Chính nàng tự đụng phải mình, thế nhưng nàng lại tức giận.
Tính khí này từ đâu mà có, lớn như vậy.
Biết Tịch Yểu xảo quyệt, Chu Nhung cũng không hé răng, sau khi ngồi xuống mép giường, hắn thổi tắt đèn dầu, sau đó đặt sang một bên, tự mình sờ soạng cởi y phục...
Giường ngủ không lớn, khi hai người ngủ cùng nhau, đôi khi không thể tránh khỏi đụng phải nhau.
Nhưng Tịch Yểu đã quen với điều này, ở trong thời đại ngủ sớm dậy sớm, thật sự đã thích ứng bắt đầu đi ngủ sớm...
Chu Nhung nhắm mắt lại, hắn không biết trong đầu đang nghĩ gì, thứ lóe lên là lông mày cong cong của Tịch Yểu, nụ cười rạng rỡ sáng như ngọc, hắn lập tức liền mở mắt ra, ánh mắt lạnh lùng sâu kính.
Ngay tại lúc này, Tịch Yểu đã buông lỏng cảnh giác, lẩm bẩm một tiếng, sau đó xoay người lại, mặt hướng về phía Chu Nhung, ngay cả trong đêm tối, Chu Nhung rõ ràng cảm giác được tiếng hít thở nông cạn phun lên cổ họng mình, khiến lòng người ta run rẩy lại nổi da gà.
Hắn muốn tránh đi, nhưng nếu lật người lại, hắn sợ mình sẽ trực tiếp ngã xuống đất.
Chu Nhung phát hiện, chính mình đã tự nhốt mình đến chết.
Trước đây, để trấn an A nương, hắn tỏ vẻ muốn tức phụ ốm yếu, cho nên không để Tịch Yểu đến sống chung với Tiểu muội.
Nhưng bây giờ... Sợ không tiện mở miệng, hơn nữa tiểu nha đầu này thỉnh thoảng còn giương nanh múa vuốt, nhìn thấy thật khó khi dễ.
Ngay lúc trong lòng hắn đang suy nghĩ lung tung, người đang ngủ dường như muốn bắt lấy thứ gì đó, trực tiếp ôm lấy hắn, hơi thở gần gũi, Chu Nhung cảm thấy chỉ cần hắn khẽ nhúc nhích, môi có thể dính vào cổ hắn...
Hắn tự đào một cái hố lớn cho mình, quên mất lúc này mình không chịu nổi gây sức ép.
Hắn cũng không phải là vô dục vô cầu như hắn nghĩ.
Sau khi nhẹ nhàng đẩy người đó ra, người vốn ôm hắn, lập tức rúc vào bên trong ngủ thiếp đi.
Sự trống rỗng trong lòng ngực khiến trong lòng hắn vô cùng khó chịu, Chu Nhung cảm thấy Tịch Yểu đang trả thù mình, mới tra tấn người như vậy.
Rõ ràng trước đó, hai người đều là nước giếng không xâm phạm nước sông.
Chu Nhung không biết rằng Tịch Yểu. người mà chính mình chọn suýt chút bỏ chạy, thời điểm trời hừng sáng liền thức dậy, nhưng phát hiện người nằm bên cạnh hắn không biết khi nào đã tỉnh giấc.
"Còn rất sớm." Cảm khái một câu, nàng cũng mặc y phục, chuẩn bị xem Chu Khánh thế nào.
Thời điểm đi ra, nàng nhìn thấy Trần Thị đem cái cày Chu Khánh mới làm được một nửa từ trong phòng lấy ra, cảm thấy có chút buồn cười...
"A nương nói, để ta mau làm xong, chờ sau khi trời sáng ra ruộng thử xem," Chu Khánh hưng trí bừng bừng nói.
"Muội đi giúp tiểu muội nấu cơm, nếu có chuyện gì mà đại ca không biết, có thể hỏi muội." Tịch Yểu giải thích.
"Được!"
Chu Nhung đang đứng ở cửa thư phòng, nhìn tiểu cô nương bước vào phòng bếp, phát hiện nàng đối diện với ai trong nhà cũng đều khách khách khí khí, chỉ có đối mặt với hắn mới là vẻ mặt lạnh lùng.
Rốt cuộc là ai nợ ai đây?
Hắn có chút không hiểu.
Hiện tại Chu Ý thích nhất chính là tứ tẩu.
Bởi vì bất kể làm gì, tứ tẩu sẽ giúp đỡ nàng ta cùng làm, thậm chí còn dạy nàng ta một số phương pháp tiết kiệm thời gian, để nàng ta có thể làm mọi việc một cách dễ dàng, sẽ không một khắc cũng không thể dừng lại, bận rộn muốn chết.
Đến khi nấu xong bữa cơm, trời đã sáng, mọi người Chu gia đều thức dậy.
Sau khi mọi người ăn cơm xong, tất cả đều vây quanh Chu Khánh xem, vài đứa trẻ trong nhà đều ở một bên chơi đùa, cười hi hi ha ha.
Tịch Yểu bất động thanh sắc đếm số lượng, trong nhà có bảy đứa trẻ, không khỏi líu lưỡi.
Chu gia có chút đông đúc.
Những người bên ngoài đều đã bắt đầu đi cày ruộng, nhưng cửa Chu gia vẫn đóng, không có động tĩnh gì cả, điều này khiến mọi người đi ngang qua đều tò mò không thôi.