Chương 14: Gửi y phục

Hiện tại bị mọi người vây quanh, các nàng lại dè dặt kiêu ngạo, cho dù được khen ngợi bay bổng, cũng vẫn chưa lộ ra nửa câu không nên nói.

"Tứ tẩu, những người đó không hỏi gì cả, nhưng lại là đang tức giận" Chu Ý và Tịch Yểu trở lại chuẩn bị bữa ăn, suốt chặng đường đều nghị lận, tươi cười toe toét.

Tịch Yểu nhíu mày, không cao hứng bằng Chu Ý.

Nàng nghĩ đến những gì những người đó nói, trong lúc vô tình họ đã nói, nhà ai có thợ mộc lấy tháo ra gì đó, trong lòng nàng không được thoải mái.

Ở cổ đại này cũng không có cái gì mà độc quyền hay không độc quyền.

Chỉ cần đưa cái cày trục cong này đi, nếu là thợ mộc đem tháo dỡ ra, nói không chừng có thể làm ra một cái tốt hơn.

Nhưng ngươi nói, nếu không bán, đây không phải là tội người ta hay sao!

Nghĩ đến đây, nàng có chút nhức đầu.

"Hừ, để bọn họ bắt nạt chúng ta." Chu Ý vẫn còn tức giận thở hổn hển, miệng không tránh khỏi có chút oán hận.

Trong mắt người khác, đây có thể là tiểu cô nương lắm mồm, không dễ chịu lắm, nhưng đối với Tịch Yểu mà nói, có vẻ như tiểu cô nương rất hoạt bát đáng yêu, cũng không có gì không tốt.

"Hả?" Thấy cửa nhà đóng chặt thế nhưng lại mở ra, Chu Ý hồ nghi một chút đi vào xem, phát hiện có người đang quét tước trong sân, vội vàng kinh hỉ hét lên: "Đại tỷ."

Đại khuê nữ của Chu gia là Chu Như nhìn tiểu muội, nhếch miệng cười cười, sau đó nhìn về phía Tịch Yểu gật đầu: "Đất đai ở nhà đều tốt, cho nên muốn trở về thăm, trong nhà đều khỏe hả?"

"Vốn không tốt, nhưng bây giờ thì tốt rồi", Chu Ý dường như đã tìm được người có thể phàn nàn, lập tức lòng đầy căm phẫn nói ra những gì đã xảy ra trong mấy ngày qua, cuối cùng kết luận rất kiêu ngạo: "Hừ, bây giờ thì tốt rồi, đến lượt bọn họ cầu xin nhà chúng ta, xem bọn họ có vội không, đừng hối hận!"

Chu Như không ngờ được, lúc trước trong nhà bất đắc dĩ mới cưới tứ đệ muội về, thế nhưng nàng lại có bản lĩnh như vậy, thật sự khiến cho người ta ngoài ý muốn.

"Tứ đệ muội," nàng ta nhìn Tịch Yểu, ánh mắt dịu dàng, ngữ khí hiền lành nói: "Thời điểm muội tới không mang nhiều y phục, ta có đem cho muội hai kiện, trước đây quá bận, cũng không có đưa tới được," nàng ta vừa nói vừa cầm bao đồ trên bàn lại đây, mỉm cười nói: "Muội đừng ghét bỏ, là ta đã mặc qua, nhưng tất cả đều được giặt sạch sẽ!"

Tịch Yểu có chút kinh ngạc, nàng không ngờ Chu Như trở về là bởi vì lo lắng cho nàng.

Đúng vậy, lúc trước khi nàng được đưa tới, mọi người đều nhìn thấy, biết được nàng mặt một thân y phục tới, ngay cả đồ tắm rửa đều không có, y phục trên người đều là do trong nhà khâu lại cho nàng.

Người Tịch gia này thật sự làm được, nàng cũng chấp nhận, nhưng nàng không nghĩ tới, khi mọi người trong Chu gia đều phản đối nàng, Chu Như đã chấp nhận nàng trước, thậm chí còn tính toán cho nàng, điều này nhất thời khiến trong lòng nàng cảm thấy ấm áp.

"Cảm tạ đại tỷ, có y phục để mặc là tốt rồi, sao có thể ghét bỏ."

Hơn nữa, y phục của người lớn, bình thường đều là được lưu trữ lại để làm cho đứa nhỏ.

"Cảm tạ cái gì, đều là người trong nhà cả", Chu Như nhét bao đồ vào vòng tay nàng, mỉm cười nói: "Nhanh đi thử đi."

Tịch Yểu cũng không khách khí với nàng ta nữa, sau khi nhận lấy, trực tiếp trở về phòng.

Nàng mở bao đồ ra, nhìn thấy hai bộ y phục có màu sắc khác nhau ở bên trong lộ ra, liền sững sờ trong chốc lát.

Một bộ là nền phấn thêu hoa nhỏ, đối với nhà nông mà nói, đây là chất liệu y phục cực kỳ khó có được.

Ngoài ra còn có một bộ hoa màu trắng trên nền màu xanh, mặc dù đều đã mặc qua, thậm chí có miếng vá, nhưng được giặt tẩy rất sạch sẽ, rõ ràng là rất được nâng niu.

Hai bộ y phục này, hẳn là Chu Như rất thích, nhưng lại đưa cho nàng, mối quan tâm này, khiến Tịch Yểu hơn mười năm không được người quan tâm có chút vô thố...