Khoảng cách giữa họ gần hơn phân nửa so với những trận vừa qua,vậy nên rất nhanh cả hai đã quấn lấy nhau ra sức đọ quyền cước.bạch y nhân hai tay chắn chéo trước ngực trực tiếp nhận lấy một đòn toàn lực,cẳng tay thiếu niên không tự chủ run lên bần bật,trọng tâm mất thăng bằng hơi ngả người về phía sau,thuận thế cho đại hán lôi cổ chân quật đập thê thảm.Hạo Thiên nhịn đau lảo đảo bò dậy,vỗ vỗ thái dương huyệt cố giữ đầu óc tỉnh táo,hắn vừa bị đối phương quăng lăn lóc như hòn sỏi ven đường,xém chút đã rơi xuống thất bại ê chề.thiếu niên tự biết cử động đã ngày càng chậm chạp,nhục thân lãnh thêm mấy cú như thế e rằng không gắng gượng nổi,tiếc rẻ lúc đầu chẳng phải vì tý sĩ diện hão huyền chắc chắn sẽ lôi toàn bộ hạ lưu thủ đoạn một lượt chơi tới bến,ngay cả tầng sáu vẫn còn có khả năng đánh trúng thì một cái tiểu tầng lấy ở đâu vốn liếng dám xưng áp đảo.người trung niên đối với việc Hạo Thiên không ngã đài chẳng hiểu vì sao lại sinh ra đôi chút bối rối,tự nhủ đám nít nôi mới lớn bây giờ quá mức bồng bột,ngươi liền tại đấy rớt xuống,yên phận làm một tiểu gia chủ sung túc có phải đỡ chịu nhiều đau đớn.hắn tức tốc xông đến chỗ kia bạch y nhân vung quyền,cước bộ trông giống hệt một con lợn rừng uy mãnh.thời điểm thiếu niên trong khoảng khắc cận kề định đoạt,khác thường chắc chắn cực kì khác thường,xác định vô cùng quỷ dị tại non nớt thân ảnh,động tác khẳng định phi thường nhanh,dễ dàng đảm bảo thành công tránh né,ngọn tóc lệch phải phấp phới theo luồng gió sượt,nhỏ nhoi khả năng kéo đầu cùng bay.một đấm sườn trái,hai đấm sườn phải,đối phương xương cốt hơn hẳn hắn một cái sọ bự,thận trọng tính đi toán lại cũng chẳng gây được bao nhiêu sứt mẻ,bất quá thà đừng xuất thủ,chí ít cũng vớt vát được chút thể diện.cái mác hoa mỹ Mãnh Hổ Bạo Triệt Quyền cam đoan hư danh,thực chiến chẳng có tý hữu dụng. Hạo Thiên chữa thẹn dồn lực đá ngang,nhắm thẳng khớp gối một đường quét trụ,ý đồ đốn ngã chú voi vàng gồ ghề này.nhưng thế sự vốn khắc nghiệt vô tình,thiên biến vạn hóa,muôn hình vạn trạng,nào có cái gọi là dễ dàng toại nguyện.giữa lúc trời nắng chói chang,thị giác Hạo Thiên đột nhiên trở nên tối sầm,dịch vị tung tóe trộn lẫn,nặng nề đổ gục xuống đất.trung niên nhân tử tế hành động,điệu bộ tự nhiên không mang theo sự kiêng dè gượng gạo,hắn vác thiếu niên lên vai,chuẩn bị dành lấy vinh quang chiến thắng.đại hán ngụ ở ngõ hẹp,đường đi rối tung như mạng nhện,trong nhà một vợ ba đứa con thơ,thêm người mẹ già ốm yếu lay lắt,tất cả nương tựa vào một thân nam nhân mà sống.hắn ngày ngày đều đặn giống nhau sự việc,khởi đầu xuất thành chặt gỗ,tiếp đó gánh củi rao bán,lần lượt màn thầu lão Kha mười cân,Tửu Bích lầu hai lăm cân,khu thợ rèn bảy mươi cân,lam lũ cả buổi cuối cùng ít ỏi ba cọc ba đồng.vậy nên hai mươi vạn ngân lượng số lượng quá mức chân quý,dù phải đắc tội với Vương gia vọng tộc thì đã thế nào,đống đó tiền bạc thừa sức trợ giúp cả nhà sáu người vui vẻ hạnh phúc,đói khát quá rồi,sơ sẩy chưa tính đến nước sẽ bị trả thù,ấm bụng trước đã,thà làm ma no còn hơn quỷ đói.so với đa số phàm nhân nín thở ngước nhìn,thành khẩn Cơ Đằng chú ý Vương Mã gấp bội thì giờ,vụn vặt giá trị của lũ thấp kém mang lại căn bản chẳng đáng một xu,đánh đập tiểu Vương viễn cảnh miễn cưỡng tạm coi thuận mắt."rớt rồi rớt rồi kìa" "thật quá đáng tiếc" "hảo quyết đấu,rất đặc sắc" Từ Dương tiên nhân lắc đầu cười nhẹ một hơi,trịnh trọng tuyên bố người thắng cuộc,giọt nước mắt tràn ra từ thân xác địa cóng,quả nhiên tột cùng long lanh bi diễm. Độc hành vi bước,trường kì tọa lạc,ngập tràn xâm chiếm,day dứt lương tâm.là đúng..không,không là sai,sai sao,không thể nào,không thể nào,phải là đúng..đúng nhất định là đúng,trắng đen,trắng hay đen,rốt cuộc đúng hay sai,ta có đang đúng..ngươi thương hại..ngu xuẩn,ngươi tử tế..ấu trĩ,đúng..thương hại đối phương chính là tàn nhẫn với bản thân,haha là ngươi tự làm tự chịu,tự chuốc lấy kết cục này,không thể trách ta máu lạnh.haha ta luôn đúng..đúng,luôn đúng.đúng không? không,có lẽ ta sai,sai rồi,sai triệt để.haha..dù rất buồn,nhưng thế này chẳng phải bản chất trần trụi của con người à,vì dục vọng mờ mắt mà đồ sát,vì ham muốn mà không từ thủ đoạn,ta chính là tiểu nhân,là chân tiểu nhân,là người ngươi không nên đối tốt.Hạo Thiên gắng gượng tạo vẻ thản nhiên nhất có thể,hắn tại ban nãy kinh khủng dãy dụa,cấu da cắn thịt không gì không làm.một thân thiện lương cuối cùng lại dựa dẫm vào một thân thiện lương khác để đạt được mục đích,ngươi tự xưng chính đạo,ngươi tự nhận quân tử,ta thấy rõ ràng là ngôn quân tử,quân tử ngôn.nơi nào có ánh sáng khai nhãn ắt sẽ kèm theo bóng tối song hành,đây là quy luật tự nhiên,là số phận định sẵn,ngươi và ta,chúng ta không thể đi ngược ý trời,không thể phá vỡ thứ xiềng xích bại hoại này,chỉ còn cách cúi đầu chấp nhận phục tùng,phụ thuộc nó mà sống.thiếu niên cảm nhận rõ rệt cái biểu cảm thất vọng của người đại hán mặc dù ông không hề mở miệng thốt lên nửa chữ oán trách,hoặc có thể do thanh âm đã chẳng còn tồn đọng nữa.hắn lẳng lặng tìm đến chỗ lão gia gia,mang theo sau lưng tiên nhân nụ cười khinh thường đầy ẩn ý,hóa mình thành một đứa trẻ ngoan ngoãn dưới vòng tay đầy ắp tình thân