Chương 13: BÍ ẨN NHÂN - LỤY

Ta tự hỏi thế gian hiu quạnh là gì ?

phải chăng chỉ đơn giản là sự vắng lặng và trống trải đến tận cùng của nỗi buồn,của cái nhân sinh mỏng manh sắp lụi tàn.vậy hai chữ nhân sinh kia lại phải viết thế nào ? phàm là người sống trên cõi đời,dường như ai cũng sẽ có hai trái tim,một là lòng tham,hai là bất cam.người dựa vào lòng tham mà biết theo đuổi,mà biết phấn đấu,mà biết không ngừng nỗ lực để trưởng thành.ngươi muốn ăn quả ngọt,ngươi sẽ phải trồng cây,sẽ phải mỗi sáng bón phân tưới nước,chăm sóc nuôi dưỡng nó đến khi đơm hoa kết trái,ngươi đạt được mục đích rồi thì cuối cùng sẽ rời bỏ,sẽ lãng quên để nó cô đơn chết già,đấy là nhân sinh của nó.một đoạn thời gian trôi đi,ngươi lại thèm quả ngọt,lại nhớ mong cái hương vị thơm ngon mà nó mang đến thì phải làm sao đây ? nó đã bị dòng sông thời gian dài dằng dẵng cuốn trôi đi mất rồi,sẽ chỉ còn sót lại thứ chấp niệm không thể nào buông bỏ mà thôi.hoặc đơn giản hơn mưa sinh ra trên trời,chết tìm về mặt đất,cả quá trình ngắn ngủi đó chính là nhân sinh,ta với ngươi gặp gỡ vài lần,cớ chi lại lưu luyến ngàn thu.thiếu nữ quyết đấu bục đá,chưa luận thực lực,chỉ nhắc nhan sắc cũng sẽ khiến cho người ta phải tấm tắc khen ngợi.nàng mang trên mình một tấm dải lụa mềm mại đẹp đẽ,bạch bích vô hà,mỹ nhược thiên tiên,không từ ngữ nào có thể trọn vẹn lột tả.đàn chim vành khuyên thoắt ẩn thoắt hiện lượn lờ trên những đám mây trắng bồng bềnh,cũng không tài nào hờ hững khỏi mỹ lực kinh người ấy mà khựng nhịp giữa bầu trời xanh thẳm.từ tất cả người tại đấy hội trường,những chú tiểu nhị bận rộn bưng bê,những lão chủ tiệm vuốt râu ế ẩm,những cô kỹ nữ nồng nhiệt đón khách,ngay cả ở chốn hoàng cung uy nghiêm đồ sộ.hết thảy đồng dạng biến thành tượng sống giữa thanh thiên bạch nhật.mảnh không gian bát ngát bất ngờ xuất hiện ngàn vạn vệt rách hư không lớn nhỏ,tinh huyết từ trong lỗ thông đạo tuôn trào không ngừng,mặc sức thấm đẫm thiên địa,cuồn cuộn như muốn ăn tươi nuốt sống mảnh đại lục béo bở này vậy.

Thánh địa cổ yêu tộc-thượng giới

"Đại vương,thấy rồi,tìm thấy rồi,tiểu nhân ròng rã bảy mươi năm truy quét hỗn mang hải,cuối cùng đã phát hiện tung tích của nhị diện hoang vực" bên trong chiều không gian đen tối huyền bí vô cùng vô tận,có hàng vạn chiếc lồng thép nhem nhuốc vệt nâu đỏ được treo khắp mọi nơi bởi những con hắc xà gắn đuôi mình vào hư không.tại một nơi chính sảnh nguy nga tráng lệ,lộng lẫy rọi sáng không ngớt,ở đó liên hồi vang vọng hơi thở rên rỉ hổn hển của người mỹ nữ loãng thể,giống như đang gặp cuồng phong mưa rào trước sau rung động.khi hoàng y nhân vội vã xông vào,tiếng la hét thất kinh nhanh chóng lấn áp giọng điệu dâm tà kia tiêu biến,chỉ kịp kêu lên một câu êm tai,khép lại hai tuần sung sướng mệt nhọc.cỗ lực lượng mang theo tính chất điên cuồng lập tức tản loạn khắp nơi dọa nạt kẻ hèn mọn phía dưới,làm hắn run rẩy mãnh liệt,sợ hãi không dám ngẩn đầu."ngươi..vừa nói gì" thanh âm trầm chậm chạp vừa thoát ra tức thì khiến đối phương càng thêm khiếp vía,giống như đang bị cả ngọn núi khổng lồ đè nặng trên vai vậy."bẩm..bẩm đại vương,đã xác định được vị trí nhị diện hoang vực,là phía đông tây..không..đông nam hỗn mang hải,thưa ngài..chúng ta..có nên bẩm báo với.." "lui xuống" "nhưng nếu để cho bạch.." "gừ gừ,ta nói ngươi cút đi" hung hãn tại điểm tên hạ nhân khép nép ấp úng,chớp mắt xuất hiện tám đầu quái vật gầm rú rợn người,miệng nó há hốc khoe ra trăm nghìn chiếc răng sắc nhọn dữ tợn,nước nhãi vương vãi tung tóe.

Thánh địa cổ nhân tộc-thượng giới

"Ngươi chắc chắn ?" một chất giọng nho nhã nghi hoặc hỏi lại,hết mức thanh cao, "hạ nhân đã dùng hỏa kim nhãn rà soát kĩ càng sáu lần,tuyệt đối không chút sai sót ạ" nhận được câu trả lời vừa ý,bạch y nhân thân thể khẽ động,liền trong không trung thần kì biến mất,chỉ còn lưu lại một làn khói trắng quanh quẩn không tan.

Thánh địa thiên ma tộc-thượng giới

vạn dặm vô nhân,vạn năm vô lệ

ở hoang tàn u ám nhất nơi thượng giới,là địa bàn của một cá thể lập dị cực đoan,một tồn tại bất hủ tiệm cận với vĩnh hằng thiên địa.lần đầu tiên trong hơn tám trăm năm dám thách thức sự tĩnh mịnh ấy,một con hoang thú liều mạng xông vào nơi tối tăm rùng rợn,giống như con thiêu thân si mê lao vào trong biển lửa đẹp đẽ.may mắn thay,nó lại không bị luồng hơi nóng lạnh lẽo kia nuốt chửng,hoặc không thể bị nuốt chửng.sỡ hữu bên mình một cặp cánh khổng lồ dài hơn trăm trượng-vạn năm khó gặp,toàn thân nó được đúc kết hoàn toàn bằng vô vàn những khúc xương cốt trắng xóa ghép lại,được đoạt lấy từ sâu thẳm cốt lõi của niếp bàn chi diễm-tịnh diệt phong trần.nó ở đây,vào lúc này để chào đón vị chủ nhân đáng kính duy nhất,kim túc điểu thoáng phóng vọt qua,ngọn lửa xanh lục lấp lánh triệu năm không thể dập tắt lập tức ngay tại thời khắc hào hùng mà bừng cháy dữ dội,chiếu sáng tất thảy sinh linh thiên ma.một tia sáng mỏng manh rọi xuống chiếc tháp đầu lâu chất cao như núi,chễm chệ hiện hữu bóng dáng loài sinh vật cao hơn ba trượng,thân thể gai góc,phệ diễm dung nham rực rỡ,ánh mắt hắn mơ hồ cực kì kiên định bùng nổ xích quang lực lượng,thần điểu bộ hạ hơi trùng xuống thất thanh kêu lên một tiếng chói tai,dị nhân đã thầm lặng đứng lên xương sống nó từ lúc nào không hay biết,khẩn trương vỗ cánh,không chút chậm trễ.

Nhị diện hoang vực-hắc vân đại lục

Cố nhân vẫn lạc,Mười dặm anh đào

Tế thiên dẫn hạc,Đón khắc trùng phùng

cảm xúc nơi tâm ta,thật chua xót và cay đắng

chờ đợi nàng trở về,triệu năm có hề hấn gì

vạn đạo bất lưu ta chấp chưởng đại đạo

diêm vương muốn cướp ta hủy diệt âm ti

ngay lúc này,ngay tại đây,ai dám nói hoa trong gương,trăng dưới nước,cá trên trời chứ,ta vì người mình yêu,có thể ngày đi ngàn dặm,tử chiến nghìn năm.khi chúng ta đói,chúng ta có thể ăn uống,lúc chúng ta yếu,chúng ta có thể luyện tập,vừa sinh ra,làm gì có cái gọi là khoảng cách,làm gì có cái gọi là âm dương,chẳng qua là không muốn cố gắng nên bịa đặt lý do mà thôi.Không gian nứt nẻ đang không ngừng sụp đổ trong vô vọng,xuất hiện một bóng dáng cực kì mông lung huyền bí,người vô danh xé toạc thực tại bằng thứ quyền năng khổng lồ vô biên.khoảng không trước mặt rung chuyển càng thêm phần kịch liệt,tạo nên những gợn sóng lăn tăn rồi đột ngột tan toác thành hàng nghìn mảnh hư vô,phơi bày ra cái hố đen trống rỗng mờ mịt.hắn từ đó bước đi,mỗi bước dậm chân đều nặng nề như thể đè nén cả không gian,khuấy động cả mặt đất,ngang nhiên ngưng động mọi thứ dù là bé nhỏ nhất tồn tại.hình dáng bí ẩn của hắn được bao bọc bởi thứ tinh quang huyền ảo vô định không thể nhìn thấu.mỗi một chuyển động mờ nhạt ấy tạo ra từng trận cuồng phong bão táp,từng đợt cửu thiên giáng lôi đổ bộ vạn vật thế gian như bài xích phản ứng của trời đất đối với sự xuất hiện quá mức lụi tàn này.những tấm lụa đỏ mang trong mình ý chí mãnh liệt bắt đầu tách ra khỏi phục y người bí ẩn,mang theo nguồn sinh lực dồi dào nhẹ nhàng cuộn tròn bay lượn theo từng nhịp gió,xông xáo vượt qua chín tầng mây như những cánh chim sinh động khiêu vũ.bầu trời nứt nẻ dần hiện ra rõ ràng,tấm lụa như sở hữu ý thức riêng biệt,chúng đan xen vào nhau mà hàn gắn từng khe nứt lớn nhỏ,giúp bầu trời khôi phục vẻ đẹp huy hoàng vốn có,lần nữa mang đến hơi ấm êm dịu chiếu rọi sinh linh đồ thán.người đó đứng giữa khung cảnh yên bình của đại lục,ánh mắt từng sắc bén giờ trở nên đờ đẫn,đôi lông mày nhíu lại vì đau đớn.đôi vai trần trụi nặng nhọc ủ rũ,cố gắng kiềm chế cơn mệt mỏi đang run rẩy gào thét.hình dáng hắn đã không còn giữ được nguyên vẹn,cơ thể hắn đã trông như một bức tượng không thể chống đỡ sự bào mòn vô tận của tuế nguyệt,khiến cho từng mẩu da thịt lả tả rơi rụng xuống nền đất ẩm,trực tiếp hóa thành cát bụi phàm tục.đứng trước cơn lũ lụt điên cuồng tàn phá không cách cứu vãn,gương mặt hắn cũng đành cam chịu mà biến dạng,hiện hữu vô số những khe hở sâu hoắm,không thể dấu đi sự xáo rỗng đen tối tột độ bên trong.thân thể của hắn,vốn từng là thứ vô cùng cường tráng tuyệt mỹ,nay lại phải bất lực đổ vỡ theo từng bước lết chậm chạp yếu đuối.bàn chân hắn kiệt quệ tiêu tan vào không khí,đầu gối khụy ngã xuống đồng cỏ dại nơi xứ hoang lạnh lẽo cô độc.Vô danh nhân trút bỏ cuối cùng cằn cỗi hơi thở,đầu hắn đổ gục xuống,đã chẳng thể tiếp tục ngẩn cao,cứ thế chấp nhận đầu hàng trước hiện thực tàn khốc.trú ngụ chỗ trái tim thoi thóp,lặng lẽ thoát ra thất sắc hoa giấy lộng lẫy ánh cầu vồng.nó ngắm nghía thoáng chốc cái thân xác mục nát tồi tàn,chỉ thấy khối nhục hình kiều diễm trên bục đá bỗng nhiên quỷ dị lơ lửng,đóa liên hoa chín chín tám mươi mốt chiếc cánh đại diện cho luân hồi trực tiếp hoàn mỹ dung hợp vào cơ thể nữ tử.tinh quang bùng nổ,tái khởi nên số phận ràng buộc bởi định mệnh an bài.ít ỏi níu kéo thời khắc,người bí ẩn đã chạm đến đỉnh điểm cực hạn,sức cùng lực kiệt,tựa như sương mù tiêu tan trong nắng sớm.từ các mảnh vụn rơi rụng,những sợi dây lấp lánh chốn thiên đình,hòa quyện với dòng chảy vô tận của thiên đạo,chu trình vũ trụ vĩnh cửu.mỗi bản nguyên tế bào của hắn,dường biến hóa thành một ngôi sao le lói tỏa sáng trong hàng trăm triệu ngôi sao che phủ,nhuốm bạc cả bầu trời tăm tối.thanh âm than trách,tiếng thì thầm nhẹ nhàng,giống hệt lời cầu nguyện từ quá khứ lan tỏa đến tương lai xa xôi,nhưng lại không ai có thể nghe thấy.báo hiệu rằng,một ngày nào đó,tại chính dấu chấm hết này,sẽ lần nữa vùng vẫy.phượng hoàng trở lại từ đống tro tàn,tìm kiếm sự cân bằng giữa hủy diệt và sáng tạo,giữa cái chết tất yếu và cuộc sống vĩnh hằng,trở thành một phần không thể thiếu khuyết của thiên đạo,an tọa trên ngai vàng thuộc về đấng chí tôn toàn năng.nhất niệm hóa minh nguyệt,nhất niệm hóa thanh thiên,nhất niệm hủy thương mang,nhất niệm trảm ức tiên.chấp chưởng đại đạo ba ngàn,tất thảy trấn áp.