Chương 2: TỪ HÔN-HỒI 2

Tỉnh giấc sau cơn mộng ảo mê man,bầu trời u tối đã bắt đầu chớm sáng,hắn đang ngả mình trên đỉnh núi đứng sừng sững kế bên Đông Vân Thành,ngọn núi này hắn đã từng mấy lần đến thỏa sức quậy phá tanh bành nhưng để được uể oải trên đỉnh núi cao chót vót thì đây là lần đầu tiên.từ trên cao nhìn xuống có thể thấy những bóng người nhỏ li ti đang tấp bận trang trí khắp các nơi trong thành bằng những tấm lụa lớn đính chữ hỷ màu đỏ.nằm bên cạnh hắn còn có Hầu Khanh,Lạc Mộng Dao hai người bọn họ,y dường như đã thức giấc từ sớm,mang bộ dạng ngái ngủ bật dậy "cũng đến lúc ta phải đi rồi,để lão sư đến tìm thì phiền phức lắm,tối qua chỉ là chữa bệnh cứu người ngươi cũng đừng nghĩ nhiều,nghe nói hai người chuẩn bị tổ chức hôn lễ,ta đến vội cũng không kịp chuẩn bị quà cáp gì,có quyển phổ trục cũ này đem tặng cho ngươi vậy" nói rồi Hầu Khanh từ trong áo lấy ra một quyển trục đưa cho Hạo Thiên,chớp mắt cả cơ thể phát ra trăm đạo tinh quanh chói lóa,lần nữa hắn mở mắt ra đã không thấy người đâu,chỉ còn cỗ lực lượng chất phác vang vọng trong không trung "Lạc cô nương cơ thể còn suy nhược ngươi nhớ chăm sóc thật kĩ,chúng ta có duyên ắt gặp lại".Hạo Thiên ngước nhìn bầu trời xanh kia hồi lâu,suy nghĩ trở nên rối bời.hắn quay sang ngắm nghía Mộng Dao vẫn đang say giấc,đệ nhất mỹ nhân trong lời đồn quả thực rất xinh đẹp,dù cơ thể hơi mảnh khảnh do độc tố vẫn không thể nào che đi sự khinh vân xuất tụ ấy.Hạo Thiên tay mở trục xám,vẻ mặt vô cùng mừng rỡ,cuối cùng sau bao nhiêu năm tháng mong mỏi hắn đã có thể bắt đầu bước trên tiên lộ,đã có thể nghịch thiên cải mệnh.chăm chỉ đọc qua hai ba lượt,hắn cảm thấy vô cùng khó hiểu,tuy số lượng chữ không nhiều nhưng chủ yếu là chữ cổ,dịch theo ý nghĩa hiện tại éo le chỉ đúng được ba bốn phần.quả cầu lửa rất nhanh đã lên quá đỉnh đầu,Hạo Thiên giờ sơ lược đã có chút am hiểu sơ lược về tu chân giới,tu tiên đơn giản chính là việc không ngừng hấp thụ linh khí thiên địa để tăng cường nhục thân và linh hồn,khi đạt đến một mức nhất định sẽ tiến hành đột phá cảnh giới,giúp gia tăng đáng kể thọ nguyên.việc đột phá bình cảnh này vô cùng khó khăn,ngoài sở hữu tinh thần nghị lực,tư chất tốt còn cần phải cần hấp thụ một số lượng dược vật nhất định,thiếu một thứ cũng không thể thành công.cảnh giới trong tu chân giới cũng được mô tả chi tiết,phàm nhân khởi đầu tu luyện sẽ đi từ ngưng khí,trúc cơ,kết đan và cuối cùng là nguyên anh tu sĩ.cảnh giới càng cao chiến lực theo đó dĩ nhiên cũng sẽ càng khủng bố đáng sợ,tu sĩ một khi đạt đến cấp bậc nguyên anh kì,ngón tay chỉ kẽ động đã có thể san phẳng đồi núi,trăm nghìn dặm cũng chỉ cần nháy mắt là đến.ngồi lần mò cả buổi vẫn không có tiến triển gì,hắn cảm thấy hơi đói bụng,quyết định về nhà đánh chén no say sẽ tiếp tục tìm hiểu.Mộng Dao lúc này vẫn đang ngủ say,Hạo Thiên đành phải cõng theo nàng cùng rời xuống núi.đường mòn bình thường quanh co vòng vèo nay không ngờ lại xuất hiện một con đường thẳng tắp,hắn men theo đó mà dần đi xuống dưới,hai bên đường cây cối hoa cỏ xếp ngay ngắn thẳng hàng,cứ như chúng tự biết di chuyển khiến Hạo Thiên không khỏi cảm thấy kì lạ một phen,nghĩ ngợi cả chặng đường cũng chỉ Hầu Khanh khả năng,ở đây chỉ tên đó mới có thần thông bực này.đồng thời điểm ở dưới chân núi nhóm người Lạc gia đang tìm Lạc Mộng Dạo khắp nơi,nếu giờ bắt gặp đám người đó ắt hẳn sẽ bị gặng hỏi chuyện,trả lời không cẩn thận sẽ khiến người khác nghi ngờ,dù may mắn thoát nạn thì khi Lạc gia biết Mộng Dao tự nhiên đã khỏi bệnh cũng sẽ tìm đến hắn dò hỏi lý do đầu tiên,họ tưởng ta tài giỏi nhỡ sinh lòng nghen tị thì nguy,rất phiền phức.hắn tính toán cẩn thận,quyết định để cô nằm dựa vào gốc cây gần đấy còn mình sẽ từ xa quan sát,đợi đến khi bọn họ tìm thấy tiểu thư đưa đi thì mới bí mật xuất sơn.về gần đến vương phủ,hắn từ đằng sau phủ bám vào mấy vết lõm trên tường mà bản thân hồi trước tạo ra nhảy bịch một phát xuống dưới kêu cái rầm.phụ thân hắn đã đứng đây từ trước,hai mắt nhìn chằm chằm khiến hắn thâm tâm có hơi e sợ nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ ngây thơ vô tội"cha người làm gì ở đây vậy" Trần Lâm trước câu nói giả nai của thằng nghịch tử thì nhíu mày giọng nghiêm túc "ngươi đi đâu từ sáng đến giờ mới chịu vác mặt về,có biết gia gia tìm ngươi khắp nơi không" thấy phụ thân hôm nay có đôi chút khác thường,mọi lần khi ở một mình với hắn đều là nhỏ nhẹ dỗ dành khiến hắn càng bất an hơn cười gượng đáp lại "ờ..à..nhi tử hôm nay dậy sớm đi mua chút điểm tâm,gần đây có chỗ mới mở ăn rất ngon,nào có thời gian sẽ dẫn phụ thân người đi ăn "nhận thấy cha hắn vẫn chưa hết cau mày Hạo Thiên đành phải xuất ra chiêu cuối cùng,chạy đến nắm tay phụ thân hắn không ngừng rung qua rung lại,khóe miệng niềm nở tươi cười khiến Trần Lâm chỉ biết lắc đầu nhượng bộ thầm nhủ bình thường đã chiều hư tên tiểu tử này "cũng không có việc gì quan trọng,gia chủ mới từ quán may lớn trong thành đặt bốn bộ hỷ phục,định bảo ngươi đến lựa chọn mà tìm không được nên đã để ở chính phòng,lát nữa hãy qua xem thử đi" Hạo Thiên chạy vào trong phủ,không đến chính phòng ngay mà ghé qua tiểu phòng của bản thân để tiếp tục tu luyện,hắn dường như đã ngờ ngợ ra thứ gì đó quan trọng song lại không thể diễn tả khiến hắn càng hạ quyết tâm hơn,ở lì trong phòng nghiên cứu đến đêm khuya.sự háo hức,nhiệt huyết tuổi trẻ làm hắn quên đi cơn đói cồn cào,hiểu biết về tu tiên cũng tăng lên không ít.những linh khí tu nhân hấp thụ kia thật ra chính là những hạt năng lượng vô cùng nhỏ bé ở khắp mọi nơi,ví dụ như khi chúng ta hít thở hay ăn cơm cũng chính là đang hấp thụ linh khí,hạt năng lượng sau khi vào cơ thể sẽ nổ tung ra,giải phóng năng lượng khắp cơ thể,giúp tái tạo tế bào hay cung cấp năng lượng để thực hiện các hoạt động thường ngày.về điểm này hắn vô thức làm theo suy nghĩ há miệng nuốt một ngụm khí lớn,chờ đợi hồi vẫn chưa có phản ứng gì lại cảm thấy bản thân thật trẻ con.bỗng cửa phòng mở ra,hắn cảnh giác nhanh chóng để quyển trục ra sau đưa mắt nhìn bóng người bước vào "a phụ thân sao người lại sang phòng nhi tử thế" thấy hắn vẫn ngồi trên giường chưa ngủ,Trần Lâm đặt khay đồ ăn xuống bàn mà trầm giọng"ngươi có biết chuyện Mộng Dao cô nương khỏi bệnh?" Hạo Thiên mặt mày bối rối định nói gì đó song lại im lặng,thấy hắn không có ý định đáp trả Trần Lâm bèn tiếp tục lên tiếng"Lạc lão nhân vừa đến phủ chúng ta,chuyện hôn lễ có lẽ không cần thiết tiếp tục cử hành,Lạc cô nương muốn trở thành tiên nhân,về phần của hồi môn cũng không cần trả lại,coi như bù đắp tinh thần" nét mặt Hạo Thiên trong phút chốc trở nên đờ đẫn thất thần,loại cảm giác tuyệt vọng tột độ tràn ngập vây quanh,cổ họng hắn như không còn tý hơi,trái tim đập thình thịch đau nhói.hắn bỗng nhớ đến thứ gì đó,cố gắng nói như muốn níu kéo "còn linh thảo thì sao?không phải nói dùng nó kéo dài hơi tàn cho Mộng Dao để đổi lấy một phần ân tình cơ mà,tự nhiên sao lại như vậy được" phụ thân hắn nhìn thấy nhi tử của mình như vậy khóe mắt chợt ướt lệ,giọng đầy chua xót "ngươi cũng đừng có nghĩ quẩn mà làm bậy,nữ nhân không có người này thì vẫn còn người khác quan trọng là phải sống thật khỏe mạnh" Trần Lâm mở từng khay thức ăn trên bàn,tiếp tục "ban nãy ta thấy phòng ngươi còn sáng,nhớ buổi trưa ngươi không có ăn cơm,quyết định tự tay vào bếp làm vài món,ngươi xem đây là gà rắc tiêu,sườn chua ngọt,canh đỗ tương hết thảy đều là những món ngươi thường ngày yêu thích,nhân lúc nóng mau ăn đi" hắn nhìn vào đống thức ăn la liệt món ngon trên bàn,nếu là thường ngày tất nhiên sẽ không thể cưỡng lại nhào vô ngấu nghiến no nê,nhưng rõ ràng lần này lại khác hoàn toàn,cảm giác đói bụng đã không còn chỗ chứa trong tâm trí hắn,tuy lúc trước nhiều lần phản bác việc bị ép hôn,rằng nàng ta bệnh sắp chết nhưng khi biết nghe cái tin trời đánh vẫn là vô cùng tủi thân.hắn không luyến tiếc gì một nữ nhân như thế,chẳng qua từ nhỏ bởi sở hữu một làn da tối màu đã khiến hắn luôn thấy tự ti với mọi người,hầu như bất kì sự việc không may gì xảy ra đều sẽ đổ hết tội lỗi cho nó gây ra,dần dà cảm giác tự ti càng xâm chiếm mãnh liệt,khiến hắn cả ngày chỉ dám quay quẩn trong phủ lủi thủi một mình.may sao năm lên sáu tuổi,buổi tuyển chọn gia nô đã đem về cho hắn một người bạn đầu tiên là Đào Tiểu Hoa.Hạo Thiên bịt chăn chùm kín đầu giọng nói lí nhí ngắt quãng "nhi tử chưa đói người hãy cứ để đấy về ngủ sớm đi,ta không sao đâu" Trần Lâm thấy tiểu tử như vậy hết sức đau lòng,cũng không muốn phiền muội hắn nữa,ở một mình có lẽ sẽ giúp hắn thông xuất.đại hán đậy khau thức ăn lại rồi chậm rãi bước ra ngoài,khi đóng cửa còn buồn bã thở dài mấy tiếng.Hạo Thiên nằm co rúm lại,bản thân cố tỏ ra mạnh mẽ cuối cùng vẫn đã rơi lệ,cửa vừa đóng liền không kiềm được khóc lớn,hắn dường như muốn mượn nước mắt trút bỏ hết những uất ức,nhục nhã kìm nén rất lâu trong lòng.thời gian một đêm thấm thoắt trôi đi,Hạo Thiên vừa mới chợp mắt một chút thì trong tai vang lên thanh âm quen thuộc,hắn từ từ hé mắt ra,vết tích hôm qua vẫn in đậm trên mí mắt ."thiếu gia thiếu gia hôm nay ngài dậy muốn thế,hử mắt sao lại sưng lên rồi" Tiểu Hoa đang ngồi trên giường hắn,tay đưa lên căng mắt hắn ra dò xét nguyên nhân thì bất ngờ bị một bàn tay nắm chặt lấy khiến cô dật mình thu lại nhưng đã quá muộn,cả cơ thể nhỏ nhắn chớp mắt liền nằm gọn trong vòng tay thiếu niên.ánh sáng ấm áp từ ngoài vọng qua khung cửa sổ chiếu thẳng vào thiếu niên thiếu nữ ấy,rọi ra một cái tương lai tươi sáng phía trước.Hạo Thiên từ đấy ngày ngày đều chăm chỉ ở trong phòng thổ nạp hấp thụ linh khí,nhờ có Tiểu Hoa luôn ở bên cạnh cổ vũ giúp cho quyết tâm càng thêm vững chắc hơn,Vương gia sau khi bị từ hôn thì gần như đã chặn hết quan hệ với Lạc gia,trong thành từ đấy cũng xuất hiện lời đồn Lạc gia ăn cháo đá bát lòng dạ tiểu nhân không hiểu đạo nghĩa,cùng có một số người cho rằng tên tân lang Vương gia là thứ bất tài vô dụng,so với Lạc mỹ nhân tâm tư trầm ổn,dáng người kiêu sa thì chỉ như ngọn cỏ ven đường,cục đá bỏ đi.vậy nên trước việc cháu ngoại cứ ở lì trong phòng,Vương Chấn Nham cũng cảm thấy dễ hiểu,nhiều lần định đến thăm nhưng cứ chần chừ mãi,sợ hắn muốn yên tĩnh một mình nếu đến lại sinh thêm phiền phức,dù gì ép hắn liên hôn cũng là lão,mất hết thể diện cũng là lão.việc đã đến nước này nghĩ tới nghĩ lui đành quyết định chờ khi hắn tâm tình ổn định sẽ đính thân nhận lỗi,lại dẫn ra ngoài thành rong chơi là ổn thỏa nhất.Hạo Thiên nhốt mình trong tiểu phòng không ngừng thổ nạp,cách này hầu như ai khi bước chân vào tu tiên đều sẽ thường xuyên sử dụng,đơn giản nhưng lại mang đến hiệu quả khá cao,nhất là với những người kém may mắn,khó tìm được cơ duyên.tuy nhiên thổ nạp có nhược điểm là rất tẻ nhạt,nếu không có tính kiên nhẫn thì sớm sẽ không trụ nổi mà bỏ cuộc.hắn ở đây thổ nạp đã hai tuần có lẻ,lúc đầu hăng hái bao nhiêu thì giờ đều đổi thành sự chán nản kinh khủng,mất cả đống thì giờ tu luyện,ngoài việc cảm thấy cơ thể khỏe mạnh hơn chút thì giống như là công cốc,cuối cùng sự nhẫn nại của hắn đã đến giới hạn ở tuần thứ ba,Hạo Thiên nhảy mạnh xuống giường,tức tốc chạy ra,vẻ mặt tức tối đạp ầm một cái khiến cánh cửa bay ra xa trực tiếp gãy làm đôi,liền cảm nhận được sự thư thái dễ chịu từ lâu không gặp.