Thân ảnh đỡ Hạo Thiên nằm ngay ngắn lên giường,chỉ tay vào áo khống chế ba viên đan dược bay vào trong miệng hắn sau đó đắp tấm chăn mỏng lên quá ngực Hạo Thiên,bản thân tùy tiện lấy một cái ghế gỗ ngồi xuống chờ đợi.bầu trời lúc này bao phủ bởi một màu đen xám xịt,trở lại sự vắng vẻ bình yên vốn có của nó.thân ảnh kia nhìn qua khung cửa sổ ngắm nghía mặt trăng trên cao,đêm khuya yên ắng chỉ còn ánh trăng chiếu sáng dễ khiến người ta nhớ đến cố hương mà cảm thấy trống trải.hồi lâu sau bỗng hắn cảm nhận có luồng sát khí quanh quẩn xung quanh liền dùng thần thức phóng ra tứ phía cẩn thận dò xét,cái gọi thần thức giống như con mắt thứ ba của tu sĩ,hòa mình vào thiên địa để nhìn thấu vạn vật cảm nhận những thay đổi dù là nhỏ bé nhất.vẻ mặt thân ảnh tỏ ra gấp rút,lập tức dơ hai ngón tay trước ngực đọc khẩu quyết triệu hoán đất đá xung quanh kết lại thành hình giống như thanh trường kiếm mà đứng lên bay ra phía ngoài thành,tiến sâu vào khu rừng hoang bên cạnh.vài khắc trước tại Sơn La lâm,Vương Mã bộ dạng lén lút đi nhanh qua cổng thành,một mình đi sâu vào trong rừng hoang,hắn bật nhảy trên các cây cổ thụ to lớn, thỉnh thoảng còn ngoảnh cổ lại phía sau xem có ai theo dõi không giống như định làm truyện mờ ám gì đó.khi hắn tiến đến trung tâm rừng thì đứng lại,lúc này chỉ còn nghe thấy tiếng kêu quác quác từ đám thú vật cùng ánh sáng yếu ớt khiến nơi này càng trở nên u ám.bỗng bụi cây cháy xén gần đó chợt rung lắc thu hút sự chú ý của Vương Mã,hắn từ từ tiến đến gần tay phải cầm chắc con dao nhỏ sắc bén bên hông,nếu đối phương là thú dữ sẽ sẵn sàng một dao đâm chết."Vương nhi đến rồi sao còn không mau vào" từ trong không trung bất ngờ vang lên cỗ khí tức già nua xua đi sự tò mò của Vương Mã về cái bụi cây kia,hắn dường như đã quen biết người này từ trước,cứ thế không suy nghĩ gì mà nhanh chóng đi vào một hang động gần đó.trong đây tràn ngập sự tối tăm ẩm mốc,thỉnh thoảng sẽ nghe thấy tiếng ríc rắc giống như của rắn rết trườn trên tường đá phát ra,càng vào sâu hàn khí càng nặng nếu người bình thường ở lâu chắc chắn sẽ nhiễm bệnh mà chết yểm.cuối hang động giống như căn phòng vô cùng rộng lớn,khi Vương Hạo đến nơi tứ phía đều đồng loạt phát ra ngọn lửa xanh kì dị,để làm loại đèn này thì phải đun nóng mỡ người đến khi chảy ra sau đó đúc lại thành nến thì khi phát sáng lửa sẽ có màu xanh lá cùng với mùi hôi tanh đặc trưng,loại mùi ghê tởm này ngay tức khắc sộc thẳng lên mũi khiến hắn phải lấy tay bịt lại. Trong không khí lần nữa vang lên cỗ khí tức già nua kia"ngươi tu luyện đến đâu rồi,thể hiện cho vi sư xem thử đi" người bí ẩn vừa dứt lời từ trong bóng tối xông ra một con sói toàn thân đỏ rực như than nóng vồ tới chỗ Vương Mã làm hắn ngã xuống dưới đất,phần vai bị móng vuốt cào trúng vừa chảy máu vừa bị sức nóng đè lên khiến nó phát ra tiếng xì xèo nhức nhối.Vương Mã tuy đau đớn nhưng rất nhanh đã định thần lại,kịp thời né tránh đòn tấn công chớp nhoáng thứ hai của huyết lang làm nó mất bình tĩnh mà gừ to lên,mõm không ngừng nghiến hai hàm răng kêu keng kéc.Vương Hạo lúc này đã tự tin hơn trước khá nhiều,liên tục vờn sói đỏ ba bốn lần rồi một đao đâm xuyên qua đầu làm nó chết ngay tức khắc,tấm da đỏ lừ cũng dần nguội lạnh đi.Hạo Vương sau hồi chiến đấu thì sức lực vẫn như ban đầu căn bản không có tý cảm giác mệt nhọc,chỗ vết thương cũng đen xén lại không còn chảy giọt máu nào nữa.Vương Hạo hơi khom lưng xuống hai tay cung kính chắp lại miệng định nói gì đó nhưng lại dừng.bất ngờ một cơn gió thổi qua người hắn,một lão già lưng còng tầm tám mươi tuổi không biết đã đứng cạnh từ bao giờ,khắp nơi trên cơ thể lão tràn đầy những cục mụn to bằng ngón tay cái,nhiều cục sắp vỡ còn rỉ ra thứ chất nhày bốc mùi,Vương Mã trước giờ chưa từng thấy mặt thân thủ nhanh nhẹn này của người sư phụ kia,ngoài mặt tuy vẫn tỏ ra bình thản nhưng trong lòng đã thêm vài phần cảnh giác.lão không nói không rằng trực tiếp nắm tay phải Vương Mã dơ lên thăm dò khiến hắn kêu a một tiếng,sau khi xác nhận được điều gì đó thì vui mừng cười lên làm cơn ho khan kéo đến,lão vừa đi về phía chiếc bàn bừa bộn trong góc vừa ho khụ khụ,tay còn vỗ bộp bộp vào lưng bốn năm cái liên tục.Vương Hạo thận trọng lùi lại vài bước,lưng vẫn hơi khom xuống nói giọng kính ngữ "sư phụ định làm gì thế,không phải bảo con tới kiểm tra tu luyện như mọi lần hay sao,con phạm lỗi gì người cứ nói ra là được" lão già kia vốn không để ý đến lời hắn nói,tay chọc vào bụng một con ếch lớn trên bàn làm nó vùng vẫy kịch liệt nhưng tứ chi lúc này đã bị gim xuống mặt bàn không thể làm gì hơn ngoài nằm im chịu trận,lão từ trong đó móc ra một viên đan nhớp nháp ném vào tay Vương Mã giọng khàn khàn"nuốt nó đi" thấy đối phương có phần dè chừng hắn hừ một tiếng lại nói tiếp "ta là sư phụ ngươi,còn có thể hại ngươi sao" Vương Mã sau khi nuốt viên đan dược xuống cổ họng bỗng nhiên thấy lồng ngực đau nhức dữ dội,các ẩn mạch thi nhau nổi lên tím sưng tấy mà quàn quại,ít phút sau khi cơn đau giảm bớt lập tức cảm nhận được nguồn sức mạnh to lớn khiến linh khí tràn trề phóng ra khắp hang động. Đôi mắt đỏ ngầu lúc trước của Vương Mã lần nữa tái hiện,cả cơ thể giống như bị kích thích đến tột cùng,tâm trí hắn lúc này tràn đầy sát ý lao đến phía lão già kia không chút nể nang nào.lão ta tuy bề ngoài đã giống như đèn cạn dầu không thể cứu vãn nhưng giờ lại thoăn thoắt đưa tay lên chặn đứng đòn đâm xuống của tên thanh niên trai tráng một cách dễ dàng,nhanh chóng dùng tay còn lại điểm vào ngực khiến hắn đứng im bất động.lão làm những việc này chỉ trong nháy mắt,sau đó dựa tấm thân già mòm mỏi vào chiếc ghế gỗ cũ mà ho sặc sụa.nghỉ ngơi một hồi cơn ho đã bớt đi đôi chút,tay lão mới chậm rãi với lên mặt bàn cầm khăn lau đi vệt máu trên khóe miệng,nhìn thanh niên cường tráng bị một ông lão chế ngự mà cười nhạo "ngươi cảm thấy ta bao nhiêu tuổi" lão bất ngờ hỏi cái vấn đề không đầu không cuối ở tình huống trọng điểm này làm Vương Mã cả người đần ra,hắn vừa mới có chút tỉnh táo vài phút trước,miệng ấp úng nói không rõ nghe "nhìn bề ngoài đại khái khoảng bảy mươi à không khoảng tám mươi tuổi,sư phụ...rốt cuộc con đã làm sai,người mau thả con ra đi" "ngươi đoán sai...ta năm nay mới 35 tuổi" Vương Mã nghe xong liền giật mình kinh hãi,thứ vừa phát ra từ miệng lão già kia làm hắn khó mà tin nổi,mắt không ngừng đảo qua đảo lại mấy lượt thân thể cùng kiệt kia.Vương Mã từ lúc vào hang đều vô cùng trấn định,đây là lần đầu tiên hắn giật mình như thế "không thể như thế,nếu ngươi tuyên bố với mọi người mình hơn trăm tuổi khẳng định vẫn sẽ răm rắp nghe theo,ngươi lừa ta khốn nạn rốt cuộc ngươi định giở trò gì" nội tâm Vương Mã trước cú sốc bất ngờ này rất nhanh đã rối loạn,giọng nói không còn dùng kính ngữ với người sư phụ kia nữa "ta tên Thiết Kình,nhận nhiệm vụ đến đây ám sát Vương Như Tuyết của Vương gia nhưng số trời chớ trêu lại bị ả đánh cho một thân võ công đều tàn phế phải chui rúc ở nơi âm u này sống lay lắt suốt mười hai năm...mười hai năm hừ ta hận nhất chính là đám Vương Gia các người" lão nhìn vẻ mặt sợ hãi của Vương Mã thì cười lạnh,nói tiếp "muốn biết lý do ta nhận ngươi làm đệ tử không...sáu năm trước ta tìm ra một loại cổ trùng có thể gặm nhấm căn cơ của người tu tiên,tuy rằng sau đó nó sẽ chui vào đan điền tự bạo cung cấp cho chủ thể nguồn sức mạnh cường đại nhưng lại giống như con dao hai lưỡi khiến hắn ta thương tổn căn cơ chỉ có thể dậm chân tại chỗ" lão ta giống như khôi phục khí thế giết chóc ngày xưa chậm rãi tự thuật câu truyện của mình.Vương Mã đi hết từ bất ngờ này đến bất ngờ khác,hắn cố gắng tìm lại kí ức hồi bản thân lên bảy,đó chính là lần cuối cô hắn trở về phủ,lúc đó trở về không được bao lâu đã nhanh chóng rời đi,còn gấp gáp mà dựng lên thứ gì đó ở tường thành ngăn chặn thú hoang. Thiết Kình nói chuyện căn bản là nước chảy ra biển liên miên không dứt,càng nói giọng điệu càng thêm sâu đậm hận ý đối với Vương Như Tuyết,Vương Mã cũng không nhịn được toàn thân sợ hãi,tâm lý không tránh khỏi một trận phát lạnh.hắn vốn là con cháu của gia tộc tôn quý,từ bé đã ngậm thìa vàng ngẩng đầu mà sống sung sướng tự tại thích gì làm đó không một mống kẻ nào dám nhận xét hành vi của hắn chứ đừng nói đến trách phạt dạy dỗ.mà giờ đây lần đầu tiên trong đời cảm giác muốn sống đối với hắn mơ hồ cực kì mãnh liệt,hắn hận trước tiên chính là Vương Như Tuyết,nếu không có loại quan hệ huyết thống này sư phụ chưa chắc đã làm khó người đệ tử gần mười năm tôn kính,hận thứ hai chính ư vị sư phụ cao cao tại thượng kia muốn dồn hắn đến chỗ chết.quá nửa lúc này hắn trách bản thân quá ngu dốt bái một tên ác độc thế này làm sư phụ.Thiết Kình chẳng thèm để ý đến bộ dạng tức giận khó coi của tên đệ tử kia mà lần nữa đi vào trong bóng tối lục lọi thứ đồ gì đó,lát sau lão tiến đến đứng đối diện cách Vương Mã một khoảng không xa,tay cầm chiếc chuông đồng đưa lên trước mặt hắn liên tục rung lắc ba lần,miệng không ngừng lẩm nhẩm những thứ tiếng cổ xưa.Vương Mã trở nên thất kinh hai mắt trợn trắng,những tiếng ung ung nối tiếp nhau vang vọng trong tâm trí khiến đầu óc hắn đau nhức dữ dội giống như bị búa bổ muốn nổ tung ra.từng đợt thanh âm quần cuộn xâm chiếm dường hóa thành lũ côn trùng ra sức gặm nhấm bào mòn dần những mảnh kí ức khiến hắn trở nên mụ mẫn,ý thức cũng từ từ tiêu biến vào hư vô.giờ đây Vương Mã đã gần không khác gì một cái xác sống bất động mặc cho người ta điều khiển.Thiết Kình rạch da mình tạo một vết đứt nhỏ trên ngón tay để nó chảy máu ra sau đó phất tay làm văng hết đống đất đá dưới nền,hắn chà sát ngón tay ướt đẫm máu tươi xuống đất vẽ thành một hình tròn lớn cùng với một cái ngôi sao vừa vặn ở bên trong.Hạo Thiên đang trong trạng thái bất tỉnh toàn thân bị ghim chặt vào giữa trung tâm vòng tròn,tứ chi được cố định bằng bốn chiếc đinh rỉ đã phai màu.giờ trong hang động này giống như một buổi lễ tà đạo của đám người tà giáo dị đoan,Vương Mã cảm thấy bản thân đang trôi nổi trên dòng sông kí ức dài dằng dẵng,lướt qua từng cảnh từng cảnh trong quá khứ bằng những bức tranh tràn đầy sắc màu làm gợi lên trong thiếu niên nhiều cảm xúc khó tả.cứ thế hắn thả trôi đi đến cuối nguồn,đứng trên mảnh đất rộng lớn mênh mông,trên trời cao mây trắng xanh thẳm dưới mặt đất hoa nở rộ khắp nơi tỏa ra một mùi thơm ngào ngạt sảng khoái dễ chịu,cả cơ thể Vương Mã hệt như chiếc lá mùa thu nhẹ nhàng bay bổng khắp mọi nơi ngắm nghía hết thảy cảnh đẹp vô tận này. "Muốn từ bỏ rồi sao" từ đằng xa vang lên cỗ thanh âm quen thuộc cùng một loại ấm áp cảm giác bao trùm toàn bộ thân thể đang dần cô quạnh kia,giọng nói mà hắn ngày đêm nhớ mong đã lần nữa cất lên bên tai khiến Vương Mã trở nên vỡ òa mà mếu máo như một đứa trẻ mới lớn cần được dỗ dành.nước mắt hắn chảy dàn dụa rơi lã tã xuống dưới đất,khóe miệng cố gắng gượng để giữ vững nụ cười "phụ thân,mẫu thân,nhi tử bất hiếu giờ mới đến thăm hai người" "haha bọn ta ở bên này vẫn sống rất tốt,cả ngày vô lo vô nghĩ ung dung tự tại không phải thấy những cảnh chém chém giết giết vô vị" phụ mẫu hắn vốn đều là quân nhân chinh chiến ngoài đầu thành,một lần đi là rất nhiều ngày,ban đầu Vương Mã luôn nhảy nhót hò reo mỗi lần cha mẹ trở về,nhưng sau này khi phát hiện những vết thương to bé khắp nơi lại đau lòng không thôi,hỏi họ tại sao phải chạy ra ngoài tại sao còn luôn bị thương,cha mẹ luôn che dấu mà cười nói chẳng qua bị tiểu miêu tiểu cẩu cào xước,dần dà Vương Hạo cũng miễn cưỡng chấp nhận câu trả lời của cha mẹ,cho đến một ngày chiến hữu của cha mẹ đem hai thanh bản mệnh kiếm đặt vào trong hộp gỗ,cố ý tránh mặt hắn đưa đến tay lão nhân gia,gia gia giấu hộ gỗ dưới gốc cây lớn trong phủ,thiếu niên đào ra ôm lấy khóc ba ngày ba đêm sau đó một đường quyết tâm trở thành tiên nhân cứu sống bọn họ.trớ trêu thay giờ những người thân ấy lại đang đứng trước mặt cổ vũ khích lệ làm hắn càng cảm thấy tủi thân hơn,lắp bắp nói không thành câu"hai người,cho,cho con theo với,được không,con không đòi kẹo hồ lô nữa,không cần cõng rong chơi khắp thành nữa,càng không cần đi ra ngoài thành ngắm cảnh,con chỉ cần được ở bên hai người thôi,được không" phụ mẫu hắn đứng dưới ánh nắng chói lóa chẳng thể nhìn thấy rõ khuôn mặt nhưng hắn vẫn cảm giác có nụ cười hạnh phúc đang nở rộ trên đôi môi ấy,rất đẹp,đẹp hơn nhiều những cánh hoa vô tri kia "tiểu tử ngốc,ai bảo ngươi ở bên bọn ta chứ,nam nhi lớn rồi phải có ý trí của nam nhi,ngoài kia vẫn còn rất nhiều thứ tốt đẹp đang chờ ngươi đến khám phá,mau đi đi,tuổi trẻ đủ lông đủ cánh rồi,phải bay một lần lên bầu trời kia mới phải chứ" nhìn theo bóng lưng phụ mẫu xa dần đi Vương Mã cố gắng đuổi theo nhưng không thể nào bắt kịp được họ nữa,cứ thế trượt chân mà ngã lăn mấy vòng. Trên bầu trời đột nhiên phát ra những tiếng kính vỡ rắc rắc chói tai,từng mảnh không gian thi nhau nứt nẻ rơi xuống phía dưới tạo thành vô số vụ nổ lớn,chẳng mấy chốc nơi này đã sụp đổ hoàn toàn kéo theo Vương Mã trở về với thực tại.cả người hắn mồ hôi nhễ nhượi,đôi mắt đang nhắm tịt nhanh chóng mở to lộ ra tia kim quang lóe sáng.cả người thiếu niên gồng lên,hai bàn tay nắm chặt lại dùng lực cầm theo đinh rỉ bật khỏi mặt đất.dưới áp lực từ các nhóm cơ không ngừng siết chặt trong thân thể làm lượng lớn linh khí phóng ra tứ phương.Thiết Kình đứng trước uy áp liền không thể chống lại lập tức bị đẩy ra xa,va tấm lưng gù tàn tạ vào vách hang mà ngã xuống,thổ huyết ra ngụm máu lớn,mặt không giấu được vẻ bất ngờ.ngược lại với sự sảng khoái sung sức của thiếu niên,mặt mày lão càng trở nên khó coi hơn trước,những nét nhăn hiện hữu trên khắp khuôn mặt già nua ấy.nhất thời toàn thân truyền đến loại cảm giác đau nhức thấu xương,lão cố gắng dựa tấm thân mòn lên vách đá lạnh,nắm tay đấm liên hồi vào lồng ngực ho tới tấp.Vương Mã bật người dậy dật phăng chiếc đinh sắt ra khỏi lòng bàn tay,nhìn bộ dạng hấp hối của sư phụ có vài phần chua xót,hơn năm năm hai mươi mấy lần gặp mặt nếu nói không có tý tình cảm nào thì chắc chắn là dối lòng.hắn không còn bị khống chế bởi đinh sắt nữa nhưng vẫn đứng im bất động quan sát Thiết Kình,tuy lão ta đã là đèn cạn dầu nhưng xét về thủ đoạn vẫn cao hơn hắn mấy bậc,ma mới biết lão còn giữ lại hậu chiêu gì."đang thương hại ta sao,ta chúa ghét cái loại tình cảm rẻ mạt này" Thiết Kình kiềm chế cơn ho dồn dập quát lên không lớn lắm,thiếu niên nghe xong vẫn giữ vững vẻ âm trầm,mặt vô sắc,miệng vô động.hắn lặng lẽ đưa tay phủi phủi đống tạp chất dính trên áo sau đó quỳ chân xuống dập đầu ba lần.đây là lời cảm ơn ơn dưỡng dục bao năm qua đối với hắn,là sự kính trọng cuối cùng đối với sư phụ."haha sảng khoái,không ngờ lúc tận mệnh vẫn có một hậu bối cung tiễn khụ khụ...ta đã không còn gì chỉ bảo ngươi nữa,nếu còn coi ta là sư phụ,ngươi ra ngoài tìm lấy tảng đá lớn chặn cửa hang lại,ta sắp không xong,trước khi chết đi muốn được yên tĩnh một mình".sau khi thực hiện xong tâm nguyện cuối cùng của sư phụ,Vương Mã mới trút ra một hơi thở dài,trong lòng cảm thấy thanh thản phần nào. Vương Mã bất ngờ nhìn thấy hang động rung lắc dữ dội,chắc nịch trong đầu Thiết Kình đã lành ít dữ nhiều,bản thân hắn chẳng mấy bận tâm,cứ thế lững thững bước đi trong màn đêm hoang vắng.nhiệt độ càng lúc càng thấp,sương lạnh lởn vởn khắp nơi,lúc trước di chuyển vội vã không để ý đến quang cảnh xung quanh,bình thường nếu vào tầm này trời đã tối đen chẳng mò thấy đường,nhưng hôm nay ánh sáng từ mặt trăng lại xuyên qua khe hở mơ hồ cực kì mãnh liệt.hình như sắp đến lễ trung thu rồi,hồi nhỏ hắn cùng Hạo Thiên đệ hay đòi tam thúc làm đèn lồng cho chơi,thấy nó phát sáng là thích thú lắm,mà dùng vài lần là lại chán,vứt đi rồi nằng nặc bắt thúc làm cái mới,nếu tam thúc không đồng ý thì cứ nằm ngửa ra sân dãy dụa mếu máo một hồi là kiểu gì cũng được.chợt từ sau mấy cái cây truyền đến tiếng ai đó gọi hắn làm Vương Mã khá bất ngờ,nhanh chóng núp sau gốc cây to quan sát.một bóng ảnh trung niên cùng giọng điệu quen thuộc lọt vào tầm mắt,hóa ra nhị thúc đang đi tìm hắn.Vương Mã vốn không muốn ai phát hiện bản thân ở đây,có ý định tránh né nhưng khổ nỗi cứ để nhị thúc quanh quẩn một mình ở trong rừng tìm hắn thì quả thực không ổn lắm,nghĩ tới nghĩ lui quyết định ra gặp mặt là tốt nhất."Trần thúc ở đây" hắn vừa gọi vừa vẫy vẫy hai tay lên trời gây chú ý,vị thúc thúc kia nghe thấy liền chạy một mạch đến gặp hắn,thở hổn hển nói không ra hơi "tên tiểu quỷ nhà ngươi đêm hôm chẳng ở yên trong phủ ngủ đi,chạy loăng quăng ra đây làm gì,biết ta tìm ngươi khổ sở thế nào không hả" Vương Mã bị quát mắng thì tay xoa xoa đầu chỉ biết cười khổ "phiền thúc lo lắng rồi,sắp đến kì tuyển chọn của tiên nhân,cháu muốn cố gắng thêm chút,sao thúc biết cháu ở đây hay vậy" Trần Lâm nghe vậy sực nhớ ra gì đó,liền vô vai Vương Mã lảng tránh sang vấn đề khác"ây dô ngươi tu luyện đến tầng 6 hồi nào thế,gấp đôi nhị thúc luôn rồi đó haha" "à cháu mới đột phá hôm nọ,định tạo cho mọi người một bất ngờ lớn mà thúc nhìn ra mất tiêu" "tiểu quỷ khá lắm,đòi qua mặt ta rồi cơ à haha" .hai người nói qua nói lại một hồi sau đó dẫn nhau đi về phủ,cả hai tuy xuất hiện nghi vấn về đối phương nhưng đều lựa chọn giữ kín,họ hiểu mỗi người đều có ít nhiều bí mật riêng của bản thân không muốn tiết lộ.