Chương 11: XUNG ĐỘT (viết ẩu)

Thư phòng-Vương phủ

Ẩn trong làn sương sớm tinh mơ,con sâu bướm luẩn quẩn vờn mình trên những chiếc lá xanh mơm mởm,bầu không khí trở nên thật cô quạnh và tĩnh mịch,thỉnh thoảng chỉ lác đác tô điểm bằng từng đợt ngáy ngủ ồm ồm phát ra từ cổ họng đang há hốc của mấy tên gia nô,tàn dư của buổi tiệc đêm hỗn loạn.bất chợt từ xa thấp thoáng bóng dáng hai thân ảnh đen tuyền xông thẳng vào tiểu phòng tựa như một cơn gió nhẹ nhàng thổi lướt qua,dễ khiến cho người ta cảm thấy thư giãn dễ chịu mà chìm sâu vào cơn mê man."chia ra tìm kiếm đi" thân ảnh có dáng người cao ráo hơn nhanh nhẹn cởi bỏ chiếc mũ trùm đầu xuống,nói nhỏ vừa đủ nghe nhưng tên còn lại thì không có vẻ gì sẽ đáp trả,hắn cởi bỏ mũ trùm ngay sau đó,để hở một phần gương mặt đoan trang chưa bị mảnh vải tím che khuất cùng đôi mắt dâm tà đầy rẫy ma mị.tấm thân đầy đặn sung mãn thoăn thoắt lân la đến bên cạnh giường gỗ,cước bộ ả lẳng lơ như thể đang cố khoe mẽ cặp mông đồ sộ căng bóng.đồng tử nam nhân chợt đảo qua kèm một tia chán trường khinh bỉ "tư tế đại nhân có thể sẽ cảm thấy thích thú mà thu hồi ngươi trở lại ống tay áo,ta e ở đây sẽ không ai có ý định ngăn cản chuyện này" "đệ đệ đùa rồi,ta đâu lúc nào quên mất lời dặn dò quý báu đấy" nữ tử sến súa thiết tha,cô nắm lấy khối cầu tròn trang trí trên khung thành gỗ đầu giường vặn theo chiều kim đồng hồ.kệ đựng sách chợt xê dịch,nó trong chớp mắt tách đôi thành hai phần,để lộ ra chiếc cửa hang động của một mật thất kín đáo.đôi nam nữ chần chừ nghĩ ngợi giây lát,liền quyết định tiến vào trong nơi u ám tìm hiểu cặn kẽ,có câu không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con.họ sải những bước dài,một con cổ nhỏ bé màu hồng cánh sen bay ra từ trong hốc mắt nữ tử chiếu sáng đoạn đường tối om,trợ giúp chủ nhân không nhỡ chân kích hoạt nhầm bất kì cái cạm bẫy nguy hiểm nào hay trật hướng ôm lấy tên nam nhân đáng ghét chỉ muốn ném nó vào đống củi cháy đỏ lừ.cuối con đường bị chặn đứng bởi chiếc cửa đá không dính bụi,và khi thanh niên chạm vào thân cửa,kí hiệu cây cổ thụ khắc trên đá nhanh chóng hút lấy một phần linh lực kha khá mới chịu mở toang,thân thiện mời chào bằng một cơn cuồng phong dữ tợn. Gian mật thất được phủ xanh hoàn toàn bởi một lớp rêu mỏng mọc bừa bãi khắp mọi nơi,số lượng chúng chất đống nhiều tới nỗi dường như đã trở thành loại vật liệu trang trí chính giúp cho căn phòng nhỏ càng thêm tông màu u ám."ở kia" nữ tử bất giác la toáng lên,lập tức chạy ngay tới chỗ mà theo mắt thường quan sát chỉ có tầng tầng lớp lớp rễ rêu giăng bám chi chít trước ánh mắt ngờ vực của nam tử.thân thể ả tùy thời đứng lặng,cả người biến thành một tảng thịt sống vô hồn,nó phát ra những tiếng đập cánh vù vù,những tiếng kêu rít rít lí nhí.cuối cùng từ sâu trong thất khiếu nữ nhân toán loạn thoát ra gần trăm con côn trùng kì dị.ngoại hình nó nếu không miêu tả một cách cứng ngắc thì trông có vài nét tương đồng với hồ điệp,râu như lưỡi rắn,chân như cuốn chiếu,vảy như rết đỏ.đặc biệt phần bụng dưới của nó lại càng quái thai hơn,có vô vàn những chấm bé li ti sặc sỡ sắc màu được thêm nếm vào như để cố tình tạo xung đột với những thứ đáng sợ nó để lộ ra,hợp thành một loài tạp chủng chẳng giống với bất kì sinh vật nào.bọn chúng dường như có tập tính xã hội rất cao,chỉ vỏn vẹn trong vài hơi thở ngắn ngủi từ một mớ lộn xộn đã gắn kết lại chặt chẽ,hình thành một màn lưới bao bọc lên đống rêu mà ra sức gặm nhấm.lớp màng xanh lục dần dà tiêu biến,kinh ngạc lan tỏa thứ mùi hôi thối nồng nặc cực kì khó chịu.bạch y nhân mặt mày nhăn nhó,phẩy nhẹ quạt liền tạo ra một trận phong lốc cuốn sạch toàn bộ thứ bẩn thỉu dơ dáy,hành động đá chén cơm này khiến đám cổ trùng cảm thấy không chút thoải mái,bọn chúng đồng thanh kêu đinh đinh đinh hồi lâu mới chịu ngưng lại,rút về trong cái hang ổ mỹ miều.nữ nhân cũng nhờ đó bắt đầu cử động,ả lấy con dao ngắn giắt bên hông rạch một đường ngọt lịm trên cái xác già lụ khụ được gắn cố định trên bức tường đá,từ trong trái tim khô quắt đoạt lấy một con cổ màu nâu thu vào trong túi vải nhỏ,túi vải ấy lại bị chiếc nhẫn trữ vật đeo ở ngón áp út hút vào mất tích.đột nhiên gần đấy truyền đến một cỗ lực lượng lạ lẫm áp bức vô cùng,thanh âm của chủ nhân nó lập tức dao động mạnh mẽ,từng câu từng chữ đều chứa đựng vô hình đè nén "ta tự hỏi vì sao không thể dùng chiêu hồn thuật,xem ra đáp án là do con trùng nhỏ kia giở trò" "Túc Sơ..mau.." nam thanh niên giọng điệu hoảng loạn,thần sắc hắn trong giây lát lập tức trở nên trắng bệch,trong thâm tâm cùng lúc xuất hiện một loại cảm giác sợ hãi tột độ.nữ tử phía sau ngơ ngác quay người,khi ả còn đang chưa kịp định hình được tính chất chết chóc của vấn đề thì bất thình lình lẫn trong đám rêu xanh còn sót đột ngột bay ra năm cái lục quang tốc độ cực nhanh như thẩm điện phóng tới.sau hơn phân nửa chặng đường chúng chớp nhoáng ngưng tụ thành năm bộ rễ cây cổ thụ sần sùi hung hãn khóa cứng mục tiêu.thân thể nữ nhân bất lực ngoan ngoãn chịu trói bởi những sợi xích ngoằn ngoèo khổng lồ,trước lúc ả mơ hồ nhận ra cái tình thế nguy hiểm mà bản thân đang phải đối diện thì mọi thứ đã quá muộn màng.bạch y nhân gấp rút hít một hơi thật sâu,liều mạng ném thiết phiến xoay vòng tròn công kích gã trung niên,với một mục đích duy nhất là cố gắng kéo dài thời gian để tìm cách thoát thân,nếu thực sự cưỡng ép độc chiến tuyệt nhiên chẳng có mảy may cơ hội chiến thắng.người bí ẩn vẫn giữ vững bản mặt bình thản,có thể dễ dàng nhận thấy cặp nam nử trẻ khỏe kia không thể mang lại bất kì tý uy hiếp dù là nhỏ nhất,hắn hào sảng điều động thêm hai cái gốc cây to đùng dưới lòng đất trồi lên phòng thủ,hành động trông đầy vẻ thừa thãi như ngưu đao cát kê này ấy thế lại vô tình cứu hắn khỏi một màn sứt sát không đáng có.thiết phiến vừa gim ở một gốc cổ thụ,mười bốn cái nan sắt của nó đồng loạt như hoa nở rộ,phóng thích ra mười bốn chiếc ám tiễn đe dọa sinh mạng tất thảy mọi vật tồn tại trong phạm vi lưỡi quạt.tiễn khi đâm sâu vào thân cây,đầu nhọn tức khắc truyền một lượng lớn độc tố vào gốc cổ thụ khiến nó đổi đen một vùng,tạo thành những tiếng xì xèo nổ đôm đốp.ầm ầm ầm,bức tường gỗ mang theo dư chấn ồn ào rục rịch chui về âm thổ.người bí ẩn lờ đờ cử động,đồng tử y dần thu hẹp trong đôi mắt hí đang bị thần thông thôi miên.bên phía nử tử cũng thành công thoát khỏi vây khống,lũ cổ trùng đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao phó. Ả ta tinh ranh thi triển bí pháp độc nhất huyễn quyến dục cầm chân trung niên nhân thoáng chốc,lại từ trong nhẫn trữ vật triệu hoán ra hai khối ngọc lấp lánh sao trời,cặp nam nữ mỗi người cầm lấy một viên và bóp nát ngay sau đó.ngọc thạch khi vỡ vụn tức khắc giải thoát lượng lớn nguồn năng lượng hư không thuần túy tích trữ.thân thể hai người lập tức cảm nhận rõ rệt cảm giác xé rách đau đớn,chớp nháy hiện hữu tinh quang liền như chưa từng xuất hiện."sư thúc,ngài cố tình thả chúng rời đi?hòa nhập phàm tục làm ngài mụ mẫm mất rồi" "do ngươi đề cao ta quá thôi,một đại hán vương gia sao lại có khả năng cầm chân hai kẻ tu tiên chứ" từ trong sâu thẳm u ám vô thanh vô tức bước ra một cái dáng vẻ trung niên hòa đồng,hắn bấu bốn ngón tay trắng trẻo của mình vào chiếc cằm nhọn hoắt thuần thục lột bỏ lớp ngụy trang đã ngốn mất rất nhiều công sức.thanh niên dơ món đồ công phu này lên ngắm nghía một hồi,tiện thể để cho trung niên nhân có cơ hội chiêm ngưỡng kĩ hơn,nói kiểu chọc ghẹo "hắc hắc ngài thấy thế nào,đây là tác phẩm giống thật nhất trong vòng mười sáu năm qua đó" người đại hán khẽ lắc đầu ngao ngán,chậm rãi thở dài một hơi mới chịu đáp trả,ngụ ý giống như đang giễu cợt "nếu ngươi chú tâm thêm chút nữa,có lẽ có thể mở được tòa Tế Nguyệt thứ hai đấy" "bọn sát thủ máu lạnh ấy có hiểu biết gì về nghệ thuật đâu" lời vừa thốt ra,hắn lại cảm thấy có gì đó không đúng cho lắm nên nói thêm "ta chính nhân quân tử,sao như thế xảy ra được" trung niên ngạc nhiên "còn giảo biện à,ta thấy ngươi ngụy quân tử,vi hành đến đây rốt cuộc muốn làm cái gì" được đại hán vô tình nhắc nhở,thanh niên sực nhớ ra chuyện gì đó,tức tốc vứt ngay đi cái thái độ cợt nhả,nghiêm trọng thưa lời "sư thúc,sư phụ sắp xuất quan,ngài còn không mau trở về thì ta thật không biết ăn nói sao nữa" thanh niên giọng điệu gấp gáp,ánh mắt liếc qua nhìn phản ứng trung niên nhân,đồng tử không dấu nổi vẻ buồn bã như sắp khóc "ngài làm ơn làm phước hãy suy nghĩ chu đáo,lấy đại cục làm trọng,kì hạn tấn thăng chân truyền đệ tử đã cận kề ngay trước mắt,nếu...nếu..." hắn chậm dừng vài giây để ổn định cảm xúc,tiếp tục nói "sư phụ mà biết ngài mấy năm này không dốc sức tu luyện,cảnh giới dậm chân tại chỗ chắc trừ khử ta luôn mất" "Được được hiểu rồi ta hiểu rồi,hiếm có dịp ngươi lo nghĩ cho ta như vậy,cái mỏ dẻo hoặc này cũng thật là đáng khen,đây viên trúc cơ đan này tặng cho ngươi,đảm bảo không cần nịch hót gia tỷ mà sống nữa" "vạn nhất nếu ngài không thể tấn...sư thúc vạn pháp vô biên,việc nhỏ nhặt kia nhất định có thể dễ dàng xoay sở,ta cũng không dám làm phiền đến thì giờ vàng bạc của ngài nữa,tiểu hài tử trận đấu sắp đến,ta xin mạn phép cáo lui trước" nét mặt rơm rớm nước giả vờ chưa được bao lâu liền thay đổi xoành xoạch,chuyên nghiệp tới mức khó tránh người ta phải lầm tưởng hắn vẫn đang mang trên người vô số lớp vỏ bọc chưa thèm lột bỏ.đối với chuyện đan dược tay trước thanh niên xua xua biểu ý rằng bản thân không thể nhận lấy thứ đồ quý giá này,tay sau hắn tự nhiên không thể kiềm chế được mà sơ ý động nhầm chiếc túi trữ vật khiến viên đan bất ngờ bị thu hút một cách không tự nguyện.và chủ nhân của túi vải nhanh chóng ngự kiếm biến mất dạng nhờ một cú đá đệm đà trực tiếp vào mông bằng bàn chân phải người trung niên.gã há miệng cười ra rả,cuối cùng tương tự phương thức ngự kiếm phi hành,xé mây phá không mà đi.cái hang động tạm bợ cũng không thoát khỏi số phận bị ngàn vạn rễ cây lấp kín.

Tế Nguyệt Điện-khe nứt Oán Ma

Tam phân điện,có hai hình dáng quen thuộc đang ngồi thưởng trà tại một chiếc bàn lớn ước chừng dài khoảng bốn năm mươi thước.bỗng phía xa xa một bóng lưng lực lưỡng ầm ầm tiến lại gần,hắn vác trên vai một đầu búa kim loại khổng lồ màu đen,cạnh búa còn được thiêu diệt bằng những vệt chỉ đỏ dài,mỗi bước dậm chân đều khiến thanh niên đinh tai nhức óc.vài con cổ từ trong thất khiếu nữ tử rơi lả tả vào chén nước vàng nhạt,ả điên tiết quẳng luôn nó vào chiếc kệ gỗ trước mặt,ngang ngược bỏ đi."chà lợn nái vẫn khó ở quá thể" chất giọng khàn khàn từ người cao to vang lên,hắn đập búa xuống mặt bàn kêu uỳnh một cái như sấm rền."ngươi hôi quá,làm nhiệm vụ xong thì cứ thong thả tắm rửa trước hãng đến đây" bạch y nhân cầm quạt phe phẩy,chẹp chẹp miệng "khà khà không cần phiền toái thế" hắn tự tiện cầm tắch trà nóng một ngụm uống hết sạch,lau lau mép mồm cũng không thèm đếm xỉa đến sắc mặt khó coi của vị chủ nhân."Hứa Lập đệ,hạch tâm trùng đã về tay chưa,địa ma ngu đần như vậy chết là đáng" "Bản tính hiếu chiến,cuồng vọng lỗ mãng,được chết một cách thống khoái là hời cho hắn,dám vác xác về nhất định sẽ bị đại tư tế vứt vào hầm ngục tra tấn thê thảm,ngươi cũng nên tu tâm dưỡng tính cho tốt,cẩn thận có ngày.." "khà khà ta sống quyết không thẹn với lòng,sát phạt phải dứt khoát,nếu có một ngày Đại Liêu ta mà phơi xác nơi đồng hoang,mà bị kền kền rỉa thịt,thì chắc chắn là do quá yếu đuối nhu nhược,không cần thiết tồn tại nữa hahaha.." "Lục chưởng quầy,tính tiền" "hai chén Phổ Nhĩ,mười viên hạ phẩm linh thạch,cứ đúc vào túi trữ vật trên bàn là được" tất cả không khí trong căn phòng đều cùng lúc truyền thanh âm cổ quái đến chỗ Hứa Lập,thanh niên cười trừ làm theo lời dặn nhét năm viên hạ phẩm linh thạch vào,sau đó bình thản nói "chỗ còn thiếu ghi sổ đi,lần sau rảnh rỗi ta lại đến ủng hộ" "vô sỉ,cút xéo lẹ, không tiễn".người vạm vỡ trầm lặng chờ một lúc,đợi đến khi chắc chắn bạch y nhân đã rời khỏi căn phòng mới thở phào thầm than"may mà tên mặt trắng quên không đòi nợ mình,cha mẹ ơi,ông bà ơi,các cụ tổ dưới mồ ơi,cuối cùng cháu cũng tích đủ tiền lấy vợ rồi" "ê mập,tiền công nhiệm vụ lần này của ngươi chính là trong cái túi vải đấy,ở đây còn mỗi hai ta ngươi đừng cố làm vẻ hằm hằm khó coi cho mệt" "hừ cứ chui rúc mấy cái xó xỉnh rồi ra vẻ ta đây hiểu biết,cẩn thận chiếc lưỡi của ngươi,Lục Tấn" "hắc hắc chúc ngươi kết đạo lữ vui vẻ,năm viên linh thạch kia coi như quà mừng nhé,không cần cảm ơn"

Đông Vân thành-hội trường

trận thứ năm:Hạo Thiên bắt cặp với hạ nhân Cơ gia,"Vương thiếu gia,đắc tội rồi" trung niên nhân mặt mũi khắc khổ lưu trên mình mấy vết sẹo hình thù móng vuốt,hắn khoác lên người chiếc áo da thú cũ kĩ đã ngả sang ố vàng.Hạo Thiên toàn bộ tinh lực tập trung từng chút cẩn thận đánh giá,bất quá trái tim nhỏ giống như chuẩn bị nổ tung hồi hộp,đối phương vóc dáng có phần hơi quá dọa vía,vị chi thiếu niên tiều tụy tầm thường thì thật tốt,như thế sĩ khí dâng cao,phấn chấn biết bao.