Hạo Thiên cẩn thận lùi ra sau,trong khi từng bước chân đan xen vào nhau,đang âm thầm chuyển động trên nền đất đá,thì đôi con ngươi đen tuyền của hắn,vẫn chưa tài nào thoát khỏi bóng dáng dị hợm của loài sinh vật phía trước.lướt qua một đoạn nhỏ năm tháng đằng đẵng,những cánh én tán loạn trên bầu trời xanh thẳm,đồng thanh thi nhau khuấy đục cái mảnh cao rộng bát ngát,phảng phất sự ầm ĩ và nháo nhác khắp mọi nơi.Hạo Thiên bỗng cảm thấy cả người trở nên nặng trĩu,cơ thể hắn khựng đứng lại,dần dà run rẩy theo bản nhạc ngân vang thoáng chốc trên không trung.thiếu niên không dám thở mạnh,sống mũi của hắn giống như đã bị vật gì đó bịt kín,hắn càng không dám quay đầu,sợ rằng sẽ làm thứ bốn chân xấu xí kia phát giác.ba..hai..một..chạy,hàng loạt những con số tức tốc phóng vọt qua đại não Hạo Thiên,xuyên qua khe hở giữa cổ và vai,dùng chiếc lưỡi dài ẩm ướt nhẹ nhàng ve vãn yết hầu thiếu niên,loại cảnh tượng nhớp nháp thiếu đứng đắn này,làm cho hắn có chút phải rợn gáy quan tâm,lập tức dùng hết dũng khí trai trẻ đổi lấy một lần thục mạng bỏ chạy,chạy không dám quay đầu,chạy không màng mệt mỏi,đại khái có nghĩa là chạy rất rất nhanh nhẹn.không biết Hạo Thiên đã bỏ xa bao nhiêu gốc cổ thụ,nhưng là mặt đất vẫn rung chuyển không ngừng,thì tất nhiên hắn sẽ cứ di chuyển không ngừng.bỗng song nhãn thiếu niên trợn trừng,khóe mồm há hốc,lộ ra chiếc lưỡi đỏ e thẹn cùng hàm răng vàng nhạt trong khoang miệng,đồng thời từ đằng sau bất ngờ một chiếc lưỡi dài gấp hai mươi lần lưỡi đỏ kia đột ngột vọt qua,tròng mắt sinh vật quét ngang thân thể thiếu niên,dứt khoát quay lưng tên nhân loại ảo tưởng này,gấp gáp lao nhanh về phía trước,cùng với dư chấn hóa thành khoảng hư vô tĩnh lặng,im bặt.Hạo Thiên thoáng ngây dại tại chỗ,hắn áp lòng bàn tay vào lồng ngực,cảm nhận rõ ràng sự phi thường của trái tim do những nhịp đập vội vã và hấp tấp,tưởng chừng như chỉ cần qua thêm ba hoặc bốn gốc cổ thụ nữa,nó sẽ lập tức đình công thôi việc,về quê trồng rau nuôi cá mất.nhưng bình yên ngắn hạn chóng nở sớm tàn,ta lo lắng điều gì thì điều đó định sẽ xuất hiện,rải rắc cơn tuyệt vọng và đau thương.Giữa khu rừng rậm rạp,nơi nguồn sáng yếu ớt chỉ đủ soi rọi vài bóng cây u ám,một thiếu niên với phục y xám xịt lặng lẽ hoàn hồn,hắn vừa vượt qua vô số gốc cây nghìn năm,liên tục trút những hơi thở phập phồng trong cơn nắng nhạt nhòa.Từ trong bóng tối đầy rẫy nguy cơ,chợt lóe lên hai cái quang sắc đỏ ngầu,con yêu vật đã nhắm vào hắn từ lâu,nó không phát tán bất kì tiếng động,mà giống như thẩm điện quyết đoán nhào tới,phô diễn ra loại thân hình phủ vảy đen bóng,cùng với hàm răng sắc bén tựa hồ lưỡi dao của tử thần.Thiếu niên chỉ kịp cảm thấy một cơn lạnh buốt lan từ sống lưng truyền lại,một lực xé toạc khủng khiếp từ phía sau,máu phun ra thành dòng chảy thành vũng,khiến thiếu niên chỉ còn cách vùng vẫy trong tuyệt vọng.nháy mắt,cơ thể hắn bị con ác thú xé ra làm đôi,nửa thân trên của hắn biến thành một cục thịt chết vô hồn rơi xuống,đồng tử hắn trợn ngược,mi tâm co quắt,bờ môi hắn mấp máy gào thét,tràn ngập sự tức tưởi và căm phẫn.phần thân dưới bị lôi sâu vào bóng tối,chỉ kịp lưu lại một vệt huyết nhục đỏ tươi loang lổ trên thảm cỏ khô mục.những tiếng gầm rú vang rền,những tiếng nhai nuốt ngấu nghiến,tất cả hòa quyệt vào nhau như một điệp khúc chết chóc nơi hoang sơ tàn tạ.một luồng gió nam hấp tấp thổi qua,mang theo hơi lạnh cùng hương vị tanh nồng của máu,vội vã chôn vùi vào hư vô chỗ tội ác ghê rợn.rừng già im ắng đến đáng sợ,tiếng lá cây xào xạc trên cao,đại diện cho lời thì thầm đầy ám ảnh của cõi u minh.đâu đó ở màn sương mờ ảo này,sẽ thoáng nghe được vài tiếng nấc thoi thóp cuối cùng,lấn át sự tĩnh mịch của sơn lâm,vết tích tồn tại của hắn dường như chưa từng hiện diện,nuối tiếc một mảng hắc dịch khô dần trên nền đất.thiếu niên,một người chọn sinh tồn vì lý tưởng lớn lao của tu chân giới,bỗng chốc vụt tắt thành bóng mờ của số phận nghiệt ngã.yêu vật nhờ dựa đêm tối nuốt chửng hết thảy,rừng già trở về dáng vẻ âm u vốn có.nhưng trong sự im lìm ấy,cái chết đột ngột kia vẫn ám ảnh từng tán cây ngọn cỏ,đóng sầm cánh cửa quật khởi của thiếu niên mệnh khổ-một kẻ vô danh lạc lõng giữa dương thế phồn thịnh,là nhất ngôn vấn đạo,thanh thiên tán đạo.quân tử cầu chư kỷ,tiểu nhân cầu chư nhân,ta có hay không xứng đáng đại kết cục.