Chương 14: Đợi Ngày Quân Lăng Tiêu (2)

Thần thức của Phong Ấn vừa mới tiến vào thức hải, bỗng nhiên hắn cảm giác có một người thoáng xuất hiện.

Đập vào mắt.

Chỉ thấy có một thanh y đạo nhân đang khoanh tay đứng trên không, ánh mắt thâm thúy nhìn hắn.

Phong Ấn chỉ cảm thấy tinh thần chấn động, nháy mắt như bị lạc giữa vô ngàn tinh không…

Thân thể hơi nghiêng ngả, vị đạo nhân kia mỉm cười, hóa thành tinh quang tiêu tán.

Chỉ một câu, thông thả từ tốn, tựa như từ ngàn vạn năm trước truyền đến, hư vô mờ ảo.

“Đợi ngày quân cao tận trời, vì ta xuất một đao!”

Phong Ấn chỉ cảm thấy trở nên hoảng hốt, Hóa Linh Kinh trong đầu hắn đã bắt đầu tự động lật trang.

“Hóa Linh Kinh”

“... Trời sinh vạn vật, chúng sinh bình đẳng; tu tiên đắc đạo đều có con đường; hữu vi thanh quý, hữu vi tiện khinh; tạo hóa phân minh, đại đạo bất công; tu pháp môn ta, điểm hóa vạn linh; muôn vàn trầm luân, một đường vĩnh sinh…”

Phong Ấn cẩn thận xem khúc dạo đầu tổng cương “Hóa Kinh Kinh”, ẩn ẩn sinh lòng cảm ngộ.

“Điểm hóa vạn vật đều có linh? Giao cho vạn vật cơ hội một đường vĩnh sinh? Giống như nhân loại? Chúng sinh bình đẳng?”

“... Hình như ta có chút hiểu rõ.”

Phong Ấn trầm tư thật lâu.

“Cũng không biết đây là công pháp tạo hóa của vị tiền bối nào lĩnh ngộ, thế mà lại linh kỳ đến mức này, ý nghĩa chính của Hóa Linh tựa hồ là chúng sinh bình đẳng, chúng sinh đều có cơ hội đắc đạ, đều có con đường thành tiên… Điểm này có chút giống cách nói của Phật gia?”

Lật xem tiếp.

“... Mỗi hoa mỗi lá đều có thiên tư thăng thiên, mỗi cây mỗi cỏ đều có duyên phận thành Thánh; núi sông đều có linh trí, thú vật làm sao vô tình; đã là sinh linh thế gian đều không phân quý tiện; cùng là tọa hóa chi tử, sao phân chia cao thấp?”

“Nguyện vọng cắt ra con đường tạo hóa, điểm hóa thế gian vạn linh; tâm đại đạo không biến, tụ vạn linh ta thành đạo.”

“Hóa Linh kinh, nguồn đại đạo.”

“...”

Mở ra Hóa Linh Kinh, thứ đầu tiên lọt vào trong tầm mắt chính là một đoạn văn như vậy.

Tựa hồ là người khai sáng bản công pháp này đang trình bày quan điểm của mình.

Phương Ấn tự thấy lý giải văn học của hắn khá tốt, những từ ngữ cách nói này cũng không có chỗ nào là khó hiểu với hắn.

Chỉ có một câu cuối cùng lại khiến hắn khó hiểu một hồi lâu.

“Sống không đúng có thể có, có nhỏ mới biết lớn; Hóa Linh cửu trọng kinh, ta chỉ đến bảy tầng; cách từ nơi ta truyền, đường ở dưới chân ngươi…”

Đoạn này dường như có phần mơ hồ.

“Nhìn vào ý của đoạn này, chắc hẳn người khai sáng ra công pháp này cũng chỉ có khai sáng ra bảy tầng công pháp trước, còn về phần sau, hắn cũng không sáng lập ra?”

“Thế thì hơi giống… hơi giống với một vị dạy thần công trấn giáo dưới ngòi bút của lão tiên sinh nào đó, nhưng người sáng lập thần công trấn giáo kia, ngoại trừ tự thân tu luyện đạt được sáu tầng đầu, đến tầng thứ bảy cuối cùng vẫn có đại thiên cảm ngộ, thuộc loại bắn tên có đích, mặc dù có nhiều sai lầm, nhưng đại đa số trong đó đều là chính xác.”

“Nhưng vị sáng lập Hóa Linh Kinh này không hề đọc qua những công pháp phía sau, cũng không nghiên cứu thảo luận, hắn chỉ để lại một câu, khi nào tu luyện tới đỉnh cao của hắn, tự sẽ khai sáng? Đây chẳng phải là, muốn mình tự lấy bản thân ra làm bãi thí luyện, mò tảng đá qua sông?”

“Mẹ nó sao giống đang hố nhau vậy…”

Phong Ấn biểu hiện hàm răng hắn có chút ngứa rồi, rất muốn cắn cái gì đó phát tiết một cái.

Nhưng trước mắt mà nói, Hóa Linh Kinh này nhất định phải luyện, hắn căn bản không có sự lựa chọn khác.

Bởi vì Hóa Linh Kinh này có nói như thế nào cũng mạnh hơn rất nhiều so với công pháp chế thức của sát thủ Quân Thiên Thủ mà hắn đang tu luyện.

Huống chi đây còn là bàn tay vàng mà bản thân hắn chờ đợi mười năm…

Ngay cả cuộc sống trâu bò kiếp trước không mấy sáng lạn nhưng bản thân hắn quỳ cũng phải đi cho xong. Huống chi bây giờ tiền đồ của hắn đã được định sẵn sẽ sáng chói đây!

Vị kia cũng đã nói, chờ ngày ta lăng tiêu, liền chém hắn một đao.

Người ta đang chờ đấy.

Vậy thì không còn gì để nói nữa.

“Luyện thôi… Ta nghĩ công pháp này coi như dốc cả một đời cũng không có cách nào tu luyện tới đến tầng cao, vả nói như thế nào thì cũng có tận bảy tầng đấy, chỉ cần có chút thành tựu thì có thể có cơ hội thành đại năng một phương, dù sao cũng tốt hơn nhiều so với tiến độ tu luyện rùa bò như bây giờ, con người mà, phải học được thỏa mãn.”

Phong Ấn hạ quyết tâm, trái tim không hề dậy sóng, vì vậy hắn bắt đầu nhìn chăm chú vào Hóa Linh Kinh tầng một.

“... Trời phân âm dương, đất có càn khôn, tử khí xung tiêu, vạn vật nảy sinh…”

Phong Ấn tâm tư chuyển động, âm thầm gật đầu rồi lại nhịn không được thở dài.

“Trên đời này quả nhiên không có chuyện tốt một bước lên trời, làm gì có chuyện vừa mới bắt đầu là có thể có bản lĩnh điểm hóa sinh linh… Tâng một chỉ là tụ linh mà thôi, nhưng ngẫm lại cũng đúng, muốn rèn sắt thì bản thân cũng phải đủ sức mạnh, muốn điểm hóa sinh linh, tất nhiên cần tu vi thực lực của mình cường đại, nếu như không đủ căn cơ, dựa vào cái gì điểm hóa sinh linh, căn cơ vĩnh viễn là đạo lý kiên cố, kết quả trước đó đều là quá trình…”

“Nhưng mà quá trình tụ linh này thật ra khá thú vụ, lại có thể không ngừng điểm hóa sinh linh trong quá trình luyện thành tầng một, trong quá trình điểm hóa liên tục này sẽ tụ tập được sinh linh linh tuệ hạn mức lớn nhất… Nói cách khác, cũng chính là có thể khiến động vật càng thông minh hơn? Càng thông minh hơn? Loại tăng cường từng bước thế này? Cuối cùng sẽ vì lượng biến mà chất biến?”

Phong Ấn bỗng đột phát ý tưởng: “Nếu là thế này… Vậy mở một cửa hàng thú cưng chẳng phải là thủ đoạn cao cấp sao? Chẳng những có thể kiếm tiền mà còn rất được nữ nhân thích… Cực kỳ dễ dàng tán gái…”

“Xuýt… Cái chủ ý này không tồi, không tồi… Sống ẩn dật, không chọc chú ý, an ổn qua ngày, ngày càng tinh tiến… Sợ là phải tranh giành tình nhân thôi… chuyện khác ngược lại không sao hết…”

“Hóa Linh Kinh… Hóa Linh… Lại phải đến tầng năm, cảnh giới Ngộ Linh, mới có thể chân chính điểm hóa sinh linh, mới có thể diễn sinh tu hành công pháp; mẹ nó, đến cái bước này rồi cư nhiên lại yêu cầu ta phải có tu vi ít nhất là cấp Huyền Tiên? Huyền Tiên là cái gì? Nghe thôi đã thấy cao vời vợi, xa xôi không thể với tới…”

“Hóa Linh tầng bảy, ừm, Hóa Linh tầng thứ bảy, có thể điểm hóa một sinh linh linh tuệ thành người tu luyện cao giai… Sắc bén nhỉ, đây chẳng phải là thoái thai hoán cốt trong tiểu thuyết mạng của kiếp trước à, hóa thân hình người, thậm chí trực tiếp điểm hóa thành tiên? Vãi l*…Có phần lợi hại đây, nhưng mà sao cứ có cảm giác không đáng tin cậy vậy nhỉ…”

“Nơi mình xuyên qua là huyền huyễn chứ không phải tu tiên, đại lão… mấy cảnh giới này cũng không tồn tại ở thế giới này đâu, đại lão, xem ra là thật sự muốn đùa chơi chết ta mà…”

Nhưng là bàn tay vàng duy nhất này, sao có thể không luyện?

Vẫn là câu nói kia, biết rõ là cuộc đời bi kịch, cho dù là ngậm nước mắt cũng phải quỳ đi cho xong!

Huống chi câu nói kia đã cho Phong Ấn tự tin lớn nhất.

Đợi ngày quân cao đến tận trời….

Ngày cao đến tận trời đấy!

Ngày cao đến tận trời!

Trách nhiệm trên vai cực kỳ nặng nề.

Hắn nhắm mắt lại, dựa theo tuyến đường tu hành công pháp Hóa Linh Kinh tầng thứ nhất, bắt đầu thúc giục linh khí trong cơ thể.

Linh khí chậm chạp như trâu.

Thật gian nan, gập ghềnh, ước chừng mất thời gian một chén trà nhỏ, mới miễn cưỡng vận hành xong một vòng. Tự thân Phong Ấn cũng ra cả một thân mồ hôi.

Nhưng từ vòng thứ hai…

Phong Ấn bỗng nhiên chấn kinh!