Chương 13: Đợi Ngày Quân Lăng Tiêu (1)

(1)

Phong Ấn đi vào trong phòng, hai cái đầu ngó ra ngoài cửa hoảng sợ, nhìn thấy người đến là Phong Ấn thì thở phào nhẹ nhõm tranh thủ thời gian lại rụt trở về.

Tiếng gió càng thổi lớn hơn nữa.

Cứ ồ ồ ồ càng thổi càng mạnh.

Càng về sau lại như gió qua biển rừng, vạn núi non cùng gầm gừ.

Giọng của vị bạch y nữ tử kia có phần phẫn nộ, truyền đến từ phía xa: “Tử Đế, ngươi vượt giới rồi. Nơi này chính là địa bàn của Thanh Minh. Ngươi là người nước Yên, có tư cách gì nhúng tay vào việc nước Tần!”

“Ta ẩn cư tị thế tại nước Tần thì có liên quan gì với người nước Yên bên ngươi?”

Giọng nói Tử Đế uy nghiêm giống như sét đánh, nói: “Người trong thiên hạ quản chuyện thiên hạ, yêu ẩn nhân gian vốn đã không hợp lỹ lẽ, càng làm trái với ước định của Nhân Hoàng năm đó, bất luận kẻ nào đều có thể quản!”

Nữ tử cười lạnh lùng: “Nói thật hiên ngang lẫm liệt, nhưng nếu như hiện giờ không phải Nam Cương Đại Tề khai chiến với Đại Tần, một Tử Đế như ngươi thật sự dám một mình thâm nhập vào đây, không sợ có đến mà không có về sao?”

Vị Tử Đế kia cười ha ha: “Có gì không dám? Chỉ vẻn vẹn Thanh Minh lại có thể làm gì được ta? bệ hạ đã đã nặc nhân gian hai trăm năm, vì sao vội vàng như thế… nấn ná thêm một chút nữa, ngươi ta đối tửu cùng say, thế nào?”

Đang nói chuyện đột nhiên một tiếng nổ vang lên.

Ngay sau đó lại là gió lốc thổi đến, vô số ngọn cây đột nhiên cuồn cuộn bay trên đầu Phong Ấn.

Phong Ấn trợn mắt ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn bầu trời đêm trên đỉnh đầu, sao trời lại lạnh lùng chớp mắt với hắn.

Nóc nhà to lớn khi nãy vẫn còn, giờ đi đâu rồi?

… Nóc nhà thế mà ngay giây phút vừa rồi vù vù một tiếng bay mất…

Cấp không, cột khói xông thẳng lên trời… cấp ba Diệp Động Hồng kỳ giương… cấp tám gió thổi gãy đứt nhánh cây, cấp chín thổi nóc nhà bay luôn mái ngói…

Mẹ nó!

Phong Ấn hít ngụm khí lạnh, hai người đang chiến đấu trên không lại có thể khiến nơi này của mình ít nhất cũng phải gió cấp chín!

Trong phòng bên cạnh vang lên tiếng run rẩy lập cập, thật sự giống như hai con heo nái sợ hãi cùng cực, đang ôm nhau không ngừng run rẩy…

Ở phương xa truyền đến tiếng vang xao động giống như núi non sụp đổ.

Hiển nhiên, hai người đã đối một chiêu.

Một chiêu cũng đã liệt địa băng sơn, cảnh hoàng tàn khắp nơi.

Tiếng đánh nhau đứt quãng, có phần rõ ràng, có phần lại rất mơ hồ.

Bang một tiếng, một con đại điểu phải mấy chục cân bị tàn dư chiến đấu giữa hai người quét qua đánh rơi xuống trước mặt Phong Ấn, cổ trực tiếp bẻ gãy.

“Mẹ nó!”

Da đầu Phong Ấn đều đã tê rần.

Không có nóc nhà đúng là không được, cái đồ chơi này thế mà vọt tới trong phòng mình tự sát nữa chứ!

Đây là do hàng năm ta không ăn thịt nên đến cả trời xanh cũng không nhìn nổi nữa sao?

Giữa tiếng trời đất chấn động ầm ầm, giọng nói uy nghiêm kia lại vang lên, Tử Đế nói: “Tu vi của bệ hạ hình như giảm đi không ít, Tử mỗ kinh hỉ không thôi, cơ hội đối ẩm cùng bệ hạ không nhỏ nhỉ!”

Giọng nói của bạch y nữ tử kia du dương: “Tử Đế, lời mời hôm nay của ngươi trẫm đã nhớ kỹ, đợi đến ngày ước định, hy vọng Đại Yến của ngươi có thể chịu nổi đáp lễ của trẫm!”

Thanh âm càng đi càng xa, dư vị đã ở ngoài mấy trăm dặm.

Tử Đế cười lớn: “Duyên hôm nay là của hôm nay, hà tất gì lại chờ ngày sau? Hôm nay bổn tọa rất có hứng thú uống rượu, bệ hạ làm gì mất hứng, nâng cốc cộng ẩm, khoái ý ân cừu, nên đồng ý lúc này, bệ hạ đi đâu, ta đến nơi đó!”

Hừ lạnh một tiếng, đã không biết ở bao xa.

Gió lốc gào thét, vị Tử Đế kia hiển nhiên là theo đuổi không bỏ.

Toàn bộ những cây đại thụ trong trấn nhỏ đều bị động tác của hai vị kia mà đều xoay người trí kính, liên tục có nhánh cây răng rắc bị cắt thành đoạn, vô số mái ngói trên bị nhấc lên, nóc nhà “Vèo” một tiếng bay mất…

Mấy tòa nhà cũ lâu năm không được tu sửa càng là đổ sập ầm ầm, bụi mùi cuốn lên đã bị cơn lốc mạnh mẽ kia thổi đến không còn bóng dáng.

Tiếng gió gào thét chưa dứt, nhưng giọng nói của vị Tử Đế và bạch y nữ tử rốt cuộc không nghe thấy nữa.

Bóng đêm đen kịt, khôi phục yên tĩnh.

Toàn bộ trấn nhỏ quay về khoảng không tĩnh mịch, đối với tổn thất nhà cửa của mình, đêm khuya lại chịu kinh hãi nên cũng không có ai dám oán giận một câu.

Dưới cuộc giao chiến của cường giả, sinh mạng con người đều như sâu kiến.

Không đáng nhắc tới.

Đây là loạn thế, thà làm chó thời thịnh thế chứ không làm người thời loạn thế, há chỉ là lời nói mà thôi!

Phong Ấn ngồi dưới đất, hai chân mở rộng, bất động nửa ngày vẫn tự cảm giác được trái tim kinh hoàng, đầu váng mắt hoa, ánh sáng trắng lập lòe trước mặt, bập bềnh sặc sỡ.

Thật lâu thật lâu sau đó, hắn mới cảm giác tiếng nổ vang bên lỗ tai rốt cuộc biến mất, lại vẫn rầu rĩ khó chịu.

Dùng sức há to miệng, nuốt mấy ngụm nước miếng, tựa hồ mới nghe được màng nhĩ "ong" một tiếng hồi quy nguyên vị, cảm giác dần dần khôi phục.

“Này cũng quá… Quá kinh dị rồi…”

Phong Ấn hít một hơi: Đây mới là tu sĩ đỉnh phong của thế giới này sao?

Bực uy năng xung kích vừa ra tay chính là như kinh thiên động địa, thiên băng địa liệt này…

Lại nghĩ đến tu vi nông cạn của mình, Phong Ấn lại càng cảm thấy bản thân hắn… thật sự quá yếu ớt.

“Vẫn cần tiếp tục cụp đuôi, ngoan ngoãn phát triển thôi…”

“Đành trông cậy vào ngươi…”

Phong Ấn vuốt sợi dây trên cổ hắn.

Sau đó ngẩng đầu nhìn phòng ngủ đã biến thành hoàn toàn lộ thiên…

Ở một phòng khác, hai huynh đệ Từ lão tam và Từ lão tứ chui đầuxuống dưới gầm giường, hai cái mông to lộ ra ngoài run lập cập…