Chương 1: TỪ HÔN-HỒI 1

Người phương xa,đúng rồi bổn gia gia dám réo tên ngươi đấy thì đã sao đồ nghiệt chướng thiên mệnh thối tha,ta còn muốn cầu xin ngươi xua đuổi ngươi lại thề nguyền rủa ngươi,đánh chết ngươi thứ cực hung xúi quẩy,mau cút cút đi,khôn hồn thì cứ trốn chui lủi dưới mấy bãi thải cẩu cố gắng tích lữu công đức cho con cháu vạn nhất đừng để ta bắt gặp,hứa danh dự là ngươi sẽ rất thê thảm.

Hãy bớt đùa giỡn cho cơ hàm kịp mà hồi phục,hãy rửa tai chăm mắt mà lắng nhìn chuyện sắp diễn ra,tuyệt phẩm hoành tráng đại vở kịch tu tiên-Bi Đát Nhân Gian xin được phép chính thức khai màn.

Tám trăm,tám trăm hai hoặc chín trăm năm,a nhức đầu quá,đã chẳng thể nhớ nổi.mảnh đại lục mênh mông bao la vô cùng vô tận này tên gọi Hắc Vân,vạn vật thế gian vốn tương sinh tương khắc,vậy nếu như cứng đầu quyết liệt không sinh thì kết quả sẽ thế nào đây,bất quá vào cái ngày định mệnh ấy,xoay chuyển càn khôn,điên đảo chúng sinh,Thiên Hà lần nữa oằn mình chia tách,nó sụp mất một phần lãnh thổ rộng lớn,trực tiếp hình thành cái khe nứt vực thẳm quanh năm tồn đọng hắc sương tầng tầng lớp lớp che đậy,thật không thể cân đo đong đếm-một dấu ấn quan trọng khai mở thời đại mới.

Giai thoại truyền kì về nó,chính do cổ nhân thêu dệt mà nên,đồn rằng khi trăng máu che khuất bầu trời cũng chính là lúc vọng từ dưới đáy vực những tiếng rên la thảm thiết tựa như hơi tàn của người sắp chết,uất hận không thể giải trừ siêu thoát,quả nhiên tột độ bi thương.

"Tiểu Hoa,ngươi có hay không từng nghĩ ma quỷ nhân gian tồn tại ?" thiếu niên mặc bạch phục tương phản với nước da ngăm sẫm màu đang dựa đầu trên đôi chân dài thon thả của nữ tử phía sau tò mò nói nhỏ "thiếu gia,câu này hôm nay ngài đã hỏi hai lần rồi đó,ngài không bận tâm đến nương tử sắp cưới của mình sao,chẳng hạn như phu nhân có xinh đẹp không nè " Tiểu Hoa vừa lấy tay xoa xoa mái tóc rối rắm của nam nhân vừa che miệng khúc khích làm cho thiếu niên cũng bất giác bật cười vui vẻ.

Bỗng từ ngoài cửa vang lên mấy tiếng ồm ồm cáu gắt,hai người trung niên mang theo vẻ tức giận trực tiếp xông thẳng vào tiểu phòng tiện nghi quát lớn "huynh xem tên tiểu tử kia,đã là lúc nào còn an nhàn trêu ghẹo tỳ nữ" "nghịch tử mau cút xuống đây,ngươi làm ta đã không còn tý nào thể diện" nói rồi đại hán liền đùng đùng tiến đến nắm lấy cổ áo hắn lôi đi.

Đại hán vừa đi vừa dỗ dành không ngừng "ta làm vậy không phải vì muốn tốt cho con sao,ở Đông Vân thành này Lạc cô nương là đệ nhất mĩ nhân đó,chỉ là.." "chỉ là cô ta bị người khác ám toán nằm liệt gường sống không quá mười tám tuổi" nghe thiếu niên dõng dạc am hiểu như vậy người tự xưng phụ thân kia bất quá hóa thẹn,đành phải cười khổ mà khuyên bảo,sợ hắn lại nổi tính trẻ con "chuyện này con cũng biết,hà hà vậy không phải càng tốt sao,lúc đấy nếu con không thích cô ta có thể tùy ý lựa chọn người khác cũng không ai nói gì được" thiếu niên nghe được những lý lẽ đê tiện như vậy phát ra từ chính người đã nuôi nấng mình mười mấy năm qua cũng chỉ biết thở dài "tốt cho con hay cho gia tộc đây".

Hai phụ tử không tình nguyện trò chuyện một hồi không dài không ngắn vừa đủ đi đến đại sảnh,phía trong Lạc lão nhân đã ngồi chờ sẵn từ lâu,bên cạnh còn mang theo ba bốn thùng gỗ lim lớn,chỉ cần liếc mắt một cái cũng dễ dàng đoán ra được ngay thứ cất giấu bên trong,cử hành hôn lễ đương nhiên không thể nào thiếu lễ vật rồi.thấy những người cần đến đều đã hội tụ đông đủ,lão già râu tóc bạc phơ,tay chống gậy trịnh trọng ngồi phía trên cùng rõng rạc nói,cố gắng sắp xếp những nếp nhăn buổi chiều tà thành hình dáng một nụ cười niềm nở "Lạc đệ kia chính là cháu ngoại ta Vương Hạo Thiên tư chất khá tốt ngươi xem có vừa ý không" Lạc lão nhân nheo mắt đânh về phía Hạo Thiên thoáng nhìn một cái,rất nhanh đồng tử đã thu liễm lại không kiềm được mà thở dài,ẩn chứa có chút bi thương có chút buồn rầu.

Con gái Lạc Thanh Vũ từ nhỏ thiên phú đã cực kì cao so với đám trẻ gia thế đồng trang lứa,nàng từng được người đời ngợi ca là một trong tam công tử ở chốn phồn hoa tấp nập này.nhưng lòng người âm hiểm xảo trá khó phòng,lần đó chỉ nhớ nàng tập kiếm dưới gốc phượng lớn,từng đường lưỡi kiếm mềm mại lướt qua những cánh hoa rơi lại không thể né được độc dược của người ta,dần dà chất độc lan khắp mọi ngóc ngách trong cơ thể khiến việc cầm kiếm cũng trở nên khó khăn,xa vời.

"Mọi việc xin theo sắp xếp của vương tộc trưởng" dường như lão già kia chỉ chờ câu nói đấy mà tinh quái cười phá lên,vẫy tay ra hiệu cho kẻ hầu đứng kế bên" tốt tốt vậy gốc thông mạch linh chi trăm năm này coi như quà kết thân đi" .

Sau khi lạc lão nhân ra về một đoạn thời gian,một thanh niên ước chừng khoảng mười bảy mười tám tuổi,mặt mày tuấn tú thân thiện đi đến phía Hạo Thiên,tay quàng lên cổ hắn nói kiểu đùa cợt "chúc mừng đệ đệ,diễm phúc không nhỏ đâu,gia gia không tiếc linh thảo ba trăm năm để giúp ngươi tiến vào Lạc gia,phải biết nắm bắt cơ hội,đừng làm lãng phí tâm tư của người" Hạo Thiên trước hành động tưởng chừng như chế giễu của thanh niên thì khó chịu ra mặt,chỉ nói vài ba câu cho có lệ rồi thẳng chân bước ra ngoài,hắn là loại người cực kì ghét làm theo sắp xếp của người khác,việc liên hôn vốn là dưới sức ép của gia tộc khiến hắn khó mà không theo.

Dù nói là bị bắt buộc nhưng đối với thanh danh của Lạc cô nương cũng khiến hắn bận tâm đôi chút,dù gì hôn nhân cũng là việc trọng đại,cưới được một mĩ nhân như thế chẳng phải là mong muốn cả đời của nam nhân thế gian hay sao.thoáng chốc màn đêm đã buông xuống,hắn cứ trăn trỡ mãi không sao ngủ được,trong đầu cứ liên tục tưởng tượng đến lạc cô nương trông sẽ ra sao,liệu có giống Tiểu Hoa hay không.

Hắn tặc lưỡi một cái,rời khỏi giường tùy tiện kiếm một mảnh vải nhỏ che quá mũi rồi trèo tường lẻn khỏi phủ,việc này hắn cũng là làm như cơm bữa,nhiều lần khiến cả phủ phải náo loạn tìm kiếm.thời gian vài khắc rất nhanh trôi qua,hắn cuối cùng đã đến chỗ Lạc gia,Lạc gia so với Vương gia thì kém hơn không ít nhưng cũng là đồ sộ nguy nga.

Hạo Thiên rình mò một lúc cuối cùng phát hiện một căn phòng đang tỏa sáng chói lóa giữa đêm khuya thanh tịnh,từ bên trong phảng phất hơi nước ấm cùng với hương thơm nhẹ,hắn xuyên qua kẽ hở ngắm nghía thăm dò,ánh mắt đảo qua đảo lại rồi dừng tại chiếc thùng lớn chứa đầy nước nóng,bên trong thùng không ngờ lại chính là người anh họ Vương Mã của hắn,thanh niên đang dựa người vào thành thùng,hai mắt lim dim hưởng thụ,hơi thở phà phà ngắt quãng,dưới đáy thùng thỉnh thoảng còn có những chùm bong bóng li ti đáng ngờ nổi lên nổ tanh tách.

Hạo Thiên đầu óc tràn đầy nghi hoặc,chuẩn bị rời đi thì một sự việc chấn động đã dang tay níu kéo hắn chần chừ ở lại.từ dưới làn nước ấm ngoi lên tấm thân trần trắng trẻo của nữ nhân,mùi hương tỏa ra ngày càng nồng đậm hơn.tay nàng ta đưa lên chỉnh đón mái tóc rối rắm ước nhẹp sau đó khẽ liếm môi mà buông lời trêu ghẹo Vương Mã "hôm nay vương thiếu gia sung sức quá đi à,làm ta đau hết đây này" "hah không ngờ dược lực mạnh mẽ như thế,nếu dùng cho ả tiện nhân kia đúng là lãng phí của trời,yên tâm lần này ta sẽ chăm sóc nàng thật chu đáo" thanh niên vừa nói vừa nâng cằm nữ tử kia lên liếm láp bờ môi ngọt lịm mềm mại "đáng ghét quá à".

Hạo Thiên nhất thời không kiềm chế được khẽ rùng mình,nuốt ực một ngụm nước bọt xuống cổ họng,điệu bộ này cũng quá lẳng lơ rồi."đặc sắc không" "có....AA" từ phía sau Hạo Thiên bất thình lình truyền đến thanh âm thiếu niên trạc tuổi khiến hắn nhất thời hoảng sợ la hét làm Vương Mã phát giác lao ra,kì lạ lại không nhìn thấy bất kì ai.hắn khẳng định hành động mình đã bị cao nhân nhìn thấu,liền một mạch kéo thân thể loãng tục ra điểm bốn năm lần lên đấy khiến ả bất động chỉ biết trơ mắt nhìn.

Vương Mã lập tức mặc lại phục y,từ trong tay áo lôi ra con dao găm nhỏ hơ qua lửa tiến đến nhìn thân thể kia như thể thấy bảo bối tuyệt đỉnh.hắn cắt một đường ngang cổ khiến ả ta chết tại chỗ,từ chỗ vết dao vô số đạo huyết thanh nhanh chóng phun trào mãnh liệt khắp nơi,vài giọt còn bắn lên cả bộ mặt tràn đầy chính trực.

Vương Mã đưa tay còn lại quẹt qua rồi lè lưỡi ra nếm thử,chỉ cảm thấy mùi có chút tanh nồng xem lẫn vị mằn mặn.Hắn cũng không để ý quá lâu mà tiếp tục rạch một đường từ ngực tới quá rốn,từ trong đống chất dịch nhầy nhụa lỏng lẻo moi móc ra thứ đồ đỏ lừ đang lúc nhúc quằn quại đưa vào miệng nuốt ực xuống.lập tức cảm nhận được sự ghê tởm xộc thẳng lên não khiến hắn nôn mửa,dịch vị lẫn lộn.nhưng giờ đây hắn chẳng còn quan tâm cái gì thể diện nữa,trực tiếp đưa hết đống hỗn tạp vương vãi dưới mặt đất vừa nôn ra toàn bộ bốc lên cho lại vào miệng nhai ngấu nghiến,lại tranh thủ cảm nhận từng đợt biến đổi rõ ràng của cơ thể.bỗng mắt hắn trở nên đỏ hòn như hai cục than cháy dở,đồng tử co thắt,mạch máu nổi dậy căng cứng.Vương Mã ôm đầu đau đớn dữ dội,không ngừng cào cấu lên bản mặt khôi ngô đến khi bàn tay dính đầy máu tươi và da cụn.

Về phía Hạo Thiên,hắn được thiếu niên đưa đến một căn phòng lớn lộng lẫy,trang trí đẹp mắt,nếu đoán không lầm thì chính là nơi ở của con cháu chính thất trong gia tộc.mắt Hạo Thiên quét qua thiếu niên kia một lượt,trang phục có chút kì lạ giống như người từ nơi khác tới."vừa nãy có thích mắt không người anh em haha" trước câu nửa cười đùa nửa chửi xéo của y khiến Hạo Thiên tự nhiên sẽ hơi đỏ mặt ngại ngùng, bất quá hắn đành phải hỏi vặn lại"ngươi ...ngươi là ai,trông cách ăn mặc cũng không phải người ở đây" " quên chưa giới thiệu với ngươi,ta là đệ tử Thanh Vận Môn,ngươi cứ gọi ta Hầu Khanh là được".

Thanh Vận Môn,môn phái tu tiên trung lưu của Bạch Diện quốc, hay giúp đỡ bách tính nên rất được cảm tình của mọi người,là ước mơ của biết bao tiểu oa oa,ngay cả Hạo Thiên cũng không phải ngoại lệ.vì thế khi nghe đến cái tên này,hắn liền nhào tới ôm chân y thà chết không buông,nước mắt nước mũi tùm lum dính bết khắp nơi,mồm mép ra sức kể lể " Hầu Khanh đại ca,cuối cùng cũng chờ được huynh rồi,là ta Hầu Keng đây,huynh giúp ta bái nhập tông môn với huhu" "ờ chuyện này...ngươi bỏ chân ta ra đã,có gì từ từ nói,từ từ nói" "huynh mà không đồng ý ta ...." Hầu Khanh nhất thời đang không biết xử sự thế nào với vị huynh đệ từ trên trời rớt xuống này thì từ bên kia lớp màn phát ra tiếng ho khụ khụ của nữ tử,y nhanh chóng lướt nhanh qua tấm vải che,tốc độ quá lớn khiến Hạo Thiên lập tức bị kéo văng theo,không cẩn thận mà lăn long lóc vào trong gậm giường đánh một giấc ngon lành,suýt chút nữa đã trở thành giấc ngủ ngàn thu.

Một đoạn thời gian trôi qua,lúc hắn lồm cồm bò dậy phát hiện mỹ nữ lúc này đã cởi bỏ phục y mà loãng thể phơi bày,lòng bàn tay y áp vào lưng nàng đang liên tục truyền tống từng đợt đạo lục quang êm dịu ấm áp,thiếu niên ngây thơ nhất thời còn chưa kịp nảy sinh phi lễ ý định thì Hầu Khanh đã nắm bắt tiên cơ ra tay trước,y hung dư trợn trừng mắt về phía hắn,Hạo Thiên trong chốc lát cảm thấy đầu óc trở nên quay cuồng choáng váng,ý thức dần mụ mị mà lần nữa bất lực ngất xỉu.