Chính xác là… Hút khí.
Nhưng mà như vậy dễ chịu hơn rất nhiều.
Cứ thế hồi lâu sau…
“Ư… Ừm…”
Phong Ấn rốt cục rên rỉ thở một hơi, con đường chân chính tu luyện Hóa Linh Kinh rốt cuộc thông suốt.
Vào thời khắc này cảm giác toàn thân như bị một con dao nhỏ đang tùng xẻo lăng trì, rốt cuộc cũng hạ màn.
Một vòng vận chuyển linh khí, hoàn thành!
Lỗ chân lông toàn thân dính một lượng thứ nhớp nhắp, cả người đau đớn như vừa mới bị lăng trì, chân thật không giả, dư vị vẫn còn, nhưng tinh thần lại cực kỳ phấn chấn hưng thịnh.
Hắn vội vàng rút phần khó nói của mình ra khỏi miệng tên tiểu tử đã ngủ say kia.
Lại tự xoa nhẹ hai cái, trong lòng lẩm bẩm.
“Chưa từng nghĩ tới mình cũng có thể bị ăn… Thật sự là nằm ngoài phạm vi nhận thức sinh lý của mình…”
Nhưng mà ngay sau đó hắn lại vui sướng.
Chắc là nhập môn công pháp rồi.
“Rốt cuộc qua ải rồi.”
Trong lòng Phong Ấn không kiềm chế được nổi lên vài phần đắc ý, trước nay hắn đều không hề có cái ý nghĩ một bước lên trời gì, từ trước đến nay tư tưởng rất mộc mạc thuần phác đó là: Trước mặt có cửa ải, cứ liều mạng xông qua đã, mọi thứ chờ xông qua rồi lại nói tiếp!
Về phần cửa ải tiếp theo, vậy chờ khi nào tới lại nói.
Buồn lo vô cớ quá sớm, không cần thiết.
Huống chi Phong Ấn có thể nhận thức được rõ ràng, vòng vận hành thứ hai này thành công, cũng sẽ là một lần nhảy vọt rất lớn đối với tư chất của hắn.
Cảm giác này chân thật mà rõ ràng.
Nếu nói vốn dĩ thành tựu cả đời này của Phong Ấn chỉ có thể tu luyện đến Nhân cấp nhất phẩm thì hiện giờ ít nhất Phong Ấn có thể tu luyện đến… Nhân cấp tam phẩm.
Rốt cuộc đây chỉ là ngày đầu tiên, là lần đầu tiên.
Chỉ là tu hành một vòng đã khiến Phong Ấn cảm nhận được khác biệt, khác biệt bản chất.
Không phải hắn không muốn tiếp tục tu luyện, mà loại kinh mạch sau khi khai thông này, bắt buộc phải có một khoảng thời gian tĩnh dưỡng, dù sao đây là mở rộng kinh mạch, cũng không phải là mở ra cảnh giới mới, hoàn toàn khác biệt.
Nóng lòng cầu thành, tất có hậu hoạn.
Phong Ấn ở thế giới này mười năm, chút thường thức ấy vẫn phải có.
Lúc này trong ngực hắn truyền đến cảm giác động đậy.
Lúc này Phong Ấn mới như tỉnh lại từ trong mộng, cũng không quản kiểm tra bàn tay vàng của mình, hiện giờ tiểu gia hỏa trong lòng này mới liên quan đến cái mạng nhỏ của mình.
Nếu nó có chuyện gì, hắn căn bản sẽ không có ngày sau.
Cấm chế kia… Còn đang ở trên người hắn đấy.
Phong Ấn nhanh chóng kéo cái gầu xúc ra, lót một lớp y phục cũ thật dày, coi như một tổ mèo tạm thời rồi đặt tiểu tử kia vào đó.
Nóc nhà không còn, cũng không thể để tiểu tử bị gió thổi, lỡ thổi đến chết cóng thì sao.
“Mèo… Ta từng nuôi rồi.”
Phong Ấn thận trọng cởi tã lót của tiểu tử kia ra, lập tức vẻ mặt vặn vẹo: “Nhưng mà cái loại mèo sữa mới sinh còn chưa đến hai ngày thế này… ta thực sự chưa từng nuôi lần nào…”
Nhất thời hắn không kịp tẩy rửa mấy thứ dơ bẩn trên người, mà nhanh chóng nấu một chén cháo nhỏ hầu hạ tiểu tổ tông.
Bên trong chén cháo nhão, Phong Ấn còn cố ý bóp nát nửa viên Tẩy Tủy Đan, hắn cẩn thận quấy đều, dùng sức khuấy cho không để lại một ít cục vón nào.
Lúc này mới múc từng muỗng đút cho tiểu tử.
Cẩn thận, tinh tế, ôn nhu… Khụ, mẹ nọ, nghệ danh của ta chính là Ôn Nhu mà, chẳng lẽ phải dùng ở đây?
Vật nhỏ này lại còn không hề mở mắt, chỉ theo bản năng há miệng nhỏ, lộ ra đầu lưỡi nhỏ phấn nộn, vui sướng thỏa mãn nuốt từng ngụm cháo nhão.
Rõ ràng là đã đói lả.
“Ngươi nói xem ta đã tạo nghiệt gì hả?”
Vẻ mặt Phong Ấn bất đắc dĩ nhìn tiểu tử: “Tiến vào dị giới lâu như vậy, lại phải lĩnh hội cảm giác làm nhân viên hốt cứt lần nữa…”
“Hơn nữa còn là hầu hạ không tốt sẽ phải chịu hậu quả nghiêm trọng, nhân viên hốt cứt gì mà động một chút sẽ nguy hiểm tính mạng… Cho dù là ở địa cầu ta cũng chưa từng chịu uất ức như vậy, được chưa…”
Tiểu tử nhắm mắt lại ăn cháo, ăn đến mức thích ý mỹ mãn, chiếc bụng nhỏ phấn hồng lúc phồng lên lúc xẹp. Cái đuôi nho nhỏ vung lên vung xuống, mặc dù chỉ có chóp đuôi vung vẩy…
Sống chết của nhân viên hốt cứt có liên quan gì đến boss đâu, không quan trọng, phù du mà thôi…
“Ai nha, ngươi ăn ít chút…”
Phong Ấn vừa nghĩ vừa đút cháo, nháy mắt đã đút được hơn nửa chén.
Nhìn dáng vẻ còn đang liếm đầu lưỡi chưa đã thèm của tiểu tử kia.
Sắc mặt hắn không khỏi than khổ.
“Đừng để no vỡ bụng đấy…”
Một vật nhỏ chỉ lớn bằng nửa bàn tay mà đã ăn hơn nửa chén cháo to bằng bát cơm lớn của hắn?
Dạ dày của ngươi là biển trời mênh mông à?
Chỉ là với sức ăn này tương đương ép bản thân hắn sau này càng phải nhận thêm rất nhiều nhiệm vụ nữa, nếu không làm sao nuôi nổi!
Ôm tiểu tử giống như ôm tổ tông, ngồi trên giường mình, Phong Ấn lại càng cảm thấy khổ cực gấp bội.
Ta là một sát thủ đấy?
Có ai từng thấy sát thủ mang theo một đứa nhóc hôi sữa không?
Vừa thu được bàn tay vàng đã đổ vỏ, mẹ nó, không đúng, hình như là kiêm luôn chức vú em rồi.
Ừm, sát thủ này không quá lạnh?
Tiểu tử được linh khí quán thể lại được ăn uống thỏa thích một phen liền nằm ngủ say trong tã lót.
Phong Ấn sờ soạng rất nhiều lần cũng chưa thấy tiểu tử có dấu hiệu đi tiểu, không nhịn được tấm tắc kỳ lạ.
Cho dù là trẻ con loài người chỉ sợ cũng đã đi tiểu rất nhiều lần rồi, mà vật nhỏ này lại có thể sạch sẽ như vậy.
“Không hổ là con cháu đại yêu.”
Từ đáy lòng Phong Ấn tán thưởng một câu.
Ừm, từ lúc cơm nước xong xuôi cho đến giờ cũng đã qua nửa canh giờ, vật nhỏ này lại có thể không tè ra quần… Phong Ấn cảm thấy điều này hoàn toàn đáng giá khích lệ.
Nếu không cần chăm sóc nhóc tì này nữa, vậy thì nhanh chóng nghiên cứu “Đạo Điển” nâng cao thực lực bản thân mới là đạo lý quyết định.
Phong Ấn cảm thấy rất kỳ dị.
Một thanh đao nhỏ không nguyên vẹn biến mất lại thành Đạo Điển, hơn nữa diễn sinh ra một loại công pháp trong Đạo Điển, Hóa Linh Kinh.
Đã có “Đạo Điển Hóa Linh Kinh”, vậy chắc hẳn là còn có thứ khác nữa nhỉ?
Ví dụ như “Đạo Điển… Cái gì gì đó”?
Đạo Điển… Lại gì gì đó nữa?
Trong lòng Phong Ấn ngập tràn chờ mong.
Thế là lập tức bắt đầu nghiên cứu.