Chương 15: Thần Công Nhập Môn (1)

Phong Ấn chưa từng thấy công pháp nào trâu bò như vậy!

Chấn kinh trong giây phút này quả thật là kinh hỉ đến tột đỉnh.

Vừa bắt đầu hành công lần thứ hai, đột ngột một tiếng giòn vang, dường như giữa trời đất nổi lên một cơn gió nhẹ, vô số linh khí trôi nổi giữa thiên địa khí thế lấy trăm sông hợp thành biển cùng tụ thành một dòng sông.

Thật sự chỉ trong chớp mắt, cả người Phong Ấn được linh khí nồng đậm dần dần ngưng tụ thành thể thực bao vây xung quanh, theo lỗ chân lông toàn thân cứ thế mà tràn vào kinh mạch của Phong Ấn.

Phút chốc, Phong Ấn cảm thấy cả người phồng lên, hắn cảm nhận rất rõ ràng kinh mạch của hắn, không thể tiếp nhận được.

Giống như một chiếc dạ dày quanh năm suốt tháng ăn cỏ ăn trấu cũng không đủ no, đột nhiên nó được ăn một bàn thịt cá dư đầy, dùng phương thức nhồi cho vịt ăn cưỡng ép nhét vào trong.

Vịt không ăn nổi vẫn bị nhồi vào, nhồi xong còn dùng gậy lấy hết sức ép vào trong, éo xong lại tiếp tục nhồi nhét.

Đây là một loại hạnh phúc.

Nhưng loại hạnh phúc này mạnh đến mức cơ hồ không chịu nổi, Phong Ấn chỉ đành ‘đau cũng vui vẻ’.

“Ta nhịn!”

Kinh mạch nhỏ hẹp nhanh chóng bị linh khí dồi dào lấp đầy, ngập tràn, dư dả, phồng lên, sau đó lại xông vào trong từng chút một…

Di chuyển theo con đường công pháp vận hành, từng nơi đi qua liên tục lưu động chuyển nhận…

Phong Ấn chỉ cảm thấy cơ thể như bị xé rách.

Cắn chặt hàm răng, chịu đựng đau khổ mãnh liệt, quay hàm đều phồng lên.

Hai tròng mắt như sắp lồi ra ngoài.

Nhưng hắn làm sao không biết trước mắt là bước mấu chốt nhất!

Đây là thời khắc vượt thời đại vượt thế kỷ.

Chịu đựng được, sẽ có vô hạn sung sướng sau này, còn không chịu nổi… Vậy thì cũng phải cố chịu!

Tư chất của bản thân cũng không tính là tốt, nhiều năm tu hành như vậy, Phong Ấn sớm đã nhận định.

Nếu bây giờ bởi vì đau đớn mà từ bỏ, cho dù may mắn không chết, môn công pháp này cũng là cả đời sẽ không còn hi vọng nhập môn.

Càng đau đớn, càng phải tinh thần hăng hái!

“Kiếp trước lão tử bị ông chủ chỉ thẳng mũi mắng 45 phút còn có thể mỉm cười vui vẻ vuốt mông ngựa, có tí đau đớn này tính là cái gì…”

“Có loại càng đau hơn!”

“Vì ngày cao đến tận trời!”

“Ngày…. Ngày cao đến tận trời á á á…”

“Á… Mẹ nó… thật…quá mạng! Đau chết ta rồi… Á á..”

Linh khí từ bốn phía liên tục chen chúc chảy đến, giống như từng bầy côn trùng nhỏ đông rạp, hết lớp này đến lớp khác liên tục kéo đến.

Quai hàm Phong Ấn run run, lôi ra sức chịu đựng ‘nghe ông chủ trách mắng 45 phút còn có thể dùng khuôn mặt cười vuốt mông ngựa’, đó là vô thượng thần công luyện thành từ ‘phúc báo của xã hội trâu chó làm việc lúc trời chưa mọc đi ngủ lúc trời đã khuya’, chịu đựng cơn khó chịu kinh mạch trong cơ thể.

Khuôn mặt giống như người bệnh bị táo bón thâm niên đang ngồi xổm trên bồn cầu.

Gân xanh nổi rần, khuôn mặt đỏ bừng, hai mắt như sắp bắn ra, muốn thúc đẩy tinh thần để đạt được loại vui sướng tràn trề…

Đột nhiên ầm một tiếng, dưới tình huống kinh mạch toàn thân đã hoàn toàn thông suốt, thả ra một tiếng rắm rất lớn.

“Lãng phí quá nhiều linh khí, tiết ra quá nhiều tinh hoa, cái rắm này thật là… đáng tiếc.”

Đang lúc hắn sắp không thể chịu được nữa…

Thứ trong tã lót trong lòng ngực đột nhiên giật giật, tiểu gia hỏa nhắm mắt lại vô thức leo lên, mở miệng, chân tay lộn xộn, cái đầu nhỏ nôn nóng tìm kiếm gì đó khắp nơi…

Đột nhiên… Tìm được rồi…

Dựa theo bản năng nghiêng đầu lại, một ngụm liền ngậm lấy chỗ nào đó trước ngực Phong Ấn…

Ngay tiếp đó lại bắt đầu mạnh mẽ mút vào!

“Á… Tiểu tổ tông… Lão tử không có công năng kia đâu á…”

Đột nhiên Phong Ấn cảm giác bị mút đến hơi tê dại, cả người run lên.

Đột nhiên!

Đột nhiên đột nhiên!

Một lượng lớn linh khí từ nơi nào đó thoát ra, cư nhiên bị mút đến xuất ra rồi…

Chủ yếu là bây giờ đang tu luyện, linh khí trào ra quá nhiều, Phong Ấn căn bản không nhận hết nổi.

Nước đầy sẽ tràn… Mà miệng tiểu tử này vừa đúng lúc mút ra những thứ du thừa tràn ra…

Tiểu tử dùng sức ngậm, cứ nhắm mắt lai từng ngụm từng ngụm nuốt xuống, vẻ mặt thỏa mãn.

“!!!”

Phong Ấn bỗng chấn kinh đến không nói được gì…

Ta… Ta con mẹ nó…

Ta có thể có sữa!

Thế mà ta lại có thể có sữa!

Con mẹ nó!!!

Giờ phút này, tiểu tử nằm trong ngực hắn đang nhắm mắt ngậm ngâm nga thứ kia, xác thật dùng hết sức lực bú sữa mẹ…

Đồng thời có vô số linh khí lặng yên dũng mãnh truyền vào thân thể tiểu tử…

Tiểu tử dường như hoàn toàn không có cảm giác gì với việc được truyền vào đại lượng linh khí, cũng không có chút cảm giác áp lực nào, chỉ là mái tóc vốn dĩ vẫn ướt sũng lại dần dần trở nên khô ráo…

Tiếp tục mút từng ngụm… Khuôn mặt càng lúc càng giãn ra, tràn ngập cảm giác hạnh phúc.

Phong Ấn từng trận tê dại, thậm chí đều có chút hoài nghi giới tính của mình…

Rốt cuộc mình là nam hay là…

Mẹ nói, ta cư nhiên có thể bị hút cái kia…

Trời xanh ơi mặt đất hỡi, vị thần tiên tỷ tỷ nào đến giải thích cho ta với, giải thích cho ta biết vì sao vật nhỏ có thể hút khí từ trên người ta thế kia…