Thế là Phong tổng lập tức bắt đầu nghiên cứu cẩn thận.
Nhưng xem xét hồi lâu cũng không có phát hiện gì mới.
Mà Phong Ấn cũng hoàn toàn không cảm thấy nhụt chí, kết hợp với kinh nghiệm thần kinh bách chiến với các loại trò chơi kiếp trước cùng kiến thức về các loại tiểu thuyết…
Nhanh chóng tìm được lý do thuyết phục mình.
Rất dễ lý giải mà.
“Chắc là vừa mở ra phong ấn nên chỉ cho ra công pháp Trúc Cơ nhập môn ban sơ nhất, cũng không hề xuất hiện quá nhiều, đây cũng là tình hình hợp lý.
Hóa Linh Kinh xuất hiện đầu tiên có hai loại khả năng, thứ nhất, Hóa Linh Kinh là cơ sở quan trọng nhất trong muôn vàn pháp khác. Thứ hai chính là… Hóa Linh Kinh là loại chót bét nhất…
Nhưng thế giới này là thế giới chân thực, cũng không phải là thế giới võng du. Nếu như ta là vị đại năng này cũng sẽ đặt nền tảng vạn pháp đứng đầu tiên, bởi vì như vậy mới có thể ép chắc nền tảng, lót nền cho tương lai.
Cho nên nếu như không có gì ngoài ý muốn… Hóa Linh Kinh này chính là công pháp nền tảng, cũng là mạnh mẽ nhất, chỉ khi tu luyện Hóa Linh Kinh này đến mức độ nhất định mới có thể xuất hiện công pháp mới. Mà công pháp mới chắc hẳn là phụ trợ.
Phong Ấn nhanh chóng xác định điểm này.
“Nếu nói như thế, Đạo Điển này chắc hẳn chính là công pháp tổng cương? Hoặc nói là tên chung.
Mà Đạo Điển hẳn là hóa thân của tiểu đao. Hoặc là nói nhờ thanh tiểu đao kia để náu thân.
Còn thanh đao kia, nếu không đoán sai, khả năng rất lớn chính là một kiện binh khí. Hoặc cũng có thể là một tầng túc thể.
Nếu như Đạo Điển là tên chung công pháp, cũng không có công năng thôn phệ, nếu như thật là thế, vậy chỉ còn lại khả năng… Chính là thanh tiểu đao kia đã cắn nuốt ba viên Linh Phách Châu yêu thú Vương cấp kia.
Nói cách khác, thứ tồn tại tính trưởng thành chính là thanh tiểu đao kia.
Tiểu đao là thứ thật sự cần Linh Phách Châu.
Từ lúc phun ra công pháp, thanh đao rách kia lại không hề có bất kỳ dị động nào… Vậy có phải đang nói thanh đao đó có linh trí hay là còn có mặt huyền diệu nào khác chăng?
Đương nhiên cũng có thể là do tu vi ta quá thấp, không đủ để kích phát ra nhiều công dụng của Đạo Điển hoặc là tiểu đao!
Những thứ này đều cần thời gian xác minh.
Phong Ấn ngồi khoanh chân ở trên giường, từng chút từng chút cẩn thận thăm dò.
Tài trí thông minh cả đời đều dùng trên mặt này.
“Nhưng cho dù thế nào, sau này ta muốn tăng nền tảng Hóa Linh Kinh vẫn phải quy kết cho tu luyện… Tin rằng nếu không ngừng vận chuyển sử dụng pháp môn Hóa Linh Kinh, thời gian lâu, tự nhiên sẽ có tăng lên.
Bây giờ phương hướng tu hành là theo hướng nâng cao tu vi, có chỗ tiến bộ, mở khóa phong ấn mới, lấy được phúc lợi mới, hoặc là pháp môn Đạo Điển mới…
Phong Ấn vuốt chiếc dây trống trơn kia, cảm giác bản thân hắn cơ bản đã tìm đúng phương hướng.
“Nhưng nếu muốn thanh đao kia thăng cấp hoặc nói là giúp được ta, để ta sử dụng, thì cần phải dùng đến Linh Phách Châu hoặc là thiên tài địa bảo khác…”
Sau một phen cân nhắc, Phong Ấn có cảm giác chính hắn đã sắp xếp thuận rồi, nhưng vấn đề đau đầu hơn cũng theo đó kéo đến.
Tuy phương hướng đã được xác định, nhưng kế tiếp lại là vấn đề nan giải.
“Như vậy Linh Phách Châu chính là nhu cầu cấp thiết trước mặt, nhưng thứ đồ chơi kết tinh tinh hoa này chỉ có yêu thú mới có thể ngưng kết; Trên người Yêu tộc cũng có, nhưng Yêu tộc, yêu tinh và yêu thú, mặc dù đều cùng một chữ yêu nhưng thật sự tồn tại rất nhiều khác biệt, chưa chắc có thể như nhau.
Hơn nữa, tất cả yêu thú có thể có Linh Phách Châu, làm gì có con nào mà ta của bây giờ có thể đối phó được đâu?
Nếu bây giờ ta đi săn yêu thú thu hoạch Linh Phách Châu, căn bản chính là đi đưa đồ ăn cho yêu thú mà thôi… Chỉ vẻn vẹn cái thân thể nhỏ bé này đối phó với yêu thú như vậy thì có thể xem như thịt rồi, đủ nhét kẽ răng sao?
Ai da, buồn rầu quá đi…
Còn có tu luyện Hóa Linh Kinh này, tầng tụ linh thứ nhất… Cần dùng động vật gì để tập trung trí tuệ?
Phong Ấn nhìn món đồ chơi cỡ nửa cái bàn tay hô hấp nhè nhẹ trong lòng ngực mình, một loại cảm giác khóc không ra nước mắt tự nhiên xuất hiện.
“Chẳng lẽ mình phải dùng vật nhỏ này để tu luyện Hóa Linh Kinh? Lần lượt điểm hóa vật nhỏ này?”
Ừm.
Chuyện này thật ra cũng không phải không được.
Không nói đến chuyện có thể làm được hay không, nếu cứ thế chẳng phải là ta thật sự sẽ thành vú em toàn full job à?
Đáng thương kiếp trước kiếp này thân thể của hắn đều thuần khiết trong sạch, làm sao đến dị thế này lại thành vú em đổ vỏ nhỉ? Vấn đề này thật sự khiến hắn nghĩ trăm lần cũng không ra…”
Phong Ấn vuốt chỗ nào đó của hắn vẫn đang còn cảm giác tê dại, nhất thời tâm trạng cực kỳ phức tạp.
Hóa ra… Loại mùi vị này là như thế…
“Nhưng mặc kệ có như thế nào, kiến tha lâu cũng đầy tổ, nhất định phải bắt đầu từ Hóa Linh Kinh!”
Thật nhiều đầu dây, Phong Ấn cảm giác bản thân hắn đã xác định được sợi đầu tiên.
Trước tiên kéo ra, biến thành hành động, thứ khác nói sau.
“Lần đầu tiên của lão tử lại tiện nghi cho vật nhỏ ngươi!”
Phong Ấn chọc chọc tã lót trong lòng ngực, lại không kiềm chế được nhớ tới mẫu thân của vật nhỏ.
“Nói xem, mẫu thân của ngươi lớn lên xinh đẹp như vậy, tiểu tử ngươi sau này trưởng thành có thể nào… Đột nhiên ta có một ý nghĩ rất xấu hổ…”
…
Mắt thấy đã đêm khuya, không đúng, hình như đã sắp sáng tới nơi rồi.
Rốt cuộc Phong Ấn mới thả tiểu tử kia xuống, nhanh chóng đi tắm rửa một cái…
Thật sự là không tắm không được, mùi thối trên người hắn đã sắp bằng với nhà vệ sinh công cộng ven đường rồi…
Vật nhỏ ngủ mơ mặc dù còn chưa có mở mắt nhưng cái mũi đã nhíu lại, vẻ mặt nhăn nhó ghét bỏ…
Tiếng đập cửa.
Giọng nói có phần thấp thỏm của Từ lão tứ truyền đến: “Tiên sinh…”
Ngoại trừ tiếng gọi thật mỏng manh thì còn có cảm giác rụt rè.
Phong Ấn dùng áo choàng lớn che đi cơ thể mình, quay đầu nhìn theo tiếng.
Chỉ thấy Từ lão tứ cực kỳ cẩn thẩn ló ra nửa cái đầu từ chỗ khe cửa, trong ánh mắt toàn là chấn động cùng sợ hãi.
“Không sao chứ…”
“Sớm đã không sao rồi.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt…” Từ lão tứ như trút được gánh nặng.
“Cao thủ chính là cao thủ… Vừa rồi ta cẩn thận thám thính, toàn bộ trấn này, đừng nói là nói chuyện hay thở to, đoán chừng ngay cả tiếng đánh rắm cũng không có ai dám…”
Từ lão tam vẫn còn khiếp sợ: “Quá dọa người… Vừa rồi lão đại đánh rắm cũng đều phải dùng sức ép một bên mông, trải nghiệm thao tác không tiếng động… Thối chết ta… Dùng thực lực chứng minh câu nói, rắm thối không vang, rắm vang không thối.”
Mặt Phong Ấn giống như vạch đen: “Ngươi đến đây là muốn nói với ta điều này?”
“Sao có thể chứ…”
Từ lão tứ cười làm lành: “Tiên sinh cũng biết người giao chiến vừa rồi là ai không?”
“Là ai?”
“Nữ thì không biết, nhưng chắc hẳn là thuộc loài đại yêu… Về phần nam, chính là đại nhân vật xuất chúng của đại luc An Bình chúng ta…”
Trong ánh mắt của Từ lão tứ có vô hạn tôn trọng sùng bái: “Đại Yến Tử Đế! Tử Đế đại nhân đó!”
“Tử Đế đại nhân? Đó là ai?” Phong Ấn gãi đầu.
“Im… mẹ nó ta bảo ngươi nhỏ giọng một chút…” Từ lão tứ cực kỳ khẩn trương, hắn ta vươn cổ sợ hãi liếc Đông ngó Tây.
“Tử Đế đại nhân… cùng Thanh Minh đại nhân chính là đại nhân vật đỉnh phong nổi danh một thế này, là nhân vật như thần tiên của đai lục An Bình chúng ta… Bình thường đều không xuất hiện, giờ lại thế mà đến chỗ này, đối phương chắc chắn là một siêu cấp đại yêu quái tội ác chồng chất…”
“Hửm? Bây giờ có biết người đứng đầu như thần tiên có Thanh Minh đại nhân, Tử Đế đại nhân, ngươi có biết còn lại có ai không?” Phong Ấn cảm thấy rất hứng thú đối với đề tài này.
“Cái này ai dám nói lung tung?”
Từ lão tứ rụt cổ lại, nói: “Các đại nhân không ra, ai dám lấy tên của bọn họ đe dọa linh tinh? Đây chính là đại húy kỵ, nhỡ đâu bỗng tâm huyết dâng trào cảm ứng được, phi kiếm ngàn dặm giết người chưa chắc đã là truyền thuyết, một màn hôm nay đủ để chứng minh truyền thuyết liên quan đến những đại nhân vật kia, có lẽ không phải là truyền thuyết mà đều là sự thật…”
Hắn nhìn Phong Ấn, cực kỳ thận trọng nhắc nhở: “Tiên sinh diệu thủ nhân tâm, tế thế cứu người, tất nhiên là người tốt, nhưng mà nếu Tử Đế đại nhân xuất hiện ở đây, vậy một phiến khu vực này chỉ sợ tương lai sẽ hóa thành nơi bão táp hội tụ… Tiên sinh phải nhớ cho kỹ, họa từ miệng mà ra.”
“Hửm? Thật sự là nói cũng không được sao?”
“Đúng vậy, nói cũng không được!”
Từ lão tứ nghiêm túc đáp.
Đối với những kiêng kỵ này, thực ra Phong Ấn đã sớm biết, mài giũa mười năm, truyền thuyết về cao nhân ở thế giới này mà hắn biết chỉ có nhiều hơn Từ lão tứ; nhưng mà vì duy trì quan hệ qua lại, tất nhiên vẫn phải nói nhiều mấy câu, tỏ vẻ bản thân là một ‘Nông thôn dã lang trung' không kiến thức.
Không phục cường giả có tội!
Vọng nghị cường giả có tội!
Người ta suốt đời thành tựu danh chấn thiên hạ, há lại để một kẻ không biết gì như ngươi hồ loạn.
Nhất là loại thần tượng của toàn bộ cộng đồng võ giả đại lục này như Thanh Minh Tử Đế.
Thậm chí có người tranh luận về vài vị cường giả xem ai lợi hại hơn, dẫn đến xảy ra tranh chấp, ầm ĩ rồi đánh nhau đều là chuyện bình thường.
Loại chuyện này thật sự là rất bình thường.
Nếu như một tên tiểu lưu manh chỉ nghe tin đồn về sự tích cường giả, lại lỡ miệng bình luận một hai câu, nói không chừng sẽ bị người nghe không thuận tai tùy tiện một đao chém chết: Những nhân vật đó là một tiểu lưu manh như ngươi có thể nói sao?
Không chừng chết rồi mà còn không hiểu, ta tùy tiện nói vài câu cũng sẽ đầu thai sao?
Từ lão tứ cảm giác mình là người giang hồ thì nhất định phải nhắc nhở… Bởi vì trước mắt hai huynh đệ hắn đang dưỡng thương ở y quán, một khi Phong Ấn chọc tai họa, hai người cũng không chạy thoát được, không khác gì hai con châu chấu trên cùng một sợ dây thừng.
Cho nên hai huynh đệ hắn thương lượng một lúc, cảm thấy vẫn nên phòng ngừa cẩn thận thì tốt hơn.
Ngàn vạn lần không thể để vì vị lang trung ngốc ngếch này nói lung tung mà đắc tội người ta… Ngộ nhỡ như vậy thật, há chẳng phải là chết không nhắm mắt sao.
…
Từ lão tứ nói không hề sai một chút nào.
Trời vừa mới tờ mờ sáng, toàn bộ trấn nhỏ đã bắt đầu bày ra một bầu không khí hoàn toàn khác biệt với lúc trước.
Ngập tràn hơi thở túc sát.
Gió mạnh gào thét, phương xa càng thêm từng cơn bụi mù cuộn lên cao.
Đó là dấu hiệu quân lính tinh nhuệ xuất phát.
Bốn phương tám hướng, tất cả đều đang tụ tập về hướng bên này.
Không trung cũng không ngừng có người hạ xuống.
Không bao lâu, trên đường trấn nhỏ đã có thêm không ít khuôn mặt sắc bén, một đám đều là dáng vẻ hung hãn, bước đi mạnh mẽ.