Chương 3: HỘI ĐẤU GIÁ

Nghe thấy tiếng động đáng nghi phát ra từ tiểu phòng,Tiểu Hoa bỏ bê nấu nướng nhanh nhẹn cầm luôn con dao đang thái thịt dở chạy đi kiểm tra khiến Hạo Thiên một phen hú hồn hú vía "ngươi...ngươi định làm gì" "a thiếu gia...người không ngồi thiền nữa là hết buồn rồi phải không,vui quá đi" Tiểu hoa cứ thế ngồi bệt xuống che miệng cười khúc khích,tay vung văng loạn xạ.Hạo Thiên cười khổ,nhìn hành động vô tri kia cũng có phần hơi lạnh gáy.thật xui xẻo,quả nhiên điều hắn thấp thỏm e sợ đã hiệu nghiệm tức thì,lưỡi dao nhỏ từ tay nữ tử từ lúc nào lại bay đến gần làm hắn sợ sệt lùi ngay lại,vô tình vấc trúng cục đá mà ngã xuống đất ê ẩm hết mông."thiếu gia thiếu gia xin lỗi Tiểu hoa không cố ý đâu"cô chạy đến chỗ hắn xịt sùi lo lắng bản mặt trông rất đáng yêu,phải trêu đùa mới hả dạ"khó thở..cứu ta"nữ tử nhìn hắn tay chân luống cuống hết cả lên không biết phải làm sao,còn hắn thì vui sướng rồi,cứ nằm im đấy cười thầm,nhịn không nổi sặc cả nước miếng làm Tiểu hoa càng thêm lo lắng.giai đoạn được đẩy lên đến phút cao trào,Tiểu Hoa chu môi chuẩn bị hô hấp,chưa kịp phi lễ thì nạn nhân Hạo Thiên đã nhắm tịt mắt tương tự hành động từ lúc nào"hừ quá đáng" "haha ơ đi đâu đấy ta chưa thở được này".đang vui vẻ chọc ghẹo Tiểu Hoa bỗng hắn rùng mình cảm thấy toàn bộ cơ thể như thể bị thứ gì đó quét qua,lông tở dựng đứng cả lên.thiếu niên ngơ ngắc đảo mắt hai ba lượt đều không tìm thấy bóng dáng khả nghi,thầm nhủ dạo này ở trong phòng kín lâu quá mắc cả hội chứng sợ ánh sáng rồi.trong lúc quan sát khắp nơi Hạo Thiên vô tình nhìn trúng mấy cái cây lớn phổng phao trong phủ,chợt nhớ đến một số câu chữ may mắn dễ đọc ở quyển trục,để tu tiên không chỉ cần tư chất thiên phú,kiên trì khổ luyện,dược vật cũng là thứ không thể khuyết thiếu,đúng rồi dược vật sao bây giờ mới nghĩ đến chứ,hắn đã ngộ ra một thứ vô cùng quan trọng,liền chạy vào trong phòng lật tung giường lên.dưới phản có một ngăn kéo nhỏ chứa đựng chiếc hộp sắt màu đen,hắn lấy toàn bộ số tiền tiêu vặt tích lữu mấy tháng ròng rã để vào túi áo sau đó một mạch tiến đến Cơ gia.ở Đông Vân thành địa vị của Cơ gia có thể nói còn cao hơn cả Lạc gia và Vương gia cộng gộp,tiền bạc càng gấp hai ba lần.nghe nói thiếu gia Cơ gia Cơ Vũ Dương bốn năm trước đã bái nhập Thiên Vận Tông,trở thành thần tượng của tất cả thiếu niên trong thành,sau đó còn điên cuồng cung cấp nhiều dược vật,xác yêu thú quý hiếm cho gia tộc trao đổi buôn bán.mà nguyên nhân chủ chốt cho sự thịnh vượng ấy chính là nơi Hạo Thiên nhắm đến Cơ các."đứng lại,giao ra Cơ lệnh mới được bước vào".trước Cơ các,một tên nhục thân cường tráng rắn chắc giơ tay ngang cửa trừng mắt chặn đứng hắn,ánh mắt khinh thường hiện rõ.Cơ lệnh cơ bản giống như thứ chìa khóa qua cửa để được vào trong các,có ba màu lệnh bài khác nhau tùy vào số lượng tiền phí đóng định kì,trong ba loại ấy màu đen là cao nhất chỉ những thành viên đặc biệt của tam đại gia tộc mới sỡ hữu,nhưng ngoài công dụng phân chia giai cấp thì cũng chẳng khác tấm sắt vụn là mấy.Hạo Thiên cầm Cơ lệnh đưa cho người kia,nhanh chóng nam nhân cơ mặt giãn ra,hai tay cung kính trao trả lệnh bài,giọng điệu niềm nở khác hẳn vừa nãy "ra là Hạo Thiên thiếu gia,tiểu nhân có mắt không tròng mong ngài bỏ qua cho,mời ngài vào ạ" "không sao" Hạo Thiên lấy lại Cơ lệnh tiếp tục vào trong,bản thân hắn không quá chú ý đến thái độ thay đổi xoành xoạch của đại hán,việc thế này đối với hắn cũng chẳng phải lần đầu mới gặp.ngay lúc đó từ phía xa Cơ các truyền đến tiếng xe ngựa dồn dập chạy ầm ầm,khi hai con chiến mã dần chậm rồi dừng hẳn lại,một thanh niên tầm hai ba hai tư tuổi,cằm dài như cằm ngựa,phục y hoàng kim từ trên kiệu chiễm trệ bước xuống,tay phải hắn quàng qua cổ một nữ nhân ăn mặc sặc sỡ mà không ngừng vuốt ve.Hạo Thiên nghe được tiếng nam nhân nói lớn,đột nhiên tên canh cửa bay qua người hắn mà ngã xuống đất trông cực kì đau đớn,lúc hắn quay mặt lại cảm giác có một làn gió lướt thoáng qua,tên thanh niên cùng nữ tử đều biến mất dạng chỉ còn chiếc xe ngựa ở trước cửa cùng tiếng hí dài vang trời.trước khi buổi đấu giá bắt đầu,từ sau đại sảnh tiến ra hơn chục nữ nhân mặc lụa dài sắc đỏ khiêu vũ ca hát mua vui cho đám người xung quanh,chủ yếu cho đám đại gia ham sắc phía thượng tầng thưởng thức,nhỡ đâu may mắn sau đêm xuân phởn mặn nồng liền có thể trở thành một phần trong giới thượng lưu.ngồi tại đây đếm chừng khoảng bốn năm mươi khách khứa,nếu không phải người của các gia tộc lớn thì đều là thương nhân từ xa lui đến.có người nhìn thấy mỹ nhân ca hát nhảy múa,quá khích mà đứng lên reo hò,nhiều tên thừa tiền còn thẳng tay vung ngân phiếu xuống để thể hiện sự giàu phú của bản thân,khi nhận được những lời tán dương của đám nịch nọt kế bên thì khoái chí cười lớn khiến bầu không khí trở nên náo nhiệt vô cùng.sau màn dạo múa,một nữ nhân cơ thể đầy đặn toát lên đầy quyến rũ đang bước từng bước cực kì cuốn hút ra ngoài đại sảnh rộng lớn,bờ mông tròn trịa liên tục nảy trái nảy phải khiến đám đông hò hét càng mãnh liệt hơn.nữ nhân đi đến trung tâm sảnh thì dừng lại,đảo mắt nhìn cử chỉ của đám người phía trên khán đài thì che miệng cười mỉm trông rất ma mị.Vẻ đẹp say đắm ấy nhanh chóng trở thành chủ đề bàn tán của đám nam nhân quyền quý "đây là Hoa Giảo sao quả thực rất xinh đẹp" "hoa giảo mỹ nhân ta muốn nàng" "nhìn thân thể sung mãn kia đi thật muốn nếm thử hương vị đó ha".đột nhiên có tiếng chuông vang lên từ đại sảnh phá vỡ bầu không khí lẳng lơ kia,Hoa Giảo lấy từ trong túi chữ vật lấy ra khối thủy tinh khá to đặt lên bàn mỉm cười cao giọng nói"hoan nghênh các vị đã đến tham gia buổi đấu giá hôm nay của Cơ gia,nữ tử tên là hoa giảo chắc hẳn các vị không còn xa lạ gì,để buổi đấu giá nhanh chóng bắt đầu nữ tử cũng không dài dòng nữa" Hoa giảo chỉ tay vào mặt bàn đang tách ra một lỗ nhỏ ở giữa,từ trong lỗ dần hiện lên một chiếc túi nhỏ màu vàng mà nói tiếp "bảo bối đầu tiên của hôm nay chính là chiếc túi chữ vật này,các vị đừng nhìn vẻ bề ngoài bình thường mà xem thường,không gian bên trong nó là vô cùng vô tận có thể chứa đựng vô số đồ vật.giá khởi điểm hai vạn ngân lượng"Hoa Giảo tiếp tục gõ chuông lần nữa,tất cả mọi người đều bàn tán về chiếc túi thần thần kì kia,Hạo Thiên đưa mắt nhìn thích thú,hắn cũng từng được phụ thân kể lể trong lúc say rượu về nó,bất kì tu nhân nào cũng đều sở hữu thứ này giống như vật thiết yếu không thể thiếu,hồi trước hắn cũng từng định tìm mua nhưng không có cơ hội,giờ lại phải để ngân phiếu mua dược vật làm hắn khá buồn rầu,thất vọng vỗ đùi một cái.chẳng mấy chốc đã có người từ trên khán đài đưa giá một người rồi tiếp một người khiến giá trị đã tăng quá nửa "ta trả hai vạn mốt" "hai vạn hai" "hai vạn ba" "tên tiểu tử kia đừng tranh với lão phu,Lâm gia ta cần nó để vận chuyển vật tư giúp mọi người trong phủ có cuộc sống ổn định no ấm" "kệ xác ngươi ai quan tâm..hai vạn sáu".đột nhiên từ nơi của gia chủ tam đại gia tộc có người lên tiếng quát lớn "năm vạn" làm mọi người đều xôn xao"kia là ai thế" "chắc là gia tộc lớn thừa tiền đây mà" "cẩn thận cái miệng ngươi,đó là Lạc gia chủ Lạc Thanh Vũ đấy" Lạc Thanh Vũ thấy đám đông bàn tán về mình thì đứng dậy nghiêm nghị nói,tuy giọng không to nhưng vang rền khắp hội trường"tại hạ muốn mua vật này về cho tiểu nữ nhà ta,nó ở nhà tu luyện đã đạt đến ngưng khí tầng thứ hai chuẩn bị tiến hành khảo hạch Thanh Vận tông,các vị bằng hữu sẽ không tranh với tại hạ chứ" "nữ tử của Lạc lão gia là Lạc Mộng Dao đúng không,ta nghe nói nàng ta bị trúng cổ độc tàn phế rồi cơ mà" "ngươi chậm tiêu à,tháng trước ta nghe nói Lạc Mộng Dao bị bắt cọc lên núi gặp cơ duyên đã khỏi bệnh rồi" "lại có chuyện tốt như vậy,không phải lấy thân báo đáp đấy chứ haha" một tên ngoại thành ăn mặc đẹp đẽ cứ thế cười đùa,Lạc Thanh Vũ nhíu mày dơ tay phải lên bóp chặt,tên kia bất ngờ cũng bị nhấc bổng lên cao ôm cổ kêu cứu làm cho đám đông kinh hãi,Lạc Thanh Vũ lại vung tay một cái khiến tên kia ngã bay ra xa khiến cả hội trường chốc lát trở nên im bặt.Ở nơi sang trọng khác trên khán đài,một thanh niên hai ba hao tư tuổi đang sờ soạng phần đùi mềm mại của nữ tử bên cạnh,thấy thế cao hứng mà vỗ mạnh một cái chát khiến cô ta nhăn mặt,hai chân hắn gác lên bàn cười to "hahah thật là đặc sắc,không hổ là tam đại gia tộc,ta rất tán thưởng haha"Lạc Thanh Vũ giương mắt nhìn thanh niên thì đồng tử thả lỏng ra,miệng cười khổ giống như điều kiêng kị,chắp tay chào hắn một cái sau đó ngồi xuống ghế."ba hai một vậy bảo bối này thuộc về Lạc gia chủ,xin chúc mừng ngài" Hoa Giảo tay cầm chiếc túi chuyển cho người hầu đưa xuống dưới,từ dưới bàn nhanh chóng xuất hiện món đồ thứ hai rồi thứ ba.sau hai canh giờ,bảo bối đều đã được mua hết.nửa canh giờ sau,tiếng chuông lần nữa vang lên khắp căn phòng,dưới bàn một rễ cây nhỏ màu tím từ từ nhô lên cùng với hơi cay xộc thẳng lên mũi"vật cuối cùng của buổi đấu giá lần này chính là một gốc tử liên đằng bốn mươi năm do thiếu chủ Cơ Vũ Dương lấy từ Thanh Vận Tông vô cùng quý hiếm,giá khởi điểm mười tám vạn mỗi lần ra giá không thể thấp hơn ba vạn" "Thanh Vận Môn,đó là tông môn nổi tiếng của Bạch Diện đế quốc đấy" "thứ đồ này ta quyết phải lấy cho bằng được".món đồ cuối cùng xuất hiện quả thật sức hút kinh người,nhanh chóng hội đấu giá trở nên sôi động như mới bắt đầu,người người liên tục trả giá tranh dành nhau.thanh niên trang phục thoát tục thấy đám nhà quê tranh nhau một gốc cây thì nhếch mép cười khẩy,hắn biết khá rõ gốc tử liên đằng kia,nếu dưới sáu mươi năm tuổi thì dược hiệu rất ít không thể luyện chế thành đan dược,miễn cưỡng chỉ giúp đỡ mất một khoảng thời gian tu hành.Hạo Thiên trong đám người kia cũng không phải ngoại lệ,hắn liên tục trả giá hai lần đều bị người ta đẩy giá lên tiếp,thoáng chốc đã vượt qua hai mươi tám vạn.suy nghĩ hồi lâu hắn tự nhủ sẽ giống như Lạc lão nhân,tăng giá lên hết mức để thị uy nếu vẫn thất bại thì quả thực vô duyên.nghĩ là làm hắn hô thật to lấn át toàn bộ tiếng ồn ào xung quanh "ba mươi bảy vạn",rất nhanh mọi sự chú ý đều dồn vào thiếu niên bình thường kia,nhất thời chưa thấy ai có ý định tăng giá thêm.Hạo Thiên trong lòng dâng lên niềm vui mừng khó tả xen kẽ sự hồi hộp mà tiếp tục quan sát,Hoa Giảo đưa chuông lên cao như thúc đẩy tim hắn đập nhanh hơn,những tiếng thình thịch thình thịch liên tục vang vọng trong tâm trí,cổ họng hắn vô thức nuốt xuống ngụm nước bọt lớn "ba mươi bảy vạn lần thứ nhất...ba mươi bảy vạn lần thứ hai...ba mươi bảy vạn lần thứ ba...vậy xin chúc mừng vị công..." "ta trả bốn mươi vạn"