Hạo Thiên hai mắt mở thao láo,trừng trừng nhìn hoàng y thanh niên kèm một tia huyết sát rồi lập tức thu liễm lại,thầm cầu mong người kia đừng để ý đến loại hành động ngu xuẩn này.tất cả ánh nhìn của những người ở hội trường đều đổ dồn về vị tiên nhân tại thượng trên bục đá kia,người nào người đấy nét mặt lộ rõ sự ngưỡng mộ,đám nhân gia phía bên dưới cũng đồng loạt đứng dậy cung kính chào hắn một cái,thanh niên liếc qua khẽ gật đầu,sắc mặt không mấy bận tâm quay sang nhìn đám thiếu niên tràn đầy nhiệt huyết nói to "12 cái danh nghạch là các ngươi ?" Giọng điệu băng hàn của hắn vừa phát ra liền khiến người ta có cảm giác lạnh sống lưng.một gã trung niên cao lớn từ chỗ ngồi nhanh chóng tiến đến cung kính đáp lời,tay vẫy vẫy ra hiệu cho hơn chục đầu thiếu niên tập chung lại gần "bẩm sứ giả đại nhân chính là bọn họ" nam tiên nhân trầm mặc im lặng giây lát,rất nhanh sau đó tay hắn dơ ra thu lấy mười hai chiếc ngọc bội vào túi trữ vật,miệng định nói gì đó nhưng nhanh chóng dừng lại quan sát một thiếu niên đang vội vã từ xa chạy đến,bất ngờ bên hông cũng có một chiếc ngọc bội màu xanh lam khiến đám đông nhốn nháo,mười hai tấm lệnh bài bây giờ không rõ từ đâu chui ra thêm một cái nữa "Ô thành chủ,chuyện này mong ngài cho ta một lời giải thích thỏa đáng" trung niên nhân mặt mày lúng túng thần sắc nhợt nhạt,gấp gáp đảo lại trí nhớ mấy hôm trước.mười hai tấm ngọc bài rõ ràng hắn đưa Vương gia hai cái,Lạc gia một cái,Cơ gia bảy cái,tiểu chất Tào Thẩm,độc nữ Tùy gia.lão nghĩ ngợi một hồi không nhanh không chậm vừa đủ chạm đến ngưỡng giới hạn kiên nhẫn của tiên nhân thì chỉ tay vào hồng bào thiếu niên giận dữ quát "thằng oắt con lệnh bài của ngươi từ đâu mà có" Lâm Hỏa thấy Ô thành chủ chỉ thẳng mặt mình liền chột dạ,ngọc bài của hắn chính do tên tại khu thợ rèn mô phỏng,nếu trả lời không cặn kẽ chẳng may bị phát hiện thì hậu quả khó mà đo lường.chuyện làm giả ngọc bài Cơ Đằng dường như có hiểu biết rất rõ,y lạnh lùng liếc mắt một cái,từ trong lỗ mũi hừ nhẹ,đáng đời tiếc bảy trăm vạn ngân lượng thì ráng chịu đi bần tiện nhân. Lâm Hỏa mặc dù biết rõ bản thân đang ở trong hiểm cảnh nhưng gương mặt vẫn như cũ không biểu hiện ra chút nào luống cuống,đầu hắn hơi cúi xuống lễ phép giải thích với trung niên nhân "Lệnh bài này là do tiểu bối..." bất giác hắn đưa tay bóp chặt lấy cổ họng đang phát ra những tiếng ục ục giống như nước đun sôi,hốc mắt sưng bầm tím,đồng tử trợn tròn trắng dã rồi ngã khụy.miệng hắn há to,từ trong đấy trào ra bọt khí trắng đục,tay hắn duỗi thẳng với đến chỗ nhóm Cơ đằng đang đứng thì bất tỉnh.trước sự việc lạ thường này một tên hạ nhân Cơ Gia không nói không rằng liền rời khỏi vị trí tiến lại gần thi thể xem xét,nhân lúc không có ai lén nhét một viên đan dược vào miệng Lâm Hỏa mới bắt đầu giả vờ kiểm tra qua loa "thưa đại nhân tiên nhân mạch máu ứ đọng,quầng mắt thâm đen,bọt khí có mùi cá chết khẳng định đã bị người ta hạ độc ạ" Ô thành chủ trầm mặc liếc sang Cơ Đằng ngạc nhiên thấy hắn cũng giống mình bất ngờ,trúng độc cái rắm nhìn qua là biết cần ngươi lắm chuyện,quan trọng tên nhãi này gặp nạn ở chỗ ta nhất định Lâm Huyễn sẽ đến chất vấn,lúc đó e rằng phải bỏ ra mớ lợi ích tương đương.trung niên nhân buồn bã lắc đầu nhanh chóng ổn định dân chúng nhất là đám hạ nhân Lâm gia,hứa sẽ đích thân điều tra sớm tìm được thủ phạm đền tội.Cơ Đằng tự biết chuyện này bản thân khó thoát khỏi liên can,tròng mắt hắn tràn ngập tức tối,cau mày mở miệng "mẹ kiếp ngươi tự ý rời khỏi hàng ngũ làm cái quái gì" "tiểu nhân chỉ muốn thiếu gia được mọi người chú ý đến,xin ngài trách phạt" định tranh công cho ta cơ à,ngươi kiếm chuyện hại ta thì có,nếu bây giờ không phải đang lúc cần người thì đã lôi ngươi chôn cùng tên ngu này."còn có lần sau thì đừng trách ta,đứng lên chuẩn bị tinh thần thi đấu đi,nhớ lấy mạng các ngươi là được Cơ gia cưu mang,ngoan ngoãn thể hiện sự trung thành nên có của một con chó đi,nếu gặp phải bọn công tử kia bắt buộc phải dùng mọi thủ đoạn tử chiến bào mòn thể lực của chúng,ai hạ được sẽ thưởng hai mươi vạn ngân lượng" cuộc đấu còn chưa diễn ra thì mùi tanh đã phảng phất làm Hạo Thiên cảm thấy chán chường với cái thế giới ghê tởm chỉ biết giết chóc lừa gạt tính kế lẫn nhau này,làm hắn củng cố thêm quyết tâm muốn tìm đến một môi trường mới tốt đẹp hơn-nơi tiên môn tọa lạc. Người tu hành không được phép tham gia vào chuyện thế tục của phàm nhân,đây đã là luật lệ có từ hàng vạn năm về trước,là câu nói bất kì ai khi nhập môn đều sẽ được trưởng bối giáo huấn qua.có lẽ chính vì lý này mà nam tiên nhân cũng không bận tâm suy xét thêm nữa,khẩn trương khai màn khảo hạch "các ngươi đã đến đủ cả thì nên bắt đầu thôi" cùng lúc với cỗ lực lượng âm hàn phát ra một chiếc lọ ngọc bích nhỏ từ túi trữ vật của hắn bay lên giữa không trung,bên trong chứa đựng mười hai thẻ gỗ đôi một khắc chữ khác nhau từ nhất đến lục.ngũ sao,trận thứ năm,là kẻ nào đây,Hạo Thiên nhận được tấm thẻ gỗ khắc ngũ,những người khác đều đồng loạt như vậy sở hữu,thẻ của Vương Mã là tứ,Tào Thẩm cũng lại là tứ,thần sắc y không giấu được sự thất vọng,thật tội nghiệp.Hạo Thiên lẳng lặng bình phẩm đối phương,hắn cũng lo cho bản thân cái tương lai gần này,lo lắng hồi hộp sợ hãi xen lẫn ít ỏi hưng phấn.phải tiến lên đối mặt,thật không còn đường lui."nhận thua hoặc ngã khỏi bục đá này đều tính là bị loại,mười hai lấy sáu,sáu lấy ba,ba người chiến thắng cuối cùng sẽ được nhận làm đệ tử Thanh Vận Môn,trận thứ nhất:Tùy Miêu gặp Cơ Đằng,hai người các ngươi mau lên đây" phát xong thẻ gỗ nam tiên nhân chớp mắt ngự kiếm trên không trung cách bục một khoảng vừa đủ,băng lãnh cùng hết thảy phàm nhân quan sát.Cơ Đằng nhếch mép cười khẩy,chân hắn hơi trùng xuống,khẽ động liền có thể nhẹ nhàng nhảy vọt lên,rất nhanh đã tới bên phải bục đá.nữ tử Tùy Miêu di chuyển có phần khiêm tốn hơn,cô thong thả đến bên trái bục đá,trước lúc bắt đầu còn ôm quyền chào đối thủ,cái thái độ nhởn nhơ đấy làm Cơ Đằng cực kì chướng mắt,con đĩ này,găng sắt,dùng tay à,chắc phải bẻ gãy nó mới hả dạ nổi.tay hắn bắt quyết lần nữa từ miệng phun ra đốm lửa bay nhanh tới,chủ động thi triển sát chiêu đánh phủ đầu ra oai nhưng Tùy Miêu dựa vào cái thân thủ khiêm tốn kia lại dễ dàng né tránh được nó,làm ngọn lửa nhỏ tiến đến rìa bục đá thì như chạm vào bức tường vô hình ngăn cách mà phát nổ dữ dội.Cơ đằng hừ nhẹ một tiếng,không phải do hắn bất ngờ,việc này đương nhiên đã nằm trong tính toán của hắn,ngược lại giống như là khi bề trên chạm trán với bề dưới vậy,quá dễ đoán,tẻ nhạt và vô vị,quá đỗi tầm thường. Cơ Đằng vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn cơn thịnh nộ,hắn liên tiếp thi triển ra thêm ba ngọn lửa dồn dập tấn công Tùy Miêu,kích thước ngày càng to đến đáng sợ.cứ mỗi lần những quả cầu vàng sẫm này va phải vách ngăn là một lần bừng sáng chói mắt mang theo tiếng nổ lớn dữ dội,khói bụi mù mịt chẳng mấy chốc đã bốc lên nghi ngút xám xịt xâm chiếm hơn phân nửa diện tích bục đá,bị giam cầm bởi bốn bờ tường trong suốt kia khiến nó không tài nào thoát ra được,chỉ còn nước quanh quẩn tại chỗ khiến tầm nhìn bị thu hẹp đi đáng kể.Cơ Đằng bắt đầu thở dốc,việc sử dụng công pháp một cách vô tội vạ đã bào mòn dần thể lực của hắn,không thể nào ngờ đến la yên bộ thứ tầm thường đấy lại có người luyện được đến mức thuần thục như vậy,tốc độ đáng kinh ngạc này làm thị giác hắn có chút luống cuống.bất ngờ sau lưng Cơ Đằng bị thứ gì đó đập mạnh vào đau điếng,mặt hắn nhăn nhó,chỉ thoáng nghe soạt một tiếng cả thân thể thiếu niên lập tức đang lơ lửng giữa không trung.Tùy Miêu cuối cùng đã chịu xuất hiện đối đầu trực diện,gò má cô ửng hồng do sức nóng từ tàn dư vụ nổ "con khốn ngươi dám.." Cơ Đằng kinh hãi hét lớn,bất quá chỉ cầu đối phương chuyển động chậm chạp lại giúp bản thân tranh thủ thời gian xoay sở.toàn bộ phàm nhân,gia nhân ở cái thời khắc then chốt này đều y hệt nhau chăm chú theo dõi,ẩn trong bầu không khí tĩnh lặng đó mơ hồ nghe thấu được vô số tâm tư phẫn uất chẳng dám thổ lộ,hay lắm đấm hắn đi,đánh chết cái tên công tử bạo ngược đấy,quân ăn cướp không ngờ ngươi cũng có ngày này,..một tiếng keng thất thanh vang lên giống như sấm rền,tất nhiên ngoài kia bọn họ không thể nghe được,chỉ thấy xung quanh người Cơ Đằng bỗng phát ra kim quang rực rỡ bao bọc lấy hắn cùng nhau lao thẳng xuống dưới màn khói.Tùy Miêu từng bước thận trọng tiến lại gần,vô thanh vô thức một bàn tay nhân cơ hội đó thò ra vồ lấy cổ thiếu nữ bóp không thương tiếc,nhấc bổng toàn bộ hình thể đầy đặn lên cao,mặc cho nó ra sức giãy giụa.cái điệu cười sằng sặc của tên chủ nhân chiếc bàn tay thô kệch truyền đến đôi tai nhỏ nhắn của thiếu nữ tưởng chừng chứa đựng hết thảy biến thái thế gian,làm cho nàng rùng mình sợ hãi,cắn chặt bờ môi yếu ớt vùng vẫy. "Thỏ con,không phải ngươi rất thích chơi trốn tìm sao,tiếp tục đi chứ" Cơ Đằng ghé sát tai thiếu nữ thì thầm bằng loại giọng điệu giễu cợt.giờ phút này thế trận đã hoàn toàn nghiêng về phía hắn chắc nịch như đinh đóng cột,đối phương căn bản chẳng khác gì vật nằm trong túi không thể có tý cơ may xê dịch nào.Cơ Đằng nhấc tấm thân thơm tho lên cao thêm một đoạn để vừa đủ ngắm nghía toàn bộ những đường nét mỹ miều.thình lình một dòng suy nghĩ chạy qua não hắn như điện giật,mách bảo hãy nhanh chóng vứt thứ đồ chơi rồi kết thúc cuộc tỉ thí nhưng tâm lý vặn vẹo của Cơ Đằng không cho phép điều đó xảy ra,hắn dùng bàn tay còn lại nắm lấy cổ tay Tùy Miêu dứt khoát bẻ mạnh như đang uốn cong một thanh sắt.cơ thể người nữ tử đã suy nhược từ lâu,phần cổ bị bóp đến tím đen,cặp mắt tràn ngập phấn khởi ban đầu cũng trùng xuống đờ đẫn không còn chút sức phản khảng.vậy nên tên cuồng nhân bệnh hoạn có thể thực hiện việc một cách dễ dàng,xương cốt Tùy Miêu lập tức cảm nhận được điều chẳng lành,nó liên tục phát ra tiếng rắc rắc bi thương cảnh báo,gào lên hãy dừng ngay hành động vô nhân tính đó lại.Cơ Đằng đối với từng đợt bi thương phát ra đều chuyên tâm lắng nghe,chỉ tiếc rằng nó không thể nào chạm được đến lòng trắc ẩn nhỏ xíu nấp sâu thẳm bên trong ác nhân,ngược lại còn giúp tâm lý biến thái của hắn thêm thỏa mãn thư thái.phụ mẫu Tùy Miêu nhìn thấy nữ nhi luôn hết mực cưng chiều bị người ta hành hạ đồng dạng khóc than,đến khi cổ họng xuất huyết nước mặt cặn kiệt mới chịu ngất đi.đám phàn nhân xung quanh tuyệt nhiên không kẻ nào dám ho he nữa lời,ngay cả người của tam đại gia tộc cũng chỉ biết tặc lưỡi chua xót,lảng tránh không nhìn trực diện.Hạo Thiên chôn chân giữa thanh thiên bạch nhật,bất lực nghiến răng nghiến lợi đồng tử trừng trừng dữ tợn xong cũng chẳng dám ý kiến hành động gì.