"Chu gia sao lại thế này, tự thân canh tác đã muộn rồi, sao bây giờ còn lười biếng như vậy mà không ra ngoài?"
"Ai biết được, đây là sợ đã tức giận với thôn trưởng, cảm thấy thôn trưởng không cho bọn họ dùng trâu cày trước."
"Bọn họ không biết xấu hổ, bọn họ đã chiếm tiện nghi nhiều năm như vậy, còn muốn già mồm, cho rằng Chu Nhung vẫn có thể có tên trên bảng sao!"
Những người bên ngoài không thu liễm chút nào, lời nói đương nhiên gay gắt.
Tịch Yểu thấy sắc mặt của người Chu gia không tốt, hiển nhiên là đã tức giận.
Nàng đang nghĩ, bản thân có nên nghĩ cách kiếm lại số bạc mà Tịch gia đã lừa lấy của Chu gia không?
Nói như vậy, nàng có thể có thịt ăn, còn có thể để cho người Chu gia đối xử với nàng tốt hơn một chút không.
Trong lòng đang cân nhắc, nàng có chút trầm mặc, không để ý đến ánh mắt của Chu Nhung đang nhìn nàng...
"A nương, đừng nóng giận, đại ca sẽ sớm làm được." Chu Ý trấn an Trần thị đang tức giận, nàng ta đặc biệt không thích những người thích nói xấu sau lưng người khác bên ngoài.
"Được rồi", động tác Chu Khánh nhanh nhẹn, hơn nữa có Tịch Yểu cứ nhìn chằm chằm, cho nên rất nhanh chóng lắp xong đồ.
Mặc dù hàng mẫu có hơi thô ráp, nhưng cũng may đã được thành hình.
"Mang nó ra ruộng thử xem." Chu Hữu Căn nhìn vào chiếc cày trục cong khác biệt này, rất kích động nói.
Lần này, Chu Ý vốn phải ở lại trong nhà cũng đi theo, càng đừng nói mấy con khỉ nhỏ ở nhà.
Tịch Yểu bị Chu Ý kéo ra ngoài, tò mò đánh giá môi trường của Chu gia thôn, phát hiện nơi này có núi non chống đỡ, cảnh sắc rất đẹp, đặc biệt là cảnh sắc sống sót qua mùa đông, tràn ngập màu xanh, khiến cho tâm tình người ta cảm thấy dễ chịu hơn.
"Hữu Căn a, lão đại nhà ông đang cầm cái gì vậy!?" Có người tò mò đi qua xem, nhưng thứ này kỳ kỳ quái quái, giống như cái cày, nhưng chúng khác với những gì họ sử dụng, vì vậy có hơi nghi hoặc.
Chu Khánh đặt cái cày trục cong lên trên vai, chỉ cảm thấy không thể tin được.
"Ha ha, không có gì." Chắp tay sau lưng, Chu Hữu Căn bước đi với vẻ lục thân không nhận.
Tịch Yểu thấy thế, cảm thấy buồn cười, không nhịn được cười nhếch miệng, nhưng lại cảm nhận được tầm mắt bên cạnh, xoay người lại, đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Chu Nhung, nàng lập tức bước nhanh hơn, miễn cho bị người ta công kích.
Chu Nhung bị hành động của nàng làm tức giận đến bật cười.
Đây là đối xử với hắn như độc trùng mãnh thú... Rõ ràng, tối hôm qua thời điểm dựa sát vào hắn, còn quấn chặt như vậy.
Chu gia bởi vì có Chu Nhung, cho nên vẫn luôn thu hút sự chú ý của người khác.
Lúc này, bởi vì Chu gia chậm chạp không tới, tất cả mọi người đều tự nói thầm, sau đó xa xa khi nhìn thấy người Chu gia từ xa đi tới, đều có chút tò mò, sau đó nhìn thấy thứ gì đó trên người Chu Khánh, mỗi người đều kinh nghi nhìn chằm chằm.
Chu Hữu Căn không quan tâm người ta, mà nói với Chu Khánh: "Con ở phía trước, cha ở phía sau đẩy, chúng ta thử trước xem."
"Được!"
Những người còn lại Chu gia đều không tranh luận, bọn họ đều biết chuyện này rất quan trọng.
"Tẩu tử, đại ca đã làm cái gì vậy?" Người có quan hệ tốt, liền đi lại đây tò mò hỏi.
Trần thị thâm thúy nói: "Ngươi nhìn trước đi."
Cái này không thể hỏi ra gì, mọi người đành phải xem trước.
"Thời điểm chứng kiến kỳ tích đã đến", Tịch Yểu nhìn thấy rất nhiều người xung quanh, không nhịn được cười khẽ nói một câu, khiến Chu Ý bật cười.
"Trời ạ, nhìn kìa, đất được cày xới rồi." Sau khi nhìn thấy thứ kỳ lạ này, Chu Khánh kéo đến phía trước, Chu Hữu Căn giúp đỡ cày, một lúc sau, đất đã được cày xới, mọi người đều không thể tin được.
Khoảnh đất lựa chọn không lớn, rất nhanh đã hoàn thành.
Chu Khánh vô thức muốn nhấc chiếc cày cong lên đổi hướng, nhưng bị Tịch Yểu phát hiện, lập tức hô: "Đại ca, không cần nhấc lên, huynh xoay một chút thôi."