Chương 22: THIÊN TÚC THIÊN HẠ-TIÊU DAO TỨ PHƯƠNG

Từ Hắc Vân đại lục vượt qua rào cản thương uyên,phóng xa tầm mắt đến nơi từng bị chia tách bởi trận sụp đổ kinh hoàng năm đó,sau khi trải qua vô số năm tháng tái thiết và phát triển,do Viêm quốc toàn quyền chi phối,mang danh Thiên Túc thiên hạ,là một thiên hạ được trời xanh ưu ái phù trợ cho an thịnh nghìn năm,thần dân trải dài vạn dặm.thiên thời địa lợi nhân hòa,sở hữu hùng mạnh như vậy nguyên khí,cuối cùng lại vẫn không thể tránh khỏi cảnh tượng long mạch khô kiệt,dẫn tới họa vong quốc mấy trăm năm trước.hoàng thất huyết mạch bị tận diệt,bắc vương hầu sát hại hoàng thân khai sinh Hỏa quốc,tây vương hầu sát hại hoàng thân khai sinh Tề Hy quốc,đám quan lại hèn nhát lưu lạc nơi đất hoang cằn cỗi,dần dần gây dựng nên Miêu cương lãnh thổ để lánh nạn,chung thành với lối sống tạm bợ và cam chịu sự giày vò từ nỗi ô nhục khó rửa trôi.

Ba năm trước

tỵ thế Miêu cương-Phần Viêm Cốc

cốc địa rộng rãi thông thoáng,cây cối tươi tốt trù phú,lúa chín nhuốm vàng thôn trang,dân dân vui vẻ hòa đồng,là nhân gian đệ nhất thốn."mau xử tội thằng nhóc ác,đúng là cái loại ăn tàn phá hoại" "tên nhóc này chuyên môn rình rập đàn cừu nhỏ của ta,tuyệt đối không được dung thứ nữa" "nhờ công hắn mà năm nay mùa màng nhà ta lần đầu sản lượng bết bát như thế,nhất định phải thanh trừ khỏi cốc" trong cốc lúc này tình hình,hơn bốn trăm nhân khẩu liên tục không ngớt độc mồm công kích,rõ ràng là muốn dồn ép đối phương vào bước đường cùng,dây dưa không chết không dừng.thế nhưng trực diện đón nhận lấy luồng vây công đông đảo này,vị đại ác ma kia hình như một chút dáng vẻ ăn năn hối lỗi cũng chưa từng bộc lộ,lại thư thái đáp trả bằng một điệu cười cợt nhả khiến người ta thật tức sôi máu,dẫn ra cái gọi là căm thù đỉnh điểm.trên núi cao từ lâu,một người đàn ông trung niên ăn mặc trang trọng,đang trầm mặc quan sát bộ dạng khó ưa của tên đại ác ma.sau khi cảm thấy tình hình đã không còn khả năng cứu vãn,gã ta liền dùng một cơn ho khan thay cho sự hổ thẹn giấu kín,cao giọng quát " im miệng ngay,đừng hòng làm càn,sao trên đời lại xuất hiện thứ đồ quái thai bất trị như ngươi chứ,hôm nay cho dù cốc chủ muốn đích thân ra mặt,ta vẫn quyết thi luật răn đe,Kim Lai bắt đầu đi" "xử tội hắn,mau xử tội hắn,xử tội hắn" "xin thứ lỗi..hãy để ta tiễn thiếu chủ một đoạn,cung chúc ngài..thượng lộ bình an" tráng sĩ vung đao,chỉ thoáng thấy lóe sáng một cái,lưỡi đao lập tức đã phập mạnh xuống đất,sỏi đá bắn lên tung tóe,vương vãi khắp nơi.trong khoảng khắc ngắn ngủi đó,tất cả mọi người đều đồng dạng im lặng chiêm ngưỡng,có người thỏa mãn vui sướng,cũng có người buồn bã nuối tiếc,nhưng có một thứ họ lại hành xử rất giống nhau,đó chính là cúi đầu quỳ xuống,tỏ lòng tôn kính.

Miêu cương-lữ quán ven đường

"Tiểu nhị,cho ta hai vò xuân thu lộ" "khách quan rượu của ngài có ngay đây" ngồi tại chiếc bàn trầy xước trong tiểu quán,một người nam nhân với bộ đồ màu đỏ tươi đang tập trung bấm đốt các ngón tay,khóe miệng của hắn không ngừng lẩm nhẩm những câu chữ kì quặc khó hiểu,còn đầu ngón tay thì có vẻ sáng chói hơn bình thường.thanh niên phục vụ lục lọi cái tủ gỗ cũ kĩ làm nó liên tục phát ra những tiếng kêu cót két khó chịu,sau đó hắn bưng hai vò rượu thơm lừng mùi hoa quả đặt xuống bàn cho nam nhân,vừa dùng chiếc khăn xám vắt trên vai phủi đi lớp bụi bặm vừa niềm nở bắt chuyện "y phục ngài thoạt nhìn cũng không giống người Miêu cương,là từ nơi khác đến đây làm ăn sao".bộ phục y của nam nhân không có kín hẳn mà để hở lồng ngực,phơi bày ra thiên hạ một khuôn ngực rắn chắc trắng trẻo lai giữa thư sinh và người học võ,khiến cho thanh niên phục vụ có chút phải thèm thuồng đố kị.nam nhân áo đỏ dừng tay ngước lên,cao nhã đáp "ngươi tạm thời giúp ta tránh vào quán nửa khắc,bấy nhiêu chắc đủ rồi hả" dứt lời,người nam nhân lấy trong túi áo ra bảy viên đá huyết sắc lấp lánh để xuống bàn,lại nhìn thẳng vào cặp mắt đầy khao khát kia chờ đợi hồi âm.rất nhanh chóng,tên tiểu nhị đã không thể kiềm chế nổi mà vội vàng thu hết chỗ linh thạch chân báu cẩn thận gói khăn xám bọc kín,rồi lập tức kính cẩn cúi đầu lui vào trong quán khép chặt cửa,sắc thái khó lòng che giấu sự vui sướng cực điểm."đến rồi" nam tử trực tiếp dùng một hơi uống sạch vò xuân thu lộ,nét mặt hồng hào tươi cười chào đón vị khách quý sắp sửa xuất hiện.đúng như dự đoán của hắn,cánh cửa gỗ lần nữa bị đẩy sang hai bên,bước vô là một thiếu niên ăn mặc lôi thôi,tóc tai bù xù,lưng hắn đeo bọc da thú to bằng cả thân thể,trông vô cùng cồng kềnh.thiếu niên tùy tiện ngồi vào một chiếc bàn gần cửa,nói vọng "chủ quán,cho ta một bát mì lạnh..um..thêm bình rượu đắt nhất đi" "đắt nhất,chỗ chúng ta là cái quy định tiền trước đồ sau,trường sinh túy của Cửu Ca thành,đáng giá hai trăm hạ phẩm linh thạch,vị khách quan này chẳng may có mang đủ tiền để thưởng thức không" "có cả rượu danh xưng như vậy sao,thế ta thử trước mười bình đi thúc thúc" trung phẩm linh thạch?..quả nhiên là chẳng thể nhờ cậy kiến diện tri tâm,quan diện tướng hình để áp cho loại người không phải người.chợt thiếu niên chui đầu vào túi da của mình để tìm kiếm một vật gì đó,cứ mỗi lần tay chân hắn khua khoắng ở bên trong thì đều sẽ khiến cho đồ đạc rơi vãi tung tóe khắp nơi ra bên ngoài,nào là miếng thịt cừu hun khói cắn dở,chiếc gương nứt nẻ hay chiếc kèn rỉ sét,nhưng thứ duy nhất lọt được vào tầm mắt của nam tử áo đỏ kia chỉ có mấy chục viên trung phẩm linh thạch,đang vô tri nằm lăn lóc trên nền đất.một lúc lâu sau,thiếu niên hí hửng cầm chiếc nhẫn bạc ném cho nam nhân,hô to "trong này chứa đựng hai nghìn viên hạ phẩm linh thạch có lẻ,chỗ còn dư tính luôn vào tiền mì đi" "là hơn ba ngàn viên,mà vừa hay cũng đủ dùng để lót đường,vậy thì chúng ta liền bắt đầu khởi hành" "khởi hành cái gì,ta chỉ muốn mua rượu,tiền bạc đã giải quyết xong,ngươi lại định đưa ta đến đâu" biểu cảm của thiếu niên dù chỉ trong chốc lát nhưng biến đổi vô cùng thần tốc,từ vui vẻ nhanh chóng chuyển hẳn sang giận dữ,thậm chí hắn còn biểu lộ vài phần đe dọa với tâm thế không ngần ngại đổ máu.người nam tử về điểm này hiển nhiên biết rõ như mặt trời mọc ban ngày,nhưng điều bất ngờ là hắn lại giả vờ phớt lờ đi mà ung dung tiếp tục,giọng điệu còn càng thêm cố tình lấn át "đương nhiên là đến Cửu Ca rồi,đồ khách quan cần đang được nuôi dưỡng bằng khí vận tòa của thành này,ước chừng ba tháng sau sẽ đạt tuyệt hảo,xứng đáng với bốn chữ đệ nhất tiên tửu" thiếu niên cau mày,hắn nhận ra bản thân là đang bị kẻ trước mặt dắt mũi chơi một vố đau,đồng tử hắn trợn trừng,bỗng có cánh tay bé nhỏ thò ra khỏi túi da cào cấu,đột ngột buộc mảnh hư không phía đỉnh đầu rẽ sóng chia đôi,vệt rách nhắm thẳng vào cái thân thể ung dung kia bộc phát cuồng phong vũ bão,trực diện lan tỏa thứ lực lượng trấn áp kinh thiên động địa,ép bức kẻ ngông nghênh không hiểu trời cao đất dày ngã khụy một gối xuống,thực muốn thử xem cao ngạo như thế sẽ sở hữu bao nhiêu cát bụi vốn liếng "đừng đánh nữa,đừng đánh nữa,chuyện gì cũng từ từ thương lượng hòa giải,lữ quán tạm bợ của ta không thể nào chống đỡ nổi loại pháp thuật bực này,mong hai vị đại nhân thủ hạ lưu tình,chừa cho tiểu nhân một con đường làm ăn kiếm sống"