Chương 13: Chu Nhung cảnh giác

Nghĩ đến những gì Tịch Yểu nói tối hôm qua, Chu Khánh xoay người một lại, cái cày kia liền thay đổi phương hướng, hoàn toàn không cần mấy người khiêng gì cả.

"Đây có phải là cái cày để cày xới đất không, sao lại không cần trâu." Có người thét chói tai.

Bởi vì trong thôn không có nhiều trâu, mọi người đều chờ đợi để có trâu cày, vụ cày xuân này đương nhiên bị trì hoãn.

Không cần trâu... Âm thanh nổ tung bên tai, mọi người đều nhìn đồ vật dưới đất, ánh mắt đều đỏ.

"Không cần nâng lên, ngươi xem, Chu Khánh chỉ có thể chuyển hai tay một chút là có thể."

Phát hiện này càng làm cho mọi người cảm thán công năng của nó, thôn dân đều gần như không thể kiểm soát cảm xúc của mình.

"Có cái, cái này là cái gì a, ngươi từ đâu có?" Thôn trưởng Chu Hữu Tiền chắp tay sau lưng đi tới, chậm rãi hỏi.

Vẻ mặt Chu Hữu Căn khó xử, Chu Nhung ở phía sau lên tiếng: "Thôn trưởng, đó là của hồi môn do thê tử ta mang đến."

"Cái gì?" Tất cả mọi người đều thốt lên, nhìn nữ nhân gầy yếu được Chu Ý kéo, cũng không dám tin được.

"Không thể nào, khi nàng ta đến, y phục còn chưa tới hai kiện, của hồi môn từ đâu mà có?" Có người trực tiếp bác bỏ lời nói của Chu Nhung.

"Đụng vậy, nàng ta được người khiêng tới như vậy, làm gì có của hồi môn, nếu có của hồi môn thật thì có đợi đến bây giờ không?"

Tịch Yểu không ngờ Chu Nhung lại nói như vậy, cho nên sững sờ một lát.

Nhưng hắn nói là cũng đúng, đó là của hồi môn của nàng.

"Đó là bản vẻ của tức phụ lão Tứ nhà ta, lão đại nhà ta cũng suốt đêm làm ra.” Trần thị có chút đắc ý nói: "Các ngươi cũng đừng nên đánh giá thấp tiểu tức phụ nhà ta, rất lợi hại, từng đọc sách, lại biết chữ, cái cày trục cong này a, chính là do nàng ấy học được!"

Ý niệm trong đầu là, cho dù là nam nhân cũng không nhất định biết chữ, nữ nhân này lại từng đọc sách, liền giống như thiên kim tiểu thư.

Ánh mắt mỗi người nhìn Tịch Yểu lại khác biệt.

Chu Hữu Tiền vì lời nói của Chu Nhung mà cau mày.

Ban đầu ông ta vốn lấy thân phận của thôn trưởng, nếu là của Chu gia có thể lấy được một số lợi ích gì đó cho trong thôn.

Nhưng hiện tại, đó là hồi môn của tức phụ người ta, cho nên sẽ không được.

Nếu ông ta phải thật sự mở miệng, về sau sẽ không có ai dám gả vào Chu gia thôn.

Thôn trưởng không nói, đó là vì tốt cho toàn thôn.

Nhưng không nhắc tới, không có nghĩa người khác cũng nghĩ như vậy.

Chu gia thôn bần cùng, ngay cả trâu cày cũng rất ít, cho nên mỗi gia đình đều liều mạng đi chiếm cơ hội trước, muốn có một năm mùa màng bội thu.

Trước kia không có cách nào, chỉ có thể chịu trận.

Mà bây giờ, nhìn thấy được có cách tốt, ánh mắt sáng quắc đều rơi vào trên cái cày cong này, cũng không dời mắt.

Đối mặt với đủ loại ánh mắt nóng bỏng, Chu gia cảm thấy vinh dự vì chuyện này, Tịch Yểu cũng không nghĩ nhiều, đi theo Chu Ý không biết nói cái gì, khóe miệng luôn nở nụ cười, cũng không kìm nén được.

Chu Nhung thì cau mày.

Ở Chu gia thôn có không ít thợ mộc, nhưng giống như đại ca, đều không nổi bật lắm.

Gia dụng tự nhà mình sử dụng thì có thể, nhưng nếu muốn lấy đưa ra ngoài thì không thể cứ nhìn chằm chằm.

"Lão tứ, nhanh đi theo", Trần thị thấy hắn không biết đang nghĩ gì, lập tức hô lên.

Nhà bọn họ còn phải tranh thủ từng thời khắc để cày xới đất.

Trong khi đi về phía trước, Chu Nhung nhìn sự thèm muốn không che giấu trong mắt thôn dân, nhìn thấy Tịch Yểu đang mỉm cười không biết gì cả, không khỏi cau mày, cảm thấy sự thông minh của Tịch Yểu chỉ đều nhắm hếtvào mình.

"Đại ca," hắn nhanh chóng đuổi theo, kéo Chu Khánh thấp giọng nói gì đó, sắc mặt Chu Khánh thay đổi, gật gật đầu.

Không ai biết hai huynh đệ đang nói gì đó, những người ngạc nhiên kia hiện tại đang vây quanh nữ quyến Trần thị, mọi người đều đang kéo quan hệ, như thể những lời mỉa mai và nhạo báng trước đó không tồn tại.

Bọn họ có thể coi là không tồn tại, nhưng người Chu gia không làm được, đặc biệt là những ủy khuất mà mọi người phải chịu đựng trước đây, trong lòng đều đang kìm nén.