"Thiếu gia cơm tối đến rồi đây" Tiểu Hoa bưng theo giỏ đầy ắp thức ăn chạy đến,cẩn thận đặt từng món thơm ngon lên bàn đá,vui vẻ mời gọi.cá chiên xả ớt hơi cay cay vị đậm đà,gà tiềm thuốc bắc vị hơi nhạt mà đại bổ hay đệ nhất yêu thích heo quay mật ong,phần da giòn cùng với vị mằn mặn xen lẫn ngọt sệt vô cùng hòa hợp.Hạo Thiên vốn định cấp tốc chạy đến khoe khoang với nàng việc bản thân cuối cùng đã thành công đột phá nhưng cơ thể lại bốc ra mùi chua hôi khó ngửi làm hắn trở nên ngại ngùng,đành phải đi tắm rửa trước,tỉ mỉ kì cọ cơ thể sạch sẽ tinh tươm."ngài ăn chậm thôi,có ai tranh mất phần đâu" "tại cơm nấu ngon quá ấy chứ" Tiểu Hoa cầm khăn lau đi phần thức ăn dính trên miệng thiếu niên,nhìn bộ dạng sung sướng ấy mà cười mỉm,trong lòng cũng cảm thấy hạnh phúc theo.bỗng từ cái gốc cây cao sum suê kia,không biết do hờn dỗi hay ghen tỵ,cố tình rụng xuống một chiếc lá vàng nhỏ,nó lả lướt trên bầu trời,dần dần hạ thấp rồi đáp vào bàn tay trắng trẻo của Tiểu Hoa.làm cho người thiếu nữ chưa qua hai mươi lần xuân xanh ấy chợt khựng lại,phải bận tâm lo lắng về cái tương lai xa lắc xa lơ,suy nghĩ liệu bao giờ mình sẽ giống như chiếc lá héo úa này,phai tàn khỏi nhân gian."Tiểu Hoa muội nghĩ ngợi gì mà đơ cả người ra thế,nếu có điều gì phiền não thì cứ bảo với ta,nhất định sẽ giúp" "cảm ơn huynh,ta không sao đâu".hai người họ cứ như thế cả đêm sinh hoạt như đôi tình nhân mới cưới,hết ăn uống rồi ca hát nhảy múa,hát chán rồi thì đi ngắm trăng sáng,ngắm dải trời lộng lẫy vạn vì sao,họ quấn quýt lấy nhau mà sinh ra đôi chút tình chàng ý thiếp lại thêm trời đông đêm lạnh nhiệt tình cổ vũ,thiếp mong chờ một câu nói yêu thương nhưng chàng khờ dại đâu dám ngỏ lời.đến cuối cùng vẫn là bỏ lỡ mất tiên cơ,tạo thành cái dở dang chẳng đi đến đâu."tặng huynh này" Tiểu Hoa giọng đã say xỉn,hai gò má đỏ bừng chẳng còn quan tâm vai vế gì nữa,trực tiếp ném vào mặt thiếu niên tấm bùa cầu may nàng hết sức chọn lựa làm hắn ngã rầm xuống đất,hai người đưa mắt nhìn nhau chằm chằm không nhịn được mà bật cười ha hả. Thời điểm bắt đầu kì tuyển chọn Thanh Vận Tông đệ tử đã cận kề ngay trước mắt,vỏn vẹn chỉ còn cách chưa đến một ngày trời.gần đây trong thành náo nhiệt hơn trước rất nhiều,các lễ hội được mọi người tổ chức liên miên.mới sáng sớm lại có thêm hai đoàn người ngoại thành trang phục khác lạ tiến vào,hòng nhăm nhe tranh đoạt vị trí dự thi.chủ nhân đám người này nếu không phải thiếu gia gia tộc lớn của thành trì nào đó thì cũng là con cháu của thương nhân nổi tiếng.đoàn ngoại thành đầu tiên số lượng khoảng bốn mươi người,tỉ lệ ba nam một nữ mặc phục y trắng đơn giản,phần cổ áo màu xanh lá,bên vai phải những thanh niên gắn thêm một miếng sắt trắng ôm lấy cánh tay trông rất kiên cường.họ dừng lại tại khu thợ rèn-nơi có hơn chục hộ gia đình cùng nhau tạo dựng,mưu sinh bằng nghề rèn vũ khí,áo giáp cho binh sĩ cả tòa thành.kiệu vừa chạm đất,một nử tử nhanh nhẹn chạy lại kéo mảnh vải che lên,để lộ chiếc hồng nhạt bào y dưới ánh nắng yếu ớt.nam nhân vừa rời khỏi kiệu liền lấy tay phẩy phẩy trước mặt,than phiền quá nhiều bụi khói bao phủ tầng tầng lớp lớp.hắn tự xưng Lâm Hỏa,đích thân cùng bốn tên hộ vệ cường tráng tìm đến một căn hộ nhỏ tàn tạ cô lập trong khu thợ rèn thẳng chân đạp cửa bước vào.phát hiện lẩn trong khói lửa mờ mịt ẩn hiện thân ảnh đang liên tục đập búa lớn vào thanh sắt nung đỏ rực,sau đó là những tiếng sì sèo cùng màn sương dày đặc.thanh niên mặt mày lỗ chỗ tàn nhăng lau đi mồ hôi nhễ nhượi,nét mặt không tự nguyện giao khối ngọc bích xanh lam cho hồng y thanh niên "đồ đã đưa ngươi,tiền của ta đâu" "sắp chết đói đến nơi rồi mà vẫn mạnh miệng gớm nhỉ,mấy người các ngươi lên dạy hắn chút tôn ti trật tự đi,không cần quá nặng tay,chúng ta là khách nếu mang tiếng bạo hành người của Đông Vân thành thì không hay cho lắm" Lâm Hỏa ngoài mặt thì tao nhã hiền lành nhưng hành động lại trái ngược hoàn toàn,cực kì tàn nhẫn.sau khi chứng kiến y chỉ còn chút hơi tàn thoi thóp,cả người bị đánh cho bầm dập tím tái mới hả dạ mà chịu dừng lại.lục lọi túi trữ vật ném ra một túi vải xám,tiện tay bố thí thêm cho mấy đồng bạc lẻ rồi khoái chí bỏ đi,điệu bộ vô cùng vênh váo. Thiếu niên bị đánh đến cả người mềm nhũn,quần áo tả tơi.máu me tuôn tràn dính khắp cơ thể,hai mắt mệt mỏi nheo lại,gãy mất một bên tay trái,hơi thở y yếu ớt gần như đã thấy được tử thần hiện hữu đang dang rộng tay ra chào đón.phải mất một khoảng thời gian dài để ý thức dần dần khôi phục lại,việc đầu tiên y nghĩ đến không phải quyết tâm quật khởi hay quyết tâm báo thù mà là đống bạc vô tri kia,y dùng bàn tay sưng bầm đang run rẩy của mình nhặt từng đồng tiền bám bụi trắng xóa cho vào túi,gắng gượng chống gậy lết đi từng bước chậm chạp bằng cái kiệt quệ bộ phận,dùng chút sức lực cuối cùng tiến vào lầu Xuân Mộng thành công chuộc về cả thế giới của hắn,y hai mắt rưng rưng,mãn nguyện ngất lịm trên bờ ngực mềm mại quen thuộc" tạ ơn trời,thật may vì em vẫn ổn,anh không đến muộn đúng không".Bất Quy tháp-Cơ gia,tại một mật thất chứa đựng ngập tràn các loại thảo dược phong phú khác nhau,chính giữa phòng có một cái đỉnh lớn cao hơn mười thước,hông đỉnh điêu khắc hình thù song long cuồn cuộn bao phủ,nắp của nó bỗng rung lên mạnh mẽ,liên tục dao động rồi bật tung ra xa,từ đáy đỉnh bay lên chiếc bát ngũ sắc phát sáng chói lóa.bốn người mặc đồ trùm kín nhìn không rõ mặt đồng loạt thổ huyết ngụm máu lớn,chống tay xuống đất thở hồng hộc.tên nô gia sắc mặt đại biến,lập tức chạy đi thông báo cho Cơ Đằng thiếu gia,vừa chạy vừa liên tục hô hoán đám người xung quanh "thành rồi thành rồi".khi mọi người còn đang bận thổi hồn vào trong cái lễ hội lớn mười năm mới có một này,mong muốn thời gian trôi thật chậm lại để có thêm cơ hội ôn luyện hay đơn giản là lưu giữ kỉ niệm phàm nhân đẹp đẽ thì gió lạnh đã bắt đầu âm thầm tràn về với nhân gian,cỏ cây hoa lá là những sự vật cảm ứng được điều đó trước tiên,chúng nhanh chóng se quắt báo hiệu cho muôn thú cùng chìm vào giấc ngủ sâu,chỉ riêng có loài người là sinh vật duy nhất thể hiện bản thân,cố chấp chống lại mẹ thiên nhiên hùng vĩ.trang viên-Lạc gia nơi cuối cùng còn hiện hữu ánh nắng ấm áp mùa hạ,thỉnh thoảng thổi qua hơi gió mát mẻ mùa thu giống như được tạo hóa ưu ái đặc cách hoặc là do nó chứa đựng một đại cơ duyên quá mức nghịch thiên nên mới làm mùa đông phải ghen hờn ruồng bỏ. Trong trang viên Cơ gia trồng một đầm sen lớn nở rộ xung quanh chòi gỗ,bốn phía nhà chòi được treo lên những chiếc chuông nhỏ lắc lư theo làn gió,hợp xướng với tiếng đàn tranh u sầu của tiểu cô nương ngồi bên trong.bỗng đầm sen liên tục nhấp nhô tạo thành vô số gợn nước nhỏ,trên những cánh hoa sen xuất hiện hình bóng trắng trẻo lướt qua,thân ảnh nữ ôn hương nhuyễn ngọc liêu liêu mày liễu nhìn từ xa đẹp không tả xiết,tay cầm thanh trường kiếm đang mặc sức khiêu vũ theo điệu đàn.thanh âm u sầu kia lúc nhanh lúc chậm phỏng theo từng nhịp bộ của thân ảnh,cuối cùng từ từ ngưng lại,nử tử gác kiếm tiến vào trong chòi ngồi xuống.tiểu cô nương tay rời khỏi đàn tranh,bản thân chạy đến bên nữ tử bóp vai vẻ mặt tươi cười "tiểu thư người lại nhanh hơn trước rồi" "nhờ có em luôn ở bên cạnh tỉ mỉ chăm sóc,ta mới có thể tu luyện nhanh chóng như thế" bạch y nữ tử hơi trầm giọng,thanh âm nhẹ nhàng đáp lời tiểu cô nương,câu từ chứa đựng sự khen ngợi làm nàng có hơi ngại ngùng,giọng điệu chợt trở nên sâu sắc "người đừng nói như thế,được phục vụ người là niềm hạnh phúc nhất đời của Linh nhi,vả lại không có người thu nạp thì Linh nhi sớm đã chết đói ngoài kia" "em cũng dẻo miệng hơn rồi đó" nữ tử dùng ngón tay ấn nhẹ lên trán nô gia,tay che miệng cười khúc khích,nàng nhìn bầu trời đông nét mặt thoáng biến đổi,trầm ngâm hồi lâu "ngoài phủ trời đã bắt đầu trở lạnh rồi,em chuẩn bị áo lông cừu đi,ta muốn đến một nơi" tiểu cô nương tên Trúc Linh nhanh chóng chuẩn bị,hai người xuất thành đến ngọn núi hoang bên cạnh,dừng chân tại một ngôi mộ khá mới,chữ trên bia hơi xiêu vẹo,chủ mộ họ Lạc tên Tố,là gia nô mới mất ước chừng năm tuần của Lạc gia,nữ nhi Lạc Hà quản gia.Mộng Dao cầm bó hoa cẩm chướng màu vàng mà Lạc Tố thích nhất đặt lên xuống cùng một giọt nước mắt thầm kín,những chuyện xấu xa y làm trước kia nữ tử đều biết rõ ràng nhưng vẫn giả bộ làm ngơ nhắm mắt cho qua,suy cho cùng cô ta cũng là kẻ đáng thương bị vận mệnh trêu đùa,khổ chán rồi muốn một cuộc sống tốt hơn mà thôi.đời người chẳng khác gì bể khổ nhân gian,cứ như vậy yên nghỉ có khi lại là chuyện tốt. giờ mão tại Đông Vân thành,khi mặt trời còn đang lấp ló trốn dưới đám mây mù,uể oải chưa muốn thực hiện cái vòng lặp chiếu sáng thế gian luẩn quẩn thì những con đường trong thành đã đông nghịt người qua lại.quán xá mở cửa đón khách từ sáng sớm,rất nhiều thương nhân phương xa nhân dịp lễ hội lũ lượt kéo đến làm ăn,không khó để nhìn thấy những gian hàng rong được bày bán tràn lan khắp ngõ nghách.nhất là ở khu vực phía tây gần quảng trường,nơi này tám ngày trước từng được tức tốc xây dựng một cái bục lớn bằng đá dài hơn hai mươi trượng rộng khoảng chín trượng cách đất ba mét.mọi người muốn đến đây để được tận mắt nhìn thấy tiên nhân hạ phàm,chiêm ngưỡng trận chiến tranh dành danh nghạch trừ khi có lệch ngọc tham gia tuyển chọn hay người của tam đại gia tộc thì đều phải dừng chân cách bục đá năm mươi trượng,cố tình vi phạm sẽ nghiêm khắc trừng phạt.đám Hạo Thiên đã đứng chờ sẵn ở đây từ lâu,tâm trạng háo hức lo lắng hồi hộp đều hội tụ đủ cả.chợt gần đấy truyền đến cỗ thanh âm lạ lẫm làm Hạo Thiên chú ý "a Mã ca thì ra huynh ở đây,thảo nào vừa nãy ta nhìn thấy có chút quen mắt" "đệ cũng phải thi lại à" "ta gặp tên Ôn Quyết huynh nghĩ xem,may mà chỗ Ô đại nhân còn sót một cái lệnh bài,lần này mà thất bại nữa chắc phụ thân đánh gãy hai chân vứt ta vào kho củi mất" "Ôn Quyết thực lực quả là đáng gờm,vậy ta chúc đệ lần này thông qua khảo hạch" "cảm ơn Mã ca,ta chỉ mong đừng đụng phải huynh thôi" nói đến đây bỗng Vương Mã bám vai Hạo Thiên lôi hắn vào cuộc trò chuyện,vẻ mặt tự hào "haha nhất định,giới thiệu với đệ đây là biểu đệ Hạo Thiên của ta,sau này đều là đồng môn,hai người cũng mau làm quen trước đi" "chào Hạo Thiên,ta tên Tào Thẩm rất vui được gặp ngươi,mong sau này giúp đỡ nhiều hơn" "xin chào" thiếu niên lục y vui vẻ bắt tay Hạo Thiên,gương mặt hắn trông có vài nét ngây thơ chính trực,cái bụng hơi phình ra nhìn khá buồn cười nhưng Hạo Thiên giờ đây không có cái tâm trạng đấy,hắn trầm mặc nhìn chủ nhân của xe kiệu vừa xuất hiện,biểu cảm lộ ra sự tức giận khó chịu.Tào Thẩm nhìn theo ánh mắt Hạo Thiên phát hiện Lạc Mộng Dao cuối cùng đã xuất hiện,thực lực không ngờ lại đạt đến tầng thứ ba đỉnh phongChương 36
Cổ nhân có câu biết người biết ta trăm trận trăm thắng,vậy nên Tào Thẩm vào đêm trước trận đấu diễn ra đã cử hạ nhân đi thám thính chiến lực người dự thi của Đông Vân Thành đặc biệt là tam công tử.ngoài thực lực tầng thứ sáu Vương Mã và tầng thứ ba Cơ Đằng hắn đã nắm rõ trong lòng bàn tay thì sự hiện diện của Mộng Dao cô nương khiến hắn cực kì bất ngờ,toàn bộ kế hoạch dường như đều bị đổ sông đổ bể khi có mặt thêm một cái tầng thứ ba.việc liên hôn giữa hai nhà Vương Lạc lại lần nữa dấy lên,trở thành chủ đề bàn tán sôi nổi để đám phàm tục giết thời gian.dù những lời châm chọc,nhạo báng cách chỗ Hạo Thiên đứng rất xa nhưng hắn vẫn nghe rõ mồn một, từng câu từng chữ liên tục vang vọng đầu óc,chúng hóa thành những con rắn độc điên cuồng luồn lách tìm đến những vết thương sâu thẳm trong tim mà cắn,nọc độc từ miệng nó phun ra làm Hạo Thiên khó thở,cơ thể đau nhói dữ dội.ý thức hắn mơ hồ rơi xuống vực sâu nghìn trượng,khắp nơi đều bao phủ bởi một màu tối đen như mực,tứ chi hắn vung loạn xạ cố gắng bám vào mảnh hư vô kia nhưng chẳng có tý tác dụng nào cứ thế tiếp tục tụt xuống.bóng tối đột nhiên trở nên cực kì đáng sợ,nó hữu hình thành vô số tay quỷ dài ngoằng với móng vuốt đỏ thẫm sắc nhọn bám lấy khắp thân hắn,nó muốn bóp nghẹt cơ thể hắn,nó muốn nuốt chửng tâm thức hắn,nó muốn thao túng thần trí hắn,nó truyền nhiễm dục vọng vào tâm trí hắn duy niệm SÁT."Hạo Thiên chuyện liên hôn thật xin lỗi,Hạo Thiên Hạo Thiên..ngươi sao vậy..Hạo Thiên" Hạo Thiên ngồi co rúm lại một chỗ,bất lực không vùng vẫy,cam chịu chìm vào bóng tối vĩnh hằng,tại nhân sinh thời điểm bản ngã phóng thích,then chốt thời khắc một cỗ hi vọng thanh âm vang lên,ấm áp ôm lấy sưởi thiếu niên thành công kéo ra khỏi ảo giới.Hạo Thiên cả người bừng tỉnh hai đồng tử đau nhức nhắm tịt một lúc,cả khứu giác vị giác đồng thời mở to ra thở hồng hộc.hành động kì quái của hắn làm Mộng Dao có phần thất kinh,sợ sệt lùi lại vài bước trấn tĩnh.chưa kịp để mọi người tìm hiểu chuyện gì,từ cao vút tầng trời xanh mấy đám mây trắng bất thình lình bị tách đứt đôi,chỉ kịp nghe thấy tiếng gió thổi vù vù,một thanh niên thân mang hoàng y đã đứng hiên ngang trên bục đá,tiên kiếm lơ lửng bay quanh người,ánh mắt băng lãnh khí chất phiêu dật bất phàm.