Chương 6: CHUẨN BỊ VÀ MUA BÁN(viết ẩu)

Đêm trăng sáng chứa đựng vô số chuyện xảy ra cứ thế chậm rãi trôi đi,đọng lại trong mỗi người vô số cái xúc cảm lớn nhỏ khác nhau.Hạo Thiên nằm uể oải trên giường,muốn tiếp tục ngủ nhưng không tài nào chợp mắt nổi,tiếng lạch cạch cứ vang qua vang lại trước cửa làm hắn cảm thấy khó chịu,dứt khoát rời khỏi tấm chăn mỏng đi tìm hiểu nguyên do.những gia nô đang tấp nập trang trí khắp phủ,đứng từ xa vẫn ngửi thấy được mùi thức ăn tỏa ra khắp nơi,mấy chỗ trọng điểm trong phủ đều được treo lên câu đối ngày lễ làm hắn có chút khó hiểu,liền tìm bừa một gia nô mà hỏi cho ra lẽ,mới biết gia gia chuẩn bị mở tiệc chúc mừng cho Vương Mã,nghe xong lời này Hạo Thiên có chút sinh ra khó chịu,nghĩ thầm tên đấy có cái quái gì mà phải đồ sộ thế,làm như hắn được Thanh Vận Môn đệ tử vậy.nghĩ đến Thanh Vận Môn,Hạo Thiên lại thấy không cam,hậm hực chạy đến chỗ phụ thân.trong phòng đồ đạc được xếp gọn gàng ngăn nắp,chỉ khá lạ các phần kệ sách hay bàn ghế thường có bụi bám lên,trừ giường đệm,tủ đồ thì dường như ít khi sử dụng đến.không thấy phụ thân ở trong phòng,khi Hạo Thiên chuẩn bị rời khỏi,bỗng từ phía giường ngủ tỏa ra thứ mê lực cổ quái thôi thúc hắn tiến tới,lật gối lên hắn phát hiện một cuộn giấy màu vàng,chất liệu y hệt với quyển trục lúc trước Hầu Khanh tặng làm hắn mới đầu ngạc nhiên,sau lại nảy sinh bất an,phải mất một lúc để định thần lại.tuy hắn rất muốn xem bên viết gì nhưng phụ thân hắn đã đứng trước cửa từ lúc nào,vẻ mặt cáu gắt dành lại cuộn giấy,quát lớn đuổi hắn khỏi phòng,phụ thân chưa bao giờ nghiêm túc như vậy làm hắn bất giác rùng mình,sợ hãi nghe theo,không dám nói thêm gì.Trần Lâm tay xoa xoa tấm giấy vàng suy tư,khẽ thở dài,đôi mắt trầm đi,chứa đựng điều phiền muộn.nghĩ đến lời hứa bảo vệ đứa trẻ Hạo Thiên cả đời bình an giữa hắn với Vương Như Tuyết,lo lắng không biết bản thân có đang làm đúng.vốn định hắn phàm nhân,bản thân sẽ đứng sau che chở,thủ hộ mấy cái chục năm là ổn thỏa,nhưng giữa thời đại tu tiên đại thịnh này,chẳng khác nào vọng tưởng viển vông.đêm nay trăng sáng mờ mờ,gió đưa nhè nhẹ,tóc bay bồng bềnh,thiếu niên chí tựa trời cao,chẳng may duyên hạn,loanh quanh một mình. Hạo Thiên ngồi trên đầu tường,đung đưa chân ngắm nhìn phố phường.mọi người trong nhà đều đang ăn uống tiệc mừng của Vương Mã,hắn chẳng thích đến đấy tý nào,đành nhờ Tiểu Hoa thay thế,bản thân cứ ngồi nghĩ ngợi lúc lâu lại thở dài,liên tục ba bốn lần hệt ông cụ non.bất ngờ một bàn tay khẽ chạm vào vai làm hắn giật thót tim,cả người rơi bịch xuống dưới."haha tiểu Thiên nhà chúng ta đang nghĩ gì mà tập chung vậy".hắn tay phủi phủi quần áo,miệng lẩm bẩm "trời ơi gia gia à,người đừng kiểu dọa ma đấy nữa,đau chết ta rồi" lão già trên tường bật cười không ngừng,từ trong tay áo ném xuống cho Hạo Thiên một chiếc ngọc bội màu xanh lam to gần bằng bàn tay,trên thân ngọc phát sáng,hiện lên ba chữ đỏ,Thanh Vận Tông.Hạo Thiên không kìm được hạnh phúc mà hò reo lên,tim đập nhanh hơn bình thường mấy lần."tiểu Thiên mau nhỏ máu vô lệnh bài để nhận chủ,vậy sẽ không sợ mất nữa".Hạo Thiên làm theo lời gia gia,hắn cắn mạnh vào ngón tay làm máu chảy ra,sau khi một giọt máu rơi vào khối ngọc,lệnh bài lập tức phát ra chùm ánh sáng lam bao phủ Hạo Thiên trong thời gian ngắn rồi nhanh chóng thu lại."vậy là ta đã thành đệ tử Thanh Vận Tông rồi sao" hắn háo hức hỏi Vương Chấn Nham,lão ta đưa tay xoa xoa huyệt thái dương,chép miệng cười khì khì "tưởng bở gì thế,chỉ là lệnh bài tham dự kì tuyển chọn thôi,muốn trở thành đệ tử Thanh Vận cháu phải đạt top3 trở lên trong kì thi,cháu cứ yên tâm tu luyện nâng cao thực lực bản thân,chuyện của phụ thân cứ để cái thân già này lo" Hạo Thiên hơi sượng người ngại ngùng,cảm tạ gia gia liền chạy thẳng vào phòng,vừa ăn đồ của Tiểu Hoa vừa nhìn chằm chằm lệnh bài,tay nắm chặt tia hi vọng này,thầm nghĩ không thể để gia gia thất vọng được.thời gian trôi nhanh như ngựa chạy tên bay,một tuần rồi hai ba tuần lần lượt qua đi,chỉ còn cách kì tuyển chọn chưa đến năm ngày.sân phòng Hạo Thiên được gia gia xây nên mấy cái cột gỗ,lão còn mua cho hắn một bộ quyền pháp trung phẩm hoàng cấp,Mãnh Hổ Bạo Triệt Quyền để tăng khả năng dành chiến thắng,khi học thành thục,quyền sẽ mạnh mẽ giống như hổ đói,tấn công yếu điểm của mục tiêu bằng đòn chí mạng. Như thường lệ vào mỗi sáng Hạo Thiên đều luyện tập với mộc nhân trong sân,sau hơn hai tuần rèn luyện,hắn đã có thể liên tiếp đánh vô chỗ hiểm của mục tiêu năm sáu lần bằng lực đấm đủ khiến hắn trọng thương chỉ với khoảng thời gian ngắn ngủi,nếu chẳng may gặp phải đối thủ là ngưng khí tầng 1,tuy không nắm chắc phần thắng nhưng miễn cưỡng cũng sẽ khiến kẻ địch bị troáng vài giây hay chí ít là gây ra tổn thương nhất định.lúc này một bạch y thiếu niên đi ngang qua chỗ hắn,liếc mắt nhìn dáng vẻ say mê luyện tập kia,hứng thú mà tiến vào trong."đệ đệ,chắc ngươi cũng nhận được lệch bài khảo hạch rồi chứ,là đại ca thấy ngươi chăm chỉ như vậy ta rất vui,nhưng vẫn phải khuyên thật một điều nếu không thể đạt đến ngưng khí thì tốt nhất đừng nên tham gia làm gì,tránh phá hoại uy danh của Vương gia" Hạo Thiên không nói gì,răng nghiến chặt lại,trầm mặc nhìn bộ dạng thanh cao giả nhân giả nghĩa,tự hứa một ngày bản thân trở nên cực kì cường đại,sẽ dẫm đạp lên Vương Mã giống như dẫm chết một con kiến.ngược lại Hạo Thiên,Vương Mã chỉ cảm thấy đệ đệ chưa đủ mạnh để đi thi,cưỡng cầu càng khiến hắn chịu thêm thương tích và tiếng xấu.vốn định chỉ dạy cho hắn vài điều,vì không giỏi ăn nói mà lại thành ra thế này."lên đây,tiếp được ta một chiêu thì những lời nói vừa rồi đều toàn bộ rút lại" "khinh người quá đáng,khốn kiếp,ta đánh chết ngươi" Hạo Thiên lao lên,nhắm thẳng vào mặt thiếu niên mà đánh,Vương Mã nhếch mép cười,dùng một ngón tay gạt cú đấm sang trái,búng nhẹ vào trán làm hắn ngã ra xa,đầu sưng lên một cục lớn.Hạo Thiên nổi trận lôi đình,nuốt không trôi cục tức này,chửi rủa liên miên,càng chửi càng hăng máu,hắn nhặt vài hòn đá dưới đất ném mạnh,không ngoài dự đoán,Vương Mã chỉ cần lách nhẹ,dễ dàng né tránh được.gương mặt hắn trở nên tự mãn,định quay sang nói gì đó thì vô thanh vô tức một viên đá bay nhanh tới làm Vương Mã bất ngờ,cho dù vẫn thành công né tránh nhưng trong thâm tâm có chút lung lay,Hạo Thiên chốc lát đã biến mất,Vương Mã hơi gấp gáp,thần thức tản ra bao trùm toàn bộ tiểu phòng "ở đây",Hạo Thiên từ phía dưới đấm mạnh vào cằm hắn,tuy rằng đã nhìn thấu nhưng vẫn chậm hơn một bước,đòn này không gây ra thương tổn,lại phá vỡ tôn nghiêm của hắn. Vương Mã trừng mắt,định đánh tên bạch y này xả giận,may mà cuối cùng kịp thời trấn tĩnh thu tay lại,nếu thực ra tay chắc chắn đối phương sẽ toàn thân bị phế.Hạo Thiên bị một màn này dọa cho hai chân bủi rủn,mặt mày trắng bệch,ngồi bệt xuống thở hổn hển.Vương Mã trầm lặng,mất vài giây trấn tĩnh tầm tình,đưa tay kéo thiếu niên đứng dậy,"không phiền ngươi" Hạo Thiên vùng vằng giật tay ra,ngẩng đầu lên bất ngờ đã không thấy đối phương đâu nữa."hừ ra vẻ gì chứ".Hạo Thiên tràn đầy tức tối,quyết định đi ra ngoài phủ hít thở không khí giúp tâm trạng thoải mái.Tiểu Hoa từ sáng sớm đã lượn lờ quanh mấy gian hàng rong,nàng muốn tìm vài thứ hữu ích cho thiếu gia.bất chợt một xe hàng của tiểu thương ven đường thu hút chú ý của nữ tử,nàng lật đật chạy qua ngó nghiêng một hai lượt."cô nương,mua một tấm bùa bình an đi,bùa chỗ tôi linh lắm đó"người trung niên trông khá thân thiên đang ra sức chào hàng,hồi lâu sau,ánh mắt nàng tập chung vào tấm bùa màu vàng,bên trên được gia công thêm những hoa văn kì lạ khá bắt mắt."cô nương tinh mắt thật,đây chính là bùa trấn địa của cửa hàng tôi,tên gì nhỉ,à siêu cấp tru tiên diệt thần bạo liệt oanh tạc phù,giá chỉ 49 hạ phẩm linh thạch" "49 hạ phẩm linh thạch sao" thấy dáng vẻ bất ngờ của Tiểu Hoa,người trung niên vuốt vuốt cằm,nghĩ ngợi vài giây "hạ phẩm linh thạch ở đây hiếm vậy à,thế đổi thành 500 vạn ngân lượng đi" "phù chứa đựng nguồn linh lực dồi dào như vậy,chí ít cũng có thể sáng ngang với một đòn toàn lực của tu sĩ ngưng khí đỉnh phong,không phải thứ đồ nên bày bán giữa đường thế này" hai người một nam một nữ từ xa tiến đến chỗ gian hàng,người nam lanh lợi hoạt bát,đang giải thích cặn kẽ về bạo liệt phù,tay hắn cầm chiếc quạt trắng,thân quạt thêu một chữ xuân.nữ tử bên cạnh lạnh lùng ít nói hơn,cả người hiện ra sự cao ngạo,thoáng nhìn giống như tiên nữ hạ phàm,vẻ đẹp thoát tục.thanh niên gập quạt vào lòng bàn tay,nói"ông chủ,phù này ta trả 70 hạ phẩm linh thạch,thế nào" trung niên nhìn trang phục hai người này,liền khẳng định họ chắc chắn là tiên nhân,nhất định phải kiếm chút đỉnh mới được. Hai vị công tử quả nhiên ánh mắt sắc xảo,thực không dám giấu diếm,bảo bối này là của một vị cao thủ trúc cơ kì,chính là gia tổ của tại hạ,trước khi lâm chung đã truyền lại cho cụ tại hạ,cụ tại hạ đem lên bàn thờ cầu phúc thì luôn gặp điềm lành,làm ăn thuận buồm xuôi gió,quyết định truyền lại cho con trưởng là cha tại hạ,cha tại hạ sinh ra vốn thông minh,lại thêm bảo bối này giúp sức chẳng mấy mà làm chủ một phương,cuối cùng vì không muốn tại hạ sống dựa vào đống gia tài to lớn nên đã đuổi tại hạ đi,chỉ cho mang theo tấm bùa bình an,vật này đối với tại hạ có quan hệ mật thiết,không thể tùy tiện bán ra được,mong các vị thông cảm" "ta không biết vật này với nhà ngươi lại duyên phận đến vậy,thế này đi ta trả ngươi 100 viên hạ phẩm linh thạch,cộng với..." "thành giao" chưa đợi thanh niên nói hết câu,tấm phù đã được đóng gói ngay ngắn từ lúc nào,trung niên nhân cười toe toét,niềm nở dơ túi trữ vật ra"công tử này ngươi không cần nhọc lòng,cứ chuyển linh thạch vào túi này là được" "cái này ta nhìn thấy trước" Tiểu Hoa hai má phồng lên,tay chống hông,phũng phịu nói."vị cô nương này nói thế không đúng rồi,rõ ràng là cô cứ đứng chần chừ mãi,sao lại bảo ta tranh mất" người nam nhân nhẹ nhàng đáp lời,khống chế bạo liệt phù chui vào ngực."ngươi không phải người tu hành,tấm phù này đối với ngươi chẳng có mấy phần ích lợi,đừng tranh nữa,đừng tranh nữa" nử tử lạnh lùng kia cuối cùng cũng mở lời,đôi mắt ả phát ra hồng quang nhìn thẳng Tiểu Hoa khiến nàng cảm thấy đầu óc troáng váng,tinh thần dần mụ mị "cấm thi triển phép thuật với phàm nhân trong thành,tiên nữ chưa xem qua điều luật sao,có cần ta dạy chút ít không " Vương Mã vỗ vai Tiểu Hoa giúp nàng bừng tỉnh,thấy tình hình trở nên căng thẳng,thanh niên xen vào giữa đám người,đẩy nữ tử lùi lại,bản thân ôm quyền,ôn hòa nói "hiểu lầm,hiểu lầm,bọn ta không có ý mạo phạm người quen của đạo hữu,chúng ta có duyên gặp lại,cáo từ" hắn theo nữ tử rời khỏi nơi này,thanh ảnh chốc lát biến mất trong dòng người tấp nập.Tiểu Hoa cảm ơn Vương Mã đã giúp đỡ giải nguy,năn nỉ thanh niên cùng mình đi tìm vài món đồ tốt,nàng biết quan hệ giữa hai thiếu gia hơi xấu nên không nói thẳng ra,chỉ bảo rằng muốn mua vài món đồ phòng thân.