Chương 7: ĐỘT PHÁ (viết ẩu)

Hạo Thiên đứng trên đỉnh núi,phóng to tầm mắt về phía khu rừng rộng lớn,hít lấy hít để chỗ không khí bao la này,cảm thấy tâm trạng tốt hơn nhiều.đây là thành quả cho cả tháng chăm chỉ vừa qua,dù chưa đạt được kết quả như mong muốn nhưng thế này đã rất ổn,hắn biết tu luyện là cả một quá trình đầy rẫy gian nan,không chỉ tu nhục thân,tu tâm tính cũng rất quan trọng đối với tu sĩ.phải đi từng bước từng bước thật vững chắc mới không bị mất đi nhân tính,tâm ma khống chế,rơi vào vực sâu vô đáy.thiết nghĩ tiếp tục cố gắng hơn nữa sẽ có cơ may đạt đến ngưng khí kì,chân chính bước vào tu chân giới.tuy không muốn thừa nhận,Hạo Thiên buộc phải thừa nhận rằng điều Vương Mã nói vừa rồi hoàn toàn có căn cứ,nếu không phải không muốn nhận phần ân tình từ hắn thì đã trực tiếp hỏi phương pháp tiến vào tầng thứ nhất.thiếu niên thoáng buồn rầu,có chút nuối tiếc nhưng hối hận thì tuyệt đối không,giống như bàn cờ mà hắn thường chơi với phụ thân,quân cờ này hạ xuống thì sẽ đánh thêm quân cờ khác,tiếp tục chơi đến cuối.đạo của mình phải tự thân lĩnh ngộ,muốn vượt trên tất thảy thì phải tạo ra một con đường riêng biệt chưa từng có.Hạo Thiên gật gù cảm thán,lại lọ mọ trở về thổ nạp sớm ngày đột phá.lúc này tại một quán trọ lớn trong thành,trên thượng tầng một nữ tử mặt lạnh như băng,tay đang đung đưa chén trà tân cương nổi tiếng,hương thơm ngào ngạt tỏa ra khắp nơi.chợt có tiếng bước chân đi lên cầu thang,trực tiếp tiến đến ngồi xuống chỗ nữ tử kia."tòa phủ của vương gia,kẻ mạnh nhất chính là tiểu tử ngưng khí tầng 6 kia" "mạnh nhất mới đến tầng 6 ư,chẳng phải tiểu Bắc làm phiền thì đã xử được rồi" nữ tử xán lại gần nam nhân,hơi thở ấm nóng phả vào mặt làm hắn phải lấy quạt che chắn,giọng nghiêm túc "tránh xa ra,đừng làm hỏng đạo tâm của ta" "hừ vô vị" không mấy quan tâm đến vẻ mặt khó chịu của nữ tử,thanh niên nói tiếp"vừa nãy là ta nhặt về mạng nhỏ cho cô đấy,tiểu thương kia câu nói chẳng có nửa điểm là thật,tấm bạo liệt phù này hoa văn còn đậm như vậy chứng tỏ mới làm cách đây ít hôm,thực lực lại có thể chặn thần thức của ta xâm nhập,người thâm hiểm như thế tốt nhất nên tránh tiếp xúc,giảm thiểu xung đột không đáng có,phải ưu tiên sớm hoàn thành nhiệm vụ được trưởng lão giao phó" "Biết rồi biết rồi,người ta mãi mới được lên trên mặt đất hóng gió,gấp gáp gì chứ,chẳng lãng mạng tý nào cả" "đồ sâu bọ ghê tởm,đừng tự mãn quá,sẽ có ngày ta khiến ngươi phải biến mất khỏi cơ thể này" "cứ thử xem đệ đệ ngoan,tỷ rất mong chờ đó nha".nữ nhân giọng điệu cợt nhả,ung dung bỏ đi,để lại nam nhân một mình cau mày với tách trà nguội lạnh,cảm nhận mùi vị thật nhạt nhẽo,hắn đảo mắt xuống tòa phủ kế bên đường mà rơi vào suy tư như đang chuẩn bị cặn kẽ cho kế hoạch sắp tới,đảm bảo không một chút sơ hở.ở tầng cao nhất Bất Quy tháp,hai thân ảnh phàm phu liên tục lao vào nhau đấm đá,giao thủ suốt mười mấy hiệp chưa phân cao thấp "nô lão,dùng hết sức đi" thiếu niên bỏ viên đan dược vào miệng nuốt xuống,gào lên mà chạy với tốc độ liều mạng,thách thức giới hạn bản thân bật nhảy đến.trung niên nhân giật mình kinh hãi,vội vàng hô to,lập tức khoảng không gian trên đầu hắn xuất hiện một chiếc bát nứt cổ lấp lánh,phần đuôi bát phát sáng,hóa ra kim quang bao phủ người trung niên,sức lực nam nhân va phải thứ này liền giống như đâm vào tấm sắt cứng,đau đớn lùi lại vài bước.gương mặt thiếu niên càng thêm kiên định,tay bắt quyết,từ cổ họng phun ra đốm lửa nhỏ,đốm lửa bay đến sát màn chắn thì bùng cháy mãnh liệt,nuốt chửng mọi thứ cản trở đường đi của nó.bỗng nhiên từ trong quả bóng lửa dữ dội bốc cháy kia,mơ hồ có bóng đen thần kì nhảy vọt khỏi vây khốn thoát ra,thoăn thoắt chạy đến chỗ thiếu niên mới hiện nguyên hình "thiếu gia tiên pháp của người lại thành thạo hơn rồi,cứ đà này đến kì thi tuyển chắc chắn sẽ dành được thứ hạng tốt,nô gia xin chúc mừng ngài trước" "cái ta cần là hạng nhất lần này,trong số những kẻ dự thi tên Vương Mã gần đây đã đạt đến tầng thứ 6,nhất định phải tìm cách đánh bại hắn,bát ngũ hành của ngươi vừa nãy thể hiện không tệ,mau đưa cho ta" "điều này.." "ngươi dám trái ý ta,ngồi ấm mông rồi,chê Bất Quy tháp lâu chưa đổi chủ à" nô lão phát hiện bản thân sắp tự đào mộ chôn mình vào chỗ chết,cả người quỳ rạp xuống,đầu ghì mạnh trên nền đất,cơ thể run lẩy bẩy giống như ngâm dưới sơn băng,lắp bắp thều thào"thiếu gia bớt giận,thiếu gia bớt giận,cái bát kia là ta trong chuyến áp tiêu vô tình tìm được,đã nhỏ máu nhận chủ,thật sự.. thật sự không thể giao ra được" "Là thật ?"cái vấn đề truyền máu của người sở hữu vào trong pháp bảo để tiến hành nhận chủ,biến pháp bảo thành bản mệnh linh khí,hình thành sợi dây cộng hưởng liên kết với thất khiếu vật chủ,giúp tu sĩ dễ dàng hơn trong việc kiểm soát,điều động và thi pháp,tăng cường uy lực công năng sẵn có lên nhiều lần.ngoài ra rằng buộc sinh mệnh giữa vật chủ với pháp bảo còn là tấm khiên chắn ngăn cản những kẻ có ý đồ xấu với pháp bảo,nếu tu vi đối phương không thể mạnh hơn vật chủ hoặc sở hữu đặc thù nghịch thiên nào đó,cho dù tốn công cưỡng đoạt về cũng sẽ vô ích,vĩnh viễn không thể sử dụng,miễn cưỡng cậy mạnh dùng sẽ bị pháp bảo phản phệ lại khiến căn cơ thương tổn nghiêm trọng,dẫn đến trì trệ tu luyện hay nguy hiểm hơn mất mạng.về điểm này Cơ Đằng đã nghe phụ thân dạy dỗ từ lâu,tự tin am hiểu hơn nhiều người.trần đời cái gì không dễ dàng có được thiếu niên lại càng thèm thuồng,tâm tư hắn giờ đặt hết trên cái pháp bảo kia,không mấy quan tâm lời giải thích của trung niên nhân nhưng vẫn lạnh nhạt hỏi lại,thanh âm toát ra vẻ khẩn trương.Nô Gia sợ hãi không dám ngẩn đầu lên chỉ một tý,vội vàng thưa"từng câu từng chữ hạ nhân nói đều là sự thật,ngài không tin ta có thể thề độc,đúng,có thể thề mà" trung niên nhân luống cuống,tay rời khỏi mặt đất,cố gắng dùng hết sức vươn cao lên,cố gắng biểu hiện lòng chung thành đối với thanh niên.Cơ Đằng bị một màn cảm động này làm cho thỏa mãn,miệng hắn khẽ bật cười,nụ cười giả tạo đầy ẩn ý tựa như đang lần cuối ban phát ân huệ,giúp hắn phần nào giảm bớt tội lỗi.chỉ thoáng nghe thấy Nô Gia kêu lên một tiếng thất thanh,máu từ thất khiếu chảy ra nhỏ giọt,mang theo thân thể trung niên nhân đổ rầm xuống,đầu sưng tấy hiện rõ các đường ẩn mạch gân guốc nổi lên,cặp mắt mở thao láo,đồng tử giãn nở hết cỡ kêu oan,chứa đựng căm phẫn tức tưởi tột cùng,bát ngũ sắc cũng nương theo thân thể lạnh lẽo mà lăn ra,vô tri vô giác chạm phải chân Cơ Đằng."rất tốt,nhưng ta không tin" thiếu niên âm trầm mở miệng,khen ngợi Nô Gia một câu cuối.tên nô bọc đứng chờ sẵn ngoài cửa cũng không thoát khỏi một trận phát lạnh,tim đập thình thịch mặt mũi tái nhợt xám xịt không còn vệt máu,khi tử y thiếu niên vừa bước đến liền quỳ xuống xin tha mạng,liên tục thanh minh bản thân không nghe thấy gì hết.Cơ Đằng không màng đến những van xin yếu ớt dưới chân,vẫn thẳng người bước tiếp như thể vốn chẳng xảy ra chuyện gì to tác.Sắc trời dần chuyển từ màu xanh lam sang màu vàng đỏ,ánh tà chiều phần nào trở nên ấm áp hơn,le lói hiện hữu trên mái nhà lấp lánh tạo thành khung cảnh yên bình và tràn ngập hi vọng.Hạo Thiên gần đây trong lúc thổ nạp khó lòng tập trung được tinh thần,tâm trí thường xuyên bị tạp niệm làm cho nhiễu loạn giữa chừng.tìm kiếm cơ duyên không được,cảm ngộ cũng không xong làm hắn đầu óc nhức nhối khó chịu.thời gian ngắn ngủi thấm thoát đã trôi qua thêm hai ngày,hắn càng khẩn trương thì tạp niệm xuất hiện càng nhiều,nó đè ép thành thứ áp lực vô hình đặt nặng lên bờ vai thiếu niên.Hạo Thiên tâm trạng trở nên rối bời,những cảm xúc tủi thân mà hắn cố gắng quên đi lần nữa xâm chiếm vào trong tâm trí,những bức xúc kìm nén từ lâu trong lòng giống như quả bóng bơm căng,gặp phải cảm xúc mãnh liệt kia chẳng gì miếng thịt tươi dâng trước miệng hổ đói.nội tâm hắn lúc này không thể chống đỡ được nữa,nhanh chóng vỡ vụn bật khóc nức nở,hai hàng nước mắt chảy dài xuống ướt đẫm phần áo trước ngực.trước tình thế ngàn cân treo sợi tóc,bỗng Hạo Thiên nảy sinh ra một cái điên rồ ý tưởng,một ý tướng mà tương lai nghĩ lại đều sẽ cực kì cảm phục,hắn không khống chế nó nữa,lại liền tăng cường thúc đẩy nó lên đến đỉnh điểm.toàn bộ quá trình này diễn ra vô cùng nhanh chóng,thời lượng còn chưa đến cái chớp mắt thứ hai.lúc này từ đan điền xuất hiện một luồng khí nóng quỷ dị,nó bám theo các mạch máu truyền khắp nơi trong thân thể.Hạo Thiên không dám lơ đãng,gắng sức chịu đựng sự tàn phá của hơi nóng,bất quá hơi thở cũng dừng lại,hết sức tập trung.luồng khí nóng đi đến đâu tất cả tạp chất đều bị đẩy ra khỏi cơ thể,trộn lẫn với mồ hồi và ghét dính trên nước da ngăm,bốc mùi chua nồng.một canh giờ qua đi,trong tiểu phòng tĩnh lặng bất ngờ phóng ra một làn sóng linh lực làm cho không khí xung quanh khẽ dao động,hệt như cơn gió nhẹ mùa thu.mà nguồn cơn của mọi chuyện không ai khác chính là Vương Hạo Thiên-thiếu niên mệnh khổ,hai mắt hắn chợt lóe sáng,bước một bước cả thân thể nháy mắt liền đã tiến ra quá cửa,sóng linh lực lần nửa tản ra tứ phương tám hướng,chân chính bước vào ngưng khí kỳ nhất trọng- chân chính bước trên con đường tranh cơ duyệt đoạt tạo hóa, nghịch thiên cải mệnh