hắn tự hỏi bản thân rốt cuộc tu hành vì điều gì,không phải hành trong hành thiện tích đức,hành trong hành hiệp trượng nghĩa,cứu khổ cứu nạn phù hộ độ trì,lo cho bách tính trăm họ ấm yên,lo cho chúng sinh an cư lập nghiệp,con cháu đầy đàn nhà nhà người người hạnh phúc hay sao.hoặc đơn giản hơn,ích kỉ hơn là muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân cầu trường sinh bất lão cầu phận ta ta quyết.nhưng dù có là vì gì đi chăng nữa cuối cùng không phải tất cả đều hướng tới những mong muốn tốt đẹp,hướng tới những mong muốn chính đáng và tất nhiên đều là những mong muốn do hắn tự suy diễn trong ảo tưởng bản thân.mặc cho những nghĩa tưởng vĩ đại lồng lộng đang phấp phới,cả thân thể hắn vẫn đông cứng như một pho tượng gỗ mục.người thanh niên đứng kế bên đã để ý đến biểu cảm Hạo Thiên được một lúc,hắn ngước nhìn cái thái độ giữ vững vẻ lãnh đạm của vị tiên nhân khi chứng kiến cảnh tượng tàn bạo mà đáng lý phải ngăn cản,thật đáng thất vọng.Vương Mã vỗ vai Hạo Thiên kéo thiếu niên lùi về sau,nói nhỏ bằng chất giọng trầm ấm "không cần căng thẳng,tương lai nhân sinh lộ của đệ hãy để ta khai mở" sau câu nói đó tay hắn để ngang trước ngực,ba ngón ngoài cùng cụp vào lòng bàn tay,hai ngón trỏ và giữa đứng thẳng lập tức chiếc giá đỡ kiếm trong tiểu phòng thuộc Vương phủ bỗng nhiên rung lắc dữ dội,một đạo kiếm quang lóe sáng xé không phóng vụt đến chỗ chủ nhân.tất cả nhân vật mặc lớn nhỏ tại thời điểm chứng kiến sắc mặt đều đại biến trước màn xuất hiện đột ngột của nó,thân thanh trường kiếm tuy đã có vài nơi rỉ sét nhưng uy vũ cực thịnh vẫn hiên ngang tung hoành thiên địa.về điểm này hẳn Vương Chấn Nam là người hiểu rõ nhất bởi lẽ vật thần bí này chính là di vật cuối cùng của phụ mẫu Vương Mã để lại,lão cũng là người đầu tiên nhìn thấu được tâm can thanh niên,một cỗ lực lượng thất thanh ở vị trí tam đại gia tộc vang lên ẩn chứa sự hoảng hốt "tiểu Mã đừng..." lại thêm một tiếng kính vỡ nát vang vọng tứ phương,ngay tức khắc nam tiên nhân trên cao ôm ngực thổ huyết ngụm máu lớn.Cơ Đằng vốn định bẻ nốt cánh tay còn sót của Tùy Miêu nhưng khi đứng trước luồng sát khí cận kề hắn lập tức trở nên khiếp sợ buộc phải buông nữ tử ra né tránh trường kiếm xuyên phá. Vương Mã ôm chầm lấy đoạn thân thể yếu ớt sắp đổ gục xuống đất vào trong lòng cố gắng xoa dịu bớt cơn nấc nức nở,tiếng khóc hệt như một đứa trẻ tủi thân càng lớn thêm khi hắn dúi đầu nàng dựa vào lồng ngực vững chắc của mình.trong khi bàn tay hắn đang bận luống cuống xoa lên tấm lưng mịn mảnh mai hòng trấn an tinh thần vẫn còn ám ảnh của Tùy Miêu thì cặp lục nhãn cũng không có thì giờ nhàn rỗi,ánh mắt xa xăm toát lên đầy sự khiêu khích khiến hoàng y chân nhân cảm thấy khó hiểu,không giống với những tên vũ phu thô kệch,phải chăng đây là muốn chiến một trận.nhiệm vụ duy nhất của chức vụ thần sứ khi được cử đến các tòa thành trì chỉ là đón những thanh thiếu niên xuất sắc nhất gia nhập Thanh Vận Tông-môn phái tu tiên trung lưu của Bạch Diện đế quốc.nam tiên nhân lau đi vệt máu dính trên khóe miệng,bĩu môi nở một nụ cười chế giễu chẳng có tý nào phong thái của người chính trực,hắn lôi ra một quận giấy xoắn trục la liệt những họa tiết bằng chủ đạo đỏ đen,mồm lẩm bẩm " thử tên tự phụ này vài chiêu chắc đám gia hỏa kia cũng chẳng thể trách phạt mình được,có tránh thì đành phải trách hắn quá mức bồng bột thôi".quận trục khi duỗi thẳng ngay ngắn liền phát kim quang chói lóa,từ trong bức tranh thảo nguyên sinh động phóng ra một quả cầu tròn bao quanh bởi màn lửa cháy đỏ rực đâm thẳng xuống đất,một tiếng kêu rúng động bục đá cất lên ngay tức khắc như lời chào gặp gỡ.mãnh thú bệ vệ tiếp cận con mồi,túm lông đỏ lừ của nó giống hệt những trận cháy mãnh liệt thu nhỏ lại "quái vật ghê tởm gì thế này" "không thể nào sao nó lại ở đây được" " là..là huyết lang đó mau chạy đi" những tiếng la hét thất kinh lập tức vọng lại từ xa,lũ người trần mắt thịt khi lần đầu tiên tận mắt chứng kiến sinh vật mà họ hay nghe kể liền kéo nhau bỏ chạy tán loạn."thật khủng khiếp,lớp vảy con yêu sủng đậm như vậy e rằng đã đạt đến cấp vương" Lạc Thanh Vũ không nhịn được thốt lên,hắn cảm thấy may mắn vì lúc nãy đã không đứng ra chỉ chỏ lung tung.Vương Chấn Nham chần chừ chưa dám đứng ra bảo vệ Vương Mã,thực lực của lão quả thực thấp đến đáng giận,chỉ đành cầu mong vị chân nhân dơ cao đánh kẽ,dù gì ở chỗ này thanh niên chính là người có tư chất tu luyện cao nhất,nếu so với mấy thành trì gần đây xưng đệ nhất thiên kiêu cũng chẳng ngoa. "cấp Vương...vẫn chưa đủ tư cách" Vương Mã dơ hai ngón tay giữa chỉ vào đầu con yêu sủng đang lăm le nhào tới,thanh trường kiếm được dẫn lực thuật điều khiển khẽ rung lắc vài giây liền bứt tốc đâm xuyên qua tảng thịt sống.huyết lang điên tiết gầm rống kinh thiên động địa,chỗ cái tai bị chém đứt của nó máu tuôn trào như thác lũ,khi phần huyết tương đó chạm phải nền đá vôi phát ra vô số tiếng xì xèo sôi sục.cơn lửa giận bốc lên cuồn cuộn thông qua lớp lông dày chi chít,thú đỏ không chần chừ lao vọt đến điên loạn hiện rõ.tiếng gầm gừ thứ ba nhanh chóng vang lên,nếu đợt đầu tiên là chào hỏi,đợt thứ hai là tức giận thì lần này chính là diễn tả trạng thái hoảng loạn cực độ.trên đỉnh đầu huyết lang xuất hiện một cái chuôi kiếm an tọa sừng sững,từng giọt máu nóng hổi men theo lưỡi kiếm sắt rỉ xuống đất,chính thức đặt dấu chấm hết cho con sinh linh lẫm liệt.yêu sủng cấp một đỉnh phong thực lực ngang ngửa tu sĩ ngưng khí tầng năm cũng không chịu nổi một chiêu,tên yêu nghiệt ngươi hẳn có người dạy dỗ rất chu đáo."thập yêu phổ-khai" nam nhân nhìn Vương Mã tỏ vẻ thích thú,quyết định dùng máu làm vật dẫn triệu hồi thêm một con yêu sủng nữa,màn xuất hiện của nó còn khoa trương hơn huyết lang gấp bội lần."đây là tiểu Bạch Viên Hầu-yêu thú cấp hai,là bản mệnh yêu thú của ta" hắn nói bằng giọng điệu tự hào giống như đang khoe khoang món đồ quý báu,khói bụi vừa tản đi đôi chút vô thanh vô tức một bóng hình lực lưỡng chớp nhoáng đã áp sát mục tiêu tung cú đấm đầy uy lực đẩy Vương Mã trượt dài ra xa.dù phần lưng kịp thời quay lại và lượng lớn va chạm đã nhờ trường kiếm cản phá hộ nhưng luồng dư chấn vẫn kịp thời thâm nhập vào nội thể khiến lồng ngực đau nhói,nhịp thở rối loạn.con Bạch Viên Hầu không định để thanh niên kịp ổn định tinh thần, mơ hồ hóa thành thẩm điện từ lúc nào đã hiện hữu đối diện Vương Mã khiến tứ chi hắn cứng đờ,nó trực tiếp vung cánh tay to lớn mọc đầy lông lá ghì đầu thanh niên tỳ vào nền đất.một tiếng nổ ầm ầm trỗi dậy thôi thúc mọi ánh nhìn,hơn phần ba hộp sọ bị lún xuống dưới bục đá tạo thành một cái hố nhỏ,Tùy Miêu cũng bị hất văng ra. Cơ Đằng rùng mình âm thầm lùi lại kéo giãn một đoạn khoảng cách vừa đủ an toàn,thầm nghĩ nếu lỡ chẳng may có xảy ra cớ sự gì nguy hiểm đến tính mạng thì vẫn còn một tia cơ hội toàn lực ứng phó.cổ họng hắn trong vô thức nuốt ực một ngụm nước bọt lớn,tay cầm chặt bát ngũ hành lo lắng tim đập thình thịch.Vương Chấn Nham tay chân bủn rủn,mặt mày trắng bệch không còn tồn đọng tý nào huyết sắc,phải đợi mãi đến khi con thú vươn dài hai tay đập thùm thụp như tiếng trống vô bộ ngực vạm vỡ để thị uy rồi hóa thành đạo cầu màu trắng thu trở vào quyển trục mới thở phào nhẹ nhõm,miệng không ngừng rối rít cảm tạ ơn giáo huấn của chân nhân.tiên nhân như thường lệ không bận tâm đến mấy lời nịnh ngôn bừa bãi,hắn tiến nhanh đến chỗ Vương Mã đang lật đật đứng dậy khó chịu phủi sạch lớp đất cát dính trên trang phục mà lần đầu tiên nở nụ cười,một nụ cười ngượng gạo trông không ăn khớp với khuôn mặt hắn tý nào."đệ hẳn là Vương Mã nhỉ,ta tên Từ Dương,mặc dù nếu đệ thích gọi Từ sư huynh thì ta cũng không phiền đâu" Từ Dương cố gắng dùng giọng điệu thân thiết nhất có thể,vừa khống chế thân thể Tùy Miêu đưa cho phụ mẫu cô chăm sóc kèm một chiếc bình nhỏ có mùi thơm phức tỏa từ trong lõi coi như quà bù đắp."từ lúc cầm lệnh bài ngươi đã biết.." Vương Mã gằn giọng lên để không bị lép vế vì hắn chẳng ưa gì tên vô cảm này "và Vương sư tỷ là tam di của đệ.." nhận thấy thanh niên trầm ngâm không đáp hoặc đang chưa hiểu chuyện gì,hắn nói thêm cho chi tiết hơn "Vương Như Tuyết ấy,bọn ta là đồng môn,và sư tỷ có nhờ dặn đệ rằng khi vô tông môn thì hãy đến Vô Phong cốc gặp mặt..um chỉ thế thôi,lần phá phách này ta sẽ bỏ qua cho,nhưng đừng tưởng bở mình được thiên vị mà lơ đãng cuộc chiến kế" "ừ" Vương Mã trả lời cho có lệ,tâm trí hắn bây giờ đều đặt hết trên Cơ Đằng cùng nét mặt cau mày của mẫu thân nó-người đàn bà tâm địa quyền quý nhất vùng.cái biểu cảm xuýt xoa đấy chẳng khác gì đang mong ngóng thanh niên chết ngắc mới vừa lòng. "Trận này Cơ Đằng thắng,người cầm thẻ gỗ khắc chữ nhị mau lên bục đá tiếp tục tiến hành khảo hạch" Từ Dương trở lại chất giọng băng lãnh vốn có,hai tên hạ nhân Cơ gia theo lời chỉ dẫn lần lượt đứng tại vị trí y sì đúc trận đấu trước,ánh mắt họ trông không có chút quyết tâm chiến thắng,rõ ràng giữa hai bên đã có một ước định bí mật được lập ra."quy tắc là cấm hạ sát đối phương.." nam nhân nói giọng răn đe "..và khiến họ tổn thương nghiêm trọng" tên hạ nhân đứng phía bên trái với bộ dạng già dặn hơn,hắn nháy mắt ra hiệu cho đứa kém tuổi đứng bên phải cùng nét mặt nhởn nhơ.bầu không khí từ lúc bắt đầu đã rất trầm lặng,người thì cứ liên tục tiến trái lùi phải như đang cẩn thận thăm dò đối thủ,người lại bất động chẳng hề xê dịch nhúc nhích.Cơ Đằng sắc mặt tức tối,cảm thấy vở kịch của hai thằng óc lợn này quá mức khôi hài.vài nhóm phàm nhân bất bình bắt đầu tỏ ra khó chịu,họ lôi kéo nhau rời đi dạo chơi trong lúc chờ đợi trận kế tiếp."mẫu thân người toàn chọn thứ gì đâu không" "ta không nghĩ được tại sao hắn dám làm như vậy Cơ nhi à,ngươi đang chất vấn người nuôi nấng mình từ khi còn đỏ hòn,rằng tại sao phải tốn ba trăm viên linh thạch hạ phẩm một cách thừa thãi" "người biết con không có ý đó,chỉ là..như thế đấy..con chó chẳng chịu làm đúng với bổn phận" Cơ Đằng giả vờ nói chuyện một cách lúng túng,hắn chẳng dại gì đi chọc điên con quỷ cái đáng sợ.một người phụ nữ đơn độc có thể biến Cơ gia sau vài năm ngắn ngủi ngoi lên trở thành đại gia tộc lớn mạnh đứng đầu Đông Vân thành đâu phải dạng hiền lành.Hạo Thiên ngồi lủi thủi một góc xó,ngoài việc không tự nguyện nghe trộm những tiếng hỏi hăn tỉ tê của gia gia với Vương Mã thì chả biết làm gì,hắn để ý có những cái liếc mắt soi mói dành cho biểu ca,và tự nhủ một cách vu vơ rằng nếu bản thân mà trở thành thiên tài thì sẽ chết vì ngột ngạt mất.đột ngột bằng một sự thần kì không mấy tự nhiên mà một trong hai tên hạ nhân Cơ gia đã tự nhảy ếch xuống dưới bục đá nằm ngủ khò khò,khóe miệng ai cũng há hốc kinh ngạc cái chuyện lạ lùng vô lý này,mặc dù nam tiên nhân đã nhanh chóng tuyên bố người thắng cuộc bằng thái độ cứng rắn để chặn họng ngay những ai muốn phản đối hay chất vấn. "Cẩu nhân,trò hèn gì thế" Cơ Đằng nhởn nhơ nhạo báng,một mực khẳng định tên hạ nhân láu cá đã giở thủ đoạn bỉ ổi nhằm dành chiến thắng.nhưng đừng lầm tưởng hắn đột ngột trở nên sâu sắc,bất nhân chẳng hề quan tâm đến sinh mạng rác rưởi của trung niên nhân đang được lôi xác lê xềnh xệch kia.nhưng hắn cực kì ghét những thứ gì lệch khỏi quỹ đạo toan tính bản thân,mọi việc buộc phải răm rắp diễn ra theo đúng với kế hoạch hắn định sẵn trong đầu."nói mau" thiếu niên nạt nộ như thể sắp mất kiểm soát đến nơi,và ngay sau đó một giọng điệu trào phúng cất lên không cho điều đó có cơ hội xảy ra "nó bị cắt lưỡi rồi,tất cả bọn hạ nhân được cử đi ta đều cho xử lý như thế,đảm bảo chúng sẽ không nói năng lung tung bất cứ điều vô ý nào" nét mặt Cơ Đằng thoáng biểu hiện ngạc nhiên khi nghe những lời nhã nhặn phát ra từ khoang miệng mẫu thân.hắn lập tức chữa thẹn bằng cách đuổi cổ đứa nô bọc lầm lì cút xéo sang một bên,chép miệng tiếc rẻ.trận thứ ba là Vương Mã với Tào Thẩm và dĩ nhiên kết quả đã rõ như ban ngày, "ta nhận thua" Tào Thẩm buồn rầu thốt lên,mặt hắn cúi gằm xuống trầm lặng hồi lâu sau đó ngẩng lên với khóe miệng hơi tách ra cố nắn nót thành hình dạng nụ cười méo mó."không sao đâu Mã ca,ta rất nhanh sẽ vào Thanh Vận Tông tìm huynh,nhớ để dành sẵn một gian phòng trống đấy,hì hì" hắn vội vàng nói tiếp ngay khi thấy ánh mắt Vương Mã tiếp cận bản thân chằm chằm,dù cách thức để vào chẳng khác gì đút lót.thanh niên khẽ nhíu mày thở dài một hơi,trầm giọng "vào được thì tốt,không vào được cũng không sao,cố gắng ăn uống điều độ,rèn giũa tâm tính.ta tin tưởng sẽ có một ngày đệ giống như phụ thân mình trở thành một phú hào lương thiện".rất nhanh thời lượng dành cho trận đấu thứ tư diễn ra đã đến hồi kết,lại một lần nữa hai tên hạ nhân Cơ gia bắt gặp nhau và dù ai trong số chúng thắng trận thì Cơ Đằng vẫn tỏ ra khoái trí,bỏ ngoài tai những cái liếc mắt thầm chửi rủa của đám người ngu ngốc xung quanh,tự thưởng thức rằng đấy là một sự ghen tị đáo để.nam tiên nhân lãnh đạm quan sát hết tất thảy,loại chuyện ngán ngẩm này hắn thấy qua đã vô số lần,việc cá lớn nuốt cá bé trong thiên hạ là lẽ đương nhiên,chỉ tiếc cho những số phận phải cắn răng đựng chịu nó mà không thể đứng dậy chống trả