"tiểu Thiên thiếu gia chậm đã" Hạo Thiên nén lửa giận trong lòng,trên đường trở về bất ngờ nghe thấy tiếng gọi quen thuộc của lão già bập bõm phía sau "Kha quản sự có chuyện gì chỉ dậy ta mà gấp gáp thế" lão ta thấy hắn dừng lại thì đưa tay lau đi mồ hôi trên mặt,vừa nói vừa thở dốc "tôi sao dám chỉ bảo cậu,đây là gốc tử liên đằng lão nhân gia sai tôi đưa cho cậu" Hạo Thiên hai mắt vẫn trừng trừng nhìn lão,nói tiếp "ý gì" "cậu từ nhỏ chơi với tiểu thư đã biết rõ tính cô ấy còn gì,lần này tiểu thư kiên quyết muốn làm tiên nhân lão nhân gia cũng không thể ngăn cản được,nhiều lần ngài đã muốn đến phủ xin lỗi nhưng đều không gặp được cậu nên.." "không sao,tấm lòng Lạc lão gia ta xin nhận,đồ ôg cứ cần về bảo ta không lấy là được" "đây....việc này..." thấy Kha quản sự khó xử,hắn cũng không dây dưa mà tiếp tục di chuyển,việc này trong tâm hắn đã quyết định rõ ràng không dễ gì lung lay được."chà tên này là công tử Vương gia,lúc nãy nhìn không ra đấy" tên thanh niên kia không biết hiện diện từ bao giờ,tay đang ôm hông nữ tử mà liên tục mỉa mai,nử tử cũng hùa theo chọc ghẹo Hạo Thiên nhưng hắn vẫn thản nhiên đi tiếp,chẳng mấy quan tâm đến bọn họ.thanh niên thấy mình bị tên phàm nhân quèn bơ thì cau mày khó chịu,nói lớn ba chữ "tử liên đằng" "ba mươi vạn" "không bán" "bốn mươi vạn" "hơn đi" "haiz ngươi giữ lấy mà ăn" "từ đã ta với ngươi cược một ván,nếu thắng tử liên đằng là của ngươi nếu thua chỉ cần đưa ta bốn mươi bốn vạn kia là được".thanh niên dù tức tối nghiến răng nghiến lợi vẫn dùng giọng điệu nhẹ nhàng giải thích cho hắn"ván cược rất đơn giản một bên tung đồng xu một bên đoán mặt ngửa hay úp,nếu đoán đúng hai trên ba lần sẽ thắng".Y cầm đồng xu đưa lên,Hạo Thiên liếc nhìn một cái mà suy nghĩ về những chuyện xảy ra lúc trước,hắn bảy tám phần đã ngầm khẳng định người này là tiên nhân,tiên pháp có khả năng còn cao hơn Lạc nhân gia mới khiến lão dè chừng,giờ hắn tự nhiên tiếp cận tuy không phải điều tốt đẹp gì nhưng dược vật ở chỗ này thực quá sức khan hiếm,kì tuyển chọn đệ tự của Thanh Vận Tông gần ngay trước mắt nếu không liều phen này chắc sẽ hối hận mà chết mất."ta sẽ tung" thấy Hạo Thiên sẽ chơi ván cược này,thanh niên chợt cười nhẹ,nét mặt trở nên thoải mái"tùy ngươi" lần tung đồng xu đầu tiên do chưa có kinh nghiệm nên đã không kịp đỡ lấy khiến nó rơi xuống dưới may mắn được chân thanh niên kia đỡ hộ,kết quả nhanh chóng được xác định là mặt ngửa.gương mặt Hạo Thiên lập tức tràn ngập niềm vui thấy rõ,chỉ cần thắng thêm một lần nữa là có thể không tốn kém gì lấy được gốc dược vật quý hiếm "haha nhân phẩm ngươi không tệ đâu" người kia thấy biểu cảm của hắn thì cười cợt như hòa vào không khí vui vẻ đó,trạng thái bình thản đến lạ thường như nắm chắc phần thắng khiến Hạo Thiên nảy ra sự thận trọng ở lần tung thứ hai.khi đồng xu lần thứ hai được tung lên cao bỗng xuất hiện cơn gió từ đâu thổi đến làm nó vừa rơi vừa liên tục xoay tròn không thể nhìn rõ mặt sấp hay ngửa.Hạo Thiên cảm thấy có chút lo lắng,hắn đưa mắt thoáng qua tay thanh niên trước mặt quan sát nhưng không thấy có nửa điểm bất thường,bất quá hắn cố gắng nhìn khắp cơ thể người kia thì đồng xu đã rơi xuống chạm bàn tay giúp tâm trí hắn thu lại.lần này thần may mắn đã không đứng về phía hắn,thanh niên như được tiếp khí thế,đắc trí cười càng lớn hơn trước"đáng tiếc chỉ thiếu chút nữa là ngươi đã có được tử liên đằng rồi" thanh niên vừa dứt câu Hạo Thiên về sự tự tin lại lần nữa tụt dốc,hắn cho rằng luồng gió kì quái vừa nãy là do y tạo ra bằng tiên pháp nên nheo mắt nhìn một cái,nội tâm liên tục chửi rủa nhưng mặt ngoài vẫn bình tĩnh mà tung đồng xu lên.đồng xu cuối cùng này vẫn chưa rớt xuống thanh niên đã ra sức mỉa mai chơi đòn tâm lý với Hạo Thiên khiến hắn tức giận lao lên túm lấy áo y nắm chặt định quật ngã nhưng chân tên này như đóng chặt xuống đất vậy không tài nào ném đi được,y thở dài một tiếng trực tiếp vung chân đá hắn ngã ra xa,tay đưa lên đỡ lấy đồng xu nói vọng về phía thiếu niên đang nằm ngả nghiêng dưới đất"mặt úp ta thắng rồi,loại cặn bã như mày cứ nằm dưới đấy hưởng thụ đi".thanh niên hai ba hai tư tuổi đưa hai ngón của tay còn lại hướng về phía mình khiến xấp ngân phiếu của Hạo Thiên bay nhanh vào chiếc nhẫn bạc trên ngón tay trỏ.sau khi phủi phủi quần áo sạch sẽ,y chạm vào chiếc nhẫn bạc liền xuất thanh phi kiếm dài hơn một mét lơ lửng ngang hông,chỉ nghe thấy tiếng vù vù xẹt qua cặp nam nữ đã cùng thanh kiếm xé mây mà bay,thoáng chốc bóng dáng đã biến mất khỏi bầu trời xanh. Hạo Thiên một mình nằm giữa mặt đất nấc nghẹn,muốn khóc mà không thành tiếng,nội tâm hắn lúc này hết sức phức tạp.từ xa lại truyền đến giọng nói già nua kia,Kha quản sự trốn trong góc đã thấy hết tất thảy những việc vừa xảy ra,đợi đám người tiên nhân rời đi liền lật đật chạy ra đỡ Hạo Thiên dậy kiểm tra khắp cơ thể,giọng nói lo lắng"Tiểu Thiên cậu có bị thương không,bọn họ là tiên nhân chúng ta không thể dây vào được đâu" hắn nghe Kha quản sự nói thế trong lòng càng thêm uất ức,nhất thời nắm chặt tay làm nó rỉ máu nhưng cũng không có mấy cảm giác đau đớn,hắn dơ lòng bàn tay ra ngắm nghía vệt máu đang nhỏ giọt xuống đất hồi lâu sau đó trừng mắt nhìn lên bầu trời cao kia,ánh mắt vô cùng kiên định.Kha quản sự nhìn cơ thể hắn đang run lên nhất thời không nói gì,từ trong túi áo lấy ra hộp gỗ vừa nãy cùng một viên đan xanh lam đặt vào bàn tay ướt máu của hắn mà thở dài đầy bi thương "mười năm cây con trưởng thành,trăm năm vật đổi sao dời vậy nghìn năm vạn năm thì sao,đời người ngắn ngủi rồi cũng trở về với cát bụt tại sao tu tiên giả có thể ngao du thiên hạ mà chúng ta phải làm ếch ngồi đấy giếng.cậu sau này nếu trở thành tiên nhân có thể giúp tôi một việc được không" Hạo Thiên thấy gương mặt khẩn thiết của lão,thấp giọng nói "nếu đủ khả năng ta nhất định sẽ làm" lão ta nghe được những lời này phát ra từ hắn thì biết mình đã không nhìn lầm người,cứ thể kể từng chuyện từng chuyện một về nữ nhi lão,nhiều lúc không kiềm được mà rơi lệ.tối hôm đó Hạo Thiên tiếp tục thổ nạp hấp thụ linh khí,sau khi uống nước được nấu từ tử liên đằng hắn cảm thấy cơ thể trở nên tràn trề sinh lực.hắn cầm viên đan dược của Kha quản sự lên ngắm nghía xung quanh,để ý thấy trên viên đan này có khắc hình một con rồng khá mờ trông như đang co lại.thời gian gấp rút khiến hắn không thể chần chừ thêm được nữa,nhanh chóng cho nó vào cổ họng mà nuốt xuống.sau vài khắc ngắn ngủi chờ đợi dược lực phát huy hắn bỗng thấy lồng ngực trở nên đau nhức dữ dội,các ẩn mạch thi nhau nổi lên tím bầm.quằn quại hồi lâu sau khi cơn đau đã giảm bớt lại lập tức nhận được nguồn sức mạnh to lớn mà gào lên khiến linh khí trong cơ thể bùng phát ra ngoài hóa thành sóng xung kích thổi bay mọi thứ.trong lúc hắn đang cuồng loạn bất ngờ xuất hiện một thân ảnh kế bên,đối phương điểm hai ngón vào các huyệt đạo trọng yếu trên cơ thể Hạo Thiên khiến hắn phun ra một ngụm máu đen,toàn thân mất hết sức lực mà ngất đi.