từ trên xuống dưới, mỉm cười nói: "Khí sắc của ba vị tốt, thân thể cường tráng, không bệnh không tật, chỗ nào cần nhờ y quán phải chăm sóc."
Ba người này đều mạnh như rồng như hổ, mà bản thân còn đều là cao thủ, đương nhiên là không bệnh không tật rồi.
Nhưng lời nói từ trong miệng của vị lang trung Phong Ấn này nói ra cũng không giống với lời của người bình thường nói.
Đồng thời kết hợp với việc đánh giá từ trên xuống dưới của hắn vừa rồi, ánh mắt đã tính trước mọi việc.
Làm cho người ta cảm giác vị y giả này có y thuật cao siêu có thể thấy được một chút gì đó.
Chỉ cần liếc mắt một lần đã có thể nhìn được chúng ta không có bệnh!
Lợi hại!
Ánh mắt của đội trưởng Ngô Thiết Quân hiện lên sự tán thưởng, đưa mắt nhìn xung quanh đánh giá thiết bị đơn sơ của y quán, nói: "Người hành y vọng văn vấn thiết, chữ ‘vọng’ cũng là bài học đầu tiên, tiên sinh vừa liếc mắt đã có nhận định, có thể thấy y thuật của tiên sinh rất cao minh, khiến người ta bội phục, chẳng qua là câu đối ở trước cửa này... là vì sao..."
Người áo xanh khác cũng cười ha hả, hứng thú nói: "Đóng cửa hay mở cửa đều dựa theo tâm trạng của ta, đến chữa bệnh chữa có khỏi hay không là dựa vào vận khí của ngươi... Ha ha, tiên sinh thật đúng là một người lạ kỳ."
Phong Ấn cười khổ một tiếng: "Trưởng quan cho bẩm, bổn trấn , thói đời khó khăn, mối quan hệ giữa thầy thuốc với người bệnh cũng cps căng thẳng... Cho dù chữa khỏi vẫn bị người đe dọa cũng không phải chuyện lạ gì, cho dù diệu thủ nhân tâm, nhưng gặp gặp phải lòng dạ xấu xa thì có thể làm được gì... Chi bằng nói rõ ràng trước, haiz, lòng người ở thói đời này càng ngày càng không còn như xưa, tuy nói lương tâm mất ở nơi khốn khổ, đạo đức lại biến mất vô hình. Nếu cứ nhân từ thì trước sau gì cũng đổi không được vài phần tôn trọng…"
Cùng lúc khóe miệng cũng trào ra mấy vị chua xót
Rất giống một vị đại phu bị người bệnh quấy đến sợ hãi, thở dài một tiếng than hết khó khăn nhân gian.
Chưa hết, ý bên trong hình như cũng đang nhắc nhở: Đối người hành y cần tôn trọng, cần đối đãi có lương tâm.
Đây chính là vấn đề tố chất, vấn đề nhân phẩm.
Ngô Thiết Quân trầm tư, thật lâu sau mới thở dài, nói: "Tiên sinh nói đúng."
Biểu cảm trên mặt của Phong Ấn có phần trầm tĩnh, ngồi thẳng, trầm bổng du dương nói: "Phàm là đại phu trị bệnh, tất phải an thần định chí, vô dục vô cầu, trước phải lấy lòng trắc ẩn, thề cứu khổ cứu nạn các sinh linh. Nếu có người mang bệnh đến cầu cứu, không được hỏi họ nghèo hèn hay phú quý, vẻ ngoài xấu xí hay xinh đẹp, là kẻ thù hay bạn hữu… Mọi người bình đẳng, đều như người thân ruột thịt của mình, cũng không được lo trước lo sau, lo cát xung, tiếc mạng mình… Chỉ một lòng cứu trợ, không dùng tâm tư riêng. Như vậy mới là thương sinh đại y, trái lại chính là đại tặc đội lốt."
Vẻ mặt của Phong Ấn đạo mạo trang nghiêm, thở dài, nói: "Cái gốc lập thân lập thế của y giả, không gì ngoài chăm sóc, trị thương cứu người, nhưng y giả không phải là thần, sức lực có hạn, bệnh nan y là không chữa khỏi, cứu chữa trễ cũng là chết, cái gọi là ‘dược y bất tử bệnh’, chính là đạo lý nào. Chúng ta cũng muốn thiên hạ không có bệnh tật, hoặc là thuốc đến bệnh trừ, khởi tử hồi sinh, nhưng có đôi khi cũng không thể không dùng một chút thủ đoạn, bo bo giữ mình. Dù sao bây giờ thế đạo hỗn loạn, lòng người khác nhau, cho nên, bần sĩ nếu so với thượng cổ tiên hiền, ích kỷ quá nhiều, thật sự hổ thẹn cực độ."
Ngô Thiết Quân lập tức nổi lòng tôn kính, liên tục gật đầu, thở dài nói: "Không phải lỗi của tiên sinh, tiên sinh diệu thủ nhân tâm, phổ tế chúng sinh; chính là vạn gia sinh Phật. Chỉ tiếc là thế đạo này không thể không khiến cho tiên sinh làm ra hành động lần này, Ngô mỗ hoàn toàn hiểu."
"Nếu như tiên sinh bị tiểu nhân làm hại mới là tai ương của dân chúng."
"Khó trách tiên sinh đạt đến trình độ y thuật cao như thế, lại có câu đối ở cửa như vậy, cũng do thói đời này bắt buộc. Ngô mỗ cảm giác xấu hổ vô cùng."
Phong Ấn lắc đầu, cười khổ, thở dài.
Nhưng trong lòng lại nói thầm: Con mắt nào của ngươi thấy y thuật của ta cao siêu hả?
Nhưng lại không biết sau khi Ngô Thiết Quân nghe được một đoạn lòng thành đại y xong, đã tâm thần rung động.
Đoạn văn này mới nghe lần đầu, ở thế giới này chẳng bao giờ xuất hiện qua.
Bỗng nhiên nghe được thật là tuyên truyền giác ngộ.
Một lang trung có thể nói lời như vậy, làm sao là hạng người nông cạn được?
Chỉ vài lời nói, hình tượng của Phong Ấn trong lòng Ngô Thiết Quân đã tăng lên gấp mấy trăm lần!
Nói chuyện cũng bắt đầu có chút thận trọng.
Thậm chí còn cảm thấy hổ thẹn vì thế đạo này đã ép một vị thần y thánh thủ thành bộ dáng như thế này.
Lòng người ở thói đời này càng ngày không còn như xưa nữa.
Ngô Thiết Quân âm thầm than thở vạn lần
Phong Ấn chỉ đơn giản là nói qua loa.
Mà hoạt động tâm lý của Ngô Thiết Quân lại có thể phức tạp hơn Phong Ấn rất nhiều.
Thậm chí có chút cảm thán nhân sinh.
Sau một hồi trầm ngâm, mới lựa lời nói: "Chắc hẳn tiên sinh cũng đã nhìn ra, nơi này đã xảy ra đại sự."
"Ừm, đêm hôm qua cũng đã chịu chấn động."
Phong Ấn thở dài lắc đầu: "Rung động rất lớn, chỉ sợ sinh linh ở nơi này khó tránh khỏi lầm than… Ta vốn định đi ra ngoài hành y cứu người nhưng đại nhân đã đến trước một bước rồi, ha hả…"
Ừm, ngươi có chuyện nói thì nói, không có chuyện nói thì đi nhanh đi, đừng làm phiền ta cứu người.
Trên mặt của Ngô Thiết Quân hiện ra vẻ ngại ngùng, nhưng vẫn kiên trì nói.
"Tiên sinh không biết bên trong lớp sương mù ngoài thị trấn nhỏ này không xa, phát hiện động phủ đại yêu, trước mắt đại yêu đã rời đi… Mà đồ vật bên trong, từng món đều là báu vật quý giá đối với tu luyện giả."
Ngô Thiết Quân nói: "Bây giờ, nơi này đã là chỗ hội tụ rồng rắn của cả đại lục này, bây giờ người tới chỉ là thử thời vận ở khoảng cách gần… Vài ngày nữa, sẽ có càng nhiều người đi vào, tu vi cấp độ sẽ càng ngày càng cao."
"Thì ra là thế."
"Cho nên lần này chúng ta tới đây, nói là duy trì cục diện nhưng thật tâm lại chưa chắc không gặp phải cửu tử nhất sinh. Một khi động phủ mở ra, tất nhiên sẽ có hỗn chiến cực lớn. Thụ thương tử vong là không thể tránh được.”
Ngô Thiêt Quân có chút khó mở miệng, nói: "Chúng ta tới đây, nhiệm vụ nguy hiểm, mà đại phu của chúng ta, vì một ít nguyên nhân nên cũng không theo đội đến."
Trong lòng Phong Ấn căng thẳng: "Hả?”
"Ta vốn định chiêu mộ tiên sinh nhập đội."
Ngô Thiết Quân thở dài: "Nhưng nghe những lời đại y tế thế của tiên sinh, khiến cho tâm thần xúc động, sao có thể cưỡng cầu, càng không dám dùng thủ đoạn… May mà khoảng cách của tiên sinh với nơi đó cũng không xa, nếu có thương binh, vẫn xin tiên sinh nể mặt chúng ta vì nước chinh chiến, ưu tiên cứu chữa, làm phiền."